Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, Hạ Tuấn Lâm mở điện thoại ra đọc lại những dòng tin nhắn ngắn ngủi không có nội dung gì đặc sắc giữa cậu và Nghiêm Hạo Tường.

Nghĩ đến chuyện hồi chiều, sau khi Nghiêm Hạo Tường ra mặt giúp cậu ngay trước mặt rất nhiều người, cậu đã hỏi hắn rằng : "Vì sao cậu làm thế ?"

Hắn chỉ đơn giản nói một câu hết sức vô cảm rằng : "Nếu đổi lại là Triệu Nam thì tôi cũng sẽ hành xử như vậy, bớt tự mình đa tình đi."

Chút tâm tư thầm kín bị Nghiêm Hạo Tường nhìn thấu, hạ Tuấn Lâm vừa xấu hổ vừa đau nhói lòng.

Có lần Nghiêm Hạo Tường nhìn chậu hoa chỉ cắm duy nhất một bông hướng dương làm bằng nhựa trên bệ cửa sổ, hắn lấy làm khó hiểu hỏi Hạ Tuấn Lâm : "Đó chỉ là một đóa hướng dương giả thôi, sao lúc nào cậu cũng canh me để xoay nó về phía mặt trời thế ?"

Hạ Tuấn Lâm cong mắt cười, nhẹ giọng đáp : "Dù có là hướng dương giả thì nó cũng là hướng dương mà, phải hướng về nơi có nắng chứ."

Giống như cậu vậy, cậu đang sống với cái thân xác rỗng tuếch, linh hồn cậu đã chết từ lâu, nhưng biết sao được, một người sống bình thường thì dù phía trước có gập ghềnh đến đâu cũng vẫn phải cất bước chạy về tương lai xa vời vợi.

Người sống ôm ấp tia sáng mặt trời chứ đâu ai vùi mình vào bóng tối.

Đóa hướng dương là giả, cậu cũng không phải con người có đầy đủ thể xác và linh hồn, nhưng để có thể nhìn thấy được ngày mai, thì vẫn phải giả vờ như mình là hàng thật mà thôi.

Nghiêm Hạo Tường lơ đễnh tặng Hạ Tuấn Lâm một bông hướng dương giả, tùy ý như ném một món đồ không còn cần dùng đến nữa vào thùng rác, nhưng cậu lại trân trọng và coi nó là mục đích sống của mình, cũng như coi Nghiêm Hạo Tường là ánh sáng chiếu rọi cuộc đời u ám này.

Giả dối cũng được, ít nhất thì hắn chịu giả dối với cậu, còn hơn bị hắn phớt lờ như Tiêu Ân.

Nếu một ngày nào đó hắn trông thấy đóa hướng dương làm bằng nhựa đó bị phủ kín bụi và không còn nghiêng mình đón ánh mặt trời nữa, vậy có nghĩa là, cậu đã rời xa hắn, xa thật xa...

Mà biết đâu được, có khi Nghiêm Hạo Tường mới là người rời bỏ cậu trước. Hướng dương thiếu vắng mặt trời ắt sẽ lụi tàn.

Hạ Tuấn Lâm tắt điện thoại, đặt lên bàn, trở mình nhìn vầng trăng sáng vằng vặc ngoài cửa sổ, cậu lẩm bẩm : "Thái độ của cậu ấy rõ ràng đến vậy rồi, mình đang cố chấp điều gì chứ..."

Rõ ràng cũng đều là ánh sáng, nhưng tại sao không chọn ánh trăng dịu nhẹ mà cứ nhất nhất phải đâm đầu vào ánh mặt trời bỏng rát ?

Chỉ có điều chưa kịp có thời gian cho Hạ Tuấn Lâm băn khoăn về mối quan hệ giữa cậu và Nghiêm Hạo Tường, thì sóng gió đã ập đến.

Chuông tan học reo lên, Hạ Tuấn Lâm vừa ra khỏi cửa thì bị Diêu Triết túm cổ, Hạ Tuấn Lâm giật mình hoảng hốt, bởi hai tháng nay không chạm mặt cậu ta, Hạ Tuấn Lâm đã quên mất có một con ác quỷ như vậy đang tồn tại bên cạnh mình.

"Mày muốn gì ?" Hạ Tuấn Lâm cố tỏ ra bình tĩnh, hỏi Diêu Triết.

