Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nguyện

Lúc Hạ Tuấn Lâm đang lần mò tìm đường lên tầng hai thì đúng lúc đụng phải Trương Chân Nguyên đang nhẹ nhàng đi ra từ phòng ngủ, hại cậu hoảng sợ một phen, chân cũng không tự chủ được mà lui về phía sau nửa bước.

"Hạ Nhi đã về rồi hả?" Trương - buồn ngủ đến mắt mở không ra - Chân Nguyên đưa tay lên xoa mặt để cố gắng giữ cho bản thân mình tỉnh táo hơn. Những tia sáng xuyên qua cửa sổ cực kỳ yếu ớt nhưng vẫn giúp cậu bắt được chính xác đôi mắt đang mở to vì bị doạ của đối phương

Kim đồng hồ đã chỉ qua quá nửa số "1" từ lâu, trong biệt thự lúc này đã hoàn toàn yên tĩnh từ lâu, Hạ Tuấn Lâm dùng âm thanh nho nhỏ cùng với khẩu hình miệng hỏi: " Anh muốn đi đâu vậy?"

Bởi vì lạnh nên âm cuối của cậu còn mang theo chút run rẩy vang vọng trong không gian. Trong lòng bàn tay phải của thỏ nhỏ còn cất giấu một nắm tuyết, nhưng vì "sự công kích" đến từ hơi ấm của hệ thống sưởi cùng với nhiệt độ cơ thể nên tuyết trong tay cậu tan ra rất nhanh, len qua từng kẻ tay và không ngừng rơi xuống sàn nhà.

Trương Chân Nguyên không tiếng động mà chỉ vào phòng ngủ ở tầng một.

Hạ Tuấn Lâm tựa như đã hiểu ra gì đó, rồi hất cằm về chiếc phòng ngủ phía sau lưng: "Cậu ấy đâu?"

"Ngủ rồi." - Cả hai đều hiểu rõ là đang nói tới người nào

Thỏ nhỏ rũ mắt, tay nhỏ đem nắm tuyết bóp chặt hơn một chút

Sau khi chúc Trương Chân Nguyên ngủ ngon, vì sợ đánh thức Nghiêm Hạo Tường, cậu cố gắng mở cửa rồi bước vào phòng thật nhẹ nhàng, động tác như con mèo nhỏ. Khung cảnh trong tưởng tượng của thỏ nhỏ sẽ là một căn phòng hoàn toàn tối đen, nhưng vừa mở cửa thì đã thấy chiếc đèn trên đầu giường của mình vẫn được mở. Ánh sáng màu vàng ấm áp chiếu rọi đến trên tường, nhuộm nâu cả mái tóc đen dày của người kia luôn rồi.

Bởi vì được nghỉ nên hai người đã không gặp nhau mấy hôm liền. Mấy ngày này nói dài thì cũng chẳng dài, mà bảo ngắn thì cũng chẳng ngắn xíu nào. Ánh mắt của Hạ Tiểu Thỏ nghiêm túc cẩn thận nhìn qua, ánh mắt dịu dàng thâm tình rơi màu thân ảnh đang nằm trên chiếc giường màu xanh thẫm.

Nghiêm Hạo Tường ngủ thật yên ổn, nghiêng người rồi vùi cả gương mặt vào trong chăn, chỉ để lộ ra một chút phần gáy trắng nõn của mình, cả người trông thật mềm mại vô hại.

Muốn sờ quá!

Một đứa nhỏ 15 tuổi chưa có đầy đủ năng lực để tự mình xóa bỏ nỗi nhớ nhung, lúc này đang đứng giữa chiếc giường đôi của hai người, cúi xuống nhìn người đang say ngủ kia một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được mà giơ bàn tay nhỏ của mình lên.

Nhưng Thỏ nhỏ quên mất rằng trong tay mình vẫn còn đồ, những bông tuyết vỡ vụn rơi lả tả bên ngoài chăn theo từng chuyển động của cậu, phần còn lại bị Thỏ nhỏ trực tiếp ném lên đầu Nghiêm Hạo Tường.

Hạ Tuấn Lâm ngây người vài giây, ngay cả việc phải thu tay về cũng quên mất.

