Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời trong xanh ngay trước mắt anh trong thoáng chốc bỗng tối sầm lại, anh bị người ta bịt mắt bất ngờ từ phía sau bằng một dải lụa đen. Theo phản xạ tự nhiên, anh định vung tay ra đánh cho kẻ đó một trận, nhưng Wiew dường như đã đoán trước, em giữ chắt lấy tay anh, không cho anh cử động để người phía sau thuận lợi làm việc, đồng thời cũng lên tiếng trấn an.

- Anh, không sao đâu, người này không gây nguy hiểm đến anh đâu. Nhiệm vụ của em xong rồi, còn lại giao cho anh nhé.

Rất nhanh sau khi em buông tay ra, một bàn tay khác đã nắm lấy, nhẹ nhàng hơn, nâng niu hơn. Anh biết đó là cậu, chỉ qua một cái nắm tay thôi là đủ. Vì anh chẳng thể đếm nổi số lần cả hai nắm tay trong suốt khoảng thời gian qua, bàn tay ấy đối với anh đã quá đỗi quen thuộc.

Cậu dịu anh lên mỏm đá cao nhất ở đấy, chiếc khăn đen được tháo ra. Trước mặt anh là những con sóng dữ dội hơn, dồn dập hơn, chúng xô vào những mỏm đá một cách đầy giận giữ như những cô vợ nhỏ đang nổi giận trách mắng người chồng đi nhậu về muộn vậy. Nghĩ như thế xong anh bật cười, suy nghĩ vậy cũng hơi ngớ ngẩn rồi.

Từ nãy đến giờ cậu vẫn luôn đứng bên cạnh. Một người nhìn ra biển lớn mang trong lòng những hoài bão lớn lao, một người nhìn một người bên cạnh, trong mắt chỉ có người ấy, cả thể giới và tương lai đều đặt lên người ấy. Ánh mắt cậu si mê, ngập trong đó là tình yêu vô tận sâu không thấy đáy.

- Anh, anh không bất ngờ sao.

Anh lắc đầu, đưa tay vuốt lại phần tóc bị gió thổi rối. Có gì đâu mà bất ngờ khi chỉ từ cái nắm tay đầu tiên anh đã nhận ra đấy là cậu.

Thấy anh không nói gì, cậu tiếp tục:

- Đã lâu rồi anh chưa về đây nhỉ? Tính ra anh cũng có nhiều kỉ niệm với nơi này phải không?

Anh tiếp tục không nói, đáp bằng cái gật đầu. Dù không bao lâu, nhưng nơi này như nhà kho tâm hồn của anh vậy. Nơi anh có thể thả tâm tư của mình vào biển lớn, nhìn chúng bị sóng và gió đánh đi. Những lúc phiền muộn, mệt mỏi, uất ức, hay phải chịu bất kì cảm xúc tiêu cực nào đi chăng nữa, anh đều sẽ đi bộ dọc theo bờ biển. Việc đấy dần như một thói quen trong suốt thời gian anh ở đây. Anh thích biển, thích nghe tiếng sóng vỗ, thích bị gió thổi tung mái tóc rối, thích ngắm nhìn những con sao biển vì lạc được mà trôi lên bờ cát. Hơn nữa đây cũng là nơi cậu đã tỏ tình với anh. Anh vẫn còn nhớ đêm hôm đấy cậu đã chạy đến đây với bộ dạng nhếch nhác, quỳ một chân xuống trên nền cát đeo lên tay anh chiếc nhẫn bạc. Rồi lại nhìn xuống chiếc nhẫn vẫn đang lấp lánh trên tay, anh mỉm cười.

Cậu cũng theo hướng nhìn của anh, đưa mắt xuống chiếc nhẫn bạc trên tay ấy, đã qua một khoảng thời gian khá dài, chiếc nhẫn trên tay anh trải qua mưa nắng của thời gian đã chẳng còn sáng bóng như lúc ban đầu, nhưng hình như anh chưa từng cởi nó ra, trong bất kì hoàn cảnh nào. Vậy thì lần này, cởi ra được rồi.

Cậu nắm bàn tay anh, nâng lên, giả bộ như để quan sát chiếc nhẫn được kĩ hơn.

- Chiếc nhẫn này đã lâu lắm rồi nhỉ?

- Ừm, năm năm rồi.

- Vậy thì đến lúc thay được rồi nhỉ.

Không đợi anh phản ứng lại, cậu lập tức quỳ xuống, đặt một nụ hôn tinh tế lên bàn tay anh vẫn hằng yêu thương, rồi lấy từ trong túi ra chiếc hộp nhung đỏ. Khác với lần trước, lần này trong hộp không chỉ có một chiếc mà là một đôi nhẫn. Một đôi nhẫn kim cương sáng lấp lánh được điêu khắc tinh xảo và tỉ mỉ.

Nhịp tim anh tăng lên, trái tim cứ thế mà đập dồn dập. Thú thật, anh đã từng nghĩ rất nhiều lần đến cảnh tượng cậu cầu hôn anh, có thể là trong nhà hàng sang trọng, cũng có thể sau một bữa cơm đơn giản nhưng ấm cúng, nhưng đến khi nó thật sự xảy ra, anh vẫn không thể ngăn bản thân mình bất ngờ.

