Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm Hạo Tường không để lời nói của Hạ Tuấn Lâm lọt vào tai, bây giờ hắn đang bị cơn điên trong người nuốt chửng toàn bộ lí trí, bởi vì khó khăn lắm mẹ hắn mới tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình sau bao nhiêu ngày tháng sống trong mơ mộng hão huyền, khoảng thời gian này Nghiêm Hạo Tường cảm thấy rất vui, ngày ngày về nhà được trông thấy nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt mẹ, ngày ngày được ăn những món ăn do chính tay mẹ nấu, ngày ngày được mẹ quan tâm hỏi han chăm sóc. Thật ra điều ước của hắn nhỏ bé lắm, hắn chỉ cần đơn giản có vậy thôi. Ấy thế mà vào chính lúc hắn cảm thấy hạnh phúc nhất thì Hạ Tuấn Lâm lại đạp đổ niềm tin Nghiêm Hạo Tường dành cho cậu.

Lần đầu tiên Nghiêm Hạo Tường cảm nhận sâu sắc cái gọi là cảm giác bị phản bội.

"A phải rồi..." Bỗng nhiên Nghiêm Hạo Tường như nhớ ra điều gì đó, hắn cười một cách đầy mỉa mai : "Là do dạo này tôi bỏ bê cậu nên cậu cảm thấy tôi hết giá trị lợi dụng đúng không ?"

Hạ Tuấn Lâm đối diện với ánh mắt ghét bỏ và khinh thường của Nghiêm Hạo Tường, giờ phút này đây, cậu không cảm nhận được gì khác ngoài nỗi đau, đau đến mức xé gan xé ruột.

Cậu mở miệng muốn phản bác, nhưng lại không biết phải nói gì, bởi vì cậu chợt nhận ra rằng, một khi người ta đã không tin mình, thì dù nói gì cũng là vô nghĩa, họ sẽ chẳng cho mình cơ hội để giải thích.

Vả lại, cậu lấy gì để chứng minh đây...

Trong mắt tất cả mọi người thì đúng là mỗi ngày cậu đều kè kè bên cạnh Diêu Triết, mà chuyện của Nghiêm Hạo Tường chỉ có một mình cậu biết, video cũng là từ điện thoại cậu truyền ra.

Nghiêm Hạo Tường thấy Hạ Tuấn Lâm buông thõng hai tay, trên khuôn mặt cậu không có gì ngoài sự tuyệt vọng, cậu từ bỏ việc giải thích.

Nghiêm Hạo Tường đứng thẳng  dậy, cảm xúc dần dần trầm xuống, đáy mắt cũng lạnh đi.

Triệu Nam có dự cảm không lành, có lẽ Hạ Tuấn Lâm không biết, đây mới là trạng thái đáng sợ nhất của Nghiêm Hạo Tường nên mới có thể thở phào nhẹ nhõm và cho rằng Nghiêm Hạo Tường cùng lắm chỉ là từ mặt cậu thôi.

Thực ra Triệu Nam vẫn luôn cảm thấy Nghiêm Hạo Tường có khuynh hướng bạo lực, bởi vì dù sao hắn cũng sống trong cảnh bị đánh đập từ nhỏ đến lớn. Chẳng qua hắn quá đỗi cao ngạo, không để ai vào trong mắt, và cũng không ai dám chọc điên hắn, cho nên hắn chưa bao giờ bộc phát hết toàn bộ khuynh hướng này ra.

Một người luôn đè nén cảm xúc trong lòng bao giờ cũng đáng sợ hơn người có thể thoải mái phát tiết cảm xúc, bởi vì chính những điều tiêu cực ấy sẽ ăn mòn chủ nhân của nó, để rồi một ngày nào đó nó sẽ bùng lên như núi lửa phun trào, và rồi thiêu rụi hết mọi thứ...

Nghiêm Hạo Tường đi đến bên bệ cửa sổ, nhấc chậu cây màu nâu mà Hạ Tuấn Lâm dùng để cắm bông hướng dương giả lên, yên lặng xoay trái xoay phải ngắm nghía một hồi.

Không biết là do đoán trước được hành động của Nghiêm Hạo Tường hay do phản ứng nhanh, ngay khi hắn giơ tay ném chậu cây về phía Hạ Tuấn Lâm, Triệu Nam đã nhanh hơn một bước túm cánh tay Hạ Tuấn Lâm kéo giật lùi về phía sau, may mắn tránh thoát một trận đổ máu.

Nghiêm Hạo Tường nhấc mí mắt nhìn Triệu Nam, Triệu Nam giả vờ bình tĩnh tránh né ánh mắt của hắn.

Trong không gian tù mù của nhà kho, không một ai lên tiếng, Hạ Tuấn Lâm thậm chí còn nghe thấy âm thanh trái tim mình đập thình thịch trong lồng ngực vì quá sợ hãi.

