Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: Nấu ăn, sách khoa học. Tôi nhớ rồi.

Sau khi Lưu Diệu Văn đi đón Tiếu Tiếu, Hạ Tuấn Lâm dỗ Á Hiên đi ngủ, ngủ một giấc sẽ ổn hơn.

Hạ Tuấn Lâm quyết định đi siêu thị mua đồ nấu một bữa. Hơn hai tuần nay bận rộn, chẳng ăn được mấy bữa tử tế. Á Hiên lại thích ăn đồ cậu nấu. Tống Á Hiên chẳng phải loại công tử bột vô dụng. Năm cấp ba đã xin ba mẹ sang ở cùng Hạ Tuấn Lâm, mỗi tháng chỉ cấp cho năm ngàn tệ. Tống Á Hiên giống Hạ Tuấn Lâm ở chỗ đi đến đâu ôm học bổng đến đó. Cậu sống tiết kiệm, lại biết lo cho tương lai, có chí cầu tiến. Ngoan như vậy còn bị người ta nói móc, mắng cậu vô dụng. Nói cậu có kẻ chống lưng chẳng phải mắng oan rồi sao. Từ nhỏ đến lớn đây là lần oan ức nhất.

Tống Á Hiên thường giải quyết những vụ kiện liên quan đến những đối tượng có mức thu nhập thấp. Phần tử có kiến thức lại không nhiều, suy ra không hiểu luật. Tống Á Hiên đưa ra lý do bất lợi cho họ sẽ bị mắng. Sáng nay lại bị hắt một bát nước lạnh vào người, bị đuổi đi do cậu yêu cầu hòa giải.

Hạ Tuấn Lâm quyết định nấu vài món đặc sản Sơn Đông cho Á Hiên. Trước đây cậu từng sống với ông ở đấy nên thấy những gì liên quan đến Sơn Đông sẽ cười tươi không thấy mặt trời. Có lúc sẽ vui cả một ngày. Hạ Tuấn Lâm hôm nay làm món cá chép chua ngọt, gà hầm Đức Châu, thêm món sườn xào chua ngọt Đinh Trình Hâm thích nhất.

Trong lúc Hạ Tuấn Lâm đi mua nguyên liệu cho bữa tối, Lưu Diệu Văn đã đưa Tiếu Tiếu về tới. Không dám ấn chuông sợ phiền Á Hiên lại chẳng dám về nhà Nghiêm Hạo Tường, sợ Đinh đại công tử về không thấy hắn đâu lại tưởng hắn chôm trứng bỏ trốn thì coi như rước họa vào thân. Lưu Diệu Văn quyết định đi mua ít kem. Là hắn có lỗi trước, dỗ người cũng chẳng sao.

Hạ Tuấn Lâm nấu xong hai món rồi, còn chờ món hầm xong là có cơm ăn. Đinh Trình Hâm vừa về đến. Vừa bước vào đã đi tìm Lưu Diệu Văn, tỏ ý muốn làm cho ra lẽ. Nghiêm Hạo Tường cũng vào nhà, mang theo một chiếc bánh gato đến đưa Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm không hiểu ý hắn, lên tiếng hỏi: “ Anh Nghiêm, có cần tôi lấy dĩa và muỗng cho anh không?” Hạ Tuấn Lâm ngốc đến mức khiến hắn bật cười, nói: “ Tặng cậu đấy, quà cảm ơn, tôi gửi tiền bảo cậu dùng, cậu lại mua đồ cho Tiếu Tiếu.” Hạ Tuấn Lâm thấy hắn cười mình ngại đỏ cả mặt, lan ra tận mang tai.

Hạ Tuấn Lâm gật đầu, chưa kịp đáp, Đinh Trình Hâm đã bước tới cất tiếng hỏi xóa tan bầu không khí ngại ngùng ấy: “ Tên nhóc họ Lưu kia đâu rồi. Bắt nạt bảo bối nhà anh rồi chạy à. Nghiêm Hạo Tường, em tìm cậu ta xem”. Được Đinh Trình Hâm giải vây, Hạ Tuấn Lâm thở phào nhẹ nhõm. Đinh đại công tử, Thành Đô Lâm Lâm yêu anh chết mất.