Rõ ràng cái người đang đắm chìm trong giấc mộng kia đã bị thứ lạnh lẽo không biết từ đâu đến này làm phiền rồi. Nghiêm Hạo Tường bồn chồn không yên xoay người mấy cái, sau đó mới từ từ chui đầu ra khỏi chiếc chăn. Gương mặt ban ngày luôn mang vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị thì giờ phút này lại lộ ra biểu cảm ngủ đến ngơ luôn rồi. Cậu khẽ chun chun chiếc mũi, ánh mắt ngẩn ngơ mơ màng, tóc trước trán còn bị cậu làm cho tán loạn, thoạt nhìn có chút ngây thơ, non nớt.

Mơ mơ màng màng đối mặt với đôi mắt đen tròn lấp lánh của người nào đó trong phòng, cho dù chưa tỉnh hẳn nhưng cậu vẫn có thể nhận ra ngay người đó là Hạ Tuấn Lâm.

Vì vậy cậu lập tức nhẹ nhàng nói: "Ôi, lạnh quá..."

Hạ Tuấn Lâm lúc này mới có phản ứng, vội vàng nghiêng người qua phủi sạch tuyết trên đầu người kia xuống: "Không có việc gì, không có việc gì, cậu ngủ tiếp đi."

Cậu quỳ nửa gối xuống giường, lúc cử động còn mang theo khí lạnh của đêm đông. Nghiêm Hạo Tường không hề nghĩ ngợi mà lập tức thò tay từ trong chăn ra kéo người trước mặt về phía mình. Cánh tay bên hông ôm rất chặt khiến cậu mất trọng tâm trong chớp mắt, cả người lập tức ngã lên người Nghiêm Hạo Tường.

Chiếc mũ lưỡi trai đã lâu không đội nhanh chóng bị cởi ra, cả khuôn mặt của bé thỏ đều vùi vào trong gối đầu, thanh âm nhẹ nhàng mang theo một chút hơi nóng  như bùng nổ bên tai Nghiêm Hạo Tường:


" Này, buông ra."

"Nói nhỏ một chút."- Giọng nói của Nghiêm Hạo Tường đè xuống rất thấp, cánh tay rảnh rỗi còn lại cũng thò ra khỏi chăn, ngón tay cái cũng lưu luyến đặt ở trên gáy của đối phương mà vuốt ve: " Chân Nguyên vẫn còn đang ngủ."

Hạ Tuấn Lâm lười giải thích với người này, chỉ nghiêng qua rồi dùng mặt mình cọ cọ vào mặt Nghiêm Hạo Tường: " Để tớ đứng lên trước đã, vẫn chưa có thay áo khoác đâu."

Vừa mới ngọ ngoạy đứng dậy thì đã lập tức bị ôm trở về, Nghiêm Hạo Tường giơ chân khẽ móc một cái, cả người lập tức lật qua một bên, chiếc chăn vốn ở trên người thanh niên họ Nghiêm kia thì lúc này đã che kín cả người Hạ Tuấn Lâm rồi.

Chiếc chăn vừa mềm vừa ấm áp, che hết cả nửa gương mặt của Thỏ nhỏ chỉ còn chừa lại mỗi đôi mắt, Nghiêm Hạo Tường chống cằm nhìn cậu, trong nhất thời lại có một chút luống cuống không biết phải làm thế nào.

"Cậu đã về rồi à." Âm thanh vừa nhỏ lại vừa khàn, dường như câu hỏi thăm bình thường này lại là một sự thân thiết mà người bên cạnh không thể biết được.

Một chút vui vẻ từ từ xuất hiện ở khóe mắt Hạ Tuấn Lâm: "Ừm~"

" Trở về như thế nào?"

Hạ tiểu thỏ nở nụ cười: "Cậu ngốc à, đương nhiên là bằng máy bay rồi"

Nghiêm Hạo Tường cũng thấy câu hỏi của mình cũng thật ngu ngốc, cậu ho nhẹ một tiếng rồi đưa tay vén tóc trên trán của đối phương: "Sao tóc lại ướt thế này?"

