Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

"Nhưng thái thái..."

 Lộ di nương còn muốn nói nữa đã thấy Phù Dung nháy mắt với chính mình, nàng cũng thấy bất đắc dĩ cô nương đây là bị dồn nén đến tận xương cốt trong lòng tức giận, thôi theo nàng một chút đi nếu thái thái thật sự nổi giận nàng liền dập đầu thêm mấy cái quỳ một cái nói một câu, cô nương cũng thật sự sắp phải gả cho người ta rồi thái thải hẳn là cũng không quá mức hà khắc.

Vừa nghĩ thẳng đến nửa canh giờ sau, Lan Tương Nguyệt phân phó Phù Dung giúp mình thay thường phục sau đó mang nàng cùng tiểu nha hoàn Dĩnh nhi cùng Lộ di nương hướng tới phòng của Thẩm thị.

Lại nói Thẩm thị, nghe Vân Hỉ trở về liền hỏi:

"Ngươi xem nàng bộ dáng thế nào? Có biểu hiện khó chịu không?"

Vân Hỉ cười nói không có, Thẩm thị liền cười lạnh một tiếng:

"Ta lường trước được nàng cũng không dám, xưa nay là bộ dáng nhút nhát* , sao có thể vừa suýt chết một lần thay đổi tính tình liền được? Nói như vậy những người yếu đuối kia chỉ cần tìm đến cái chết rồi lại được cứu kịp thời thì mỗi người đều trở thành anh hùng sao?"

*(bản cv có ghi là "diện đoàn nhi bàn nhân" mình có tra nghĩa nhưng không tìm được nên dịch theo ý hiểu) 

Vân Hỉ cười phụ họa vài câu, Lan Tương Tuyết thở phì phò nói:

"Mẫu thân chớ bị nữ nhân kia lừa, trước đó nàng còn hù dọa ta..."

"Im miệng."

Thẩm thị trừng mắt liếc nhìn nàng trầm giọng nói:

"Lúc trước ta đã nói với ngươi như thế nào? Tỷ tỷ của ngươi xưa đâu bằng nay, nàng ta giờ chính là cây rụng tiền, nói ngươi nhẫn nại nửa năm này ngươi lại chẳng hiểu chuyện? Nàng vừa sống lại liền đi trêu chọc. Tục ngữ nói, tượng đất còn có ba phần thổ tính, nàng vừa mới được cứu trong lòng đang đầy oán khí lại còn nhận châm chọc của ngươi?"

"Mẫu thân sao lại có thể nói chuyện như vậy? Ta bất quá là lo lắng cây rụng tiền này chết nên mới đi xem nàng thế nào, nghĩ rằng thay mẫu thân trông chừng nàng kết quả là bị ủy khuất, người còn không làm chủ cho ta còn mắng ta nữa."

Lan Tương Tuyết lập tức đứng lên, mặt đỏ bừng bừng tựa như là cực kì tức giận nhìn bốn phía liền kéo tiểu nha hoàn Tiểu Hà hung hăng vừa véo cánh tay nàng, vừa mắng:

"Đều là tại các ngươi những người này tại sao lại không ngăn cản ta? Các ngươi là muốn thấy ta bị ta chê cười đúng không?"

"Được rồi, nương lại không nói không cho ngươi xuất khí tội gì phải xả lên người nha hoàn? Chỉ rước lấy bực về thân mình chỉ vì chút chuyện cỏn con vậy có đáng giá hay không?"

Thẩm thị cười dài đi tới giữ tay của nữ nhi lại, trấn an nói:

"Yên tâm, tỷ tỷ của ngươi lúc này hẳn là đã nghĩ thông chờ chút nghĩ lại hành động của mình vừa rồi lúc nàng đến nương liền cho ngươi xuất khí, đừng vội tức giận."

