Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bác tử, mày nói lại lần nữa tao nghe, mày đi đâu?"

Vương Nhất Bác một tay xoay bánh lái, miễn cưỡng lặp lại: "Đi làm."

"Hả? Tối hôm qua mày bị thua trò nói thật hay mạo hiểm, người thắng yêu cầu mày đi làm à? Tao đang muốn hỏi mày, làm theo cách tao chỉ có xài được mấy món đó không? Kích thích không?"

Vương Nhất Bác: "..."

Cậu thật sự không biết nói gì với cái tên mở miệng ra ba câu đã nói về đồ gợi tình kia.

Cách tòa cao ốc càng ngày càng gần, Vương Nhất Bác lười giải thích, cúp điện thoại của Tống Nam.

Cũng giống như những con em nhà giàu ngoài kia, vì để không bị mang tiếng là ăn không ngồi rồi, cậu vẫn được sắp xếp một chức vị trong công ty. Nhưng mà không phải ở Đông Huy, mà là công ty con duy nhất của Đông Huy.

Nghiệp vụ chính của công ty con là thiết kế đồ trang sức xa xỉ, kiêm sản xuất và tiêu thụ, coi như là dòng phụ của Đông Huy. Khách hàng chủ yếu là nhắm vào người trẻ tuổi, phong cách chú trọng vào theo đuổi thời trang.

Sau khi lập kế hoạch tới công ty, trước khi lên đường Vương Nhất Bác đã lấy chiếc xe rẻ tiền nhất trong gara, lái Bentley tới công ty đậu vào bãi, đi vào tòa nhà.

Trước khi cưới cậu đã đi làm hai ngày, kết quả không bao lâu sau thì cậu gặp tai nạn còn bị biến thành "bữa ăn chốt thí" đẩy vào cuộc hôn nhân này, từ đó chưa từng đi làm lại.

"Tiên sinh." Thấy người lạ bước vào, cô tiếp tân liền lễ phép hỏi: "Xin hỏi ngài tìm ai, có đặt hẹn trước không ạ?"

Vương Nhất Bác dừng chân: "Tôi là nhân viên của công ty."

Khi thấy rõ gương mặt cậu, tiếp tân liền đỏ mặt, hỏi: "Thực tập sinh? Muốn vào làm phải có thẻ nhân viên."

Vương Nhất Bác trông trẻ con, luôn bị nhầm là học sinh, cậu cũng không giải thích, cười cười nói: "Đã lâu tôi không đi làm, không tìm thấy thẻ nhân viên, cô có thể chỉ cho tôi chỗ làm lại thẻ không?"

Tệ quá, bị động lòng rồi!

Cô tiếp tân bị đắm chìm vào gương mặt của Vương Nhất Bác, chân mơ màng dẫn cậu ra phía sau, mơ màng giúp cậu làm lại thẻ nhân viên.

Thậm chí ngay cả phí làm lại thẻ, cô cũng mơ màng tự móc tiền túi ra trả.

Giải quyết xong hết, cô đi ra khỏi cửa, cô tiếp tân nhìn thẻ nhân viên của Vương Nhất Bác, trợn mắt: "Thì ra anh là... phó phòng sales?"

Vương Nhất Bác "Ừ" một tiếng: "Đã gần tới giờ cơm trưa rồi, để cám ơn, tôi mời cô bữa này nhé."

Cô tiếp tân làm gì có ý muốn đi ăn cơm với lãnh đạo chứ, nhưng ngẩng đầu lên thấy gương mặt đẹp trai thành khẩn của cậu...

Lại mơ mơ màng màng đi theo cậu.

Muốn hỏi ai là người nắm nhiều thông tin trong công ty nhất, tất nhiên là tiếp tân rồi, ai cũng qua lại với nhân viên tiếp tân cả.

Dùng thời gian một bữa cơm trưa, Vương Nhất Bác đã hiểu đại khái tình trạng của công ty con.

Kích cỡ của công ty con chỉ cỡ xí nghiệp tầm trung, tổng giám đốc là người của Đông Huy điều xuống, tên là Đức Thăng, cũng là cha của Hứa Tiên.

Mấy năm gần đây công việc buôn bán của Đông Huy không tốt, vốn cấp cho công ty con càng ngày càng ít, cộng thêm lấy tiêu chí "sản phẩm chất lượng lên hàng đầu", chi phí sản xuất rất cao, lãi ròng càng ngày càng không đạt, đã dần trên con đường xuống dốc.

