Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

End

Thế giới nhỏ mà Hạ Tuấn Lâm đã thu mình trong đó suốt những năm tháng lặng lẽ với nỗi day dứt dần dần trở nên bình yên đến kì diệu. Có lẽ trong khoảnh khắc nào đó, Nghiêm Hạo Tường đã chân thành mang theo những âm thanh và tình cảm dịu dàng, ấm áp nhất của mình đến để vỗ về trái tim mềm yếu nhưng đầy sự kiên cường của Hạ Tuấn Lâm. Tiếng đàn Cello bao lâu nay như một vòng lẩn quẩn vây lấy cậu trong vỏ bọc mỏng manh mà cậu tự tạo nên cũng đã vút bay ra khỏi thế giới nhỏ bé ấy mà vang lên giai điệu du dương đẹp đẽ đến nao lòng. Khoảnh khắc Nghiêm Hạo Tường bước vào cuộc đời Hạ Tuấn Lâm, cậu mới biết được thì ra thành phố Stockholm của Thụy Điển này xinh đẹp và thơ mộng đến nhường nào.

Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm vô tình gặp nhau nơi đất khách lại vô tình thấu hiểu được đối phương mà cùng nhau bầu bạn tri kỉ và dần dần họ đã tháo gỡ những khúc mắc trong lòng. Giữa hai người giờ đây chỉ còn là những âm thanh rung động của trái tim ấm áp, chúng mơ hồ loạn nhịp khi ở bên cạnh nhau, hình thành nên một tâm tình khó nói. Và điều đó khiến Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm ngày càng gần gũi với nhau hơn, có lẽ chỉ cần trao nhau một ánh mắt cũng có thể hiểu được người bên cạnh mình muốn nói điều gì.

Mỗi ngày mùa đông trôi qua ở thành phố Stockholm, Hạ Tuấn Lâm đều có Nghiêm Hạo Tường bên cạnh cùng nhau trò chuyện tâm sự và anh vô tình trở thành một người khán giả độc quyền của cậu. Hạ Tuấn Lâm không ngờ rằng cậu lại có thể tìm thấy một tâm hồn đồng điệu đầy ấm áp để cậu có thể trao gửi trái tim thầm kín này của mình cho người con trai ấy. Có lẽ cậu thật sự đã rung động trước Nghiêm Hạo Tường nhưng cậu không thể nào bày tỏ tình cảm ấy cho anh biết. Không phải cậu nghi ngờ sự chân thành của anh mà cậu nghi ngờ chính bản thân cậu liệu có đủ tốt để ở bên cạnh anh hay không nên cậu đành giấu đi sự rung động của mình mà tận hưởng những giây phút êm đềm bên cạnh Nghiêm Hạo Tường.

Từ ngày gặp được Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường cũng vô tình quên đi thời gian ở Thụy Điển đã lâu như vậy cho đến khi quản lý của anh gọi đến anh mới nhận ra sắp đến lúc phải trở về và rời khỏi nơi đây.

" Alo, quản lý Trương"

" Nghiêm Hạo Tường, cậu đã đi Thụy Điển gần một tháng rồi, tuần sau cậu trở về được không? Chúng ta vẫn còn sân khấu đang đợi cậu quay lại đấy"

" Ừm tôi nhớ rồi, tôi sẽ sắp xếp tuần sau bay về"

Kết thúc cuộc điện thoại với quản lý, Nghiêm Hạo Tường ngồi tựa lưng vào ghế gỗ còn vương những bông tuyết mà thở dài phả một làn hơi lạnh trắng xoá vào không khí. Tâm trạng khác thường đầy trầm tư của anh sau cuộc gọi của quản lý đã được Hạ Tuấn Lâm tinh ý thu vào mắt, cậu dường như đã đoán được tại sao anh lại trở nên như vậy.

" Anh sắp trở về Trung Quốc rồi đúng không?"

" Ừm, tuần sau tôi phải về rồi"

" Vậy...anh có muốn làm gì trước khi rời Thụy Điển không?"

" Tôi muốn đi ngắm cực quang...cùng cậu"

Nghiêm Hạo Tường muốn được cùng Hạ Tuấn Lâm thực hiện mong ước của mình và cùng cậu ngắm dãy cực quang đầy huyền diệu của vũ trụ này. Anh dành thời gian những ngày còn lại ở Thụy Điển để được bên cạnh Hạ Tuấn Lâm, bởi vì khi rời khỏi nơi đây anh không biết đến khi nào mới có thể gặp lại cậu, người con trai thuần khiết lại thật thanh lãnh tựa như những vì tinh tú trên bầu trời đêm. Nghiêm Hạo Tường hướng ánh mắt và giọng nói chân thành và đầy ấm áp đến Hạ Tuấn Lâm khiến trái tim cậu mơ hồ rung động.

