Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 6 - Chương 118 - Đáp án của vấn đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch giả: Maz - là thằng chủ tài khoản wattpad này nè

Nhìn thấy bản thân trong quá khứ bị treo bên trong "Kén tằm", bộ não của Franca nổ tung, lóe lên rất nhiều ý nghĩ, như cháo yến mạch bị đun sôi.

"Cuối cùng đây là nơi nào?"

"Đây là bóng ma tâm lý của ngài 'Kẻ Khờ' hay là Thiên Tôn?"

"Ta mất đi ký ức trước khi hoàn toàn xuyên không chính là bị chứa ở trong 'Kén tằm' như vậy, treo bên trên cánh cửa ánh sáng?"

"Bên trong những 'Kén tằm' khác chứa các thành viên khác của hội nghiên cứu?"

"Ba cái 'Kén tằm' trống không kia tượng trưng cho cái gì?"

"Là ai treo chúng ta lên?"

"Cái này cực kỳ giống biểu hiện của danh sách cao đường tắt 'Thầy bói'..."

"Là Thiên Tôn làm?"

"Cho nên, đây là bóng ma tâm lý của ngài 'Kẻ Khờ'?"

"Hắn..."

Suy nghĩ vừa xẹt qua bộ não của Franca lấp lóe đến nơi đây, phía sau cánh cửa ánh sáng rực rỡ, bộ phận sương mù xám tản ra, lộ ra một hình cầu.

Kia là từ trên mặt trăng, từ trên trời sao, nhìn xuống hình dáng của tinh cầu này.

Franca lập tức nhìn thấy Nam Bắc đại lục, nhìn thấy Tây đại lục bị một lớp sương mù xám trắng che phủ, cũng nhìn thấy Đông đại lục chìm sâu trong hắc ám.

Cùng lúc đó, bên tai của cô quanh quẩn một âm thanh mang theo giọng điệu trang nghiêm:

"Nơi này có một cái tên cực kỳ cổ xưa, gọi là..."

"Chernobyl!"

"Nơi này có một cái tên cực kỳ cổ xưa, gọi là..."

"Chernobyl!"

Bên trong âm thanh quanh quẩn, Franca ngơ ngác nhìn tinh cầu vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia qua chỗ sâu trong sương mù, ngơ ngác nhìn qua bốn đại lục Đông Tây Nam Bắc có nhất định biến hóa nhưng vẫn là có thể nhìn ra mánh khóe, cả người giống bị sét đánh.

Đột nhiên, cô rõ ràng rất nhiều vấn đề, chỉ là cô nghĩ không ra đáp án hoặc là trốn tránh đáp án nào đó, ngược lại tìm kiếm mặt khác để giải thích vấn đề:

"Vì sao thế giới này 1 năm cũng có 365 ngày, có năm nhuận...

"Vì sao thế giới này cũng có 1 ngày 24 giờ, mỗi giờ 60 phút, mỗi phút 60 giây...

"Vì sao nhân loại của thế giới này và Trái Đất có kết cấu thân thể giống nhau như đúc, gần như tất cả bộ phận nguyên tố đều có thể tìm được quan hệ đối ứng...

"Vì sao Mộng Cảnh của ngài 'Kẻ Khờ' là đô thị hiện đại...

"Vì sao thành phố con rối của ngài 'Kẻ Khờ' được gọi là Utopia...

"Vì sao hóa thân của ngài 'Kẻ Khờ' tên là Gehrman Sparrow và Merlin Hermes...

"..."

Franca ngơ ngác nhìn qua tinh cầu đã lạ lẫm nhưng lại quen thuộc kia, ngơ ngác nhìn qua bốn đại lục Đông Tây Nam Bắc và đại dương xanh thẳm mộng ảo trong trí nhớ, trên mặt không biết lúc nào đã chảy xuống từng giọt nước mắt mặn mặn, ẩm ướt.

Trong đầu của cô đã nói cho cô đáp án, nhưng tâm linh của cô lại cự tuyệt tiếp nhận:

Thế giới này, có lẽ chính là Trái Đất...

