Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24

Do đi đường mệt nên Hạ Tuấn Lâm và Tống Á Hiên ngủ rất ngon. Lưu Diệu Văn dọn dẹp nhà cửa, Nghiêm Hạo Tường nấu bữa tối. Nghiêm Hạo Tường tách ra ở riêng từ sớm nên cũng biết nấu ăn đôi chút, chỉ là không quá xuất sắc. Hôm nay làm một bữa đồ nướng. Nghệ sĩ thường không ăn món đồ này. Hôm nay thời tiết vừa vào đông, buổi chiều se lạnh, đặc cách ăn một hôm vậy. Thức ăn đã được Hạ Tuấn Lâm chuẩn bị trước đó, Nghiêm Hạo Tường chỉ cần sơ chế qua, tẩm ướp gia vị, đợi khi vào ăn thì nướng thôi. Thường khi ăn đồ nướng sẽ uống nước có gas, nhưng Nghiêm Hạo Tường sợ bạn nhỏ bị trướng bụng nên đã ép thêm ít nước hoa quả.

Chợp mắt tầm hai giờ đồng hồ, Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm thức dậy, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, tươm tất. Mọi thứ được trang trí vô cùng hòa hợp, có hương hoa nhè nhẹ, gian nhà vô cùng ấm cúng. Tống Á Hiên ra sân sau giúp Lưu Diệu Văn chuẩn bị củi lửa. Hạ Tuấn Lâm ra ngoài dạo một tí. Bên ngoài nhiệt độ đã giảm khá thấp, Hạ Tuấn Lâm không đề phòng, hứng trọn cơn gió đông, lạnh đến mức rùng người.

Nghiêm Hạo Tường phì cười, nói: “ Đã sớm dặn em mang theo áo khoác, em xem em kìa, lạnh đến ngốc luôn rồi”

Hạ Tuấn Lâm: “ Tôi có mang áo khoác theo đấy nhé, chỉ là tôi định ra ngoài hít thở không khí, không ngờ lại lạnh đến vậy.”

Nghiêm Hạo Tường: “ Vậy thì bạn nhỏ ngoan ngoãn vào trong mặc thêm áo đi.”

Hạ Tuấn Lâm chạy một mạch vào phòng mặc một chiếc áo lông, nhanh chóng xuất hiện trước sân nhà.

Hạ Tuấn Lâm: “ Cơm hôm nay anh nấu à, vừa rồi tôi có nhìn sơ qua. Hấp dẫn thật đó.”

Nghiêm Hạo Tường: “ Chỉ biết mỗi mấy món này thôi.”

Hạ Tuấn Lâm: “ À, vừa nãy Đinh ca nhắn tin bảo sẽ không đến được. Anh định khi nào quay về.”

Nghiêm Hạo Tường: “ Em muốn chơi bao lâu?”

Hạ Tuấn Lâm: “ Ngày mốt trở về được không? Tôi muốn đón tuyết đầu mùa.”

Nghiêm Hạo Tường: “ Được, giờ thì vào ăn thôi.”

Ngoài sân sau, Lưu Diệu Văn đã nhóm thành công củi lửa. Nghiêm Hạo Tường ôm một bình nước ép, cùng một chai rượu nhẹ ra ngoài. Nghiêm Hạo Tường nghiêm túc nướng thịt. Chẳng bao lâu, chén của Hạ Tuấn Lâm đầy ắp những miếng thịt vừa chín tới, được cắt thành miếng nhỏ vừa ăn. Quả thật, Hạ Tuấn Lâm khá gầy, so với một năm trước gặp nhau còn gầy hơn. Bạn nhỏ đang tuổi lớn không thể để quá gầy thế này được. Nghiêm Hạo Tường lại cắt thêm một miếng thịt cho Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm xua xua tay, nói: “ Anh mau ăn đi đừng gắp cho tôi nữa. Ăn quá nhiều thịt sẽ trướng bụng không ngủ được đâu.”

Nghiêm Hạo Tường gắp một miếng thịt vào chén của mình: “ Em cứ ăn nhiều một chút, em quá gầy. Lát nữa sẽ dẫn em đi dạo một vòng, đảm bảo tiêu cơm, sẽ ngủ rất ngon.”

Lưu Diệu Văn đang nướng tôm cho Tống Á Hiên khẽ trầm trồ: “ Nghiêm đại ca, anh không lạnh nhạt thờ ơ như mọi người thường hay thấy nhỉ?”

Tống Á Hiên vội ngắn chặn: “ Anh ăn đi mà, đừng trêu anh ấy nữa. Nếu không anh ấy sẽ bỏ chúng ta lại không chở về đó”

Lưu Diệu Văn nghe lời, liền im bặt. Bữa ăn nhanh chóng qua đi.

Buổi đêm ở đây yên bình, vắng vẻ do ở ngay vùng ngoại ô. Nghiêm Hạo Tường dẫn Hạ Tuấn Lâm đi dạo một vòng quanh khu nhà. Gió khẽ lùa lạnh buốt da, nhưng trái tim hai người lại ấm áp đến lạ.

Hạ Tuấn Lâm xoa xoa hai tay áp lên gò má đang ửng lên vì lạnh, khẽ cất tiếng nói: “ Nghiêm tiên sinh, chúng ta quen biết nhau gần một năm rồi nhỉ?”

Nghiêm Hạo Tường: “ Ừm, ngay trận tuyết đầu mùa.”

Hạ Tuấn Lâm: “ Ấn tượng lắm phải không? Ngày hôm đó, tôi lúng túng chẳng biết làm sao, cứ tưởng va phải xã hội đen, ai ngờ lại có thêm một người bạn tốt.”

Nghiêm Hạo Tường xoa xoa mái tóc mềm đã bị gió thổi hơi rối của Hạ Tuấn Lâm: “ Trở về thôi bạn nhỏ, lạnh đến mức mặt đỏ ửng rồi kìa.”

Hạ Tuấn Lâm ngạc nhiên vì hành động vừa rồi, ngơ mất vài nhịp mới đáp lời: “ Còn chưa chơi đủ mà.”

Lần đầu tiên Hạ Tuấn Lâm đưa ra lời đề nghị một cách tự nhiên như vậy, Nghiêm Hạo Tường không thể từ chối. Nghiêm Hạo Tường chụm một đống lửa, nướng vài củ khoai, cùng bạn nhỏ ngắm sao dưới tiết trời se lạnh. 

Nghiêm Hạo Tường: “ Trưa ngày mai chúng ta trở về nhé. Dự báo thời tiết tầm chiều mai sẽ có tuyết rơi.”

Hạ Tuấn Lâm: “ Vậy bây giờ nhanh chóng trở về thôi, cả ngày hôm nay anh vẫn chưa nghỉ ngơi gì mà.”

Nghiêm Hạo Tường: “ Không sao cả, khi vào đoàn làm phim, một ngày ngủ chưa đầy hai tiếng, đã sớm quen rồi.”

Hạ Tuấn Lâm: “ Nhưng anh đến đây để nghỉ ngơi mà, nhanh chóng đi ngủ thôi. Sáng mai cùng nhau tản bộ nhé.

Nghiêm Hạo Tường: “ Được, cùng nhau.”

Về đến nhà, Nghiêm Hạo Tường đưa cho Hạ Tuấn Lâm cốc sữa ấm, tránh cảm lạnh. Sao lại có một bạn nhỏ đáng yêu thế này, chết mất thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top