Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2. Tình Nhân.

Chương 2: Tình Nhân.

"Vương gia, Trần gia công tử ở Sa Thành có việc cầu, đã quỳ ba ngày ba đêm bên ngoài Tương Dương phủ. Ngài có muốn gặp một lần không?"

Thế là kế hoạch tìm Bạch Du "khởi binh vấn tội" của Lục Yên bất ngờ  "được" ngăn cản bởi sự xuất hiện kịp lúc của một nam nhân đẹp trai trầm ổn, đứng trước mặt Lục Yên chính là thủ lĩnh của Ám Vệ Hoàng Thành - A Nhất. A Nhất người của như tên, chỉ trung thành với duy nhất Tương Dương Vương, mà Ám Vệ là tổ chức trong bóng tối chuyên thu thập tin tức tình báo, vô thanh vô thức bảo vệ chủ nhân, thế nên trước một Tương Dương Vương đang giận điên lên kia, A Nhất nhanh nhẹn xuất hiện dời sự chú ý của chủ nhân, giúp cho chủ nhân chuyển mục tiêu trút giận, tránh cho tình trạng người nhà "cắn" người nhà.

Nói chung thì giữa việc thu thập tin tức tình báo ngầu lòi và cái hành động dỗ dành chủ nhân hiện tại của thủ lĩnh Ám Vệ, thì  hai thứ đó  nó dường như không liên quan gì nhau, nhưng mà xui xẻo cho bọn họ khi  Tương Dương Vương chủ nhân kế nhiệm  đời này của họ là một kẻ dở hơi như Lục Yên, cho nên Ám Vệ tập mãi thành quen, từ những cao thủ tuyệt thế nay biến thành quản gia bất đắc dĩ.

"Vương gia, thời gian hồi kinh là một tháng sau, ngài cần gì gấp gáp tìm Bạch đại nhân tính sổ, chuyện quan trọng trước mắt là giải quyết vấn đề chính của Hoàng Thành, ngài là chủ nhân ở đây đó, không được vì một người không quan trọng mà làm mất lòng dân chúng..."- A Nhất thao thao bất tuyệt nói, xứng chức một quản gia tri kỷ hết lòng vì chủ nhân.

"Trời ạ, ta đau đầu quá, A Nhất ta biết rồi đừng nói nữa. Mai Mai, mau xoa xoa đầu cho bổn vương, đau đầu chết ta rồi !"

"Vâng ạ! A Nhất đại nhân thật là lợi hại, có thể khiến vương gia bó tay thế này. Ha ha..."

"Còn cười nữa, tên này chỉ được khuôn mặt đẹp trai, còn tính tình thì lải nhải y như bà cô góa phụ ấy."

"Không đâu, Mai Mai cảm thấy A Nhất đại nhân rất tốt mà..."

"Thôi rồi, Mai Mai nha, muội tư xuân rồi. Cười chết ta!"

"Khụ khụ....!"

Giữa màn đối thoại vô nghĩa của Tương Dương Vương và linh hồn bé nhỏ bên cạnh, A Nhất lại phải bất đắc dĩ lên tiếng cắt ngang.

"Vương gia, vẫn là quay về chính sự đi, ngài có muốn gặp Trần gia công tử hay không?" - A Nhất nghiêm túc nói.

"Hắn đẹp trai không?" - Lục Yên hoàn toàn quên việc phải tìm Bạch Du tính sổ, Tương Dương Vương điện hạ hiện tại rất rất tò mò hứng thú.

"Thuộc hạ có nhìn thoáng qua, cảm thấy cũng thanh tú. Gia thế nhà hắn cũng cao, nghe đâu có cha là quan to ở kinh đô, mẹ là nhất phẩm phu nhân." - A Nhất thành thật trả lời.

"Được rồi, đưa hắn vào phòng khách đi, ta đang rảnh muốn nhìn thử xem."

"Tuân lệnh!"

____________________

Trần Quốc Trung suy yếu quỳ trước Tương Dương phủ ba ngày ba đêm được người nâng vào phủ. Hắn vừa mất đi ái nhân quan trọng nhất, hôm nay đến đây chính là cầu Tương Dương Vương giúp hắn được gặp lại người kia lần cuối, thế nên cho dù có chờ đợi bao lâu, cực khổ bao nhiêu hắn cũng chịu được.

"Gì thế này, không phải A Nhất đại nhân bảo nhìn cũng thanh tú sao? Sao người lại xấu thế này?"

Đứng bên cạnh Lục Yên, Mai Mai thất vọng  thốt lên. Lời nói vang vọng khiến cho những người còn lại phải khó chịu.... nhịn cười, mặc dù, người có thể nghe thấy Mai Mai nói chuyện chỉ có Lục Yên và A Nhất.

"Là do ngươi nghe không kỹ lời ta, ta nói là "nhìn thoáng qua" thôi, thế nên có lẽ là nhìn nhầm đó." - A Nhất bình tĩnh biện minh.

Trần Quốc Trung đang quỳ hành lễ mà ngơ ngác ngẩn đầu nhìn, hắn không hiểu tại sao vị đại nhân kia lại nói một câu không đầu không đuôi như thế, nhưng nghe ra đại ý có lẽ là đang nói về hắn, thế nên, không thể  nén nổi lòng tò mò mà ngẩng đầu nhìn khi chưa được sự cho phép.

