Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tuổi 17 của chúng ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

* Sau khi tiếng chuông reo ; cả hai đứa cùng xuống dưới sân trường để tập trung chào cờ.
    Thảo là lớp trưởng nên nó ngồi đầu hàng; còn Ngọc thì ngồi sau nó.
-Ui; đau quá.
Ngọc reo lên ; hình như có một cậu con trai đi đụng trúng nó mà không xin lỗi. Trong đầu nó thầm nghĩ:  "Con trai ga lăng chết hết rồi". 
-Cậu ơi; bị rớt đồ nè.
Chưa kịp nghĩ đến nơi ; Ngọc phát hiện cậu bạn vừa rồi rơi đồ ; nên lật đật chạy theo. Thực ra ; cũng không ai xa lạ ; cậu bạn này  Ngọc cũng quen nhưng chỉ là trước kia cả học có học thêm chung tên là Quang ; học vậy thôi chứ nam nữ không thân ai lại bắt quan làm họ ; vì thế chỉ biết chứ không quen. Cậu bạn này thực ra rất đẹp trai ; học tốt ; dáng người vừa cao vừa ốm nên chỉ cần loát cái là nhận ra ngày. Chạy tới chỗ Quang đứng ; Ngọc nói:
-Đồ cậu làm rơi nè!!
-À ; cảm ơn nha. Mà nãy vô ý đụng vô cậu mà chưa xin lỗi. Xin lỗi cậu nha.
-Không có gì.
- Quang nhà ta ghê nha ; có bạn gái xinh xắn đến đưa đồ luôn cơ đấy (Mấy cậu bạn xung quanh thấy vậy nên cũng góp thêm lời nói tiếp)
-Ghê gì ghê ; nãy bạn rớt đồ nên tôi đưa lại giùm. Chừng sao mà mấy cậu cũng rớt đồ đi ; dù xa đến mấy tôi cũng đi tìm mà trả.
Câu trả lời vừa rồi của Ngọc khiến cả đám con trai ngã mồm đứng im ; còn riêng Quang thấy cô gái này khá biết chặt chém người khác chứ ; rất dễ thương nữa.
-Thôi ; tui đi trước nha.
Nói xong ; Ngọc chạy về lớp. Thảo mới thấy Ngọc đứng đây mà đã chạy đâu mất khiến nó cuống cuồng đi tìm.
-Tìm tao hả.
-Ừ ; tìm mày á. Sắp chào cờ mà chạy lung tung đâu dậy.
-À thì tại nãy có thằng đụng trúng tao mà lại rớt đồ nên tao tìm trả lại.
-Mà đồ gì dẫy??
-Cái móc khóa hình chữ N thêm cái bánh bao. Nhìn cute chết được; mà chắc tặng cho bạn gái á ; chứ nếu không tao ứ trả đâu.
-Cái con ; mà sáng nay mày đi đứng kiểu gì tòan để tông người thế dẫy??
-Tao nào có muốn.
( Bật mí cho các bạn nha:  Hai lần tông này có ý nghĩa lắm đó ; nó sẽ làm thay đổi cuộc sống của một người))
-Cả trường ; đứng nghiêm ; chỉnh đốn để chuẩn bị chào cờ!!
       Tiếng micro vang to giọng nói của thầy tổng phụ trách đã cắt ngang cuộc trò chuyện của Thảo và Ngọc ; cũng như của tòan trường ( cả lời bật mí của tui luôn nha). Sự nghiêm trang trong buổi chào cờ luôn làm cả trường tỉnh ngủ ; chú tâm vào việc hát quốc cả.
-Được rồi ; mời các thầy cô giáo an tọa ; học sinh ngồi.
        Vẫn là những lời nhận xét về tuần qua ; thật sự luôn đó là chuyện hết sức bình thường nhưng mệt vì thầy tổng phụ trách cơ.  Giọng thầy ấy vừa bị ngọng ; mà lại còn tiếng Huế cộng thêm cách nói chậm rãi và êm đềm theo tiêu chí " Chậm mà chắc" khiến cho sáng thứ hai nào cũng là chiếc giường êm ái để ngủ.
-Tiếp theo đây xin mời thầy hiệu trưởng lên phát biểu đôi lời và triển khai kế hoạch tiếp theo.
" Cảm tạ trời đất; cuối cùng thầy cũng nói xong chứ em mệt lắm rồi " Ngọc thầm nghĩ.