Phòng sales có một trưởng phòng, một phó trưởng phòng. Cũng chính là cậu, cùng với bảy nhân viên quản lý khách hàng và hai thư ký, chủ yếu phụ trách công việc marketing.

Mà Hứa Tiên cũng không phải đại tiểu thư ăn không ngồi rồi, vì để lót đường cho con gái, Đức Thăng đã sắp xếp cho cô vào làm chức trợ lý tổng giám đốc, phụ trách truyền đạt mệnh lệnh, là chức vị tiếp xúc với nhân viên và nghiệp vụ nhiều nhất.

Công ty con của Đông Huy tổng cộng có bảy tầng, phòng sales ở tầng bốn. Sau khi giờ nghỉ trưa kết thúc, Vương Nhất Bác dùng thang máy đi lên.

Phòng sales là phòng lớn nhất công ty, chiếm hết cả một tầng. Bước ra thang máy sẽ đụng phòng khách, ba hàng bàn ghế cho nhân viên sắp chỉnh tề, cơ bản đã ngồi đầy.

Xuyên qua phòng khách, bên trong theo thứ tự là hai phòng làm việc, phòng họp, phòng giải khát và phòng vệ sinh. Vương Nhất Bác gõ cửa phòng lãnh đạo, muốn báo cáo tình hình của mình với cấp trên.

Kết quả không có ai trả lời, cậu liền về phòng mình trước để dọn dẹp.

Đã hơn một năm không tới, chắc chắn là đóng rất nhiều bụi, Vương Nhất Bác vừa suy nghĩ vừa đẩy cửa vào .

Trước bàn làm việc, có một người dựa vào ghế lướt di động. Chân gác lên bàn nhỏ, trông vô cùng rảnh rỗi.

Vương Nhất Bác lui ra ngoài, nhìn lên bảng hiệu.

Phòng làm việc của phó trưởng phòng, không sai mà???

Cho dù cậu không đi làm, có Vương gia và Tiêu gia ở đây, là ai cũng không dám cắt chức của cậu.

Xem ra là có người muốn chiếm ổ đây.

Vương Nhất Bác đi vào, hắng giọng nói: "Quấy rầy một chút, anh là ai, tại sao lại ở đây?"

Người đàn ông đang xem video, nghe thấy tiếng nói thì giật mình, xoay đầu thấy Vương Nhất Bác, phát hiện mình chưa từng gặp người này, cho là khách hàng, giọng mất kiên nhẫn nói: "Muốn tìm người thì ra phòng khách hoặc gọi điện tìm, khách hàng của quản lý cũng chờ ở đại sảnh, với lại tôi ở đây thì liên quan gì tới cậu?"

Vương Nhất Bác hừ trong lòng, giơ thẻ nhân viên lên vẫy vẫy: "Đương nhiên là có liên quan, tôi là phó phòng sales. Anh đang ngồi."

Cậu chỉ vào cái ghế đối phương đang dựa: "Là chỗ của tôi."

Trong phòng im lặng hai giây, sau đó "Rầm" một tiếng, người đàn ông như bị đốt mông, lập tức đứng bật dậy.

"Bây giờ có thể trả lời tôi chưa?" Vương Nhất Bác hỏi:"Anh là ai?"

"... Hoắc Đông của phòng sales."

"Nghỉ trưa ở đây?" Mới đi làm lại, cái gì cũng không quen, Vương Nhất Bác không muốn gây rắc rối nên cho đối phương đường lui.

Hoắc Đông cắn răng gật đầu.

"Nghỉ trưa kết thúc rồi, về làm thôi."

Vương Nhất Bác kéo áo của đối phương xuống, khoác áo mình lên: "Nhớ lấy đồ của mình về, mâm trái cây, gạt tàn các thứ cũng đem về đi."

"... Vâng."

Ở trong phòng này hơn nửa năm, đồ cũng khá là nhiều, Hoắc Đông dọn bốn năm lần mới xong.

Thấy hắn mang toàn bộ đồ cá nhân về chỗ cũ, mấy nhân viên không nhịn được xì xào bàn tán.

"Lão Hoắc sao đem đồ về rồi, để tránh bị nghi?"

"Phòng đó sớm muộn gì cũng là của ổng, đâu cần phải làm để tránh bị nghi... Ầy, chẳng lẽ xảy ra mâu thuẫn với trưởng phòng Trần?"

