Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm Hạo Tường gạt tay Hạ Tuấn Lâm ra, hỏi : "Lí do gì Diêu Triết cứ nhắm vào cậu không chịu tha ?"

Hạ Tuấn Lâm tỏ ra bất đắc dĩ : "Hồi năm nhất nó thích một bạn nữ trong lớp hành chính của tôi, nhưng bị từ chối, thế là ngày nào nó cũng trêu chọc người ta. Một lần tôi chỉ là đi lướt qua thôi, bạn nữ đó mới túm lấy tôi, nhờ tôi giúp, thì tôi cũng không nghĩ gì nhiều, thấy bạn cùng lớp bị bắt nạt nên giúp một chút. Chẳng ngờ sau đó bạn ấy nói thích tôi, chuyện này đến tai Diêu Triết, nó nổi khùng lên, bắt đầu làm phiền cuộc sống của tôi."

"A, đào hoa gớm." Nghiêm Hạo Tường nắm cằm Hạ Tuấn Lâm, nghiêng trái nghiêng phải ngắm nghía. "Ừ, trông cũng được."

"Có hợp ý cậu không ?" Hạ Tuấn Lâm buông lời ngả ngớn.

Nghiêm Hạo Tường thu tay về, lắc đầu : "Tôi không thích con trai, đặc biệt là kiểu người phiền phức như cậu."

Hạ Tuấn Lâm bĩu môi, trợn mắt lườm nguýt, Nghiêm Hạo Tường thấy thế thì châm chọc : "Cặp môi thái vội cũng được hai đĩa, đừng có học đòi bọn con gái bĩu môi tỏ vẻ đáng yêu trước mặt tôi. Còn nữa, lườm nhiều mắt lé đấy."

Mặt Hạ Tuấn Lâm tối sầm lại, cậu đứng dậy khỏi đùi Nghiêm Hạo Tường, ngồi vào một xó cách Nghiêm Hạo Tường xa nhất có thể.

Nghiêm Hạo Tường quay đầu nhìn Hạ Tuấn Lâm, cười nhạt : "Chê môi dày dỗi à ?"

Hạ Tuấn Lâm không thèm đáp, không phải cậu tự luyến, môi cậu được tính là đầy đặn chứ không dày chút nào, thậm chí còn có nhiều người khen đẹp nữa, mặc dù biết Nghiêm Hạo Tường chỉ đang đùa thôi nhưng cậu vẫn tức.

Đến hơn 2 giờ chiều, Nghiêm Hạo Tường có tiết phải lên lớp, Tiêu Ân thả mấy lá bài xuống, chạy đến khoác tay Nghiêm Hạo Tường, nhí nha nhí nhảnh nói : "Anh Hạo Tường, đúng lúc em cũng phải đi học, chúng mình đi chung đi."

Nghiêm Hạo Tường gật đầu, "Ừ" một tiếng, đồng thời rút tay ra khỏi vòng tay của Tiêu Ân, xách ba-lô lên bỏ đi trước.

Từ đầu đến cuối Hạ Tuấn Lâm đều nghếch mắt nhìn hai người, rồi chợt phát hiện dường như Tiêu Ân không có thiện cảm với cậu, trước khi rời khỏi nhà kho còn đưa mắt liếc cậu một cái.

Hạ Tuấn Lâm hoàn toàn có thể nhận ra địch ý của Tiêu Ân.

Chờ Nghiêm Hạo Tường và Tiêu Ân đi rồi, đám bạn của Nghiêm Hạo Tường mới vẫy Hạ Tuấn Lâm tới ngồi gần họ, rồi dùng vẻ mặt hóng chuyện mà hỏi : "Sao tự dưng anh Tường lại quan tâm cậu thế ?"

Hạ Tuấn Lâm tỏ ra suy tư, sau đó mỉm cười, nhẹ nhàng đáp : "Ừm... Có lẽ là do tôi nắm được điểm yếu của cậu ấy chăng ?"

Triệu Nam nhăn mày : "Không thể nào, một người như anh Tường sao có thể để lộ điểm yếu cho người ta túm đầu được."

"Ây dà." Hạ Tuấn Lâm tặc lưỡi : "Thế mới hay chứ."

Mấy người Triệu Nam gặng hỏi mãi, nhưng Hạ Tuấn Lâm vẫn úp úp mở mở, nhất quyết không chịu nói cho họ biết.

Cuối cùng Hạ Tuấn Lâm chốt lại một câu : "Các cậu đừng làm khó tôi nữa, tôi đã hứa với anh Tường nhà các cậu sẽ giữ bí mật rồi."