"À...." Hạ Tuấn Lâm mãi một lúc sau mới có phản ứng, trong giọng nói không giấu được sự vui vẻ: "Cậu có biết hôm nay có tuyết rơi không?"

" Tuyết đầu mùa ở Bắc Kinh! Thật đẹp!"

Nghiêm Hạo Tường hôm nay ngủ sớm nên thật sự không biết Bắc Kinh đã có tuyết rơi rồi: "Thật à?"

" Lừa cậu làm gì." Hạ tiểu thỏ thở dài, vặn vẹo người vài cái rồi nhích tới gần người kia một chút: "Thật ra lúc đầu tớ có cầm một nắm tuyết muốn đưa cho cậu, nhưng vừa nãy đã lỡ ném lên đầu cậu hết rồi, tiếc thật đó :( "

Nghiêm Hạo Tường khó hiểu: "Đưa tuyết cho tớ để làm chi?"

"Để cầu nguyện đó" Hạ tiểu thỏ thật sự rất nghiêm túc nói: "Cậu không biết rằng nếu thấy tuyết đầu mùa thì nên cầu nguyện sao?"

Gương mặt hai người cách nhau rất gần, ánh sáng khẽ chiếu lên mi mắt của Hạ Tuấn Lâm, lông mi dài theo ánh sáng tạo thành một bóng mờ be bé trên khuôn mặt. Ở góc nhìn của Nghiêm Hạo Tường, ngay cả tần suất run rẩy của đối phương khi hít thở cậu cũng có thể ghi chép lại hoàn toàn.

Nghiêm Hạo Tường than thở một tiếng: "Là vậy sao."

Cậu chầm chậm hít thở mấy lần mới trả lời câu hỏi của Hạ Tuấn Lâm: "Không sao, đợi ngày mai tớ thấy được rồi lại cầu nguyện."

" Như vậy sao được! Vậy thì không phải là tuyết đầu mùa nữa rồi."

"Không giống nhau sao?"

" Không giống, cầu nguyện dưới tuyết đầu mùa mới linh nghiệm." Hạ tiểu thỏ kiên trì giải thích cho người kia: "Cậu xem, tớ cầm một nắm tuyết ngày 29 cho cậu, có phải sẽ linh nghiệm hơn một chút so với ngày 30 hay không?"

Nghiêm Hạo Tường nhìn chằm chằm vào bạn thỏ nhỏ đang bày ra vẻ mặt bất lực như đã hiểu ra được vấn đề, Hạ Tuấn Lâm cũng không tức giận, khẽ nhếch môi rồi chạm vào phần tóc bị tuyết làm ướt của người kia: "Tuyết tan thành nước thì bản chất của nó vẫn là tuyết thôi đúng không? Nhân lúc tóc cậu còn ướt nhanh cầu nguyện một chút đi, nói không chừng có thể thành hiện thực đó."

Nghiêm Hạo Tường sờ cầm: "Tớ đang suy nghĩ"

"Bài tập ngày mai ít hơn một chút?"

"Chỉ như vậy?" Hạ tiểu thỏ chọc chọc vai cậu: "Tay tớ lạnh đến mức mất hết cảm giác rồi này, cậu cứ thế mà lãng phí hết nguyện vọng tớ cho cậu sao :< "

" Vậy đổi lại cái khác..." Nghiêm Hạo Tường lập tức đổi lại, nét mặt chăm chú suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng lại hướng ánh mắt đến Hạ Tuấn Lâm cầu cứu: "Tớ không nghĩ ra được..."

Đối diện trực tiếp với ánh mắt của người kia, trái tim bé nhỏ của Hạ tiểu thỏ khẽ lệch một nhịp rồi nhanh chóng nhìn qua chỗ khác. Hạ Tuấn Lâm nhìn chằm chằm vào nếp gấp của ga trải giường một lúc lâu mới nhẹ giọng trả lời: "Vậy thì cầu cho Nghiêm Hạo Tường luôn luôn khỏe mạnh, vạn sự như ý, tương lai rực rỡ, sự nghiệp thành công, mỗi ngày đều vui vẻ..."