"Trưởng phòng Trần một tay đưa ổng lên, có trị ai cũng sẽ không trị ổng. Nhưng mà hồi nãy tôi thấy một cậu em đẹp trai đi vào, cho là vào phòng khác nên không để ý lắm, chẳng lẽ có liên quan tới cậu em đẹp trai đó?"

"Tôi cũng nhìn thấy! Nhìn dáng trông non nớt ghê, làm tim của dì đây muốn tan chảy! Chắc là thực tập sinh... Nói trước nha, để tôi hướng dẫn cho ẻm!"

"Tĩnh Hương, bà làm ơn tự nhìn lại vị trí của mình, một nhân viên văn phòng có tư cách hướng dẫn thực tập sinh à..."

"Thôi, không tám nữa, lo mà nghĩ cách kéo khách, trưởng phòng muốn nghe phương án mới!"

Mấy nhân viên nữ vì chuyện muốn dẫn thực tập sinh mà cãi vã, bị Hoắc Đông quát giật mình lè lưỡi, vội vàng trở về bàn của mình.

Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng gõ bàn phím và click chuột, cùng với tiếng Hoắc Đông vò giấy.

Chờ cả buổi chiều cũng không thấy cấp trên, Vương Nhất Bác không biết làm gì, sau khi dọn phòng xong, liền nằm trên ghế chơi game.

Người ta hay nói khi rảnh rỗi sẽ rất dễ nghĩ lung tung, trong lúc chờ ván game tính điểm, cậu lại nhớ tới bức tranh sơn dầu ăn bụi để trong phòng treo đồ, đột nhiên cảm thấy tối hôm qua ở trong xe không nên ung dung bỏ qua cho Tiêu Chiến.

Càng nghĩ càng thấy ngứa ngáy, cậu liền vào shop trong game, mua toàn bộ anh hùng chưa có, skin, vật phẩm lễ, mua toàn bộ những thứ cậu măc kệ có thích hay không, mua hết!

Một từ thôi, sướng!

Ở đầu bên kia, người phụ trách nước ngoài của Tiêu Thị đang ngồi báo cáo công việc ở đối diện Tiêu Chiến, trơ mắt nhìn màn hình điện thoại của chủ tịch liên tục báo tin nhắn bị trừ tiền, thiếu chút nữa bị nội thương.

Tiêu Chiến cũng bị tiếng ting ting làm nhức đầu, ụp màn hình xuống, đuổi người phụ trách đi, cũng sắp đến giờ tan ca.

Quách Thừa gõ cửa đi vào: "Tiêu tổng, tối nay sếp không có lịch trình gì, có cần đặt chỗ ăn tối không?"

"Không cần, báo với bác Lý tối nay tôi về ăn cơm." Tiêu Chiến liếc nhìn điện thoại không còn báo tin nhắn nữa: "Cậu ấy đi đâu vậy?"

Quách Thừa hiển nhiên đã có chuẩn bị: "Em vừa mới hỏi quản gia, Vương tiên sinh hôm nay tới công ty con Đông Huy đi làm."

"..."

Đi làm?

Trong nhận thức của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác và đi làm không hề có một xíu liên quan nào. Hơn một năm kết hôn, cậu căn bản là diễn giải rất giỏi thói hư tật xấu của con nhà giàu, đi chơi du thuyền lướt sóng như cơm bữa, chơi bài đi hộp đêm với đám bạn xấu là một tiết mục không hề thiếu.

Chỉ có một điều là chưa từng nghe nói cậu đi làm.

... Tiêu Chiến cảm thấy quá bất bình thường.

Nhưng anh không có thời gian rảnh rỗi đi tìm hiểu bất bình thường chỗ nào, ngón tay gõ lên bàn hai cái, nhẹ giọng phân phó: "Dặn Lão Trương trông chừng cậu ấy, nếu như có gì cần thiết, có thể báo thẳng cho tôi."

"Là trông chừng kiểu nào sếp?" Quách Thừa xin chỉ thị.

Trước mặt Tiêu Chiến xuất hiện lưng sau của nam sinh, trắng mềm nhỏ bé, trông dáng dấp như không thể chịu khổ.

"Tùy đi, chắc cũng không kiên trì được mấy bữa đâu."

