Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tường Lâm 08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Tuấn Lâm đẹp trai lai láng được các bạn nữ yêu thích nên trong tủ đồ của cậu luôn có quà kèm theo những bức thư tình màu hường phấn. Nhưng điều làm cậu chú ý nhất là ngoại trừ một số món quá luôn thay đổi về số lượng hoặc kiểu cách thì riêng có một hộp sữa dâu luôn nằm ngay ngắn ở trong góc. Điều này cũng đã diễn ra được một thời gian rồi, mỗi ngày luôn có một hộp sữa nằm im nơi góc tủ, không một tờ chú thích, cũng không có dấu hiệu đặc biệt nào, chỉ đơn giản là hộp sữa của nhãn hàng cậu thích luôn nằm ở đó. Hạ Tuấn Lâm cũng rất tò mò muốn biết người gửi nó là ai nhưng cũng không biết làm cách nào. Cho đến một ngày thực sự quá hiếu kì, cậu tới trường sớm để rình coi người đó là ai nhưng cho tới khi vào học cũng không thấy người đâu. Cuối ngày, hộp sữa dâu vẫn xuất hiện ở đó. Hạ Tuấn Lâm thực sự bị bí ẩn của người này làm cho khó chịu, cả buổi đều chỉ suy nghĩ về người đưa hộp sữa đó.

Cuối cùng, Hạ Tuấn Lâm quyết chí lập flag phải tìm ra bằng được người tặng cậu hộp sữa, nếu tìm được, cậu trực tiếp yêu người ta luôn. Cũng không biết bao phần nắm chắc nhưng cậu thưc sự tò mò về người này, biết cậu thích uống sữa vị dâu, cũng biết cậu thích sữa dâu của hãng nào, hơn hết còn luôn đặt ở góc tủ nơi mà dường như phải là người đầu tiên tới sớm mỗi ngày tặng quà cho cậu vậy.

Hạ Tuấn Lâm vẫn như mọi ngày, ôm đống quà tặng ở tủ đồ trên tay, tính quay người đi về nhưng lại dừng lại, hì hục viết một tờ chút thích nhỏ dán vào bên trong tủ đồ. Tờ ghi chú nói rằng:" Cảm ơn sữa dâu của cậu, nhưng mình cũng thích kẹo chanh muối lắm". Sau khi dán tờ giấy lên thì cậu có chút kích động, cảm giác như là bản thân muốn người ta tặng kẹo, định lấy xuống nhưng lòng hiếu kì đã ngăn cậu lại. Nhìn tờ giấy lần cuối trước khi trở về, cậu cũng có chút chờ mong, còn chờ mong điều gì thì chính bản thân cậu cũng không rõ.

Bất ngờ là Hạ Tuấn Lâm đoán đúng rồi, nhưng đúng một phần, vẫn là người đó, lặng lẽ mang tới một hộp sữa dâu nhưng lại kèm theo một chiếc kẹo chanh muối được đính kèm bên hộp sữa, tờ giấy chú thích được dán phía sau hộp sữa nhưng thêm một từ "Được". Trong lòng cậu lúc này cực kì vui vẻ, cảm thấy chiếc kẹo chanh này sao hôm nay lại đáng yêu lạ kì, thậm chí cậu còn không nỡ ăn nó.

Từ đó, bên cạnh hộp sữa dâu là một chiếc kẹo chanh muối đi kèm, như một đôi bạn nhỏ, hàng ngày đều xuất hiện trong tủ đồ của Hạ Tuấn Lâm. Cậu cũng vẫn nuôi hi vọng có thể biết người tặng đồ cho cậu là ai, trong suy nghĩ của bạn nhỏ Hạ, đó có thể là một người cực kì dịu dàng, kiên nhẫn và có lẽ là rất thích cậu.

Hạ Tuấn Lâm ngày càng suy nghĩ nhiều về người tặng quà, thậm chí cảm thấy việc vui vẻ nhất là nhìn thấy một sữa một kẹo đã lặng lẽ chờ cậu tới lấy chúng.