Nghiêm Hạo Tường che miệng Hạ Tuấn Lâm, khóe mắt đều là ý cười: "Được rồi, được rồi, nói thêm xíu nữa thì có phải là muốn chúc cho tớ thọ tỷ Nam Sơn hay không?"

Hạ tiểu thỏ muốn phản bác lại nhưng không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể nắm lấy cổ tay Nghiêm Hạo Tường rồi dùng ánh mắt kháng nghị. Lúc đầu tưởng rằng lại sắp có một trận đánh nhau như mấy bé tiểu học, nhưng không nghĩ tới người kia lại nhanh chóng buông tay ra như vậy.

Nghiêm Hạo Tường dán gương mặt nóng rực của mình vào gáy đối phương, vùi mặt vào hõm vai Hạ Tuấn Lâm rồi cất giọng buồn buồn: "Thêm cả tên của cậu nữa..."

"Sao?" Hạ Tuấn Lâm cởi áo khoác, loay hoay đem chăn từ trên người mình kéo qua đắp chung cho cả hai, nên không nghe được người kia đang nói gì.

"Tớ nói..." Người kia nói lại từng câu từng chữ: "Cầu cho Hạ Tuấn Lâm cùng Nghiêm Hạo Tường luôn luôn khỏe mạnh, vạn sự như ý, tương lai rực rỡ, sự nghiệp thành công, mỗi ngày đều vui vẻ..."

Tay thỏ em bé vừa chuyển động một chút thì Nghiêm Hạo Tường đã nhanh chóng đưa qua rồi nắm lấy. Hai bàn tay đan xen vào nhau trong chiếc chăn ấm áp, Hạ Tuấn Lâm xoay người lại đối mặt với Nghiêm Hạo Tường, vẻ mặt dịu dàng: "Vậy cậu lại đổi sang cái khác đi."

"Vì sao vậy?"

Hạ Tuấn Lâm không nói một lời mà chỉ ôm lấy hông của Nghiêm Hạo Tường, đem toàn bộ bản thân giấu vào lồng ngực của người kia, hơn nửa ngày mới mở miệng: "Bởi vì tớ với cậu đều cầu nguyện giống nhau."

" Lỡ như lời cầu nguyện này thành sự thật, nguyện vọng của hai chúng ta lại giống nhau như vậy, không phải là thiệt rồi hay sao?"

Vẻ mặt Nghiêm Hạo Tường vẫn lạnh lùng như cũ, chỉ có hai bên tai đỏ lên là đang bán đứng tâm trạng cậu. Cuối cùng, cái cảm giác tim đập mạnh, cả người đều vui sướng chỉ vì một người này làm sao mới có thể chuyển thành lời nói được đây. Cậu không biết, nên chỉ có thể siết chặt cánh tay đang ôm lấy hông đối phương từng chút, từng chút mà thôi.

" Tim cậu đập nhanh quá."

Bị phát hiện rồi. Nghiêm Hạo Tường lại không thể nói ra lời, dường như mỗi lần đối diện với Hạ Tuấn Lâm cậu đều có chút vụng về như vậy. Tầm mắt bắt đầu từ trán của đối phương rồi cuối cùng dừng lại ở đôi mắt hoa đào trong trẻo như nước, Nghiêm Hạo Tường có chút không kiềm chế được, đưa ngón tay khẽ vuốt nhẹ lên đuôi mắt của đối phương.

Nhất thời bị đè nén, như là thay thế cho một cái hôn

Hạ Tuấn Lâm không nhúc nhích, cũng nhìn chăm chú vào đôi mắt màu hổ phách của người kia, giọng nói gần như là nỉ non lên tiếng hỏi: "Nghiêm Hạo Tường, cậu đã từng ngắm tuyết với người khác chưa?"

" Quên đi" Hạ tiểu thỏ lại nhanh chóng mở miệng: "Cậu đừng nói nữa, tớ không muốn biết."

"Vậy cậu đã từng ăn chung một quả cam với người khác sao?"

Hạ Tuấn Lâm không ngờ là Nghiêm Hạo Tường sẽ hỏi một câu như vậy, mở miệng mấy lần mới lên tiếng: "Đương nhiên là đã từng rồi."