Dừng một chút, anh mở văn kiện cuối cùng, bổ sung: "Dù sao trên mặt pháp luật cũng là người của tôi, không được để ai bắt nạt."

Lúc nói câu này, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy nếu người phối ngẫu của mình bị ăn hiếp thì sẽ khiêu chiến sự uy tín của anh, với lại tối hôm qua Vương Nhất Bác không hề đòi anh bồi thường cái gì, làm anh ít nhiều có chút áy náy.

Nhưng cấp dưới của anh thì không nghĩ vậy.

Là một trợ lý cấp cao, Quách Thừa nhai đi nhai lại câu này nhiều lần, càng nhai càng thấy tình huống không đúng.

Hai vị này đã kết hôn hơn một năm, Tiêu tổng chưa bao giờ quan tâm tới lịch trình nửa kia của mình quá hai ngày.

Chẳng lẽ cả hai đánh từ trong xe lăn tới trên giường, tình cảm ngược lại đã sâu sắc đi nhiều?

Là một người đàn ông đã có gia đình, Quách Thừa đương nhiên rất hiểu đạo lý đầu giường đánh nhau cuối giường làm lành, chở Tiêu Chiến về nhà xong, lập tức gọi điện cho Lão Trương.

Lão Trương là tai mắt do Tiêu Thị sắp xếp trong công ty con Đông Huy, là người khéo đưa đẩy, rất biết nói chuyện: "Ai da lãnh đạo Quách, là cơn gió nào đưa ngài tới tìm tôi? Cụ nhà của Tiêu tổng dạo này vẫn khỏe chứ, có việc gì cứ phân phó!"

Quách Thừa đau đầu nói: "Hôm nay Vương tiên sinh tới đó nhậm chức, khoảng thời gian này nhờ ông chiếu cố."

Trước khi hai người kết hôn, lão gia của nhà họ Tiêu qua đời, không thể tổ chức hôn lễ lớn, lúc đính hôn làm rất ầm ĩ, nhưng khi kết hôn thì không ai biết.

Cho nên trừ những người trong giới nhà giàu ra, có cực ít người biết cả hai đã kết hôn. Lão Trương suy nghĩ hồi lâu, mới nghĩ ra then chốt bên trong: "Ngài nói Vương tiên sinh chính là tam công tử của Vương gia?"

"Đúng vậy." Quách Thừa bổ sung: "Đừng quấy rầy cuộc sống của Vương tiên sinh, để mắt là được, có chuyện gì thì cứ báo thẳng với Tiêu tổng."

Cái gì? Có thể báo cáo thẳng với Tiêu tổng?

Không cần thông qua Quách Thừa? Lão Trương liền đánh hơi được mùi vị của "cơ hội".

Phải biết rằng, ngoại trừ cấp bậc quản lý cao trong Tiêu Thị, rất khó tìm được cơ hội để giao thiệp với Tiêu Chiến, giống như kiểu của ông được phái ra ngoài, chính là cả bóng dáng chủ tịch cũng không được nhìn thấy.

Coi như năng lực làm việc có mạnh, lãnh đạo không biết thì cũng bằng thừa, dạo này ông đang khổ sở làm sao để kể khổ với Tiêu Chiến về cuộc sống nằm vùng, thuận tiện kể chiến công của mình.

Đúng là ông trời rủ lòng thương xót, ông muốn ăn bánh, liền đút bánh vào tận miệng.

Lão Trương xoa xoa tay, xin chỉ thị: "Ờ... Lãnh đạo Quách, ngài nghĩ là tần số báo cáo nên cách bao lâu thì thỏa đáng?"

"Tự ông nắm bắt tình hình, nhưng mà dạo này Tiêu tổng mỗi ngày đều hỏi tôi về tình hình của Vương tiên sinh." Quách Thừa ám chỉ.

"Được, tôi hiểu rồi, tôi chắc chắn sẽ dùng thái độ nghiêm túc để hoàn thành nhiệm vụ!"

Chẳng phải chỉ là quan sát chàng vợ nhỏ của chủ tịch thôi sao? Không thành vấn đề, ông chắc chắn là cả một cái hắt xì hơi của Vương tam thiếu gia cũng sẽ không bỏ sót, báo cáo đầy đủ cho Tiêu tổng!

...

Chiều hôm đó trưởng phòng vẫn không về, Vương Nhất Bác dám tự tiện làm việc, chỉ có thể ngồi chơi game giết thời gian.