- Anh, cưới em nha, em muốn trói anh lại bên em cả nửa cuộc đời còn lại, muốn anh chỉ thuộc về một mình em, và muốn cho cả thế giới biết anh là của em. Anh, em muốn anh biết rằng suy nghĩ này không phải là suy nghĩ nông nổi nhất thời, em đã suy nghĩ rất lâu, và dự định cầu hôn anh cũng đã có từ rất lâu rồi. Em không phải con nít, em hiểu bản thân đang làm gì. Vậy nên anh, anh có muốn để em chăm sóc anh suốt nửa đời còn lại của anh không?

Trong đầu anh dường như chẳng nghĩ được gì, nó cứ rối như một mớ bòng bong, và tim đập nhanh đến nỗi anh tưởng như mình chẳng thể thở được. Nước mắt anh rơi, thậm chí anh còn không biết mình đang khóc, nhưng anh biết đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc.

- Ừm, anh đồng ý. Anh cũng muốn được bên em suốt nửa cuộc đời còn lại.

Có lẽ đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh. Cậu ôm chầm lấy anh, nhấc bổng anh lên giữa không trung. Từ giờ, cậu có thể dũng cảm khoe với cả thế giới rằng anh là của cậu, chiếc nhẫn lấp lánh trên tay cả hai chính là bằng chứng xác thực nhất, rõ ràng nhất, tuyệt đối không thể chối cãi.

- Hoan hô hoan hô, chúc mừng chúc mừng.