Vừa dứt câu thì Lưu Diệu Văn trở về. Một tay dắt Tiếu Tiếu, một tay xách một túi kem to. Hắn không biết cậu thiếu gia họ Tống kia thích kem nào nên đã mua hết các loại ở cửa hàng mang về. Đinh Trình Hâm nhìn thấy thì ngạc nhiên hỏi: “ Lưu Diệu Văn, mua nhiều kem đến thế làm gì chứ?”

Giọng Đinh Trình Hâm khá lớn làm Tống Á Hiên giật mình, bước ra ngoài. Thấy cậu xuất hiện, Lưu Diệu Văn đi đến, đưa túi kem cho cậu, giọng thâm trầm nói: “ Tôi không biết cậu thích loại nào nên đã mua hết về đây, mong cậu rộng lượng tha lỗi cho tôi. Tôi vốn định trêu cậu vài câu, ai ngờ cậu đang không thoải mái”

Tống Á Hiên nhận túi kem kia vui vẻ đi vài phần. Vậy mà lúc chiều người ta đòi mua kem cho cậu, cậu lại khó chịu.

Đinh Trình Hâm bay về đây để hỏi tội. Đương nhiên không lơ là chính sự, cất tiếng hỏi: “ Á Hiên, em kể anh nghe xem ai ức hiếp em. Anh mắng kẻ đó cho em.”. Tống Á Hiên chạy sang Đinh Trình Hâm, cọ cọ đầu vào tay anh, đáp: “ Người dân trong vụ kiện em giải quyết kia vốn không phải phần tử tri thức, không hiểu luật. Lúc em yêu cầu hòa giải họ mắng em vô dụng, bảo em mua bằng cấp, có kẻ chống lưng mới có thể làm ngành này nhiều năm như vậy.”

Đinh Trình Hâm nghe xong có chút tức giận, xoa đầu Á Hiên hỏi tiếp: “ Còn Lưu Diệu Văn thì sao, anh bay từ Tây An về đây để xử lý mà.”

Tống Á Hiên nhoẻn miệng cười: “ Không giận anh ta nữa”. Vừa đáp lời xong chưa kịp để ai nói, Tống Á Hiên bước đến trước mặt Lưu Diệu Văn đưa tay ra, nói: “ Tôi với anh chính thức làm hòa được không? Chính thức làm quen lại? Đồng ý không?”

Lưu Diệu Văn nghe xong đứng bất động không nói. Ai mà ngờ được mười hộp kem sẽ dỗ được tiểu tổ tông này nguôi giận mà chủ động làm hòa với hắn chứ. Đánh ngất cũng không dám tin.

Lưu Diệu Văn đưa tay bắt lấy tay Á Hiên. Tay cậu nhỏ nhưng lại rất mềm, sờ rất thích. Lưu Diệu Văn đáp: “ Được thôi, vậy tôi giới thiệu trước.” Hắn hắng giọng rồi nói tiếp: “ Tôi tên Lưu Diệu Văn, hai mươi lăm tuổi, nghề nghiệp hiện tại là trợ lý. Tương lai không biết khi nào bị điều về quản lý sản nghiệp. Tôi thích con trai, làm bạn với tôi em ngại không?”

Tống Á Hiên tâm trạng vui hơn mấy phần, cười tươi như hoa đáp: “ Không ngại, không để tâm. Tôi cũng thích con trai. Tôi tên Tống Á Hiên, làm luật sư. Sau này Nghiêm Hạo Tường không trả lương cho anh, cứ đến tìm tôi, tôi lo cho anh. Anh tìm Lâm Lâm thì không chắc cậu ấy lo được cho anh đâu”

Mà khoan, có gì đó bị bỏ quên thì phải….. Kem… là kem của cậu. Lưu Diệu Văn mua kem trước đây bốn mươi phút, từ nãy đến giờ chưa bỏ tủ lạnh, sắp hỏng rồi.