Diêu Triết cười khà khà, làm như thân thiết lắm, đáp : "Lâu ngày không gặp, nay muốn rủ mày đi uống nước, trò chuyện tâm tình thôi."

"Không ! Tao không có gì để nói với mày hết !" Hạ Tuấn Lâm không dám kêu to, cậu giơ tay muốn đẩy Diêu Triết ra, nhưng đám đàn em của cậu ta đã xông lên ghì Hạ Tuấn Lâm xuống, cưỡng chế lôi đi.

Hạ Tuấn Lâm không biết Diêu Triết đang mưu tính điều gì, chỉ thấy trước mắt cậu ta không gây khó dễ cho Hạ Tuấn Lâm, mà Diêu Triết cũng thật sự đưa cậu ra quán nước trước cổng trường.

"Mày muốn uống gì ?" Diệu Triết hất cằm với Hạ Tuấn Lâm, hỏi.

Hạ Tuấn Lâm vẫn giữ thái độ phòng bị, trả lời : "Không uống gì hết."

Diêu Triết không nhiều lời, gọi đồ uống xong thì cùng đàn em kéo Hạ Tuấn Lâm tìm chỗ ngồi.

"Rốt cuộc mày định làm gì tao ?" Hạ Tuấn Lâm nhíu mày nhìn chằm chằm vào Diêu Triết, mặc dù bây giờ không có Nghiêm Hạo Tường ở bên, cậu cảm thấy sợ hãi vô cùng. Bàn tay trái của cậu không ngừng bấu chặt vào vị trí vết bỏng trên đùi.

"Thì như tao đã nói đó, uống nước, trò chuyện." Diêu Triết dựa lưng lên ghế, ngón tay mân mê miệng cốc thủy tinh.

Hạ Tuấn Lâm không nghĩ sự việc đơn giản như vậy, nhưng dù hỏi thế nào thì Diêu Triết cũng vẫn một vẻ chớ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, làm cậu không thể nói thêm được điều gì nữa.

Xung quanh ồn ào tiếng nói tiếng cười của biết bao sinh viên, khiến cho bầu không khí yên lặng bên chỗ đám Diêu Triết trở nên khác thường.

Hai bên thái dương của Hạ Tuấn Lâm mồ hôi chảy ròng ròng, nếu Diêu Triết nói rõ mục đích như những lần bắt nạt trước đây thì ít nhất cậu còn chuẩn bị được tâm lí, đằng này cậu ta chỉ ngồi im nghịch điện thoại, mang tiếng là uống nước trò chuyện nhưng cậu ta chẳng buồn hé răng.

Hạ Tuấn Lâm ngồi trong phòng điều hòa mà cảm giác dưới mông nóng như đang ngồi trên đống lửa, chỉ muốn đứng dậy bỏ về ngay lập tức.

Suốt một tuần trời, ngày nào cũng như vậy, đều như vắt tranh, hễ Hạ Tuấn Lâm ra khỏi cửa lớp là Diêu Triết đã đón sẵn ở cửa rồi kéo cậu đi chỗ này chỗ kia, sau đó bỏ mặc cậu ở một góc mà đi chơi với đám bạn, đến khi chán rồi mới thả cậu về.

Thấy mấy hôm nay ngày nào Nghiêm Hạo Tường cũng nhìn chằm chằm chậu hoa hướng dương nhựa trên bệ cửa sổ, mà Hạ Tuấn Lâm lúc nào cũng nhằng nhẵng chạy sau mông Nghiêm Hạo Tường như cái đuôi thì chẳng thấy tăm hơi đâu, Triệu Nam lấy làm lạ hỏi hắn : "Tiểu Hạ bận chuyện gì à ? Lâu lắm rồi không thấy ghé tới đây chăm cây."

Tiêu Ân lúc này mới bắt được cơ hội, cô nàng vội chen miệng vào : "Em thấy dạo này anh ta thân với Diêu Triết cực kì, mà lạ thật nha, chẳng phải hồi trước như kẻ thù không đội trời chung sao ?"

"Chuyện này là sao ?" Nghiêm Hạo Tường ngẩng đầu nhìn Tiêu Ân đang ngồi ở phía đối diện, xác nhận lại thông tin : "Hạ Tuấn Lâm thân thiết với đám Diêu Triết ?"

Không còn gì hoang đường hơn chuyện này nữa, đến Triệu Nam còn phải thốt lên câu : "Không thể tin nổi !"