Ánh mắt của Franca đã mơ hồ, nhưng lại không dám nhắm lại, lúc sợ hãi trông thấy bản thân nửa đêm tỉnh mộng luôn luôn thấy những hình ảnh kia xuất hiện ở trước mắt mình.

Trong lòng cô nổi lên loại chấn động mãnh liệt, bi thương và tuyệt vọng khổng lồ, thống khổ, cái này cùng cảm xúc tràn ngập tại khu vực nồng đậm trước mắt gần như nhất trí, khó phân lẫn nhau, hình như có giao hòa:

Có lẽ chúng ta chưa hề rời đi, nhưng vĩnh viễn cũng không về được.

...

Trier, trong biệt thự xa hoa.

Trong phòng Franca, quý cô "Thẩm phán", "Ma thuật sư" và quý cô "Chính nghĩa" đã tụ tập đến bên giường.

"Cô ấy rơi nước mắt..." Quý cô "Thẩm phán" quan sát trạng thái của Franca từ đầu đến cuối bỗng nhiên mở miệng nói ra.

Trong khoé mắt Franca đang ngủ mê bắt đầu ẩm ướt không hiểu tại sao, nước mắt mang theo vết tích kéo dài sang hai bên, biến mất bên trong mái tóc dài không ít màu nâu sẫm đã biến thành màu đen.

Cô phảng phất làm một giấc mơ tràn ngập bi thương dị thường.

Giờ này khắc này, quý cô "Thẩm phán" và quý cô "Ma thuật sư" đều có chút không thể nào hiểu được vì sao lúc "Chén Thánh Hai" nằm mơ lại yên lặng mà rơi nước mắt.

Các cô không phải không dự đoán qua biểu cảm của Franca trong hiện thực sẽ nhận phải biến hóa dạng gì, mà mặc kệ là thống khổ hay vặn vẹo, hay là điên cuồng và khoa trương, hoặc lâm vào vui sướng cực hạn, cũng có thể đoán ra được khả năng.

Nhưng vì sao lại rơi nước mắt?

Nước mắt chảy xuống chủ yếu là nỗi bi thương và tuyệt vọng.

Chẳng lẽ một trong những đồng đội của cô ấy gặp phải bất trắc?

"Ma thuật sư" đưa ánh mắt về phía những phòng khác, phát hiện Lumian, Jenna, Anthony và Ludwig đều còn sống, chỉ là hai người trước, một người biểu cảm lạnh lùng, bên trong một giấc mơ cũng khó khăn để che đậy nỗi thống khổ và vội vàng.

"Không 'trấn an' sao?" Quý cô "Thẩm phán" hỏi thăm để "Chính nghĩa" lấy lại tinh thần và phân tích tâm lý.

Nếu trong giấc mơ gặp phải ô nhiễm tinh thần và tấn công về mặt cảm xúc cũng sẽ phản ứng đến hiện thực, tại hiện thực trị liệu vấn đề tâm lý cùng bệnh tinh thần đối ứng cũng sẽ thực sự ảnh hưởng đến người đó bên trong giấc mơ.

Lấy tinh thần và tâm lý làm trung tâm dựng lên Mộng Cảnh, ở phương diện này trong ngoài khó phân, thật giả lẫn lộn.

Đôi mắt màu xanh biếc của "Chính nghĩa" lộ ra biểu cảm suy tư:

"Cảm xúc của 'Chén Thánh Hai' trước mắt chứa đựng sự tuyệt vọng khổng lồ, đây cũng là trạng thái chân thực mà cô ấy biểu hiện ra.

"Mà thứ cô ấy cần hiện tại chính là tuyệt vọng, tuyệt vọng cực hạn."

Nghe được câu này, "Ma thuật sư" nhịn không được nghiêng đầu đi, nhìn phía bầu trời đêm ở phía đông.

Cô nói ra âm thanh hơi trầm:

"Đúng vậy, 'Chén Thánh Hai' đã mượn nhờ sự đặc thù của Mộng Cảnh, cưỡng ép tấn thăng, hiện tại cần nhất chính là sự tuyệt vọng, loại tuyệt vọng mãnh liệt và khổng lồ.

"Cái này có thể trợ giúp cô ấy nhanh chóng tiêu hóa ma dược.