Nghiêm Hạo Tường đứng nơi góc khuất của hành lang lớp học, chăm chú dõi theo người vừa rời đi, trên tay cậu là hộp sữa dâu và chiếc kẹo chanh muối. Bàn tay to lớn mân mê hộp sữa, tựa như cầm trên tay trân bảo, khóe miêng cũng từ từ vểnh lên, sự vui vẻ cũng lan ra tới đáy mắt. Hi vọng, cậu sẽ mãi mãi vui vẻ, hộp sữa nhỏ sẽ luôn cùng cậu ở bên, như cách mà Nghiêm Hạo Tường nhìn Hạ Tuấn Lâm mang theo hộp sữa, tung tăng trở về nhà. Nghiêm Hạo Tường dõi theo cho tới khi Hạ Tuấn Lâm biến mắt khỏi tầm nhìn, bước chân tới tủ đồ của cậu, yên lặng đặt hộp sữa ở trong góc, hôm nay cậu đưa kèm hai chiếc kẹo đính ở hai bên của hộp sữa và một tờ ghi chú "Cậu có muốn cùng mình ăn kẹo không?"

Hai người cùng mong chờ đối phương, chờ một sự khởi đầu ngọt ngào dành cho họ, hơn hết, Nghiêm Hạo Tường vẫn luôn thầm lặng tặng sữa, Hạ Tuấn Lâm vẫn luôn vui vẻ nhận sữa. Trong góc bàn học của cậu có một chiếc hộp nhỏ đựng đầy kẹo, tất cả đều là vị chanh muối, bên cạnh là một tháp sữa dâu nhỏ. Hôm nay hộp kẹo lại đầy thêm một chút, tháp sữa cũng cao lên một chút rồi. Tình cảm dành cho người bí ẩn ấy cũng nhiều thêm một chút, hi vọng, chúng ta có thể bình yên bên nhau theo cách này. Nhưng nếu có thể bên nhau theo cách khác, Hạ Tuấn Lâm cũng sẵn lòng và Nghiêm Hạo Tường luôn chờ mong.

Nghiêm Hạo Tường vẫn theo thói quen, chờ Hạ Tuấn Lâm tay đơn tay kép ôm quà trở về, còn nhìn thấy cậu cất riêng hộp sữa vào balo biến mất sau cổng trường, thì xuất hiện. Đôi bàn tay thuần thục mở cửa tủ, đặt hộp sữa vào góc, nhưng ánh mắt lưu luyến chưa muốn rời đi.

Hai người cứ ngỡ rằng vẫn sẽ giằng co trong tình trạng đó tới khi học hết lớp 12 nhưng chỉ có Hạ Tuấn Lâm biết, cậu đã nhìn thấy người cậu luôn tò mò, mong ngóng được nhìn thấy người họ. Đây cũng là lần tình cờ Hạ Tuấn Lâm sau khi về nhà nhưng còn dở một số chuyện tại văn phòng đoàn nên trở lại trường, cũng vô tình nhìn thấy cậu bạn đó, đặt hộp sữa vào ngăn tủ. Hạ Tuấn Lâm trong lòng kích động vô cùng nhưng không dám tiến lên phá vỡ cảnh này, chàng trai mặc áo đồng phục trường, cả người toát ra vẻ đẹp thanh lãnh, khom người đặt đồ vào tủ, lại mỉm cười đóng cửa tủ, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Hạ Tuấn Lâm chờ người đi xa mới tiến lại đứng trước tủ đồ của mình, trong lòng cảm thấy một sự ngọt ngào đang dần lan tỏa, từ trái tim, tới khắp người và dừng lại nơi khóe môi và đôi má ửng hồng. Cậu nghĩ, chờ lâu như thế, không ngờ lại vô tình nhìn thấy, vượt ngoài tưởng tượng của cậu, Hạ Tuấn Lâm làm sao có thể đơn giản buông. Cậu tương kế tựu kế, hàng ngày đều lặng lẽ thu dọn đồ trở về, rồi lại rón rén trở lại, nấp dưới góc chân cầu thang, nhìn người nọ tặng đồ rồi lại lặng lẽ rời đi.

