Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25: Anh đang cầm chặt tay em

Chương 25: Anh đang cầm chặt tay em
Bẵng qua một ngày cuối tuần. Hôm nay là ngày đầu tuần nắng đẹp.Từ sáng sớm Nghiêm Hạo Tường đã dẫn Hạ Tuấn Lâm đi ăn sáng, mua ít đồ địa phương biếu gửi các vị phụ huynh. Ngày hôm nay tâm trạng Nghiêm Hạo Tường phấn khởi lạ thường, gặp cái gì cũng muốn mua, Hạ Tuấn Lâm cản không được. Hai người mua sắm xong xuôi về đến vừa hay Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên đã thu xếp xong hết mọi thứ. Xuất phát trở về Bắc Kinh, trở về cuộc sống thường ngày.

Lưu Diệu Văn giúp Nghiêm Hạo Tường chất đồ lên xe, lúc đi mang chẳng bao nhiêu lúc về thì không sao chất nổi.

Hôm nay Bắc Kinh dự đoán sẽ có trận tuyết đầu mùa. Năm nào Hạ Tuấn Lâm cũng mong chờ tận tuyết này, nhưng năm nay có cả hai người đang chờ đợi nó.

Tống Á Hiên như chợt nhớ ra điều gì đó, cất tiếng hỏi: " Lâm Lâm, hôm nay dự báo sẽ có tuyết rơi đó, năm nay không bỏ lỡ rồi."

Hạ Tuấn Lâm: " Mình đang rất mong chờ đây."

Lưu Diệu Văn khẽ nói: " Tường ca không thích tuyết đâu. Ảnh sợ tuyết lắm."

Hạ Tuấn Lâm ngạc nhiên, bất giác quay sang nhìn Nghiêm Hạo Tường. Người này hôm trước vừa bảo về Bắc KInh sớm hơn một ngày để ngắm tuyết rơi mà. Sao lại sợ?

Hạ Tuấn Lâm: " Anh sợ tuyết à?"

Nghiêm Hạo Tường: " Trước đó lúc mới cãi cha cãi mẹ làm diễn viên, vừa vào nghề đã mặc chiếc áo ba lỗ đóng vai xác chết nằm dưới trời tuyết, buốt đến độ toàn thân tê liệt, nên có hơi sợ mùa đông. Bây giờ thì khác rồi."

Hạ Tuấn Lâm: " Mỗi khi thời tiết thay đổi xương khớp anh có bị đau không?"

Nghiêm Hạo Tường: " Thỉnh thoảng."

Hạ Tuấn Lâm: " Vậy mà anh còn dắt tôi đi dạo buổi đêm."

Dứt lời, Hạ Tuấn Lâm quay mặt ra cửa sổ, không nói gì thêm. Nghiêm Hạo Tường nhanh chóng tăng tốc độ, trận tuyết năm nay rất quan trọng, không thể bỏ lỡ.

Máy bay đã đáp cánh tại Bắc Kinh.

Hạ Tuấn Lâm phấn khởi đẩy hành lý đi trước ra phía cổng, Lưu Diệu Văn đi lấy xe, Tống Á Hiên nằng nặc đi cùng.

Nghiêm Hạo Tường bước đến bên cạnh Hạ Tuấn Lâm, choàng lên cổ cậu chiếc khăn choàng màu be hơi bạc màu. Bàn tay thô ráp ấm nóng bất ngờ bắt lấy tay Hạ Tuấn Lâm, nắm thật chặt. Hạ Tuấn Lâm bất ngờ xoay người, đối mắt với Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường phì cười: " Năm trước chúng ta va vào nhau tại chỗ này. Năm nay ngay tại chỗ này, anh đang cầm chặt tay em. Đảm bảo em yên tâm ngắm tuyết không lo va vào người nào nữa."

Ánh mắt của một người khi yêu là chân thành nhất. Nó như chứa đựng tất cả tâm tư, nguyện vọng từ quá khứ, hiện tại, tương lai. Ánh mắt của Nghiêm Hạo Tường đang chứa đựng ngôi sao nhỏ thắp sáng cả thế giới của hắn. Hạ Tuấn Lâm có hay biết không? Có lẽ là biết. Trong ánh mắt Nghiêm Hạo Tường có cậu.

Tuyết bắt đầu rơi, hai con người đan chặt tay nhau, cùng nhìn tuyết rơi, tim đập liên hồi, tâm trí rối bời.

Nghiêm Hạo Tường cất lời: " Em có nguyện ý trở thành một người đặc biệt trong cuộc sống thường ngày tẻ nhạt của anh không? Em có nguyện ý cùng anh ngắm tuyết đầu mùa mỗi năm, rồi chúng ta cùng trang trí nhà cửa vào mùa xuân, dạo chơi đâu đó vào mùa hạ, cùng đắm chìm vào cái se se lạnh của gió thu. Năm tháng tuần hoàn, chúng ta bên nhau, có được không em?"

Mũi Hạ Tuấn Lâm cay cay, mắt đo đỏ, siết chặt tay Nghiêm Hạo Tường gật đầu, nói: " Cùng nhau trải qua mỗi ngày nhé. Chúng ta sẽ cùng thức dậy, cùng đi chợ, cùng nấu ăn, cùng ăn cơm, cùng rửa bát, sẽ không để anh cô đơn."

Nghiêm Hạo Tường mỉm cười, Hạ Tuấn Lâm không thấy được, chỉ thấy khóe mắt hơi cong lên. Cả hai cùng nhau lên xe trở về. Hai người gọi taxi chứ không đi cùng Lưu Diệu Văn. Chắc chắn Lưu Diệu Văn sẽ trêu bảo bối nhà mình, Nghiêm Hạo Tường đương nhiên không để chuyện đó xảy ra.

Vừa rồi, Hạ Tuấn Lâm nghe Nghiêm Hạo Tường dùng tông giọng nhẹ nhàng, khẽ nói yêu cậu. Là lời yêu chỉ mỗi mình cậu được nghe.

Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên vừa rồi ở trong xe, cách xa xa cái chỗ hai người kia thỏ thẻ với nhau, đã phân chia xong chỗ ở. Kế hoạch như sau: Nghiêm Hạo Tường sẽ dọn sang căn hộ đối diện sống cùng Hạ Tuấn Lâm. Tống Á Hiên thế chỗ sang ở cùng Lưu Diệu Văn. Do Tống Á Hiên mua quá nhiều đồ bếp núc nên khó bề di chuyển, cách tốt nhất là di chuyển Nghiêm Hạo Tường sang, Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên sẽ thường xuyên qua ăn chực. Kế sách tuyệt vời. Nghe Tống Á Hiên tính toán Lưu Diệu Văn gật đầu lia lịa tưởng sẽ được ôm bảo bối ngủ thật ngon, nhưng nào ngờ Tống Á Hiên nào nghĩ như vậy.

Buổi chiều, Nghiêm Hạo Tường đưa Hạ Tuấn Lâm về nhà họ Hạ, dắt theo cả Tiếu Tiếu.

Chương này hơi ngắn một tẹo.Cảnh tỏ tình rất thơ mộng nhưng hơi chớp nhoáng không quá màu mè một phần do xây dựng tính cách của nhân vật và cả thân phận nữa nha. Cảm ơn mọi người đã đọc. Bình chọn cho mình với nha ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top