Lan Tương Tuyết vẫn chưa hết giận lại mạnh mẽ véo trên cánh tay Tiểu Hà vài cái đến khi nàng  rơi nước mắt mới vung tay lên nói:

"Cút, cút, cút nhìn thấy tiện nhân như ngươi ta liền sinh khí, suốt ngày bày ra bộ dáng điền đạm đáng yêu là muốn cho ai xem? May mắn là ta không có huynh đệ, không thì cũng sớm bị tiện nhân ngươi câu dẫn rồi."

"Được rồi lời này là tiểu nữ nhi gia nên nói sao?"

Thẩm thị nhíu mày thấy Tiểu Hà đã ra ngoài, tục ngữ nói biết nữ chi bằng mẫu nàng trong lòng vô cùng rõ ràng nữ nhi vì sao lại sinh khí với Tiểu Hà, chẳng qua là vì đối phương xinh đẹp hơn so với nàng vài phần mà thôi kỳ thật điều này thì có là gì? Xinh đẹp hơn nữa thì cũng chỉ là nha hoàn, nói đánh chết cũng được, lại còn cùng những hạ nhân nhỏ bé như con kiến so đo đơn giản là tự hạ thấp thân phận.

Tuy nghĩ như vậy nhưng nàng cũng chưa bao giờ quản quá không phải là nha hoàn thôi sao? Nếu nữ nhi cao hứng nàng liền véo, liền tát cùng lắm  đánh chết thì lại đổi hai nha đầu khác. Bởi vậy có thể thấy được, đôi mẫu nữ này tâm tư vô cùng dữ dội ngoan độc? Coi mạng người như cỏ rác rất nhiều gia đình phú quý người ta chưa làm tới các nàng lại là chân chính thương gia nữ quyến ngược lại là chân chân chính chính làm được.

"Làm sao lại chưa qua đến?"

Thẩm thị đang tính thời gian Lan Tương Nguyệt cũng phải gần đến nơi rồi nhưng vẫn chưa thấy một bóng người, nhịn không được liền nhìn về phía Vân Hỉ hỏi:

"Ngươi thật sự nghe nàng nói sẽ nhanh qua đây?"

"Đúng vậy thái thái, lúc nói lời này cô nương còn mang theo bộ dáng cười mà."

Vân Hỉ cũng có chút kinh hãi, như này là sao vậy? Đại cô nương người đừng hại ta, thái thái chúng ta mà tức giận lên cũng là muốn đánh người thật là xui xẻo tại sao hôm nay lại khiến ta đụng phải công việc như vậy.

"Ngô...."

Thẩm thị trầm ngâm hạ giọng lại nghe nữ nhi đang đứng bên cạnh kêu lên:

"Phản rồi, nàng ta ngay cả nương nay cũng không đặt vào trong mắt."

Thẩm thị liền vững vàng nói:

"Bình tâm chút, sao lại xúc động như vậy? Nàng tới chậm chẳng phải là điều tốt sao? Đang lo không có cớ để thu thập nàng ta đây."

"Thái thái lão gia hôm nay sẽ trở về..."

Đại nha đầu Xuân Vũ bên cạnh Thẩm thi bước lên một bước, cẩn thận nhắc nhờ nàng một câu, lại nghe thấy Thẩm thị cười nói:

"Yên tâm, nha đầu kia bao nhiêu năm nay đều là tính tình này, ta không tin nàng còn có thể kiên cường đứng lên mà chống đối ta, lão gia trở lại thì làm sao? Còn sợ nàng đi nói bậy? Mà có nói đi chăng nữa thì lão gia cũng phải tin mới được."

Ở phương diện này nàng đối với chính mình vẫn còn rất tin tưởng lời nói khi gối đầu của mình.

Kết quả liền chắc chắn, lại đợi hơn nửa canh giờ nữa mắt thấy đã đến giờ cơm chiều Thẩm thị thấy tức muốn nổ phổi, Vân Hỉ bên cạnh sợ tới mức thấy cơn gió thổi vào cũng lạnh hơn bình thường, thấy thái thái sắc mặt càng ngày càng đen nàng phải kiên trì tiến lên nhỏ giọng nói:

"Thái thái có muốn nô tỳ đi xem thử không..."

