Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chúng ta chia tay thôi, bạn nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tuấn Lâm này"

Thiếu niên được gọi tên có chút giật mình, những ngón tay cứ liên tục bấu vào nhau vì lo lắng. Cậu ngẩng đầu nhìn vị chủ quản trước mắt, quan sát qua nét mặt, thấy có lẽ người đối diện không có vẻ gì tức giận, cậu mới nhẹ thở phào một hơi.

Hạ Tuấn Lâm nhanh chóng đáp lời: "Dạ vâng."

"Em có từng yêu đơn phương một ai đó chưa?"

"Dạ?"

Cậu đã nghĩ ra vô vàn những câu hỏi hóc búa, hay thậm chí là những lời chê bai thậm tệ mà mình có thể nhận được ở buổi thử giọng hôm nay, nhưng tuyệt nhiên lại không nghĩ đến vị trước mặt lại hỏi một câu hỏi kỳ lạ thế này.

"Em... chưa ạ."

Chủ quản Châu gật gật đầu, dường như sớm đã đoán trước được câu trả lời của cậu.

Ông nhìn hồ sơ của cậu, lại nhìn qua lời bài hát do chính bản thân cậu sáng tác, trầm ngâm mất một lúc.

"Học vấn của cậu rất tốt, xuất thân từ Nhạc viện trung ương quả thật là một bàn đạp vững chắc, giọng hát của cậu cũng không tồi, nhưng bài hát này..."

Hạ Tuấn Lâm thầm trộm vía bản thân có một quả tim khỏe mạnh, nếu đổi lại là người khác có lẽ đã sớm bị doạ cho ngất xỉu rồi.

"Bài hát cậu viết rất tốt, lời bài hát được chau chuốt rất chỉnh chu, chỉ có điều nó vẫn còn thiếu một chút gì đó."

"Một chút gì đó sao ạ?" Cậu có chút mông lung với lời đánh giá này.

"Một chút cảm giác... từng trải?"

Hạ Tuấn Lâm vẫn mờ mịt.

"Chính là, cậu đang viết một bài hát về một mối tình đơn phương. Nhưng cậu lại không truyền tải được linh hồn của bài hát này.

Khi nghe cậu hát, tôi chỉ cảm thấy cậu đang thuật lại một câu chuyện mà bản thân được nghe kể lại từ một người khác. Tất cả chỉ dừng phương thức trần thuật, nó không mang đến cho tôi bất kỳ dao động cảm xúc nào. Cậu hiểu ý của tôi nói chứ?"

...

Ra đến cửa studio, Hạ Tuấn Lâm vẫn còn trong trạng thái mơ hồ.

Yêu đơn phương một ai đó là cảm giác thế nào?

Cậu không phải chưa từng yêu đương qua, chỉ là mối tình đó so với hai từ yêu đương trong tưởng tượng của cậu, hình như vẫn còn cách nhau một chút.

Hạ Tuấn Lâm đứng ở ven đường, vò đầu bức tóc hết một lúc vẫn không biết lý giải cảm giác "yêu đơn phương" mà vị chủ quản vừa nói như thế nào. Đến khi mái tóc đã bị hành hạ đến không ra hình thù, cậu mới lôi chiếc điện thoại từ trong túi xách ra, gọi cho số máy đã rất lâu rồi không được nhòm ngó đến. Sau khi hồi chuông thứ ba chuẩn bị kết thúc, đầu dây bên kia mới chậm chạp nhấc máy.

["Bạn trai cũ hôm nay tâm tình tốt đến mức nào mà gọi cho anh vậy."]

Nghe thấy giọng điệu châm chọc đáng ghét, Hạ Tuấn Lâm thật sự muốn nhanh chóng gác máy, nhưng nghĩ đến công việc mơ ước ở trước mắt sắp vuột mất, cậu đành nhịn xuống cơn tức giận, lịch sự đáp: "Không có gì, chỉ là muốn thỉnh giáo anh vài vấn đề."

Người nọ nghe đến đây thì bật cười, người lúc nào cũng cao cao ngạo ngạo như Hạ Tuấn Lâm mà cũng có ngày tìm đến anh để thỉnh giáo sao.

["Ey, đừng nói những lời khách sáo như vậy, anh nghe có chút chịu không nổi. Hay là bị người ta chơi ngải rồi, em phát tín hiệu đi, để anh đây tìm thầy trừ tà đến giải trừ cho em."]

"Tên điên Trương Chân Nguyên này có phải anh muốn chết không?" Hạ Tuấn Lâm cuối cùng cũng chịu không nổi, trực tiếp lớn giọng mắng người.