Triệu Nam "Xì" một tiếng, quay mặt đi không buồn nói chuyện với Hạ Tuấn Lâm.

Nói về việc này, thật ra Hạ Tuấn Lâm cố tình theo dõi Nghiêm Hạo Tường để tìm sơ hở nắm thóp hắn. Bởi vì muốn tồn tại trong cái thế giới đầy rẫy khó khăn này, cậu cần tìm một chỗ nương tựa vững chắc, cậu cũng đã suy nghĩ suốt mấy ngày mấy đêm mới đưa ra quyết định này. Nói cậu hèn hạ cũng được, nhưng cậu là con người, dù rằng chỉ là cái xác không hồn, cậu vẫn khao khát có một cuộc sống đúng nghĩa. Vị bùn tanh tưởi, cậu nếm đủ rồi và cũng chán lắm rồi.

Đúng như lời Triệu Nam nói, Nghiêm Hạo Tường sống rất khép kín, bề ngoài trông có vẻ thờ ơ bất cần đời, nhưng bên trong hắn lại là kiểu người không thích bị người ta nhòm ngó vết thương đầm đìa máu me của mình. Người ngạo nghễ như hắn, sợ nhất là bị người khác nhìn bằng ánh mắt thương hại hoặc coi thường. Hạ Tuấn Lâm vốn tưởng rằng sẽ phải mất một thời gian kha khá để tìm hiểu về Nghiêm Hạo Tường, chẳng ngờ, chỉ mới theo dõi vài ngày thôi đã có thu hoạch rồi.

Nhìn mà xem, một Nghiêm Hạo Tường lúc nào cũng hếch mặt lên tận trời, không ai dám chọc vào, vậy mà phải tái xanh mặt mày trước cậu. Nghĩ thôi đã thấy hả hê rồi.

Theo như những gì cậu biết được từ những tin đồn quanh trường và mấy ngày gần đây theo dõi Nghiêm Hạo Tường thì, Nghiêm Hạo Tường là con riêng nhà họ Nghiêm, vì vậy mặc dù chung sống dưới một mái nhà, nhưng mối quan hệ trong gia đình chẳng ra làm sao. Ông Nghiêm đã bỏ rơi mẹ Nghiêm Hạo Tường, để tránh việc bà đến tận cửa làm ầm ĩ, mỗi tháng ông Nghiêm đều cung cấp cho bà một khoản tiền ăn chơi.

Sau này vợ của ông Nghiêm sinh thêm đứa thứ hai là con trai, đã chắc chắn rằng quyền thừa kế thuộc về nó, vì vậy bà cả có nhắc khéo ông Nghiêm rằng : "Mẹ Hạo Tường cũng không còn trẻ nữa, nhiều khi chắc cũng cảm thấy cô đơn lắm, hay là anh bảo nó về ở với mẹ đi cho có mẹ có con ?"

Ông Nghiêm không muốn mất lòng vợ, đồng thời lại không muốn mang cái danh vô trách nhiệm, vì thế đã quyết định cho Nghiêm Hạo Tường ra ở riêng, nhưng cuối tuần thì phải về nhà chính ở.

Và rồi vào năm bước chân đến cổng trường cấp 3, Nghiêm Hạo Tường được ông Nghiêm mua cho một căn hộ ở gần trường, đón mẹ ruột vào ở, vấn đề tiền nong cũng không cần lo lắng, bởi ông Nghiêm sẽ chịu mọi chi phí cho Nghiêm Hạo Tường. Chỉ Nghiêm Hạo Tường mà thôi.

Hôm qua bắt gặp Nghiêm Hạo Tường và mẹ hắn ở cổng chung cư, khi ấy Nghiêm Hạo Tường đang rất tức giận, mặt hắn tối sầm lại, từng câu từng chữ nói ra từ miệng hắn đều lạnh như băng : "Ông Nghiêm nghĩ mẹ đến tuổi này rồi chắc cảm thấy cô đơn lắm, bảo con về ở với mẹ, nhưng xem ra con mới là thằng thừa thãi, mẹ nào có cô đơn, mẹ có mấy ông chú trẻ kém mẹ mấy tuổi cơ mà."

Nghiêm Hạo Tường thậm chí không gọi ông Nghiêm là bố.

Mẹ Nghiêm Hạo Tường cũng nóng nảy, nghe con trai châm biếm mình, thế là giơ tay tát hắn một cái, quát lên : "Mày nói mẹ mày thế à ? Với cả mẹ chưa già !"