Lúc cậu từ chối yêu cầu mở block cho Tống Nam, cũng block luôn túi quà tặng con rồng mà Tống Nam tặng. Nhóm công tử thay nhau oanh tạc, tìm cậu hẹn tối nay đi du thuyền, đều bị cậu từ chối thẳng.

Nếu như buổi biểu diễn trên bàn mạt chược ngày hôm qua làm người ta nảy sinh nghi ngờ, vậy chuyện Tiêu Chiến đích thân đến đón cậu, đủ cho thấy tình cảm của cả hai không hề tan vỡ như lời đồn.

Đoán chừng cả bọn nghe được tin tức từ Thẩm nhị, bắt đầu suy nghĩ làm sao thông qua cậu để tiếp cận Tiêu Chiến.

Đây là trạng thái bình thường, bạn của Vương Nhất Bác hầu hết đều là hướng về Tiêu Chiến. Còn lại một là không biết xuất thân của cậu, muốn hợp tác với Vương gia, hai là bạn thích chơi, chỉ gặp ở bàn mạt chược hay trường đua thôi.

Trên căn bản đều mang mục đích để làm quen cậu.

Chờ nhân vật chính về nước, cậu thật sự sẽ mất tất cả, cuối cùng người ở lại bên cạnh cậu chỉ còn Tống Nam.

Cậu nhớ về Tống Nam trong ba giây, sau đó mặc áo khoác, đi ra khỏi phòng làm việc.

Nhân viên cũng đã về bớt, lúc đi ngang qua phòng khách, có người kêu cậu: "Này, cậu em đẹp trai!"

Là một cô gái mắt to mặt tròn, chả hiểu sao có mấy nét tương tự Shizuka trong truyện Doraemon. Vương Nhất Bác nhìn cô, hỏi: "Chị gọi tôi?"

"Đúng vậy, em là thực tập sinh hả? Nếu như có gì không biết, cứ qua đây tìm chị!"

Vương Nhất Bác gật đầu cười: "Được, cám ơn chị."

Không muốn để ý tới Tống Nam, cũng không muốn đi chơi với đám bạn kia, Vương Nhất Bác đành về nhà.

Sân trong biệt thự đã được quét dọn, có một đống cát nhỏ ở góc sân Vương Nhất Bác loáng thoáng nhớ lại, cha mẹ khi còn sống, khi đến mùa đông sẽ cùng cậu chơi đắp người tuyết. Ba cậu là thầy dạy mỹ thuật, người tuyết do ba đắp ra rất sống động, đẹp hơn người tuyết của những bạn nhỏ khác gấp nhiều lần.

Cậu động tâm một cái, cũng may là không đói, không vội vào nhà, lấy cái nón trong túi ra đội lên, đứng bên góc sân.

Cậu là sinh viên khoa thiết kế, khả năng mỹ thuật của cậu còn cao hơn ba nhiều, vẽ người không mập mạp rất có thần.

... So với chủ nhân của căn biệt thự này, nhìn ở mấy góc trông cũng khá giống.

Vương Nhất Bác càng nhìn càng mất tự nhiên... Chẳng lẽ mấy hôm nay nhìn Tra Tiêu nhiều quá, theo bản năng làm luôn đồ chơi hình Tra Tiêu?!

Cậu giơ chân lên định hủy thi diệt tích, nhưng giơ lên một nửa thì cũng không đành lòng.

Là một nhà thiết kế sáng tạo ra tác phẩm, xem nó như con của mình, cậu không nỡ lòng xuống chân được!

Đúng rồi! cậu nhanh trí, cởi nón xuống đặt lên cho người mẫu, sau đó đốt điếu thuốc, hút mấy cái cắm vào miệng người mẫu cát.

Chủ tịch xoay mình một cái, biến thành vua khiêu vũ châu Á --- Nicholas.

"Tứ ca, anh cũng là một người danh giá." Vương Nhất Bác cười vỗ vỗ: "Từ từ hưởng thụ gió mưa đi nha."

Nói xong cậu hừ một tiếng đứng dậy, khoé miệng trông rất đắc ý.

Nhưng hai phút sau, cậu thấy ở bàn ăn có người đang nhàn nhã ngồi ăn, nụ cười lập tức cứng ngắc.

Không biết từ lúc nào,  Tra Tiêu đã về nhà, đang ngồi ăn cơm!