["Ha ha ha, đây mới là bạn trai cũ của anh chứ, lâu quá không nghe em mắng, anh thật sự cảm thấy có chút nhớ."] Câu nói này vẫn mang đậm ý châm chọc, nhưng nghe kỹ lại chứa đựng một chút gì đó tiếc nuối.

"Anh cút đi."

["Thôi, anh xin lỗi, nói chuyện chính đi, gọi cho anh bất ngờ như vậy, là có vấn đề gì cần anh giúp sao?"] Nghe ra được người kia tức giận thật rồi, Trương Chân Nguyên lập tức hạ giọng xin lỗi. Con thỏ nhỏ này, bao nhiêu năm trôi qua vẫn cứ nóng nảy như vậy, nếu không nhanh chóng dỗ dành, sợ là sẽ trực tiếp bị cho vào danh sách đen.

"Không có gì nữa. Cúp máy đây!"

Hạ Tuấn Lâm tự cảm thấy bản thân điên rồi mới đi gọi điện cho tên khốn này để xin lời khuyên.

Để mà nói về chuyện tình cảm giữa cậu và Trương Chân Nguyên, thật lòng thì có hơi khó mà giải thích rõ được trong đôi ba câu. Đại khái là cậu và Trương Chân Nguyên quen biết nhau thông qua một người bạn chung của cả hai, hắn hơn cậu một tuổi, là sinh viên năm hai, còn cậu khi đó chỉ là một đứa sinh viên năm nhất, vừa chân ướt chân ráo bước vào ngôi trường Nhạc viện trung ương danh giá này. Ấn tượng ban đầu về Trương Chân Nguyên quả thật không tồi, trầm tĩnh, lại có chút lạnh lùng, nhưng mỗi cử chỉ của hắn đều mang một nét ôn nhu khó tả. Dù chỉ mới bước qua ngưỡng hai mươi, nhưng Trương Chân Nguyên lại có vẻ thâm trầm của một người đàn ông đứng tuổi, khi đó Hạ Tuấn Lâm cảm thấy hắn ta sẽ có thể mang lại cho mình cảm giác an toàn.

Nhưng đến khi cả hai thật sự đã bước vào mối quan hệ yêu đương, cậu hoàn toàn vỡ mộng. Tên họ Trương này rõ ràng là một kẻ điên, thú vui của hắn chính là trêu cho cậu tức xì khói sau đó ở một bên ôm bụng cười đến nổi đứng không vững. Đến khi thấy cậu muốn trở mặt thì lại quay sang rối rít xin lỗi, Đinh Trình Hâm - anh trai của cậu, luôn nói cậu là đứa giỏi làm nũng nhất trên đời, nhưng so với Trương Chân Nguyên, cái kiểu vừa mè nheo vừa bỉ ổi như hắn, cậu thật lòng đấu không lại.

Còn tại sao lại nói chuyện tình cảm của họ này so với hai từ yêu đương vẫn còn thiếu một chút. Thật ra cốt lõi vấn đề là ở phía của cậu, bản thân cậu có đến hiện tại vẫn chưa thể hoàn toàn xác định rõ rốt cuộc mình có yêu Trương Chân Nguyên hay không. Tức là ở thời điểm đó, cậu chỉ đơn thuần cảm thấy ở bên cạnh hắn rất tốt, cảm thấy hắn rất phù hợp, nhưng hơn cả thế, cậu lại không cảm nhận được gì thêm.

Ở bên cạnh hắn như một thói quen cậu đã xây dựng lên, đến khi hắn nói lời chia tay, cậu không khóc, không nháo, chỉ cảm thấy hơi hụt hẫng, đó là nỗi trống trải trong tâm hồn vì người bạn đồng hành với mình suốt một đoạn đường vừa qua sắp rời đi mất. Cậu có buồn, nhưng nỗi buồn đó diễn ra không quá lâu, có lẽ chỉ mất hai ngày cậu đã phục hồi lại được nhịp sống bình thường và duy trì nó đến hiện tại.

"Em hoàn toàn không biết yêu là gì. Chúng ta vẫn là nên chia tay thôi, bạn nhỏ."

Đó là câu Trương Chân Nguyên đã nói với cậu.

Hôm nay Hạ Tuấn Lâm mới thật sự nghiền ngẫm lại nó,

Có lẽ hắn ta nói đúng, cậu không biết yêu.

Nhưng yêu là gì? Và tình yêu đơn phương và Châu chủ quản đề cập tới ban sáng là như thế nào? Liệu cậu có thể tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi này không?

Hết chương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top