Chẳng biết từ đâu, cũng chẳng biết từ bao giờ, mọi người trong phòng kinh doanh và phòng kế hoạch đã đứng kín xung quanh hai người, cũng chẳng biết cánh hoa bọn họ lấy từ đâu mà lung lên đầy không trung. Cả một không gian tràn ngập sắc đỏ của hoa hồng và tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô reo hò chúc phúc.

~~~

Cậu dắt tay anh đi dọc men theo bờ biển, cảm xúc bây giờ đã bình ổn hơn một chút, nhưng cảm giác hạnh phúc vẫn còn dư âm.

- Anh, em muốn dẫn anh đến gặp một người.

Cả hai cứ đi mãi, đi mãi, đến khi dừng chân trước một chòi nhỏ anh mới nhận ra là cậu đang dẫn mình đến đâu. Nhìn thấy mái tóc hoa râm đã lâu không gặp, anh bỗng cảm thấy khó xử. Theo phản xạ tự nhiên, anh xoay người bỏ trốn, nhưng cậu rất nhanh đã giữ tay anh lại.

- Anh, em nghĩ anh với bác cần nói chuyện. Nghe em một lần nhé, cứ thử xem sao.

Anh nhìn vào mắt cậu hồi lâu, nhìn bên ngoài có vẻ như bình ổn, nhưng bên trong anh đang diễn ra một cuộc đấu tranh khốc liệt. Cuối cùng anh đành thờ dài, chấp nhận với cậu.

Lần này cậu không đi cùng anh, chuyện này anh cần tự mình giải quyết.

Bố anh vẫn như nhiều năm trước, mặc trên mình chiếc áo sơ mi cộc tay và quần ngố màu be. Dáng dấp ông vẫn vậy, vẫn gầy gầy và dong dỏng cao, khuôn mặt vẫn nghiêm nghị như năm ấy, chỉ khác mỗi trên khuôn mặt đó, nếp nhăn đã xuất hiện nhiều hơn, trên đầu cũng có nhiều sợi bạc.

Anh ngồi đối diện ông. Ông không nói gì, anh cũng không nói gì, cứ thế im lặng một lúc lâu, đến khi anh tưởng cho đến tối chỉ ngồi thế này thôi thì cuối cùng ông lại lên tiếng, là một câu hỏi thăm hết sức bình thường:

- Dạo này sống thế nào?

- Dạ cũng tốt - Anh lễ phép đáp, nhưng trong lời nói vẫn còn gì đó xa cách lắm, lại nhìn bầu trời, thấy cũng đã muộn - Nếu bố không có gì để nói thì con về trước.

- Ta xin lỗi.

Ngay khi anh đứng lên chuẩn bị rời đi, cuối cùng ông cũng khó khăn thốt ra câu nói đó. Và nó thành công khiến anh phải xoay người lại. Phải nói, từ lúc giàu có đến giờ, anh chưa từng nhận được một lời xin lỗi nào từ ông. Anh biết cái tôi của ông cao đến đâu và chuyện xin lỗi dường như là không bao giờ. Thế mà nó lại xảy ra.

Ông nói tiếp

- Ta muốn xin lỗi con vì tất cả. Vì những cố gắng con đã bỏ ra cho công ty mà ta vẫn luôn không nhận ra, muốn xin lỗi vì ngày hôm đấy ta đã làm tổn thương con. Là ta sai rồi. Và ta cũng nhớ con lắm

Có lẽ chưa bao giờ anh khóc nhiều như hôm nay. Anh chạy tới ôm chầm lấy ông, nước mắt cứ thế tuôn ra thấm hết vào áo chiếc áo sơ mi đã cũ. Nhận những cái vuốt ve đã lâu chưa được nhận từ bàn tay thô ráp nhăn nheo và nhiều nốt chai. Anh hiểu ông nghiêm khắc với anh như vậy vì kì vọng ông đặt lên anh quá lớn, anh không trách ông, không có đứa con nào có thể trách cha của mình, nhưng chúng làm anh tổn thương, và anh cần thời gian để chữa lành nó. Từng ấy thời gian có lẽ là đủ rồi.

Ông đỡ anh ngồi xuống bên cạnh mình, lau đi những giọt nước trên khuôn mặt bầu bĩnh, nước mắt lem nhem khiến anh trông như một chú mèo lười vô cùng đáng yêu. Ông khẽ bật cười, rồi lại như nhớ về chuyện xa xưa lắm, ông nắm lấy tay anh, giọng nói ôn tồn hơn nhiều:

- Thằng nhóc đó là một người tốt.

Anh hơi đơ ra một chút, nhìn theo tầm mắt của ông, đằng xa, cậu vẫn đang chờ anh ở đó dù trời bây giờ đã chuyển dần sang màn đêm, mặt trời cũng đã lặn mất. Cuộc nói chuyện của anh và ông khá lâu, nhưng dù lâu đến mấy, chỉ cần anh quay lại vẫn sẽ luôn thấy cậu ở đấy.

Ông nói tiếp:

- Con biết không? Sáng nay nó đã đến tìm ta. Mấy hôm trước nó đã nhắn tin hẹn ta gặp mặt ở đây, ban đầu ta có chút do dự, nhưng cuối cùng cũng tới. Lúc ta đến, thằng nhóc đó đã đến rồi. Ta với nó cũng ngồi ở đây, trông thằng nhóc đó nghiêm túc lắm. Con biết nó nói gì với ta không? Nó muốn hỏi cười con. Haha, ban đầu ta đã rất giận, thậm chí còn muốn đập nó một trận, nhưng dù ta đã chuẩn bị giáng cho nó một bạt tai, thì nó vẫn ngồi yên đó không nhúc nhích. Trông thằng nhóc lúc đó chân thành lắm. Rất kiên định và có bản lĩnh nữa - Nói đoạn, ông quay sang nhìn vào đôi mắt anh - Từ lúc đó ta đã biết con tìm đúng người rồi. Nó có nói với ta một câu khiến ta suy nghĩ mãi. Nó bảo ta giới tính không nói lên điều gì trong tình yêu cả, nó yêu con thì chính là yêu, trái tim nó chỉ rung động trước con, chứ không phải bất kì một cô gái xinh đẹp nào khác. Thế giới đang dần thay đổi, có lẽ ta cũng nên cởi mở hơn trong suy nghĩ của mình rồi. Đừng để cậu nhóc kia chờ lâu quá, đi qua đấy đi. À còn nữa, nếu có thể ta vẫn mong con sẽ dọn về nhà. Mẹ con và Wiew đều rất nhớ con.

Ông mỉm cười, vỗ nhẹ vài cái vào lưng anh. Anh cũng không nán lại quá lâu, lễ phép cúi đầu chào ông rồi chạy thật nhanh đến nơi chân trời xa xa kia. Nơi có một bóng dáng vẫn luôn chờ anh ở đó. Anh chạy thật nhanh, ôm cậu thật bất ngờ từ đằng sau và hạnh phúc ngã vào vòng tay vững chãi ấy.

Mặt trời đã hoàn toàn biến mất dưới mặt biển, nhưng đây lại là lúc câu chuyện tình yêu hạnh phúc bắt đầu. Trên nền trời xanh tím, hai bóng dáng mờ ảo nô đùa dọc theo bờ biển, bên cạnh những con sóng vỗ. Và dù có mờ ảo như vậy đi chăng nữa, người ta cũng dễ dàng nhìn ra màu sắc hường phấn của tình yêu bay phấp phới xung quanh hai con người nọ. Những con người đang yêu, và hạnh phúc trong tình yêu

- Kết -

Kha Nguyệt

07/07/2023

___

Biết nói sao đây, chiếc fic này hết rồi huhu. Có cảm giác vừa hạnh phúc lại nuối tiếc ấy. Dù đã nghỉ một khoảng thời gian khá lâu, vậy mà đến khi quay lại mọi người vẫn ủng hộ em nhiệt tình như vậy. Trời ơi muốn khóc quá.

Cảm mơn mọi người đã đồng hành cùng em trong khoảng thời gian qua, em rất hạnh phúc, cũng rất biết ơn vì điều đó. Chúc các độc giả của em cũng luôn hạnh phúc giống như hai anh trong fic, sẽ luôn vui vẻ và yêu đời, chúc cho mọi may mắn. Sau này có duyên biết đâu chúng ta sẽ gặp lại trong một chiếc fanfic khác.

Lời cuối cùng, vẫn phải nói cảm ơn mọi người rất nhiều. Iu Iu!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top