Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

One Shot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Seoul trời trở gió, giữa tiết trời tháng 11.

Choi Wooje lững thững bước ngang qua những con phố, chậm dãi ghé thăm vài nơi em yêu.

Nhìn khung cảnh chẳng khác trước mặt là bao, em không thấy gì cả. Thứ cảm giác bồi hồi ngày trước em trải qua, em không thấy nó nơi lồng ngực.

À, hóa ra không phải em yêu nó.
Là vì có anh, em mới yêu Moon Hyeonjoon ạ.

Em và anh ta yêu nhau ba năm, cũng là khoảng thời gian em hoạt động dưới cái tên T1 Zeus.
Mọi dấu mốc của hành trình vươn tới khát vọng đẹp đẽ, của chặng đường chứng minh đam mê, anh ta luôn có mặt bên cạnh em. Cùng em reo hò khi thành công lẫn nếm trải cay đắng lúc thất bại.

Em vốn tưởng tình yêu ấy sẽ là mãi mãi, giống như con đường game thủ lol chuyên nghiệp của mình.

Nhưng cũng chỉ là tưởng thôi.

Anh nói lời chia tay với em, cách đây đã mấy tháng. Nhưng đến tận bây giờ, em vẫn ngỡ đó là mơ.

Wooje yêu Hyeonjoon, yêu đến cháy cả con tim mình. Em không yêu anh bằng một nửa linh hồn như mọi người thường nói, vì em trao đi tất cả. Em không giữ lại một chút gì cho bản thân.
Để khi nó vụn vỡ, hóa tro vào một chiều nắng gắt, em cũng theo đó 'chết' đi.

Moon Hyeonjoon không cho em cơ hội nhận ra. Anh vẫn chiều chuộng, nuông chiều yêu thương em. Điều ấy làm em chẳng nhận ra, tim anh đã sớm không còn rơi trên người em nữa.

Ngày nắng ấy, anh nhìn thẳng vào em, dội cho em một gáo nước lạnh buốt, dập tắt ngọn lửa nơi tim em, khiến nó đau nhói.

"Bọn mình chia tay nhé, anh hết yêu rồi"

Câu chia tay anh nói, nhẹ như không. Như thể, anh thật sự chưa hề yêu.

Choi Wooje khi ấy chết trân. Em đứng yên chẳng nói chẳng rằng.
Cho tới tận lúc bóng lưng anh biến mất, cảm xúc trong em vẫn chết lặng, như biển chẳng gặp gió. Nó im lìm. Em bình tĩnh một cách quá đáng.

Từ ngày ấy đến vài tuần sau, mọi người chưa từng thấy một lần em rơi nước mắt. Em vẫn luôn treo trên môi nụ cười, đầy rạng rỡ.

Sanghyeok, Minhyeong hay Minseok thấy em như vậy cũng không sao an lòng cho nổi. Các anh biết em yêu Hyeonjoon đến dường nào, em trao đi bao nhiêu.
Vậy nên, hình ảnh một Choi Wooje như ánh mặt trời chói chang kia lại càng khiến các anh lo. Một người chịu cú sốc quá lớn, sẽ bình tĩnh đến lạ. Để rồi bùng phát tới mức đau đớn, chết mòn.

Nhưng cũng đã một tháng rồi, các anh không thấy em có chút gì bất thường.
Em vẫn thích ăn những món ngon, thích được ngủ và vẫn lên scrim cùng stream nói chuyện với mọi người.

Ngoại trừ việc top lane và người đi rừng của T1 giảm hẳn những lần tương tác. Người hâm mộ không thấy một Choi Wooje hay đi cạnh Moon Hyeonjoon mà ríu rít, không còn thấy cái ánh nhìn như khắc sâu người kia vào mắt của em nữa.

Thì em, hoàn toàn chẳng khác gì.

Thế nên các anh dần bớt lo hơn, không còn căng thẳng dõi theo hoạt động em thường ngày.

Nhưng Hyeonjoon biết, em đang bước xa mình dần từng ngày.
Vì sự xa cách đó thể hiện càng rõ hơn bên trong trụ sở T1 lẫn kí túc xá. Khi chẳng có ống kính máy quay.
Wooje mỗi lần đi ngang qua anh đều bất giác đưa tay lên, nếu không dụi dụi vào mắt thì cũng là chỉnh tóc, chỉnh kính. Là để che đi tầm nhìn, không để anh lọt vào mắt.
Hoặc mãnh liệt hơn, chỉ cần con đường em đi xuất hiện hình bóng của anh, em sẽ quay lưng chọn đi hướng khác.