Hạ Tuấn Lâm men theo chút ánh sáng len lỏi từ bên ngoài qua kẽ cửa sổ vào  trong nhà kho để nhìn những mảnh vỡ của chậu cây và đất cát vương vãi đầy dưới sàn nhà.

Mặc kệ dòng nước mắt vô thức chảy xuống gò má, cậu gạt tay Triệu Nam ra, quỳ xuống sàn nhà, dùng đôi tay run rẩy nhặt bông hướng dương lên ôm vào lòng, như thể sợ nó sẽ thật sự héo tàn mất vậy.

Đây là món quà đầu tiên và duy nhất mà Nghiêm Hạo Tường tặng cho cậu...

Triệu Nam muốn khuyên Hạ Tuấn Lâm vài câu, nhưng không dám mở miệng.

Lúc này bỗng Nghiêm Hạo Tường lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng đến mức khó thở này : "Cậu có biết khi mẹ tôi mỉm cười dịu dàng với tôi và nói rằng, "mẹ đã tìm được người thật lòng với mẹ rồi", tôi đã cảm thấy thế nào không ? Tôi vừa mừng vừa sợ, mừng vì mẹ tôi không còn ngày ngày phát điên nữa, mừng vì mẹ tôi cũng có thể tự tay nấu cho tôi những bữa ăn như biết bao người mẹ khác ; nhưng tôi lại sợ người ta chỉ là hứng thú nhất thời, tôi sợ người ta không thể đối xử tốt với mẹ tôi suốt quãng đời còn lại, tôi cũng sợ mẹ tôi sẽ chia phần tình cảm cho người kia nhiều hơn tôi."

Suốt quá trình Nghiêm Hạo Tường đều dùng một giọng điệu đều đều để kể chuyện, căn bản chẳng thể nghe ra cảm xúc thật sự trong lòng hắn lúc này.

Bất kể là Hạ Tuấn Lâm hay Triệu Nam nghe đến đây đều ngầm hiểu ra ý của Nghiêm Hạo Tường là gì, hắn đang trách móc Hạ Tuấn Lâm : "Vì sao đúng lúc tôi hạnh phúc nhất thì cậu lại muốn phá vỡ niềm hạnh phúc nhỏ bé và mong manh ấy !"

"Nếu người đàn ông kia trông thấy đoạn video này..." Rồi nghĩ mẹ tôi dơ bẩn và muốn suy xét lại việc tiếp tục ở bên bà ấy thì phải làm sao đây ?

Hạ Tuấn Lâm hiểu nỗi sợ trong lòng Nghiêm Hạo Tường, thế nên cậu cảm thấy Nghiêm Hạo Tường trách cậu là không sai.

Đáng lẽ cậu nên xóa video đi càng sớm càng tốt mới phải, đáng lẽ...

Đáng lẽ... Làm gì có đáng lẽ chứ ! Mọi chuyện đều đã xảy ra rồi.

"Nghiêm Hạo Tường..." Hạ Tuấn Lâm khó khăn mở miệng. "Tôi... tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu, tôi thật sự không mong điều này xảy ra, tôi xin lỗi..."

Cậu giơ tay muốn chạm vào Nghiêm Hạo Tường, nhưng hành động này lại càng kích động Nghiêm Hạo Tường hơn, hắn hất tay cậu ra, đỏ mắt quát lên : "Đừng chạm vào tôi !"

"Nghiêm Hạo Tường..." Hạ Tuấn Lâm không biết phải làm sao, chỉ có thể gọi tên hắn một cách bất lực.

"Con mẹ cậu còn gọi thêm một câu nữa xem !" Nghiêm Hạo Tường dồn Hạ Tuấn Lâm vào góc tường, giơ nắm đấm lên đấm thật mạnh.

Triệu Nam không kịp ngăn cản, sửng sốt nhìn hai người, nhưng đến khi bình tĩnh lại mới phát hiện, Nghiêm Hạo Tường vừa nện một cú lên bức tường sau lưng Hạ Tuấn Lâm, máu rớm ra trên từng khớp ngón tay, bàn tay trắng nõn thon gọn giờ đây nhầy nhụa chất dịch đỏ.

Hạ Tuấn Lâm biết cậu không né được nên chỉ có thể nhắm mắt chịu đòn, chỉ là qua một lúc sau cậu vẫn không cảm thấy có cơn đau nào ập đến, cậu he hé mắt sợ sệt nhìn Nghiêm Hạo Tường. Khuôn mặt hắn phóng đại trước mắt, đôi môi mím chặt, lông mày xoắn vào nhau, tròng mắt cũng tối tăm. Thật sự đáng sợ vô cùng.

Hạ Tuấn Lâm ôm chặt bông hướng dương trong lồng ngực, không dám ho he gì nữa.