"Ta không rõ ràng cô ấy hiện tại đến tột cùng nhìn thấy cái gì, gặp phải cái gì, nhưng nhìn vào tình huống trước mắt, phần 'Để cho mình tuyệt vọng' này cũng đủ rồi, sau đó đi tìm cơ hội 'Khiến người khác tuyệt vọng'."

"Chính nghĩa" khẽ gật đầu nói:

"Chờ nỗi tuyệt vọng trước mắt của 'Chén Thánh Hai' có chút biến mất, ta lại cung cấp trị liệu tâm lý.

"Hiện tại, có lẽ cô ấy cần trợ giúp khác."

Trong khi lá bài ẩn chính Major Arcana mặc bộ váy dài màu xanh lục vân trắng này đang nói chuyện, "Ma thuật sư" hé mở hai tay.

Phía trước của cô hội tụ từng điểm ánh sao, ngưng đọng ra một cánh cửa ngược chiều hư ảo nhưng sáng chói. Cánh cửa này chậm chạp mở ra, bên trong là một mảng sương mù xám trắng mờ nhạt.

Cái kia tượng trưng cho đô thị Mộng Cảnh.

Làm Thiên Sứ đường tắt "Cửa", "Ma thuật sư" thật sự muốn mở một cánh cửa, cưỡng ép tiến vào Mộng Cảnh của ngài "Kẻ Khờ" là hoàn toàn không có vấn đề.

Đương nhiên, loại hành vi xông vào mạnh mẽ này có hay không khiến cô bị nhìn chăm chú tại chỗ, trong nháy mắt mất khống chế, hoặc là bất tri bất giác biến thành con rối của Thiên Tôn, không biết được.

Đối với việc này, không biết được chỉ là một trong hai loại kết quả đến tột cùng không biết xuất hiện loại nào, mà không phải là hai loại kết quả sẽ không xuất hiện.

-- căn cứ kết quả chiêm tinh của "Ma thuật sư", chỉ có khả năng cực nhỏ là bản thân không gặp phải chuyện gì, đồng thời còn phải xây dựng khi ngài "Kẻ Khờ" chiếm được ưu thế nhất định hoặc khi hai sự tồn tại vĩ đại vừa vặn trong giai đoạn kịch liệt lẫn nhau.

Việc cô muốn làm hiện tại khẳng định không phải xông vào cứu người, mà là mở ra một cánh cửa như thế, thành lập được con đường tương ứng, phụ trợ quý cô "Chính nghĩa" thân là "Người dệt mộng".

Nguyên bản quý cô "Chính nghĩa" chỉ có thể giám sát tình huống biến hóa của bộ phận Mộng Cảnh, hơn nữa còn là phương thức lấy cảm giác mơ hồ, sau khi có một cánh cửa như thế, cô có thể trực tiếp thực hiện ảnh hưởng nhất định đối với khu vực hoặc nhân vật tương ứng của Mộng Cảnh.

Loại tình huống này, cô đã bị đá ra Mộng Cảnh ba lần, việc có thể làm kỳ thật cũng không nhiều, nhưng các cô muốn truyền lại cho Franca chỉ có một câu ngắn gọn như vậy.

Thông theo hướng cửa lớn của đô thị Mộng Cảnh mở ra, "Chính nghĩa" nhắm lại con mắt xanh biếc có thể phảng phất chiếu ra tâm linh nhân loại, nâng tay phải lên, phác hoạ lên giữa không trung một ký hiệu mộng ảo không chân thực.

...

Tầng 2 của bệnh viện Mục Thự, giữa rìa thang máy.

Lumian nhìn qua Vực Sâu hư ảo mà u ám, ngửi thấy hương thơm tinh tế hơi ngọt mà ấm áp, nhẫn nại kiềm chế loại dục vọng đang bạo động, cả người có cảm giác sắp bốc cháy, tiến vào trong trạng thái linh hoạt kỳ ảo mà an tĩnh.

Tinh thần và suy nghĩ của cậu dần phát tán, đối đối với tốc độ trôi của thời gian càng ngày càng chết lặng.