Hạ Tuấn Lâm cũng mượn danh nghĩa là thành viên của đoàn trường, thi thoảng đi thăm dò về người kia. Cho tới một ngày, cậu nhìn thấy người nọ trong phòng học, cúi đầu chăm chú suy nghĩ, trong miệng cắn cắn đầu bút, ánh sáng nhu hòa đang chiếu lên mái tóc ngắn của cậu ấy. Hạ Tuấn Lâm bị thiếu niên thu hút, lồng ngực có một chú chim nhỏ nhảy loạn, hai mắt chăm chú nhìn cậu ấy nhưng không dám tiến lên quấy rầy. Hình ảnh đó, giống như bị niệm chú, luôn nằm trong đầu Hạ Tuấn Lâm, càng nghĩ càng thấy đẹp, cậu chép miệng, thật muốn đem người giấu đi, không thể để cảnh đẹp ý vui này bị người khác nhìn thấy. Hạ Tuấn Lâm lân la với lớp trưởng lớp 6, cũng dò la ra tên người nọ, trong miệng không ngừng niệm tên, NGHIÊM HẠO TƯỜNG, tên thật sự quá hay, giống như người vậy.

Kể từ đó, hai người cứ giằng co, một người nhìn người kia vui vẻ ra về, một người lại lặng lẽ trốn nơi xa nhìn người ta để đồ rồi âm thầm vui vẻ ra về lần hai. Hạ Tuấn Lâm cũng không muốn phá vỡ tình trạng này, cảm giác như là trong ngoài có ý, chỉ là thiếu một vết rách phá vỡ.

Tất nhiên điều gì cũng có ngoại lệ, Hạ Tuấn Lâm bắt gặp Nghiêm Hạo Tường hôm nay chưa tới tặng sữa cho cậu, cũng không nghe lớp trưởng lớp lớp 6 báo vắng mặt. Trong đầu nhỏ của cậu chạy qua suy nghĩ, có khi nào Nghiêm Hạo Tường không muốn tặng đồ cho cậu nữa, có phải là do không nhận được sự đáp lại nên đã nhụt chí từ bỏ hay không. Hạ Tuấn Lâm liền gạt bỏ suy nghĩ, không đúng, từ ngày biết là Nghiêm Hạo Tường cậu cũng luôn đặt trong tủ đồ của cậu ấy một chiếc kẹo mút vị cam mà, ngày nào cậu đặt vào đó cũng không thấy chiếc cũ, không lẽ Nghiêm Hạo Tường nghĩ là người khác nên đã nhậm lầm rồi theo đuổi người kia. Trong lòng bạn học Hạ như bị một gáo nước lạnh dội trúng, vẻ mặt ủ rũ như bông hoa héo, cảm giác cả người đều vô lực không muốn nghĩ thêm. Cậu cảm thấy niềm vui bấy lâu nay của mình như bị người khác hung hăng cướp mất, niềm vui mỗi ngày về nhà cũng không còn. Hạ Tuấn Lâm không muốn trở về nhà lúc này, bước chân lềnh bềnh đi quanh trường, nhìn mọi người chào hỏi ra về cậu cũng chỉ gượng cười gượng có lệ. Nhìn đám học sinh chạy nhảy dưới sân thể dục, trong lòng cậu càng loạn, thực sự vô cùng buồn bã, trong lòng như có gì đó bị lấy mất, hụt hẫng rất nhiều.