Nghiêm Hạo Tường hít thở thật sâu, qua vài giây, hắn đạp cửa bỏ đi.

Nếu không phải vì Nghiêm Hạo Tường trông thấy khóe miệng chảy đầy máu của Hạ Tuấn Lâm, có lẽ cú đấm vừa rồi sẽ thật sự rơi xuống mặt cậu, Nghiêm Hạo Tường biết, lúc đánh Hạ Tuấn Lâm, hắn đã dùng lực rất mạnh.

Hắn phải kiếm chế lắm mới không đấm cậu thêm phát nữa.

Sau khi Nghiêm Hạo Tường rời đi, Hạ Tuấn Lâm thở hắt ra, vịn lấy bức tường để mình không gục xuống.

"Hạ Tuấn Lâm." Triệu Nam khẽ gọi. "Cậu thật sự đã làm vậy sao ?"

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu : "Tôi nói rồi, tôi có chết cũng sẽ không phản bội Nghiêm Hạo Tường."

"Vậy vì sao video lại bị truyền ra ?" Triệu Nam lại hỏi.

"Là đám Diêu Triết lấy điện thoại của tôi làm tất cả những chuyện đó, cậu ta sai đám đàn em ghì chặt lấy tôi, tôi không kháng cự nổi, cũng không có cách nào để ngăn cản cậu ta." Hạ Tuấn Lâm vuốt mặt, đáp : "Tôi rất hối hận vì đã không xóa video sớm hơn."

Cậu thều thào nói : "Mà tôi không biết cậu ta làm sao lại biết được trong điện thoại tôi có đoạn video này, tôi thấy thật kì lạ, suốt những ngày qua tôi cảm thấy mình cứ như quân cờ trong kế hoạch của cậu ta vậy, như thể cậu ta... cố tình làm thế để cho Nghiêm Hạo Tường xem..."

Triệu Nam thở dài : "Thật ra tôi cũng tin rằng cậu sẽ không làm vậy với Hạo Tường."

Hạ Tuấn Lâm không đáp, Triệu Nam lại nói tiếp : "Tôi biết vừa rồi Hạo Tường quá đáng với cậu, nhưng cậu hãy thông cảm cho cậu ấy, cứ hễ là chuyện liên quan đến mẹ cậu ấy thì cậu ấy đều mất khống chế như vậy."

"Ừ..." Hạ Tuấn Lâm vùi mặt vào trong đầu gối, hai tay nắm chặt đóa hướng dương làm bằng nhựa.

"Có lẽ cậu không biết lí do vì sao Hạo Tường để tôi ở lại đây." Triệu Nam cố gắng muốn vực dậy tinh thần giúp Hạ Tuấn Lâm. "Cậu ấy sợ mình mất lí trí sẽ làm gì đó hại đến cậu, nếu tôi ở lại ít nhiều tôi sẽ cản được cậu ấy. Vừa rồi cậu cũng thấy rồi đấy, Hạo Tường không muốn cậu bị đau thêm nên đã lựa chọn làm đau chính mình."

Nghe Triệu Nam nói vậy, Hạ Tuấn Lâm lại càng thấy áy náy hơn.

Nghiêm Hạo Tường luôn sợ được sợ mất, bởi vì hắn thiếu thốn cảm giác an toàn, dù chỉ là một sự việc nhỏ nhoi thôi hắn cũng như chim sợ cành cong.

"Hạo Tường từng nói, cậu ấy không bao giờ yêu ai, và cũng chẳng thể yêu được ai, mà cậu ấy lại càng không hi vọng sẽ có người thật lòng yêu cậu ấy." Triệu Nam nói : "Bởi vì chuyện gia đình mà cậu ấy không còn niềm tin vào tình yêu, hơn nữa Hạo Tường tự nói bản thân bị bệnh nên không muốn khiến người cậu ấy yêu hoặc người yêu cậu ấy phải chịu tổn thương vì mình."

Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu lên nhìn Triệu Nam, viền mắt vẫn đong đầy những giọt lệ : "Bệnh ?"

Triệu Nam gật đầu : "Ừ, nhưng dù tôi có gặng hỏi thế nào cậu ấy cũng không chịu nói là bệnh gì."

Hạ Tuấn Lâm cảm thấy hít thở không thông, cậu không biết Nghiêm Hạo Tường lại đớn đau đến thế.

"Tôi nghĩ, có lẽ là mặt tâm lí của cậu ấy bị tổn thương chứ không phải bệnh về thể xác." Triệu Nam khẽ lắc đầu. "Thôi, cậu về nghỉ ngơi đi."

Triệu Nam đỡ Hạ Tuấn Lâm đứng dậy : "Để tôi gọi xe cho cậu về."

Hạ Tuấn Lâm không lên tiếng, chỉ lặng lẽ đeo cặp lên vai, cầm bông hướng dương theo chân Triệu Nam ra cổng trường đón xe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top