Nghiêm Hạo Tường ngửa mặt lên trời, hít thở thật sâu để khiến mình bình tĩnh hơn, hắn nhẹ giọng nói : "Mẹ, mẹ muốn yêu đương con không cản, nhưng mẹ tìm một mối quan hệ nghiêm túc đi. Mẹ làm gì còn tuổi xuân nữa, mẹ hết cái độ tuổi làm ong làm bướm mơ mộng theo đuổi mật ngọt rồi. Người ta không thật lòng đâu, người ta chỉ vì tiền của mẹ thôi ! Thử đến khi mẹ không được ông Nghiêm trợ cấp, trong tay mẹ không còn tiền mà xem, ai sẽ theo đuôi nịnh nọt mẹ !" Chỉ có điều, càng nói giọng Nghiêm Hạo Tường càng trở nên kích động : "Con biết mẹ cũng như bao người phụ nữ khác, cần được yêu thương che chở, vậy nên xin mẹ, đừng tự làm khổ bản thân nữa, kiếm một người đàn ông có thể cho mẹ bờ vai vững chắc để dựa vào đi, được không ?"

Mẹ Nghiêm Hạo Tường che mặt khóc nức nở : "Mày tưởng mẹ muốn làm người phụ nữ chen ngang hạnh phúc gia đình người khác chắc ? Bây giờ mẹ trở thành như vậy, tất cả là tại bố mày dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ mẹ, mẹ mới 18 tuổi đầu, đang độ tuổi đẹp nhất của đời con gái..."

Nghiêm Hạo Tường không gắt gỏng nữa : "Ông ấy sai mười thì mẹ cũng sai tám, con gái ra ngoài rất dễ chịu thiệt thòi, ai bảo mẹ không cảnh giác, ngây thơ cũng là cái tội đấy có biết không ?"

Hạ Tuấn Lâm bấm nút dừng quay video, đứng ngẩn người hồi lâu. Ban đầu cậu thấy vui thật, vì sau vẻ ngoài hào nhoáng của Nghiêm Hạo Tường là cả một bầu trời tăm tối, nhưng đến khi ngẫm kĩ lại, chợt nhận ra, cả cậu, Nghiêm Hạo Tường và những người phụ nữ như mẹ cậu hay mẹ Nghiêm Hạo Tường đều đáng thương vô cùng.

Cậu có tư cách gì mà hả hê trên nỗi đau của người khác ? Cậu như vậy khác nào đám khốn nạn Diêu Triết ?

Cậu thật đúng là tồi tệ !

Vậy nên sau cùng Hạ Tuấn Lâm quyết định, cậu vẫn dùng video để uy hiếp Nghiêm Hạo Tường, dù sao cậu cũng phải sống nốt 2 năm Đại học tiếp theo, nhưng đổi lại, cậu sẽ cố gắng yêu thương, quan tâm Nghiêm Hạo Tường một chút...

Mà chắc Nghiêm Hạo Tường chẳng cần đâu.

"Này, nghĩ gì mà như mất hồn thế ?" Triệu Nam thấy Hạ Tuấn Lâm đần mặt ra thì hỏi : "Muốn chơi cùng không ?"

Hạ Tuấn Lâm nhìn đống bài và tiền giấy hỗn loạn trên mặt bàn, bèn lắc đầu.

Triệu Nam cười : "Cậu sợ bị bắt à ? Yên tâm đi, nhà kho này anh Tường bao trọn rồi, ngoài bọn tôi ra, không có sự cho phép của anh Tường, không ai được vào."

Nói là nhà kho nhưng thực tế giống phòng hoạt động câu lạc bộ hơn, bởi vì đã được sửa sang và trang trí rất kĩ càng.

Hạ Tuấn Lâm cảm thấy hơi ngượng ngùng : "Tôi không biết chơi." Sự thật là không có tiền để chơi.

Hạ Tuấn Lâm không hứng thú với những trò chơi của người giàu, cậu buồn chán ngồi sang một chiếc bàn khác, lấy sách vở ra học, đồng thời soạn bài để tối đi dạy cho học sinh.

Khoảng 5 giờ chiều Nghiêm Hạo Tường quay lại, hắn hơi ngạc nhiên vì Hạ Tuấn Lâm vẫn còn ở đây.

Thấy Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm vui vẻ chạy ra đón : "Hôm nay đi học có mệt không ?"