Hạ Tuấn Lâm dời mắt nhìn xung quanh, ánh mắt bị một bóng hình kéo đứng chựng lại, là hình dáng ấy, dáng vẻ không biết từ bao giờ đã trở thành quen thuộc với Hạ Tuấn Lâm. Cậu nhanh chân chạy lại chỗ đó, tới gần thì nhìn thấy một bạn nữ khác đang đứng cạnh Nghiêm Hạo Tường, trong tay là một phong bì thư, và một chiếc kẹo mút vị cam. Hạ Tuấn Lâm muốn xông tới kéo hai người ra, trông thật chướng mắt, không hề đẹp đôi tẹo nào. Ý nghĩ vừa nảy ra, đôi chân đã nhanh hơn sự điều khiển của não, cậu thực sự tiến lên, kéo tay Nghiêm Hạo Tường, lớn giọng nói: "Không phải hẹn mình sau giờ học cùng học bài sao, cậu còn lề mề ở đây làm gì?"

Nghiêm Hạo Tường bị sự xuất hiện của cậu làm cho choáng váng, nhìn vẻ mặt tức giận tới mức nhíu mày, hùng hổ tiến tới, kéo tay cậu, nhưng bên tai lại đỏ bừng, tiết lộ tâm tình kích động của Hạ Tuấn Lâm. Nghiêm Hạo Tường trong lòng nhanh chóng thay thế sự kinh ngạc bằng sự vui vẻ, quay ra từ chối cô gái: "Mình xin lỗi", sau đó phản tay nắm lấy bàn tay của Hạ Tuấn Lâm kéo đi. Đến lượt Hạ Tuấn Lâm bị làm cho choáng váng, bị người kia kéo đi, rồi dựng lại nơi hành lang. "Cậu..." Nghiêm Hạo Tường nhìn sự xuất hiện của cậu, liền đoán ra được một chút "Có phải cậu biết rồi đúng không?" Hạ Tuấn Lâm vẫn còn chút tức giận vì hộp sữa, quay mặt không thèm trả lời, nhưng nghe thấy một tiếng cười nhẹ trầm thấp, mười phần cưng chiều của Nghiêm Hạo Tường, trong đầu oành một cái, đỏ mặt, đỏ cả tai, cả người đều đỏ. "Cậu rõ ràng biết tôi nhận ra cậu, thế sao hôm nay không thấy hộp sữa?" Nghiêm Hạo Tường bị chất vấn có chút ngẩn ra, trong não nhanh nhảy số, cả người đều vui vẻ, sự vui vẻ lan tới đáy mắt. Hạ Tuấn Lâm mới không thèm bị sự đẹp trai này lừa, quay mặt không muốn nhìn nữa. "Cậu biết đã bao lâu?" "Cậu còn chưa trả lời tôi"

Nghiêm Hạo Tường bị sự cố chấp của cậu chọc cười, bàn tay lớn xoa đầu cậu đầy cưng chiều, sau đó từ trong balo lấy ra một hộp sữa và hai chiếc kẹo. "Đều ở đây, hôm nay vốn dĩ muốn đặt vào trong tủ nhưng như cậu thấy đó, bị một bạn học kéo ra nói chuyện, chưa kịp để vào nữa." Nghiêm Hạo Tường nhẹ giọng giải thích, cũng thuận tiện nhét hộp sữa và kẹo vào trong tay Hạ Tuấn Lâm. Bạn học Hạ bị chọc cho ngượng ngùng, chỉ cúi đầu nhìn hộp sữa, lí nhí hỏi "Người ta hẹn cậu làm gì? Nếu ban nãy không có tôi tới, có phải cậu liền đồng ý với người ta đúng không?" Nghiêm Hạo Tường, bị sự đáng yêu của bạn học Hạ làm cho rung động, khóe miệng chưa từng hạ xuống, nâng cằm cậu lên, thu lại sự vui vẻ, trả lời nghiêm túc: "Không hề, chỉ chờ cậu đồng ý"

Hạ Tuấn Lâm bị câu trả lời này làm cho lúng túng, cả người lại đỏ lên ngượng ngùng, trong lòng thì thầm mắng, quỷ nịnh hót, nhưng ngoài miệng lại chỉ mím lại. Một bộ dáng thỏ nhỏ ngượng ngùng của cậu đều bị Nghiêm Hạo Tường thu vào mắt, càng nhìn càng thấy thích, càng nhìn càng thấy muốn yêu, càng nhìn càng muốn cưng chiều.