Nghiêm Hạo Tường nhanh chóng nói tiếp: "Tớ cũng từng ngắm tuyết cùng người khác rồi"

" Ah~" Hạ Tuấn Lâm nhìn người kia vài giây, nét mặt không nhìn ra được tâm trạng như thế nào, chỉ là trở mình đưa lưng về phía Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường dán sát qua, ôm người kia vào trong lòng mình. Hai người trầm mặc trong chốc lát, Hạ Tuấn Lâm ngây người nhìn bóng hình lắc lư trên tường một chút rồi đột nhiên lên tiếng: "Nghiêm Hạo Tường, nó không có giống nhau."

Tóc mái của họ Nghiêm cọ vào gáy Hạ tiểu thỏ: "Như nhau"

"Không giống."

"Giống."

"Không giống."

"Như..." Nghiêm Hạo Tường còn chưa nói hết câu đã lập tức bị Hạ tiểu thỏ xoay người sang bóp cổ rồi lắc lắc.

"Cậu muốn tức chết tớ có phải hay không? Nói cho tớ biết hai chuyện này giống nhau ở đâu!"

" Vì sao không giống nhau?" Nghiêm Hạo Tường cầm lấy cổ tay Hạ tiểu thỏ, ấn đôi tay lạnh như băng vào bụng mình ủ ấm: "Tớ không cùng Hạ Tuấn Lâm ngắm tuyết đầu mùa, cậu cũng chưa từng ăn quả cam mà Nghiêm Hạo Tường tự mình hái cho Hạ Tuấn Lâm."

"Như nhau thôi, tớ và cậu huề nhau. Cậu nói xem?"

Nghiêm Hạo Tường nhìn bộ dạng ngu ngơ của thỏ em bé, bất đắc dĩ nắm lấy cằm Hạ tiểu thỏ lắc lắc: "Hoàn hồn đi."

Tư duy và hô hấp của Hạ Tuấn Lâm có chút hỗn loạn, nhưng vẫn không chịu bỏ qua việc giận dỗi người kia: "Đen cũng bị cậu nói cho thành trắng rồi."

Nghiêm Hạo Tường cười nhẹ nhàng rồi nói sang chuyện khác: "Tớ nghĩ ra tớ có nguyện vọng gì rồi."

"Nguyện vọng gì?" Hạ Tuấn Lâm giúp người kia chỉnh lại phần tóc bị rối, cuối cùng lại bị nắm lấy tay bỏ vào trong chăn.

"Tất cả những trận tuyết đầu mùa sau này, Hạ Tuấn Lâm nhất định phải ngắm cùng Nghiêm Hạo Tường, tất cả mọi trái cam sau này, Hạ Tuấn Lâm cũng nhất định phải ăn cùng với Nghiêm Hạo Tường."

Nghiêm Hạo Tường nói xong lại thấy không hài lòng liền vội vội vàng vàng bổ sung: "Còn có, lần này tớ hái cam, Hạ Tuấn Lâm nhất định phải ăn được quả ngọt nhất nhất nhất."

"Thế nào, Hạ Tuấn Lâm có chúc nguyện vọng của tớ thành sự thật không?"

Hạ Tuấn Lâm nhìn vào ánh mắt của Nghiêm Hạo Tường đang điên cuồng chớp mắt ám chỉ cậu, cái đầu nhỏ ở trên vai người kia cười suốt cả một lúc lâu.

"Không được..." Nghiêm Hạo Tường ủy khuất. "Cậu đừng cười nữa, rốt cuộc có đồng ý hay không?"

Hạ Tuấn Lâm véo véo má cậu trêu đùa: "Xem thử ngày mai tớ có thể ăn được quả cam ngọt nhất nhất hay không đã."

Hai mắt Nghiêm Hạo Tường mở to: "Ăn được thì sẽ đồng ý chúc cho nguyện vọng của tớ thành sự thật sao?"

"Không phải"

" Ăn được hay không thì Hạ Tuấn Lâm cũng chúc cho nguyện vọng của cậu thành sự thật."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top