" Từ khi đến Thụy Điển tôi chưa bao giờ được ngắm cực quang. Vậy lần này chúng ta cùng đi đi, tôi cũng muốn xem ánh sáng phía Bắc thật sự đẹp đến nhường nào"

" Vậy hai ngày nữa chúng ta đi nhé"

" Ừm"

Chuyến đi hai người lần này mang theo thật nhiều tâm tư, một chút rung động mong chờ lại có một chút lưu luyến về khoảng thời gian nhẹ nhàng mà cả hai cùng nhau trải qua. Trong lòng Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm đều biết rằng sau chuyến đi này, hai người bọn họ có lẽ sẽ phải quay về cuộc sống của riêng mình rồi sẽ chẳng có đối phương bên cạnh mà cùng nhau lắng nghe những giai điệu tình ca du dương và cùng nhau ngắm tuyết rơi trên bầu trời đêm kia nữa.

Chuyến tàu hoả từ Stockholm đến Abisko khởi hành giữa đêm băng qua những thị trấn  nhỏ xinh đẹp và những cung đường với thiên nhiên khoác trên mình một màu trắng đầy thơ mộng. Ngọn khói đầu tàu không ngừng bay lên không trung hoà vào những bông tuyết trắng rơi nhè nhẹ mà chạy về nơi ánh sáng phía Bắc huyền diệu kia của vũ trụ. Ánh đèn vàng ấm áp xuyên qua ô cửa sổ vừa vặn thắp sáng mỗi vùng đất mà đoàn tàu đi qua đủ để cho mỗi một người khách trên chuyến tàu có thể ngắm được những phong cảnh đẹp đẽ trong suốt chặng đường đi xuyên màn đêm. Bên cạnh ô cửa sổ của khoang tàu, Hạ Tuấn Lâm ngồi tựa cằm nhìn xa xăm lại có chút mơ hồ mà thu vào đôi mắt trong veo của mình những phong cảnh đẹp đẽ mà cậu đã bỏ lỡ ngần ấy năm. Sự tĩnh lặng của màn đêm dần dần khiến đôi mắt thấm đẫm mệt mỏi mà rũ xuống chìm vào giấc ngủ với sự mong chờ về một vũ trụ sắc xanh huyền ảo nơi phương Bắc. Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm tựa đầu vào ô cửa kính liền đưa tay nhẹ nhàng đỡ lấy và cho cậu tựa vào vai mình. Cậu cảm nhận được sự ấm áp và thoải mái từ người bên cạnh mà dần thả lỏng mi tâm và chìm vào giấc ngủ.

Tiếng còi tàu vang lên kết thúc chặng đường dài gần 17 giờ đồng hồ từ Stockholm đến Abisko thì cũng là lúc bầu trời chạng vạng dần chìm vào màn đêm. Hai người vừa xuống ga tàu lại đón nhận luồng không khí lạnh giá bất ngờ của phương Bắc kéo đến mà không khỏi run rẩy, nhưng ít nhất trong lòng mỗi người đều được sưởi ấm bởi sự tồn tại của đối phương.

Chân trời phía Bắc không còn ửng đỏ lúc chạng vạng mà giờ đây đã hoá thành màn đêm huyền bí chứa đựng cả một dãy ngân hà tinh tú lấp lánh của vũ trụ. Dưới khung trời rộng lớn ấy, Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm ngồi cạnh nhau tấu lên một khúc nhạc du dương như muốn lưu lại khoảng trời này những âm thanh trong trẻo tựa như đại diện cho tình cảm thầm lặng và thật dịu dàng mà hai người dành cho nhau. Cùng lúc đó trên bầu trời xuất hiện từng vệt ánh sáng kì diệu như một dãy lụa ngọc vắt ngang màn đêm đen tối mà hoá một mảng màu rực sáng phía chân trời. Trong đáy mắt mơ mộng đầy rung cảm của Hạ Tuấn Lâm, ánh cực quang uốn lượn mềm mại trên dãy ngân hà ngàn sao kia tựa như khúc giao hưởng ánh sáng huyền ảo của vũ trụ. Vũ trụ xinh đẹp tráng lệ cũng làm cho tâm hồn trở nên rung động mà say đắm trong khoảng lặng đầy màu sắc của không gian. Trái tim Nghiêm Hạo Tường trong vô thức khẽ rung lên từng nhịp, có lẽ trong giây phút đắm chìm với vẻ đẹp choáng ngợp lung linh ấy của ánh sáng phía bắc khiến anh muốn khoảnh khắc tuyệt đẹp này sẽ mãi được lưu lại cùng người trong lòng. Chỉ mong rằng người ấy nguyện ý cùng anh trải qua những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất trên thế giới này.