Anh ta biết, đây là kết quả bản thân tự chọn lấy. Nhưng nhìn cách em né tránh mình như thế, trong lòng anh vẫn có chút ngỡ ngàng chua chát.

Em sẽ không làm bạn với người em từng yêu.
Mà Hyeonjoon lại còn là tình đầu, là người em yêu bằng tất cả những gì em có. Vậy nên, Wooje ghét anh là tất nhiên.

Ba người Sanghyeok chứng kiến được tất cả. Họ thấy thương cho cả hai. Nhưng thương Wooje nhiều hơn. Một nhóc con chưa biết yêu lại gặp sai người.

Các anh đã ngỡ em sẽ mãi như thế, sẽ mãi nở nụ cười tươi tắn mà không buồn rầu. Thì bỗng, vào tối một ngày yên ả, tin nhắn của Minhyeong, người cùng phòng kí túc xá của em khiến họ bàng hoàng.

"Wooje nó khóc không nín được"

Ba giờ sáng, khi mọi vật chìm vào bóng tối, khi mọi thứ hòa vào màn đêm tĩnh lặng thì Minhyeong tỉnh giấc vì loáng thoáng nghe được tiếng nấc.

Minhyeong vội vàng mò mẫm bật công tắc điện rồi nhìn sang phía giường em. Quả nhiên là Wooje khóc. Em chùm chăn qua đầu, cuộn tròn.
Tấm chăn mỏng không che được cái run rẩy của cơ thể em.

Minhyeong đi sang, ngồi xuống cạnh giường, dùng tay mình nhẹ nhàng vỗ lên em qua lớp chăn.

"Wooje, sao đấy?"
"Bỏ chăn ra cho tao xem"

Em không trả lời, vẫn trốn chặt trong chăn.

Đành cưỡng chế giật lớp chăn che mặt Wooje xuống, Minhyeong sững lại khi nhìn vào em.

Đôi mắt em sưng húp còn đầy những dòng nước mặn chát, hai má cũng ửng lên vì đau rát khi tiếp xúc với nước mắt quá lâu.
Trông em thực sự quá tàn tạ, em khóc tới mức khuôn mặt nhuốm một màu đỏ văng. Từ mắt, mũi đến má và cằm.

Minhyeong dỗ Wooje một lúc lâu nhưng em vẫn chẳng khóc ít đi, còn òa khóc lớn hơn.
Cảm xúc em chôn chặt trong tim, chỉ tự mình gặm nhấm bị sự phát hiện của Minhyeong mà ồ ạt vỡ toang, chen nhau trào ra khỏi mắt.

Vì mãi em không nín nên Minhyeong chỉ còn cách kêu gọi sự hỗ trợ. Dù chẳng biết cái giờ này có còn ai thức hay không.
Nhưng ngược lại, Sanghyeok và Minseok lao sang ngay khi đọc được tin nhắn trong nhóm chat.

Hai người vội vàng đi tới, xem xét đứa em út họ hết mực yêu thương. Chả khác Minhyeong là bao, hai người đến sau cũng đau xót nhìn em.

Minseok ôm lấy Wooje vào lòng, để em cúi mặt vào vai mình mà khóc.

"Wooje ngoan, nghe anh không khóc nữa"

"Wooje, nín đi rồi anh tăng tiền tiêu vặt cho"

"Mày nín rồi anh dẫn mày đi ăn ngon"

Em đưa tay gạt những dòng nước mắt ướt nhòe trên mặt rồi ngước lên nhìn ba người anh đang thay nhau vỗ về mình. Em lại làm họ lo lắng nữa rồi.

"Em...em xin lỗi..."

Sanghyeok đưa tay xoa đầu em, anh dùng chất giọng nhẹ nhàng mà ân cần hỏi han em.

"Thế làm sao mà em khóc?"

"Em..."

"Nói anh nghe"

"Vì em thấy mình vô dụng..."
"Rõ ràng là người ta bỏ em... là người ta chẳng yêu em nữa, thế mà... lúc em sợ bóng tối, em vẫn muốn gọi người ta..."