"Xem cái gì? Không cần xem, ta hôm nay cũng muốn nhìn thử xem lúc nào nàng mới đến đây"

Thẩm thị cắn răng gào lên một tiếng, Vân Hỉ lại không dám nói tiếp đành phải lui xuống. Chốc lát sau lại nghe thấy tiếng của tiểu nha hoàn ngoài cửa kêu:

"Thái thái, đại cô nương cùng Lộ di nương đến rồi."

Vừa nói xong liền thấy Phù Dung đỡ tay Lan Tương Nguyệt liễu yếu như gió thổi mà tiến đến, trước chào Thẩm thị rồi mới thản nhiên nói:

"Nữ nhi nghe nói thái thái triệu hồi, liền muốn đến đây luôn nhưng mà lúc thay y phục liền cảm thấy có chút lên cơn suyễn, không làm sao được chỉ phải ngừng lại nửa ngày mắt thấy mặt trời đã muốn lặn xuống sau núi sợ làm trễ nải thái thái dùng cơm cho nên đành phải bước nhanh đến mong thái thái thứ tội."

Một câu nói liền mang lời châm chọc cùng khiêu khích, trách cứ mà Thẩm thị định nói nghẹn lại cổ họng, chợt thấy Lan Tương Tuyết hét lớn:

"Nói bậy, ngươi nói bậy, ngươi chưa từng có chứng suyễn giờ lại nói có chút lên cơn suyễn, rõ ràng là không đem ta cùng với mẫu thân để ở trong mắt, bây giờ còn nói dối thật là đáng giận."

Lan Tương Nguyệt bình tĩnh nhìn nàng, mỉm cười nói:

"Muội muội nói lời này thật là khiến lòng người khác rét lạnh, vẫn còn chưa tới một ngày đâu muội muỗi lẽ nào quên ta mới vừa từ cõi chết trở về?"

"Ngươi..."

Lan Tương Tuyết sửng sốt một lúc liền thấy tức muốn chết hướng về phía nàng kêu:

"Người thắt cổ làm gì có đạo lí sống lại? Ngươi mắc thêm bệnh liền sống lại, điều này là đạo lý gì? Ngươi nghĩ rằng ta tiểu hài tử ba tuổi sẽ tin lý do thoái thác của ngươi?"

"Muội muội tại sao lại không tin?"

Lan Tương Nguyệt "kinh ngạc" trừng lớn mắt nói:

"Ta không phải đã cùng ngươi nói qua sao? Diêm Vương gia tuổi thọ của ta còn chưa tận, cho nên thả ta về. Muội muội lúc trươc ở trong phòng ta không phải là đã nhìn thấy những quỷ hòn bay ra sao?  Là do ngươi không thấy được, chậc chậc ta đều đã nói qua muốn ngươi kéo tay ta mà nhìn nhưng ngươi lại chạy đi, như thế nào? Đầu gối đỡ hơn chưa? Nhìn ngươi vấp ngã thật khiến tỷ tỷ đau lòng muốn chết có lòng tìm dược cao đưa qua cho ngươi, nhưng trong chốc lát thời gian lại tìm không được,..."

"Được rồi."

Không đợi nói xong đã thấy Thẩm thị gào to Lan Tương Nguyệt nhìn lại hướng bà ta chỉ thấy mỹ phụ trung niên lúc này mặt đen như đáy nồi, giữa hai hàng lông mày mang theo tàn khốc chắc là tức giận không nhẹ.

Nếu là ngày trước nàng đại khái là sợ đến mức quỳ xuống mà giờ khắc này thân thể với tân chủ nhân lại là vui mừng không sợ, còn âm thầm bình luận: chậc chậc nhân vật phản diện trong trạch đấu đang muốn chiến đấu kìa, muốn học Tiểu Lý tàng đao, khẩu phật tâm xà tối thiểu cũng phải làm đến mức vui buồn không hiện ra sắc mặt, xem xem vị trước mặt này mới nói có hai ba câu liền bị chọc giận, còn chiến đấu gì nữa cái này căn bản là gà mái cũng không bằng thật không biết nhóm di nương tiểu thiếp trong nhà có biết bao vô năng, thế nhưng lại để cho một nữ nhân như vậy áp chế sao? Khinh bỉ, siêu cấp khinh bỉ.