Rốt cục, cậu "Trông thấy" một mảng sương mù nhuộm màu sắc tối tăm, cảm thấy bản thân đang đi lại ngay trong sương mù

Giống với lần trước đó, cậu lại nhìn thấy các loại hình dáng kiến trúc, trông thấy đoàn tàu cùng loại du ngoạn trên đường phố mơ hồ, trông thấy quý cô cầm quạt tròn hoa điểu che mặt cưỡi trên xe nhỏ có lều cùng người kéo tiến gần đến chính mình.

Cậu bay lên, bay về phía chỗ sâu trong sương mù nồng đậm, bay về phía nơi nào đó của toà thành thị kì lạ này.

Nơi đó chỉ còn sót lại một toà tháp cao cổ quái như bóng đen, tận cùng tháp cao lộ ra sự âm trầm và khủng bố khó nói lên lời.

Lumian cố nén nội tâm sợ hãi cùng thân thể run rẩy, rơi xuống dưới, tiến vào tháp cao, thẳng đến tận cùng.

Cậu chợt nhìn thấy một cái giếng cổ xưa dung nhập vào hắc ám, trông thấy bốn vách tường của giếng cổ đều xây từ những tảng đá phủ kín rêu xanh, trông thấy từng dây xích màu sắt đen khoá lại tảng đá rơi vào chỗ sâu trong giếng cổ.

Mặt ngoài mấy dây xích có lượng lớn phù điêu, nhưng mơ mơ hồ hồ, để Lumian khó mà phân biệt.

Lumian khó mà khống chế tự thò đầu ra, ý đồ nhìn về phía tận cùng của giếng cổ.

Ánh vào đôi mắt cậu chính là một màu máu nồng đậm, yêu dị.

Giống như không biết bao nhiêu máu thịt hội tụ mà thành.

Ngay sau đó, Lumian ngửi được mùi hương có cảm giác tanh tưởi xen lẫn rỉ sắt.

Cậu mờ mịt đem ánh mắt di chuyển về phía cái mũi của mình, phát hiện chóp mũi không biết lúc nào đã có máu chảy xuống, giống như máu thịt thực sự.

Đột nhiên, khoé mắt Lumian liếc qua quét đến, nước giếng màu máu chiếu ra gương mặt và đầu của mình, có thể thấy cực kỳ rõ ràng.

Dấu ấn trong lòng bàn tay của cậu lập tức trở nên nóng rực, khí tức điên cuồng mà ngang ngược như sóng thần hướng ra bên ngoài.

Cái này bị cảm giác lạnh lẽo tĩnh mịch ngăn cản lại.

Bên ngoài quá trình tinh thần mật khế, Lumian bên trong tầng hai phụ của bệnh viện Mục Thự, thân thể xuất hiện run rẩy rõ ràng.

Tóc cậu bay lên, khuôn mặt của cậu khi thì là Lumiana xinh đẹp, khi thì là bảo an Lý Minh càng thêm anh tuấn, lồng ngực của cậu khi thì nâng lên, khi thì bình phục, khí tức của cậu khi thì âm nhu mị hoặc, khi thì dương cương ngang ngược. . . .

Cậu không ngừng hoán đổi ở giữa hai loại trạng thái, nếu như bản thân thiếu đi một loại trong đó, khả năng chắc chắn thân thể không chịu nổi, nhanh chóng sụp đổ, trở thành quái vật mất khống chế.

Lumian cảm nhận được bên cạch giếng cổ có một loại ý chí khủng bố nào đó có thể phá hủy hết thảy, cảm giác Ngài từ chỗ sâu trong giếng cổ quăng ánh mắt tới, nhìn chăm chú bản thân.

Dù cho có năng lực của "Khổ tu sĩ", dù cho một mực cưỡng ép khống chế bản thân, Lumian cũng không nhịn được thoát ly nghi thức mật khế, mở hai mắt ra.

Dấu ấn của cậu vẫn còn nhói, so với bất kỳ lần nào đều càng thêm mãnh liệt, đôi mắt của cậu mang một màu đen sâu thẳm, là loại màu sắc không mang theo cái gì cùng tồn tại bất luận là sinh mệnh hay tử vong.

Trước mắt của cậu, mảng Vực Sâu hư vô u ám kia bỗng nhiên xuất hiện một cái vòng xoáy, vòng xoáy cuốn về hướng tận cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top