Nói hết câu, em lại khóc òa lên.

Choi Wooje tự khinh bỉ chính cảm xúc của mình.
Em đã tự dặn lòng bao lần rằng em không yêu Hyeonjoon nữa, em chả yêu cái người bạc tình đó làm gì, em đã hết yêu thật rồi. Nhưng em nhận ra, em chẳng thể ngừng yêu.

Em vẫn đang lạc bước trong trái tim của Hyeonjoon, vẫn nhốt mình trong những quan tâm chăm sóc thuở xưa của anh.
Là em tự trói chính bản thân. Để dù đau đến chết em cũng không thể tìm được lối ra.

Em thua, trái tim anh lắm lối quá, em không thắng được.

Ba người ngồi cạnh em, chẳng nói thêm gì được nữa.
Quả nhiên trước ngày giông bão, biển luôn là bóng dáng nhu hòa bình lặng.
Nó chỉ là đang đợi, đợi một cơn gió thật lớn để cuộn mình mạnh mẽ cuốn trôi tất cả.

Cơ mà họ và cả em đều không biết, phía ngoài cửa cũng có một người quặn thắt tim gan, Hyeonjoon cũng ở đó. Anh là người đầu tiên đọc tin nhắn của Minhyeong, cũng là người gấp gáp muốn chạy sang. Nhưng lại chẳng dám. Anh biết em đang nghẹn lên từng cơn là vì gì.
Chỉ đành từ xa nhìn Sanghyeok và Minseok lao vào rồi mới mon men trốn mình đứng dựa vào cửa.

Khi nghe được Wooje nói em vẫn muốn tìm anh khi sợ nhưng nhận ra không còn tư cách gì nữa. Tim anh cũng nứt ra từng mảng lớn.

Anh nghĩ anh không yêu em nữa là thật, còn cảm xúc nhói buốt này chỉ là vì thói quen nâng niu em khi xưa mà có.

Nhưng anh không biết, một góc trời của anh đang dần sụp đổ.

Choi Wooje khóc đến tận sáng. Người em nóng ran lên, mệt nhọc mà ngủ thiếp đi.
Moon Hyeonjoon cũng về phòng, ôm lấy vài suy nghĩ vẩn vơ trong lòng.

Sau đó, chẳng một ai nhắc lại chuyện tối hôm đó. Như thể những dòng nước mắt vì thống khổ mà rơi của em chưa hề tồn tại. Em lại tung tăng nhảy nhót, vui cười cả ngày.
Nhưng ai cũng biết, em còn đau nhiều lắm, em chả bình thản như những gì em lộ ra.

Wooje tự bao bọc lấy một linh hồn không ngừng thở than của chính em.

Trải qua vài mùa giải, em vẫn đi bên cạnh anh, vẫn là một Zeus đi top xuất sắc của T1, của Oner. Nhưng tuyệt nhiên không còn là Choi Wooje của Moon Hyeonjoon.

Vì cho dù anh cầm bên mình hết cả trái tim lẫn linh hồn thì em, vẫn phải tồn tại. Nên mặc kệ mình vốn đã 'chết', em ép mình phải 'sống'.

Nhưng có vẻ nó đau lắm, em không chịu được. Em chọn rời đi, chọn đặt dấu chấm hết cho nỗi u sầu.
Em bỏ lại Hyeonjoon sau lưng, bỏ cả T1 và bỏ cả đam mê của mình.

Khi mùa chuyển nhượng kết thúc, khi các thành viên khác đã hoàn tất tái ký hợp đồng thì họ vẫn chưa thấy thông báo về em.

Người đầu tiên biết lựa chọn của em là Sanghyeok. Người anh cả em yêu quý. Em chỉ thấy Sanghyeok khẽ vỗ vai mình mỉm cười, dặn dò em nhất định phải hạnh phúc. Không hổ là tuyển thủ em thần tượng, Sanghyeok vẫn luôn tinh tế thấu đáo như vậy.
Tiếp đó là cặp botlane. Minseok khóc lớn trong vòng tay em, người anh này của em quý em đến vậy mà. Minhyeong chỉ nhìn em thôi. Em biết Minhyeong sẽ hiểu cho quyết định của em.

