Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Em đã đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn trước có được không?


Mọi người cùng nhau bay ra đảo Jeju. Tống Á Hiên háo hức vô cùng, miệng không ngừng ca thán: “ Ở đây tốt thật, Lâm Lâm ơi, tớ muốn từ chức, không đi làm nữa đâu, chỉ muốn ở đây thôi.”

Đinh Trình Hâm hối thúc: “ Em có thôi la hét đi không? Đi nhanh lên một chút, anh sắp không đứng nổi nữa rồi đây.”

Tống Á Hiên: “ Tối nay em muốn ngủ cùng Đinh ca và Lâm Lâm nha. Không ai được giành người với em đâu.”

Mã Gia Kỳ lên tiếng: “ Nhóc kia, giường chỉ đủ hai người, chỉ được chọn một thôi.”

Tống Á Hiên bĩu môi, chưa kịp đáp trả đã bị Đinh Trình Hâm lôi đi. Hạ Tuấn Lâm cùng Nghiêm Hạo Tường hợp tác với nhau. Một người theo Lưu Diệu Văn chuẩn bị, một người giữ Tống Á Hiên.

5g chiều mọi người đều tập trung đông đủ trên bãi cát. Lưu Diệu Văn đã chuẩn bị đồ ăn, thức uống đầy đủ, dựng nên một khung cảnh vô cùng nên thơ, lãng mạn. Tống Á Hiên kinh hỷ lên tiếng: “ Mã Gia Kỳ lần này chơi lớn thật đó, hoành tráng ghê. Đinh ca của em giá cao lắm đó. Lẽ ra anh nên mang thêm vài chiếc siêu xe ra nữa thì có thể nha”

Hạ Tuấn Lâm lên tiếng nói: “ Hiên Hiên à , sao cậu lại biết là Mã ca tỏ tình chứ.”

Nghiêm Hạo Tường bồi thêm: “ Cậu quá khen cho Mã Gia Kỳ rồi. Anh ấy đứng là đi trước thời đại. Tỏ tình nhưng mặc áo cọc tay mang dép xỏ ngón.”

Đinh Trình Hâm: “ Bảo bối, chúng ta đến đây ăn chực xem người a tỏ tình đó, nên em đừng quan tâm”

Mặt trời bắt đầu lặn là lúc buổi tỏ tình bắt đầu. Lưu Diệu Văn cho thuê một đoàn xiếc nhỏ đến biểu diễn. Tống Á Hiên vốn thích động vật vui cười tít mắt. Màn biểu diễn kết thúc. Lưu Diệu Văn xuất hiện, hát một bài hát. Ca khúc “ Ánh Trăng Nói Hộ Lòng Tôi” vang lên một cách trầm ấm và đầy tình cảm. Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng bước đến trong tay cầm một bó hoa hướng dương vàng rực, không khỏi xúc động nói: “ Bạn nhỏ Tống Á Hiên, anh vốn không rõ yêu là như thế nào? Khi yêu thì sẽ làm sao. Nhưng từ đầu đến cuối anh chưa từng có ý định bông đùa với em. Em là chàng trai đáng yêu nhất mà anh từng gặp, nụ cười của em toả sáng cả quá khứ và hiện tại của anh. Anh không muốn biết quá khứ của chúng ta có bao nhiêu chuyện không vui, nhưng anh hy vọng tương lai, bạn học Á Hiên có thể tin tưởng anh thêm một lần nữa có được không em?  Em có đồng ý cho anh thêm một cơ hội nữa hay không? Anh muốn bên cạnh em mỗi ngày, được nhìn em vui vẻ.”

Mọi người xung quanh hò hét nhiệt tình. Mã Gia Kỳ lên tiếng: “ Yêu chết đi được còn đứng cứng đơ như vậy?”

Tống Á Hiên cất tiếng trả lời: “ Cũng được thôi. Nhưng mà Lưu tiên sinh, em chỉ muốn ở cùng Lâm Lâm thôi.”

Câu trả lời khiến ai cũng bật cười. Lưu Diệu Văn thật ra còn một món quà nữa để phòng thủ. Một chú cún nhỏ đáng yêu. Tống Á Hiên nhìn thấy em cún mắt liền sáng rực, bỏ qua cái ôm chưa kịp bắt đầu cùng Lưu Diệu Văn chạy đến ôm ấp chú cún nhỏ. Tiếu Tiếu nhìn thấy cảnh này bất an tăng cao, cọ cọ vào chân Hạ Tuấn Lâm làm nũng. Hạ Tuấn Lâm: “ Hạo Tường, anh xem. Bé con biết làm nũng rồi. Hình như ghen rồi. Đáng yêu thật đó.”

Nghiêm Hạo Tường: “ Ý thức được địa vị của mình sắp lung lay rồi. Không biết luật sư Hạ còn muốn trông Tiếu Tiếu nữa không?”

Hạ Tuấn Lâm đáp: “ Anh nói gì đó, tất nhiên là còn rồi. Tiếu Tiếu không chỉ là con của anh đâu, còn là con của tôi nữa. Tôi đương nhiên phải có uy tín chứ.”

Nghiêm Hạo Tường: “ Không ngờ Tống Á Hiên lại đồng ý? Hôm trước còn chẳng thèm nhìn tới tiểu Lưu.”

Hạ Tuấn Lâm: “ Á Hiên là vậy đó. Đã thích rồi thì nhất định không tha đâu. Đôi lúc hơi ngốc nhưng cũng bá đạo lắm đó.”

Nghiêm Hạo Tường hỏi: “ Hạ Tuấn Lâm trước đây mối tình của cậu lâu như vậy. Có nói quên là quên không?”

Hạ Tuấn Lâm: “ Lúc đó chỉ là hơi có cảm mến đã đồng ý bên nhau. Dần dà cũng nguội lạnh. Chưa kịp níu kéo đã bị sờ mông nên chia tay. Nói yêu đương nghiêm túc thì tôi chưa từng có. Nghiêm tiên sinh thì sao, mối tình của anh sâu đậm không?” Nghiêm Hạo Tường: “ Đương nhiên là có. Bên nhau từ năm 16 tuổi nói không sâu đậm em tin không? Nếu cậu ấy không làm như vậy chắc chắn tôi sẽ đối xử với cậu ấy thật tốt. Người không đáng thì cần gì nấn ná nhớ thương. Chia tay xong tôi mang dáng vẻ cậu ta vất sọt rác rồi. Tiểu Hạ khi nào thì định yêu đương?”

Hạ Tuấn Lâm: “ Anh đáng thương thật đó. Chuyện yêu đương tôi chưa tính tới. Nếu có đối tượng cũng muốn thử xem. Muốn thử cảm giác yêu đương từ tận đáy lòng. Anh biết không, Tôi ham muốn quan tâm và được quan tâm. Thực ra, tôi chưa từng yêu đương với đàn ông, chỉ đơn thuần là ái mộ, là mong muốn được sánh đôi, mong muốn được che chở, được chăm sóc.”

Nghiêm Hạo Tường: “ Ừm, tôi biết rồi. Em đã đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn trước có được không?”

Đinh Trình Hâm bước tới hỏi: “ Hai người không ra chơi cùng mọi người sao? Làm mồi cho muỗi à? Anh thấy hai người dạo này cứ túm tụm lại nói chuyện riêng nha. Thân đến vậy rồi à? Nghiêm ảnh đế thích em trai tôi rồi à? Hay Lâm Lâm biết yêu rồi?”

Hạ Tuấn Lâm mặt đỏ bừng lên tiếng: “Anh đừng có nói bậy. Nghiêm tiên sinh, đi ăn thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top