"Ngủ cả buổi, cậu nói xem có mệt không ?" Nghiêm Hạo Tường không mặn không nhạt đáp.

Hạ Tuấn Lâm : "..."

Hạ Tuấn Lâm cố gắng tỏ ra thân thiện, nói : "Gục xuống bàn ngủ không thoải mái, mệt cũng là điều dễ hiểu."

Nghiêm Hạo Tường lạnh lùng liếc Hạ Tuấn Lâm một cái, đổi chủ đề : "Sao còn chưa về ?"

"Chờ cậu đó." Hạ Tuấn Lâm chớp chớp mắt, đóng vai một cậu nhóc thảo mai. "Chẳng may đi ngang đường bị thằng Diêu Triết chặn thì phải làm sao ?"

"Vậy ý cậu là..." Nghiêm Hạo Tường nheo mắt lại, cả người toát ra hơi thở áp bức : "Tôi phải hộ tống cậu ?"

Hạ Tuấn Lâm gật đầu lia lịa.

Nghiêm Hạo Tường nổi giận : "Cậu là mẹ tôi, hay bố tôi ? Không rảnh !"

"Ồ, không rảnh à ?" Hạ Tuấn Lâm rút điện thoại ra, nhìn tới nhìn lui như cảnh cáo rằng, tôi đang nắm giữ điểm yếu của cậu đó.

Đám Triệu Nam thấy Nghiêm Hạo Tường bị xoay như chóng chóng thì cảm thấy mới mẻ lắm, vì vậy không nhịn được mà cười khúc khích với nhau, bị Nghiêm Hạo Tường trừng mắt mới cố nén lại.

Nghiêm Hạo Tường đặt tầm mắt lên khuôn mặt vờ ngây thơ của Hạ Tuấn Lâm, nghiến răng rít lên từng chữ : "Về thôi, bạn Hạ !"

Hạ Tuấn Lâm cũng không làm tình làm tội Nghiêm Hạo Tường, chỉ bảo hắn đưa qua một con phố, rồi tự đạp xe đến nhà học sinh cậu dạy.

10 giờ tối Hạ Tuấn Lâm về đến nhà, trên bàn để sẵn cơm canh, mẹ cậu đi ngủ rồi, căn nhà chìm trong bóng tối, nghe thấy rõ cả tiếng nhạc phát ra từ phòng em gái cậu. Hạ Tuấn Lâm nhíu chặt lông mày nghĩ bụng, con em gái cậu đúng thần kinh, nửa đêm nửa hôm không ngủ cứ làm khùng làm điên, ban ngày đi học thì ngủ gật, giáo viên chủ nhiệm gọi điện về phàn nàn suốt.

Hạ Tuấn Lâm ăn uống xong xuôi mới đi tắm, đến khi kết thúc lịch trình công việc của một ngày thì đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm.

Hạ Tuấn Lâm bò lên giường, mở điện thoại ra, nhập số điện thoại của Nghiêm Hạo Tường vào wechat và nhấn kết bạn, sợ hắn không biết mình là ai rồi từ chối lời mời, cậu còn ghi chú thêm một dòng : "Tôi là Hạ Tuấn Lâm."

Không lâu sau lời mời kết bạn được thông qua, Nghiêm Hạo Tường nhắn : "Sao cậu có số điện thoại của tôi ?"

Hạ Tuấn Lâm trả lời : "Sao cậu biết tôi kết bạn bằng số điện thoại của cậu ?"

Nghiêm Hạo Tường : "Cậu ngu thật hay giả vờ thế ? Có hiển thị người gửi lời mời kết bạn bằng phương thức tìm qua số điện thoại."

Hạ Tuấn Lâm bật cười : "Oa, bạn Nghiêm thông minh quá."

Dường như nhận ra ý đùa bỡn của Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường không trả lời nữa.

Nhưng Hạ Tuấn Lâm vẫn tiếp tục nhắn : "Tôi xin số của cậu từ Triệu Nam đấy, bởi vì biết chắc rằng xin cậu, cậu sẽ không cho."

Hạ Tuấn Lâm : "Nghe bọn Triệu Nam nói cậu kiếm tiền từ việc đua ngựa hả ?  Còn có moto phân khối lớn nữa. Ngầu ghê."

Một lúc sau Hạ Tuấn Lâm không chịu đựng nổi cơn buồn ngủ nữa, thế là gửi một tin cuối cùng cho Nghiêm Hạo Tường : "Ngủ ngon !"

Lúc này Nghiêm Hạo Tường mới đáp : "Ờ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top