Tiêu Ân chớp chớp đôi mắt to tròn, ngây ngô nói : "Thì em cũng đang thắc mắc lắm đây, không hiểu sao dạo này ngày nào Diêu triết cũng đứng chầu trực ở cửa lớp để đón Hạ Tuấn Lâm đi chơi."

Bỗng nhiên Nghiêm Hạo Tường cảm thấy bất an trong lòng, nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra hết sức bình tĩnh.

Ngồi chừng mười lăm phút, Nghiêm Hạo Tường kiếm cớ ra ngoài có chút việc, Tiêu Ân muốn đi theo, thấy vậy, Triệu Nam liền giữ cô nàng lại : "Anh tính mua mấy bộ đồ mới để mặc đi du lịch, em có gu thời trang tốt, chọn giúp anh đi."

Triệu Nam chỉ đảo mắt một cái là nhìn thấu suy nghĩ của Nghiêm Hạo Tường, chờ bóng Nghiêm Hạo Tường đi khuất, Triệu Nam quay đầu nhìn Tiêu Ân, âm thầm lắc đầu thở dài, con bé này phiền phức quá.

Nghiêm Hạo Tường chân vừa bước ra khỏi nhà kho, tay đã rút điện thoại ra gọi điện thoại cho Hạ Tuấn Lâm rồi.

Hạ Tuấn Lâm cầm điện thoại, ôm theo tâm trạng nửa mừng rỡ nửa sợ hãi, phân vân không biết có nên bắt máy không, mãi cho đến khi chuông điện thoại tắt cậu mới bừng tỉnh.

Chuông điện thoại lần thứ hai rất nhanh xuất hiện, Diêu Triết đứng trước mặt cậu, nói : "Là Nghiêm Hạo Tường gọi à ? Nghe máy đi."

Hạ Tuấn Lâm nhanh tay ấn nút nghe, như thể chỉ sợ chậm một giây là bỏ lỡ Nghiêm Hạo Tường vậy : "Tôi nghe."

Nghiêm Hạo Tường hít thở thật sâu, không mặn không nhạt hỏi : "Cậu đang ở đâu ?"

Diêu Triết cố tình nói vọng vào : "Tiểu Hạ, muốn thử chơi bi-a không ?"

"Tiểu Hạ ?" Nghiêm Hạo Tường nâng tông giọng cao lên một chút, sau đó cười mỉa mai : "Ồ, hai người thân nhau quá nhỉ, vậy chơi vui vẻ nhé, tôi không làm phiền nữa. Cuối cùng cũng thoát khỏi của nợ rồi."

"Không, Nghiêm Hạo..." Hạ Tuấn Lâm chưa kịp giải thích, đầu dây bên kia đã chỉ còn lại những tiếng tút tút lạnh lùng. Nghe giọng điệu đó, cậu đoán có lẽ Nghiêm Hạo Tường đã biết chuyện mình đi chơi cùng Diêu Triết.

Nghiêm Hạo Tường không giận, hắn chỉ là cảm thấy bồn chồn không yên, xác nhận Hạ Tuấn Lâm không xảy ra chuyện gì, hắn cũng ép bản thân mình không được nghĩ ngợi nhiều thêm nữa.

Triệu Nam tưởng Nghiêm Hạo Tường sẽ chạy đi tìm Hạ Tuấn Lâm về, nhưng hóa ra không phải.

Nhân lúc Tiêu Ân đang mải mê với việc chọn đồ, Triệu Nam chạy tới hỏi Nghiêm Hạo Tường : "Sao rồi ? Tiểu Hạ đâu ?"

"Đang ở cùng với bọn Diêu Triết, hình như đi chơi bi-a hay gì ấy." Nghiêm Hạo Tường đáp.

"Mày không lo lắng à ?" Triệu Nam nhíu mày. "Tao có dự cảm chẳng lành, cái bọn đấy làm gì có chuyện đang yên đang lành lại chơi thân với Tiểu Hạ được."

Nghiêm Hạo Tường nhíu chặt lông mày, không trả lời, hóa ra không phải mỗi hắn cảm thấy bất an.

Ngày hôm sau, Triệu Nam không hỏi ý kiến Nghiêm Hạo Tường mà tự ý đến sớm nửa tiếng chờ Hạ Tuấn Lâm tan học, vì cậu ta sợ Diêu Triết đến trước cướp Hạ Tuấn Lâm đi.