Phòng ăn nhìn thẳng ra sân, cửa kính sát đất, anh nhìn thấy cậu chơi ở góc sân?!

Một sự lúng túng còn chưa dập xuống, một sự lúng túng khác đã nổi lên, Vương Nhất Bác tê da đầu, định chọn chiến thuật lẩn tránh, trốn thẳng về phòng.

Nhưng nghĩ lại, trà xanh tốt sẽ không thờ ơ lạnh nhạt với đàn ông.

Con đường trà xanh của cậu chỉ mới bắt đầu, không thể cứ chết yểu trong tay của Tra Tiêu được.

Vương Nhất Bác thi triển tuyệt kỹ đổi sắc, ra vẻ kinh ngạc, đi vào ngồi xuống đối diện Tiêu Chiến: "Hôm nay về sớm vậy!"

Tiêu Chiến hiển nhiên không có thời gian đi lãng phí vào chuyện hàn huyên, nhíu mày một cái: "Cậu hút thuốc."

Động tác cầm chén đũa của Vương Nhất Bác khựng lại. Tuy Tiêu Chiến thường xuyên đi xã giao, nhưng không thích hút thuốc, không chơi gái, không đánh bài, thậm chí lần nào đi xã giao về cũng rất tỉnh táo, rất ít khi nào có tình trạng say khướt, lúc nào cũng tỉnh táo, lúc nào cũng lý trí.

Sống cùng dưới một mái hiên, Vương Nhất Bác tất nhiên tôn trọng thói quen cuộc sống của đối phương, muốn hút thuốc sẽ ra ngoài, khi về tới nhà thì mùi thuốc lá cũng bay hết rồi.

Cậu không nghĩ có thể gặp người này trước bảy giờ tối, nên vừa rồi mới không quá kiêng kỵ.

Với lại cậu chỉ có hút hai hơi, nào biết Tiêu Chiến cũng ngửi ra mùi.

"Mũi anh thính ghê." Vương Nhất Bác trông như rất thật tình nói: "Giống như mão tử của Nam tử vậy."

Mão tử là con chó của Tống Nam, phiên dịch ra thành mũi của Tiêu Chiến thính như chó, nghe kiểu gì cũng không giống khen ngợi.

Người làm ăn đã nghe rất nhiều lời đâm chọt sắc bén, câu này chỉ như trẻ con đùa giỡn thôi, Tiêu Chiến lười để ý, nâng mí mắt không mặn không nhạt nói:"Cám ơn đã khen."

Một quyền đánh vào gối.

Mẹ nó, Vương Nhất Bác thấy khó ở trong người!

Cậu nhớ tới đuôi mắt của người kia nâng lên càng tức giận, càng tức giận thì nụ cười trên mặt càng hiền, kéo cái dĩa để miếng thịt bò qua, nụ cười bên miệng hiện ra ---

Cắt thịt, cắt thịt, bên trái một nhát cắt thịt!

Nhưng có vẻ tới mấu chốt, cho dù dùng sức cỡ nào cũng không cắt được sợi gân. Mũi dao cắt lên dĩa, có tiếng"ken két" vang lên liên tục.

Bác Lý quản gia đứng bên cạnh phục vụ đã quên quản lý nét mặt, mặt mũi vặn vẹo làm người ta liên tưởng đến tác phẩm <Tiếng thét>.

Tiêu Chiến đang gắp thức ăn cũng dừng lại, dùng mắt thường cũng nhìn thấy tốc độ biến mất nhanh chóng của sự ngon miệng. Vương Nhất Bác nghĩ trong đầu: Nếu người ta không được dạy dỗ tốt, giờ phút này đã ném đũa bỏ đi rồi.

Sự thật chứng minh, Tiêu Chiến đúng là được dạy dỗ tốt. Anh để đũa xuống, không chỉ không bỏ đi, mà còn cầm dĩa của mình đã được cắt xong, đổi cho cậu.

Vương Nhất Bác cười ngại ngùng: "Cám ơn ca ca, em không biết cắt, làm cho anh bận tâm rồi."

Dứt lời, cậu như nhớ ra cái gì, mím môi, sợ sệt hỏi: "Anh có ghét em gọi là ca ca không?"

Một kỹ năng cần thiết của trà xanh, nhận anh.

"Nếu như anh không ghét thì em sẽ gọi như vậy."