-Tòan trường chú ý ; theo thầy tuần vừa rồi các em hoàn thành tốt nhiệm vụ học tập và lao động tuy nhiên có một vài cá thể gây ảnh hưởng đến tòan lớp và khối sẽ có biện pháp trừng phạt thích đáng. Còn sau đây ; thầy sẽ triển khai một hoạt động mới cho các em.  Như các em đã biết nhà trường có mở một hòm thư ý kiến để cho các em thoải mái đề xuất những ý tưởng.  Và vừa rồi ; thầy nhận được một ý tưởng rất hay sau khi xem xét với các thầy cô toàn trường thầy quyết định ; kể từ nay sau buổi chào cờ các em cả ba khối sẽ được tổ chức trò chơi qua sự dẫn dắt của 3 MC trong khối đó. Thầy tổng phụ trách sẽ nói rõ hơn. Còn bây giờ mời các thần cô vào phòng họp.
-Thầy xin nói tiếp.  3MC trong mỗi khối này sẽ được chọn ngẫu nhiên để trở thành người tổ chức trò chơi trong khối đó.  Sau buổi họp ; thầy sẽ gọi các em đó xuống để nói thêm.  Còn bây giờ ; tòan trường nghỉ.
      Hoạt động vừa rồi vừa khiến cho cả trường tâm trạng hỗn loạn chả biết nghĩ thế nào nhưng dù gì cũng là quyết định của thầy cô không nên kháng cự. Còn riêng Ngọc thì cảm thấy khá vui vì nó thích chơi lắm ; chứ lúc mỗi t2 là lên lớp thấy cả bọn yếu xìu nên nó và con Thảo rủ mấy đứa con gái xuống sân chơi đủ trò nhưng ít đứa nên nhanh chán ; giờ thì vui rồi. Bên cạnh nó ; Thảo cũng vui không kém.
-Thích m nhỉ ( Thảo nói)
-Uk; thôi lên lớp.
Lên tới lớp cũng là lúc Thư đã đứng tựa cửa bao giờ.
-Ngọc đi thôi.
-Đợi tao cất ghế tí.
-Mày đi hả ; Thư nhớ kêu nó xuống phòng y tế nha ; chỗ trán nó bị sưng rồi ( Thấy Ngọc chuẩn bị đi; tiếng Thảo vọng ra từ trong lớp; con này coi thế mà giọng khỏe lắm)
-Tao biết rồi. Đi nha.
Nói thế rồi ; Thư kéo Ngọc xuống phòng y tế ; vừa đi vừa nhìn chỗ trán sưng tấy của Ngọc mà chả nhìn đường.
-Cái con ; nhìn đường dùm tao cái. Định kéo tao ngã theo mày luôn hả.
-Tại trán mày đỏ quá ; mà mày đau không ; chắc nãy va mạnh quá rồi.
-Mà nãy va tao không để ý ; Thảo nói xong mới biết mà giờ nó hơi nhức nữa cơ. Mà hôm nay xui thiệt ; nãy tao bị tông thêm lần nữa.
-Chết chưa ; rồi đau chỗ nào sao không.
-Không sao ; người quen mà. À mà nãy ; Nguyễn có hỏi gì tao không??
-Hỏi cái móc xì ; nhìn mặt nó chả có gì thay đổi.  Mà thôi ; kệ nó đi ; tới phòng y tế rồi này.
      Cả hai bước vô ; phòng y tế của trường vừa thóang lại sạch sẽ và đầy đủ tiện nghi với lại cô y tế tâm lí ; tay nghề rất chuẩn chứ không như bà cô trước đây ở trường cấp 2 của tụi Ngọc " Ngồi không ăn lương "; để học sinh để xử lí. Thế nên bây giờ Ngọc rất yên tâm.
-Em chào cô.
-Chào hai đứa ; bệnh tình gì đây.
-Dạ cũng không có gì to tát hay xô xát nghiêm trọng chỉ là trán em bị sưng đỏ nên xuống sứt thuốc.
-Em ngồi đi.  Con gái đứa gì mà chạy nhảy để mặt dầy xấu gái sao. Giờ cô sứt thuốc với lại dán chỗ sưng lại cho em để khỏi đụng vô mà đau.
-Em nào có chạy nhảy chỉ có chạy vào tim cô nên mới ngã thôi.
-Con nhỏ; dẻo miệng. Giờ xong rồi; tối về thì thay băng bôi thuốc tím không cần dán lại đâu. Sáng lại thì xuống đây để cô thay nhưng trước khi sứt phải lấy khăn bông lau lên bằng nước ấm nghe chưa.!