Trong chính phòng, trừ Trần Quốc Trung ra, còn lại có bốn người, hai nha hoàn ăn mặc thướt tha đang đứng cuối đầu chờ lệnh hầu hạ, một nam nhân toàn thân là một màu đen đang đứng nghiêm trang trông có vẻ lạnh lùng xa cách, ở giữa, ngồi vào ghế chủ tọa chắc chắn chính là Tương Dương Vương trong truyền thuyết, người lúc nào cũng nở nụ cười, khoác lên mình bộ bạch y trắng tinh không nhiễm bụi trần, vẻ đẹp phi giới tính  không phân biệt được là nam nhi hay nữ nhi, người như thế này nếu như mà... nếu như mà......

"Trần công tử, nghe nói ngươi có việc cầu?" - A Nhất lạnh lẽo cất tiếng hỏi.

"Tên này mặt đã xấu lại còn bị ngốc đúng không? Nhìn ánh mắt hắn nhìn vương gia kìa, thật là ghê tởm" - A Tư tỷ tỷ lượn lờ ở không trung khó chịu nói, nàng là đến hóng chuyện đó, nhưng mà sắp hết hứng thú rồi.

"Đúng vậy, A Tư tỷ tỷ nói rất đúng, muội nhìn hắn không thích chút nào." - Mai Mai bất mãn tiếp lời A Tư.

"Khụ, ta cũng không thích hắn, nhưng người cũng đã cho vào, vẫn là nên nghe hắn nói xem có chuyện gì không." - Lục Yên an ủi nói - "Trần công tử, ngươi có chuyện gì mau nói đi, bổn vương còn nhiều việc bận lắm đó!"

Nghe thấy tiếng gọi, Trần Quốc Trung hoảng loạn thu lại những suy nghĩ không đúng đắn trong đầu, hắn rụt rè nở nụ cười thiện ý, sau đó lại dùng vẻ mặt bi thương mà từ từ kể ra chuyện đau lòng của bản thân

Trần Quốc Trung tự xưng là con cháu nhà quyền quý, phụ thân làm quan to ở kinh thành, mẫu thân là nhất phẩm phu nhân. Là con cháu quan gia mà bản thân lại có tài hoa, trong lòng sinh ra vài phần kiêu ngạo không ai sánh bằng, ở Sa thành hắn cũng là một công tử tiếng tăm lừng lẫy.

Năm 18 tuổi, gia đình sắp xếp cho hắn một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối, thê tử là một tiểu thư nhu mì xinh đẹp, phu thê hòa hợp hạnh phúc ai nhìn vào cũng đỏ mắt ghen tị. Nhưng mà, tất cả cũng chỉ là bề ngoài, sau một năm tân hôn, hắn phát hiện thê tử của hắn có tình nhân bên ngoài, tranh thủ lúc hắn không có  nhà thì tên tình nhân kia đến tư tình cùng thê tử hắn, cuối cùng sau một hồi bắt gian tại trận hắn đã giết chết tên tình nhân to gan đó. Cũng kể từ đó hắn và thê tử không còn nhìn mặt nhau, hắn không thể bỏ vợ, bởi vì nàng là con gái của một vị quận vương, tuy chỉ là thứ nữ nhưng cũng mang danh hoàng gia. Thế nên, để trả thù thê tử hắn bắt đầu nạp thiếp, mỗi ngày nạp một người, mỹ nhân oanh yến kiểu nào cũng có.

Có một lần, giữa đêm hoa đăng hắn cùng đàn thê thiếp vui ca bên  trong thuyền hoa, vô tình cứu được một thiếu niên rơi xuống nước, lần đầu nhìn thấy người đó trái tim hắn dường như muốn ngừng đập, là loại ánh mắt như khắc sâu vào tim không sao xóa nhòa được. Cũng chính vì thế, mà sau lần cứu giúp đó hắn và thiếu niên cũng thuận lý thành chương đến bên nhau. Thiếu niên với vẻ ngoài xinh đẹp thanh khiết tựa như một đóa sen, thế nên hắn đặt cho thiếu niên cái tên là A Liên. Từ khi có A Liên bên cạnh Trần Quốc Trung không thèm quan tâm đến đám thê thiếp của mình nữa, ngày ngày như hình với bóng cùng với A Liên, quấn quýt không rời.

Trần Quốc Trung hạnh phúc nhưng thê tử của hắn lại không vui. Trước đây, Trần Quốc Trung nạp bao nhiêu thê thiếp nàng vẫn mặc kệ không quan tâm, nhưng khi nhìn thấy Trần Quốc Trung cùng A Liên vui vẻ bên nhau thì nàng lại tỏ thái độ không vui, thay vì hờ hững như lúc trước, bây giờ nàng lại tìm đủ mọi cách để chia cách Trần Quốc Trung và A Liên. Sự quyết liệt của thê tử  khiến cho Trần Quốc Trung cảm thấy thỏa mãn, hắn tự tin là nàng  vì hắn mà ghen tuông, hắn đã trả thù được.

Thê tử của Trần Quốc Trung đúng là đang ghen, nhưng không phải ghen vì Trần Quốc Trung, nàng ghen vì A Liên, bởi vì A Liên chính là tên tình nhân đã chết của nàng.

Hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top