Vương Nhất Bác không bỏ qua, thử gọi một tiếng: "Anh ơi?"

Tiêu Chiến vẫn mang nét mặt lạnh nhạt nhìn cậu, trong đôi mắt màu hổ phách không gợn sóng.

Vương Nhất Bác chột dạ, chỉ có thể liều mạng giữ nét mặt.

Hồi lâu, bên kia vang lên tiếng cười khẽ.

Có lẽ không tính là cười, chẳng qua chỉ là một tiếng thở ngắn ngủi.

"Ừ."

...

Thành công liên tiếp khiến cho Vương Nhất Bác nghĩ kỹ năng trà xanh của mình càng ngày càng thuần thục. Nằm mơ cũng thấy mình biến thành cái cây phát ra ánh sáng.

Bảy giờ sáng, đồng hồ báo thức đúng lúc reo lên, Vương Nhất Bác mò từ trong chăn ra nhấn nút tắt.

Mười phút sau, cậu mới nhận ra đây không phải đồng hồ báo thức, mà là tiếng gọi người ta dậy đi làm, kháng cự mò ra khỏi chăn, đi đánh răng rửa mặt.

Cho đến khi xuống lầu, ngửi thấy mùi thơm từ trong bếp, linh hồn của cậu mới từ từ được gọi về, lê thân vào phòng ăn.

Mà lúc này Tiêu Chiến đã ăn sáng xong, uống hớp cà phê cuối cùng, chuẩn bị đi làm.

Vương Nhất Bác không quên thiết lập trà xanh của mình: "Chào buổi sáng, ca ca!"

Tiêu Chiến chưa từng gặp Vương Nhất Bác vào giờ này, kinh ngạc xoay đầu lại, mới nhớ ra người này muốn đi làm.

Tài xế đã lấy xe, Tiêu Chiến không có thời gian cãi vã với Vương Nhất Bác, đi ra ngoài.

Quách Thừa ngồi chờ trên xe, dò hỏi: "Tiêu tổng, chúng ta đi ngoại ô phía tây khảo sát luôn?"

Tiêu Chiến "Ừ" một tiếng: "Cổ đông lớn bên kia tăng giá 50 triệu, tôi muốn xem cái xác nhà nào trị giá 300 triệu."

Tiêu Thị gần đây thu mua một công ty khoa học kỹ thuật, hai phe đụng mặt ba lần, ở mặt tiền bạc thì không có gì phải bàn. Quách Thừa suy nghĩ một lát: "Chắc là hỏi ý kiến mấy công ty quỹ, bước kế tiếp muốn kéo cổ phiếu cho nên mới tăng giá. Nhưng mà em nhớ bên đó có mấy bản sáng chế độc quyền rất đáng giá."

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nếu đáng giá thì tăng thêm mấy đồng bạc lẻ cũng không sao "

Nói tới đây thì tự nhiên ngừng lại.

Quách Thừa tò mò nhìn theo hướng của anh, nhìn thấy một hình người trên bãi cát ở trong góc tường, mặc âu phục đội nón lưỡi trai, trong miệng ngậm điếu thuốc đã tàn.

Biết Tiêu Chiến không thích thuốc lá, người giúp việc của Tiêu gia không dám hút thuốc trong sân, chứ đừng nói chi là hành động khiêu khích cắm lên người cát như thế này.

Dùng ngón chân cũng đoán được, cái này là do ai làm.

Quách Thừa nịnh hót đúng lúc: "Vương tiên sinh không hổ là cao tài sinh của RCA, vẽ người cũng... Ờ, giống sếp như đúc, y chang."

Tiêu Chiến: "..."

Tiêu Chiến: "Giống tôi...?"

"Đúng vậy, sếp nhìn hốc mắt, sống mũi, môi của nó đi... Chủ yếu là thần thái, thần thái rất giống!"

Không nghĩ tới thì thôi, Quách Thừa vừa nêu ra suy nghĩ, Tiêu Chiến tự nhiên thấy người cát đó đúng là giống mình.

Lúc này một cơn gió lớn thổi qua.

Cái nón bị thổi, hơi lung lay, lần này hoàn toàn không giữ được, bị gió cuốn bay xuống đất.

Đỉnh đầu của Tiêu Chiến tự nhiên bị lạnh khó hiểu, xoay đi nhìn chỗ khác: "Lão Tần, đi nhanh đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top