-Dạ em biết rồi. Em cảm ơn cô.
-Rồi ; đọc tên em cho cô để cô ghi vào.
-Nguyễn Đường Bảo Ngọc ; lớp 10D1.
-Xong ; hai cô nương đi đi. 
-Tụi em chào cô.
  Ra khỏi phòng y tế ; Ngọc và Thư đi xuống căn tin.
-Cô dễ thương ghê.  Mà giờ xuống căn tin đi tao đói rồi.(Ngọc nói).
-Ừ đi.  Mà nhìn mày giờ tức cười dễ sợ.  Như xác ướp.
-Con quỷ.
-Giỡn thôi. Ngồi đây đi; tao vô mua không thôi để mày vô chả chen được gì.
-UK. Cảm ơn bạn tốt.  Tiền nè mua tao cái bánh Sandwiches vs hộp sữa là được ( Dù trước đó bạn này đã ăn cái bánh mì ở nhà nhưng không bao giờ là đủ với một con heo như thế này)
-Biết rồi con heo. Ngồi đi ; tao đi mua.
        Nói rồi ; Thư đi mất. Ngọc ngồi đây mà chả biết làm gì.
-Cẩn thận trái bóng.
        Tiếng nói  to làm Ngọc hỏang sợ ; lấy tay che đầu. Thiệt ra là tụi con trai đang chơi bóng rổ song song với chỗ Ngọc ngồi ; bóng bị trượt rồi va đến phía Ngọc nhưng chả để chuyện đó xảy ra ; một cậu con trai chạy đến như thủ sẵn từ bao giờ ; dùng lưng đỡ bóng còn phần ngực áp vào đầu của Ngọc để bảo vệ cho nó. Ngọc cảm nhận được tiếng bóng rơi đập vào lưng anh chàng và tiếng ồ rõ to của bọn con trai nhưng chả để tâm được chuyện nào vì quá hỏang sợ sau khi mọi chuyện diễn ra Ngọc vẫn lấy tay che đầu và nhắm tịt mắt đến nỗi đối phương sợ nó xảy ra chuyện gì.
-Ngọc có sao không ; Ngọc....
Đến gìơ sau khi đã qua nguy hiểm lúc lâu nó mới trả lời.
-À mình không sao. Ủa Quang là cậu hả.
-Ừ là mình.  Mà cậu có sao không. Xin lỗi cậu ; tụi mình chơi ẩu nên không để ý.
-À mình không sao chỉ hơi hỏang mà cũng cảm ơn cậu đỡ giúp mình ; chắc lưng cậu đau lắm ; tiếng bóp to thế cơ mà.
-Không có gì mà sao trán cậu bị băng lại thế hay là do nãy mình đụng cậu hả.
-Không phải chỉ là trước đó mình đi đụng người tông hơi mạnh nên sưng lên ; cô y tế bảo băng lại để có gì khỏi đụng vào cho đau thôi. Mà cậu tông mình chỗ tay mà; nhẹ huề không đau.
-Uk...
-Mà sáng nay mình đã coi số rồi ; bói tử vi kêu sáng nay mình không sao tòan gặp may mắn mà ai ngờ may mắn kiểu này thì chắc không cần.
      Câu nói của Ngọc khiến Quang phì cười rồi bấc giấc nó cũng cười theo. Nụ cừơi của Quang thực sự rất đẹp ; nó có gì đó rất ấm áp khiến Ngọc đứng hình vài giây. Đúng là trai đẹp làm kiểu gì cũng chỉ có đẹp thêm thôi chứ không tài nào xấu được.
-Quang ơi ; chơi tiếp thôi.
Tiếng lũ bạn la ó khiến Quang hấp tấp chạy về. Chạy nữa đường Quang lại vòng lại.
-Qùa tạ lỗi của Quang. Ngọc giữ lấy đi.
-Cái móc khóa này sáng Quang làm rớt nè.
-UK. Giờ tặng lại Ngọc coi như mình làm bạn nha.
-UK. Cảm ơn Quang.  Thôi đi chơi tiếp đi kìa.  Bye bye.

   Quang vừa đi cũng là lúc Thư về.
-Sao mày lâu dậy.
-Tại căn tin sao bữa này đông quá.Bộ tao vừa bỏ lỡ chuyện gì hả??
-UK. Chuyện hay cực. Mà tao đói rồi ; ăn đi rồi tao kể.
-Mà móc khóa ở đâu dậy. Đẹp nha.
-Có người tặng.
-Ghê dẫy.
-Chứ sao. Thôi ăn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top