Lưu Diệu Văn lên tiếng nói: “ Kem của em để như vậy không sao chứ?” Nghe vậy Đinh Trình Hâm mở tủ lạnh định cất vào thì….. dưa hấu chất đầy trong hộp nằm chễm chệ trong ngăn đông

Thấy vậy Lưu Diệu Văn lên tiếng nói: “ Không còn chỗ để thì đem qua nhà anh Hạo Tường để đi, dù sao cũng không có gì quý giá. Khi nào ăn thì qua lấy. Mật khẩu nhà là 131400520”

*Yêu Lâm Lâm một đời một kiếp. Trùng hợp vậy sao.

(Đồng âm. 1314: một đời một kiếp. 00: đồng âm với Lâm Lâm. 520: Anh yêu em)

Món hầm của Hạ Tuấn Lâm cũng đã xong. Tống Á Hiên vui vẻ mời mọi người ở lại dùng bữa. Tuấn Lâm nấu ăn rất ngon, rất bắt mắt. Mọi người ăn vui vẻ, trông mùi vị không tồi. Hạ Tuấn Lâm đột nhiên cất tiếng hỏi: “ Các anh quay phim xong rồi sao?”. Đinh Trình Hâm bận ăn chẳng thèm đáp, Nghiêm Hạo Tường trả lời thay: “ Vẫn chưa xong đâu. Lúc trưa cậu gọi cho tôi, anh ấy nghe được liền lao về”. Tống Á Hiên cười ngại ngùng không nói, cuối xuống tiếp tục ăn.

Ăn cơm xong Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn rửa bát. Đinh Trình Hâm đi ngủ mất rồi.

Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm đang ở sofa. Hạ Tuấn Lâm bắt bộ phim ‘thức tỉnh’ do Nghiêm Hạo Tường đóng chính lên xem. Bộ phim này, đây là lần xem thứ 4.

Nghiêm Hạo Tường chẳng hứng thú mấy với bộ phim mình đóng, cất tiếng nói: “ Tiếu Tiếu ở với cậu, trông rất vui. Bây giờ còn chẳng thèm tôi luôn rồi”

Hạ Tuấn Lâm nghe vậy tưởng Nghiêm Hạo Tường ủy khuất, làm nũng, quay sang đáp: “ Nào có, tôi thấy có lẽ lâu rồi con bé chưa gặp anh nên chưa quen. Đến lúc anh về rồi, chắc con bé chẳng nhớ tôi là ai đâu”

Nghiêm Hạo Tường gật đầu không nói. Những lần trước đây anh đi liền ba bốn tháng, Tiếu Tiếu gặp anh mừng như bắt được vàng. Lần này chỉ mới hơn một tháng, đã quên sạch ai là chủ rôi.

“ Hạ tiên sinh, bình thường có sở thích gì không?” Nghiêm Hạo Tường cất tiếng hỏi xóa tan không khí yên lặng.

Hạ Tuấn Lâm không hiểu lắm, nhưng vẫn lễ phép trả lời: “ Dạ? Bình thường tôi thích nấu ăn, thi thoảng đọc sách, sách khoa học. Tôi thích sách khoa học”

“ Nấu ăn, sách khoa học. Tôi nhớ rồi. Tôi về trước đây, không còn sớm nữa, cậu nghỉ ngơi đi, vất vả rồi. Kem của cậu ta tôi mang về luôn. Cậu ta muốn ăn thì cậu cứ sang nhà tôi lấy. Quên mật khẩu cứ hỏi tôi hoặc Diệu Văn” Nghiêm Hạo Tường nói

Hạ Tuấn Lâm gật đầu không đáp. Cậu ngơ rồi. Anh nhớ gì chứ? Cậu ấy ăn kem tôi sang lấy làm gì? Vừa rồi, ngay lúc nãy, anh ấy cười với tôi à???????????

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Mông mọi người góp ý mình sẽ cố gắng thay đổi đề phù hợp hơn, Iu mọi người❤❤❤❤❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top