" Hạ Tuấn Lâm cậu biết không, chẳng biết từ khi nào tôi đã dần quen với mỗi ngày đều nhìn thấy cậu và lắng nghe cậu đàn những khúc nhạc thật êm dịu. Thói quen này có lẽ chẳng thể nào thay đổi được nữa, vì quỹ đạo của tôi giờ đây cũng chỉ xoay quanh duy nhất một mình cậu, mỗi giây đều muốn được ở bên cạnh cậu"

Nghiêm Hạo Tường dịu dàng nhìn sâu vào trong đôi mắt chứa cả bầu trời sao của Hạ Tuấn Lâm mà nói hết những tâm tư trong lòng. Lời nói ấy cất ra dưới vòm trời rộng lớn chứa đựng cả vũ trụ ngân hà cùng dãy cực quang lấp lánh ánh xanh, một chút cũng không phải là lời nói vu vơ thoáng qua. Mỗi một câu nói đều là lời chân thành mà trái tim nồng ấm đã thoi thúc Nghiêm Hạo Tường bày tỏ hết tâm tình với Hạ Tuấn Lâm.

" Sau này hãy để tôi được bên cạnh cậu có được không Tuấn Lâm?"

Chẳng biết do nhiệt độ lạnh giá nơi phương Bắc hay vì sự hồi hộp mong chờ lời hồi đáp từ đối phương mà thanh giọng âm trầm của Nghiêm Hạo Tường có chút run nhẹ, nhưng lại mang theo một làn hơi ấm áp tựa một tách cà phê nóng giữa ngày đông luôn khiến người nghe phải đắm chìm trong cái ấm dịu dàng ấy. Anh lẳng lặng nhìn cậu đang mơ mơ hồ hồ mà tâm tình càng lúc càng loạn nhịp, sự im lặng ấy dường như đè nén hơi thở của anh khiến hô hấp cũng thật khó khăn. Ánh sáng phía Bắc trên bầu trời đen tuyền vẫn tiếp tục nhảy múa với bản giao hưởng ngân hà của riêng mình nhưng bầu không khí nhỏ bé quẩn quanh giữa hai người lại trở nên lắng đọng và yên tĩnh đến kì lạ. Nghiêm Hạo Tường ngại ngùng quay mặt ngước nhìn lên bầu trời dè dặt xua tan đi sự trống rỗng trong lòng. Nhưng không ngờ rằng trong khoảnh khắc ấy lại có một vòng tay mảnh khảnh ôm lấy thắt lưng và vùi đầu vào vai anh, hơi ấm từ đối phương bất ngờ mang đến khiến anh chưa kịp phản ứng nhưng trong vô thức vẫn vòng tay ôm lấy người con trai này vào lòng.

" Hạo Tường, có lẽ anh không biết rằng anh đã sớm bước vào thế giới nhỏ này của em rồi"

Tình cảm đối với Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm không phải là một điều xa vời hoa mỹ mà tình cảm của hai người chỉ đơn thuần xuất phát tự sự thấu hiểu và rung cảm của hai tâm hồn đang cần chữa lành những vết mài mòn trong quá khứ. Âm thầm mang đến cho đối phương những âm hưởng dịu dàng và ấm áp nhất xoa dịu lấy thế giới nhỏ bé trống rỗng kia. Điều tuyệt vời nhất của chúng ta chính là có thể vừa vặn gặp được nhau ở nơi Thụy Điển phồn hoa cổ kính này giữa vũ trụ mênh mông không có điểm dừng. Và rồi cứ ngỡ đây chỉ là cuộc gặp gỡ vô tình thoáng qua, nhưng cuối cùng lại lưu luyến dừng bước bên cạnh người và cuốn xoay vào bản giao hưởng tình yêu nhẹ nhàng, say đắm. Dưới dãy cực quang rực rỡ huyền diệu của bầu trời phương Bắc lưu giữ sự nồng nàn của một tình yêu vừa chớm nở, thật nhẹ nhàng và tinh khôi mà hai trái tim luôn hướng về nhau.

" Cảm ơn anh đã xuất hiện trong thế giới của em, Hạo Tường"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #xianglin