Đang nghĩ tới liền bắt gặp Thẩm thị chậm rãi thu lại sắc mặt giận giữ, lạnh nhạt đứng lên nói:

"Được rồi, dọn cơm lên đi, nếu Đại cô nương còn không đến chỉ sợ đợi tiếp thì liền nguội, đi ăn cơm trước đi."

"Nương"
Lan Tương Tuyết kêu một tiếng không thuận theo bị Thẩm thị trừng mắt. Vài người lần lượt ngồi vào bàn ăn, Lộ di nương cùng Hỉ Mai chia thức ăn cho Thẩm thị ở phía sau.

Lan Tương Nguyệt đích xác cũng thấy đói bụng mà nàng cũng cố ý muốn ghê tởm Thẩm thị cùng Lan Tương Tuyết, thấy vị muội muội kia định gắp miếng nấm to nàng liên cướp lấy đưa vào trong miệng ăn ngon lành.

"Ngươi..."

Lan Tương Tuyết còn chưa bao giờ nếm qua loại tư vị này đâu, ngẩn ngơ một lúc liền không tránh khỏi được giận giữ, đang muốn nói chuyện liền nghe Thẩm thị nói:
"Đủ rồi ăn cơm đi."
Nói rồi liền nhìn về phía Lan Tương Nguyệt, trầm giọng nói:

"Đại cô nương, ngươi đã là người sắp gả đi rồi tại sao lễ nghi quy củ còn không bằng trước đây? Trì gia là thủ phủ Mậu thành, dáng vẻ của ngươi như vậy mà gả qua chẳng phải là ném đi thanh danh của Lan gia chúng ta sao?"

"Gả đi? Thế này là sao? Ta khi nào thì muốn gả đi?..."

Lan Tương Nguyệt thấy Thẩm thị đúng lúc đang uống canh liền kêu lên một cách đoan trang. Quả nhiên còn chưa kịp dứt lời liền thấy Thẩm thị kinh ngạc mà phun ngụm canh ra, may mắn nhanh tay bịt miệng lại canh liền rơi hết vào tay và trên váy.

May mắn là không phun lên trên bàn, không thì thật đúng là ăn không vào. Lan Tương Nguyệt âm thầm phê bình bản thân: lần sau làm loại chuyện này phải ăn no bảy phần mới được làm, nhưng mà loại gia đình như vậy nếu ăn không đủ no thì vẫn còn có bữa khuya mà.

Bên này đang suy nghĩ thì Thẩm thị bên kia liền muốn bạo phát.

"Ngươi...ngươi nói gì? Không nhớ rõ hôn sự cùng Trì gia?" Thẩm thị mày liễu mắt hạnh trợn ngược lên, ngón tay chỉ lên mũi của Lan Tương Nguyệt, Lộ di nương ở phía sau sắc mặt trắng bệch, Phù Dung bên cạnh Lan Tương Nguyệt cũng đã mềm cả người, Lan Tương Nguyệt không nhúc nhích chút nào chỉ dùng khăn lau miệng thản nhiên nói:

"Lúc này liền nhớ rõ, vừa nãy thì thật sự là quên."

"Ngươi nói bậy, vừa rồi quên mà lúc này lại nghĩ đến? Làm gì có chuyện nhanh như vậy? Ngươi đây là lừa quỷ." 

Lan Tương Tuyết lại lần nữa nhảy ra loại tinh thần này thật khiến nàng cảm động, nàng đồng tình nhìn vị nhị muội muội này vươn tay ra lấy một chén canh cá:

"Muội muội bớt giận là tỷ tỷ không đúng, đây chén canh cá này liền cho ngươi, ta nhớ rõ muội thích uống canh cá nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top