"Cậu không nhìn thấy chiếc kẹo mút trong tủ đồ tôi vẫn luôn đặt ở đó sao? Mỗi ngày đều đặt trong tủ" Nghiêm Hạo Tường bị câu hỏi làm cho ngốc một chút, kẹo nào "Kẹo mút vị cam?" "Đúng vậy" "Tôi luôn thấy nó ở cạnh một phong thư nên nghĩ là của cùng một người nên chưa từng động vào, trực tiếp bỏ đi rồi" Hạ Tuấn Lâm bị chọc giận, trừng mắt nhìn cậu: "Bỏ đi, cậu cứ thế bỏ kẹo đi. Ngày nào tôi cũng tặng cậu kẹo cậu nỡ lòng bỏ đi. Bằng đó hộp sữa và viên kẹo của cậu tôi còn không nỡ dùng, đều cất chung vào một chỗ. Cậu... Cậu thật là đáng ghét" Bộ não dở người của Nghiêm Hạo Tường nghe được một điều vui vẻ, Hạ Tuấn Lâm đều trân trọng từng món đồ cậu tặng. Nghiêm Hạo Tường biết cậu giận thật, cũng không dám đùa, thận trọng dỗ người: "Là tôi sai, dù sao bình thường đều ít được tặng quà lại được đặt cùng phong thư, tôi nào dám có suy nghĩ lung tung, chỉ một lòng hướng tới cậu. Chưa từng nghĩ tới cậu sẽ biết tôi, còn có tâm trạng tặng quà lại. Là tôi sai rồi, sau này mỗi ngày đều tặng thêm cho cậu một chiếc kẹo mút vị dâu nữa được không. Khong bỏ vào tủ đồ nữa, trực tiếp đưa tận tay cho cậu, được không?"

Hạ Tuấn Lâm trong lòng phỉ nhổ bản thân, bị vài câu nói của Nghiêm Hạo Tường dỗ trong lòng nở hoa, nhưng cố nén nụ cười vui vẻ lại, chỉ hừ một tiếng tượng trưng cho đồng ý. Nghiêm Hạo Tường biết, trong lòng càng vui hơn, chưa từng nghĩ, có một ngày, Hạ Tuấn Lâm biết, còn hồi đáp lại cậu. Là cậu sai rồi, vốn chỉ muốn có thể mãi âm thầm bên cậu ấy, nhưng cuối cùng lại là người ta chủ động tới gần mà cậu không hề biết. Phát lời thề trong lòng, sau này sẽ không như thế nữa. Cơ hội ngàn năm có một, cậu sẽ không bỏ lỡ, không buông tay, không còn là âm thầm theo đuổi Hạ Tuấn Lâm, cậu muốn công khai theo đuổi, mỗi ngày được tặng quà cho cậu, tận tay đưa quà, rồi lại tận tay đưa cậu ấy về nhà.

Hai người trong lòng có suy nghĩ riêng, nhưng lại âm thầm ăn ý tạo ra một điều gì đó mới, có lẽ là biến công khai thành bí mật, biến bí mật thành công khai. Hai người nhìn nhau, mỉm cười ngầm xác nhận rồi lại cùng lúc mở lời "Cùng nhau trở về?"

Hạ Tuấn Lâm vui vẻ, đôi mắt long lanh cong cong gật đầu "Được...Sau này cùng nhau trở về" Lần này tới lượt Nghiêm Hạo Tường cười, nhưng là vẻ mặt dịu dàng, khoác vai kéo cậu đi, câu trả lời vang lên trên đỉnh đầu Hạ Tuấn Lâm "Sau này, cùng nhau". 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top