Thật lòng Wooje cũng đâu lỡ phải từ bỏ T1 đến vậy. Em yêu nơi này, đã xem các anh là gia đình từ lâu.
Nhưng em chỉ đành xin lỗi, em không giỏi chịu đau. Em sẽ chết chìm trong nước mắt nếu ở đây lâu thêm mất.

Choi Wooje nhờ tất cả mọi người che giấu chuyện này đi, không để Hyeonjoon nghe thấy gì. Vì nếu anh biết, anh sẽ tự trách rồi rời đi để giữ em lại.

Là do em không lấy lại được linh hồn thì sao phải liên lụy đến người vốn không cần nó.

Một người tự sát thì hung thủ dù là ai, mang tội lớn nhất vẫn là bản thân...

Em vốn định dùng hôm nay để thăm thú lại phố cũ, nhưng có vẻ, nó chỉ khiến em nhận ra, em yêu anh nhiều đến mức nào.

Cười khổ lên một tiếng, em về lại kí túc xá rồi lên phòng mình, kéo lê vali đã xếp gọn hướng ra sân bay. Hôm nay mọi người đã về nhà nghỉ phép, sẽ không ai nhìn thấy em rời đi. Wooje cũng sợ em sẽ ở lại nếu các anh giơ tay níu mất thôi.

Thế nên, em chọn hôm nay để xuất cảnh, chỉ yên lặng gửi đi dòng tin nhắn ngắn gọn trong nhóm chat.

"Mọi người ở lại giữ sức khỏe, em đi"

Đồng thời lúc ấy, trên trang chủ của T1, là câu nói quen thuộc.

"Thank you, Zeus!"

Khắp mặt báo bùng nổ, người hâm mộ ai cũng nức lòng nuối tiếc. Các anh của em cũng đau lòng không kém, Wooje trốn họ mà đi.

Người bất ngờ nhất, ngỡ ngàng nhất có lẽ là Hyeonjoon. Anh không nghĩ tới em sẽ rời đi như thế. Anh không dám tin vào những dòng tin trước mắt. Cả tin em gửi trong nhóm, lẫn tin thông báo của T1.

Choi Wooje thật sự cứ im lặng mà bước ra khỏi cuộc sống anh như thế.

Cho đến tận lúc này, con tim mới ngự trị mà nói cho anh biết, vốn dĩ chỉ là anh quá quen với việc có em bên cạnh. Anh chưa hề hết yêu như anh nghĩ.

Sai lầm chồng chất sai lầm.
Moon Hyeonjoon đau nhói mà khóc, anh muốn nhấn gọi cho em, muốn nghe thấy giọng em. Nhưng khóc thì sao, gọi thì thế nào? Em sẽ chẳng về nữa.

Từ sau lúc em đăng bài đăng đó, Hyeonjoon không nhận được một thông tin nào khác về Wooje. Em thật sự bốc hơi khỏi thế giới trong tầm tay của anh. Không kịp để anh hối lỗi sửa chữa điều gì.

Ừ thì em cứ đi, nhưng mong em chưa quên, mình đã từng yêu.

Ba năm sau, tại một quán quen nọ, Hyeonjoon bắt gặp bóng dáng Wooje. Em vẫn như xưa, không khác là bao.

Em cũng nhìn thấy anh.
Không tránh né như mọi lần, em lướt qua anh đầy nhẹ nhàng, chẳng để tâm tới ánh mắt như kẻ si tình kia.

"Anh kia sao nhìn mày tình quá kìa?"

"À, vậy hả"

"Người quen của mày hả?"

"Là từng quen"

Moon Hyeonjoon nghe rõ được câu ấy của Wooje.
Đúng vậy, một người cho em cay đắng, sao có thể là người em từng yêu.

Lần gặp gỡ này, em và anh chỉ nên bước qua nhau.

Sai là sai, không thể sửa. Dù lòng anh mong muốn có em bên cạnh đến thế nào.

END.

------
👉👈 mọi người thấy đủ đớn chưa ạ =)))) đủ rồi thì mấy fic kia em để há há ending, còn chưa thì huhu ending cả ngạ =))))))
Á há há
👉👈

Vì fic dài nên em không sửa lại, mọi người thấy sai thì nhắc em với nhaaa

Đây là truyện, con cầu trời hàng tỉ lần cho lineup lần này tái kí hợp đồng. Cầu trời khấn Phật, cho họ đi với nhau lâu lâu nữa🙏🙏🙏🙏🙏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top