Gặp được Triệu Nam, Hạ Tuấn Lâm vui lắm, thấy cậu nhìn ngó xung quanh, Triệu Nam thở dài : "Chỉ có tôi thôi, anh Tường không đến."

"Ồ." Hạ Tuấn Lâm thu hồi tầm mắt, trên mặt lộ rõ vẻ thất vọng.

Trên đường đi đến nhà kho, Triệu Nam hỏi : "Nghe nói dạo này cậu hay đi cùng Diêu Triết ?"

Hạ Tuấn Lâm không còn tâm trạng để ý đến Triệu Nam, chỉ trả lời qua loa : "Ừ."

"Bọn nó không làm gì cậu chứ ?" Triệu Nam kiên nhẫn hỏi.

Hạ Tuấn Lâm đáp : "Thật ra cũng không có gì cả, chỉ là cậu ta dẫn tôi cùng đám bạn đi chơi thôi, nói thẳng ra thì cậu ta còn chẳng thèm quan tâm tới tôi ấy."

"Vậy thì tốt..." Dù ngoài miệng nói vậy nhưng Triệu Nam vẫn cảm thấy kì lạ ở điểm nào đó.

Việc đầu tiên khi quay lại nhà kho chính là ôm lấy chậu hoa, Hạ Tuấn Lâm ngắm nghía một hồi lâu tâm trạng mới tốt lên.

Cậu ngồi xuống ghế sô-pha, mở tài liệu ra sắp xếp thành một bài giảng hoàn chỉnh để chuẩn bị dạy cho học sinh của mình.

Theo thói quen, Hạ Tuấn Lâm một khi căng thẳng là cấu chặt đùi mình, mãi cho đến khi cổ tay bị người nào đó nắm lấy cậu mới ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cái bóng đen to lớn đang chắn hết ánh sáng kia.

"Cậu làm gì vậy ?" Nghiêm Hạo Tường hỏi.

"Tôi..." Hạ Tuấn Lâm cuộn nắm tay vào rồi mở ra, chột dạ mà rằng : "Có lẽ là do thói quen."

Nghiêm Hạo Tường cúi đầu nhìn phần vải quần thể thao nhăn nhúm trên đùi Hạ Tuấn Lâm, nói : "Kéo ống quần lên."

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu.

"Triệu Nam !" Nghiêm Hạo Tường gọi.

Triệu Nam đã nghe và đã thấy toàn bộ quá trình, cậu ta không nhiều lời, nhanh nhẹn đứng lên giữ chặt Hạ Tuấn Lâm, còn Nghiêm Hạo Tường tự tay kéo ống quần của cậu lên.

Quả nhiên, vết móng tay bầm tím đan xen với lớp da sậm màu cho vết thương cũ để lại.

Triệu Nam hít một sâu một hơi : "Èo ôi, sao cậu làm thế với bản thân ?"

"Tôi..." Hạ Tuấn Lâm hoảng hốt. "Tôi không biết, tất cả đều chỉ là vô thức, tôi không khống chế được hành động của mình."

"Cậu bắt đầu như vậy từ khi nào ?" Nghiêm Hạo Tường hỏi.

Hạ Tuấn Lâm cúi gằm mặt, lí nhí đáp : "Hồi trước chỉ thỉnh thoảng mới vậy, nhưng hơn một tuần trở lại đây, tần suất bắt đầu tăng lên."

"Vì sao ?" Triệu Nam ân cần quan tâm : "Là do đám Diêu Triết đã làm gì cậu hả ?"

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu : "Cậu ta không làm gì tôi, nhưng ở cùng với cậu ta, lúc nào tôi cũng thấy toàn thân bức bối, chỉ có cách này mới khiến tôi bình tĩnh được."

"Chậc, đau đầu ghê." Triệu Nam vò đầu bứt tai. "Thôi, cậu cứ né bọn nó càng xa càng tốt. Dây vào bọn đấy chẳng có gì hay đâu."

Hạ Tuấn Lâm gật đầu : "Tôi sẽ cố gắng."

Mãi Nghiêm Hạo Tường mới chịu mở miệng : "Mỗi lần cậu làm bản thân đau, hãy nghĩ đến công sinh thành và nuôi dưỡng cậu nên người của mẹ cậu."

Hạ Tuấn Lâm liếm đôi môi khô khốc, đáp : "Ừ, tôi biết rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top