Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin tức chấn động mấy hôm nay, thiếu gia họ Hạ thảm sát cả gia tộc, màu đổ thành dòng, xác chất thành đống, cảnh tượng man rợ chẳng khác nào các cảnh trong phim kinh dị.

Nghe bảo chỉ có một người làm trong Hạ gia chạy thoát, nghe người đó kể lại, khi ấy, Hạ thiếu gia chỉ mới mười sáu tuổi, tay trái cầm một con dao bén nhọn, tay phải cầm con gấu bông trắng đã bị máu nhuốm một màu đỏ thẫm. Người đó kinh hãi khi thấy Hạ thiếu gia đứng nhìn xác người chất đống, giọng cười lảnh lót man rợ vang vọng khắp căn nhà rộng lớn.

"Há Há Há! Chết đi! Lũ người chúng mày! Chết hết cả đi!"

Người đó chạy đến thục mạng, ngay cả ngoảnh mặt lại cũng chẳng dám.

Ngay sau đó, Hạ thiếu gia biến mất, không một ai tìm thấy, mọi người đều cho rằng Hạ thiếu gia đã trốn đi vì sợ bị bắt giữ.

Chỉ duy nhất một người không tin điều đó.

Nghiêm Hạo Tường!

Hắn có chết cũng không tin!

"Vì sao em cứ trốn đi chứ? Người ta sẽ nghĩ chuyện đó là do em làm đó."

Hạ Tuấn Lâm im lặng nhìn Nghiêm Hạo Tường ngoan ngoãn ngồi trước mặt mình, chỉ khẽ cười.

"Nghiêm Hạo Tường, chuyện này không liên quan đến anh, anh quay về đi."

"Anh không tin, Hạ Hạ sẽ không làm như vậy đâu."

Chất giọng có phần non nớt, vẻ mặt đơn thuần, đôi mắt tinh khiết như những giọt sương.

"Hạo Tường, nếu em đi rồi thì anh có buồn không?"

"Buồn, anh sẽ nhớ Hạ Hạ lắm."

Hạ Tuấn Lâm bật khóc, điều duy nhất níu kéo cậu với thế giới này chính là hắn, chính là Nghiêm Hạo Tường.

"Hạ Hạ, em đừng khóc mà."

Thân ảnh của hắn che hết thân ảnh bé nhỏ của cậu, hắn không hiểu vì sao cậu khóc nhưng hắn không muốn cậu khóc, hắn chỉ thích nhìn thấy Hạ Hạ cười, Hạ Hạ của hắn khi cười rất đáng yêu, sẽ giống như một mặt trời nhỏ, không gay gắt mà rất tỏa sáng và êm dịu.

"Hạo Tường của em, em nhất định sẽ không để họ làm hại anh đâu."

Nghiêm Hạo Tường từ nhỏ đã được Hạ gia nhận nuôi, cậu khi nhỏ không hề biết lý do vì sao hắn lại được nhận nuôi nhưng cậu rất thích hắn. Hắn lớn hơn cậu hai tuổi nhưng hắn lại rất đơn thuần, hay nói thẳng ra là có chút ngốc nghếch nhưng cậu lại thấy đó là điều đặc biệt ở hắn. Sự ngây thơ, luôn nhìn thế giới cay nghiệt này bằng sự lạc quan, hắn tựa như một nhành hoa tinh khiết giữa dòng đời đen tối này.

Vĩnh viễn cậu nhất định sẽ không để cho bất kỳ ai quấy bẩn hắn.

Nghiêm Hạo Tường ở bên cạnh Hạ Tuấn Lâm, hắn luôn cố chọc cho cậu cười, luôn muốn cậu vui vẻ nhưng có lẽ đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của cuộc đời cậu.

"Hạ Hạ, chúng ta cùng nhau ngắm tuyết rơi được không?"

"Nhưng bây giờ vẫn chưa có tuyết mà."

"Hai tháng nữa là có rồi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau ngắm được không?"

"Hai tháng nữa sao?"

Đôi mắt Hạ Tuấn Lâm dường như trở nên trầm ngâm, hai tháng nữa cậu có còn ở đây nữa không?

"Hạo Tường này, anh muốn học nấu ăn không?"

"Muốn, anh sẽ nấu cho Hạ Hạ ăn."

Hạ Tuấn Lâm gật đầu, cậu đã thuê người đến, dạy hắn nấu ăn, dạy hắn học, dạy hắn cách tự lập.

Suốt hai tháng qua, Nghiêm Hạo Tường dường như đã học được tất cả, tuy hắn có chút ngốc về cách giao tiếp nhưng lại khá nhạy về phần học, điều này khiến Hạ Tuấn Lâm yên tâm hơn rất nhiều.

"Hạo Tường, ngày mai chúng ta đi ngắm tuyết nhé!"

"Thật sao? Được, anh sẽ chụp ảnh cho Hạ Hạ."

Hạ Tuấn Lâm mỉm cười, ngày mai cũng có lẽ là ngày sẽ kết thúc mọi chuyện.

Sáng sớm, Nghiêm Hạo Tường cùng Hạ Tuấn Lâm rời khỏi căn nhà, cả hai cùng nhau đi đến công viên gần đó để ngắm tuyết rơi nhưng tuyết vẫn chưa rơi.

"Hạ Hạ, tuyết vẫn chưa rơi nữa." - Hắn nắm tay cậu, nhìn lên bầu trời đầy mây trắng nhưng vẫn chưa có tuyết rơi.

"Không sao, chút nữa sẽ có thôi, em xem dự báo rồi." - Hạ Tuấn Lâm an ủi hắn.

"Dự báo luôn lừa người."

Nghiêm Hạo Tường có vẻ không vui, hắn thật sự muốn ngắm tuyết.

"Sao thế? Anh không vui à?"

"Ừm, anh muốn ngắm tuyết đầu mùa."

Hạ Tuấn Lâm suy ngẫm một chút, "Vậy anh đợi em đã."

Cậu rời đi đâu đó, một lúc sau quay lại với hai chai xịt tuyết trên tay.

Cậu kéo Nghiêm Hạo Tường ngồi xuống ghế ở công viên, cậu đứng bên cạnh, nhẹ nhàng xịt tuyết xuống.

"Em làm gì thế?" - Hắn ngẩng đầu ngơ ngác nhìn cậu.

"Tuyết đầu mùa, anh vui không?"

Nghiêm Hạo Tường phì cười, hắn nhanh chóng đưa hai tay chấp lại, nhắm mắt, tâm tâm, niệm niệm cầu nguyện.

"Anh muốn Hạ Hạ có thể sống bình an bên anh đời đời, kiếp kiếp."

"Suỵt! Anh nói ra thì sẽ không linh nghiệm đâu."

"Làm sao giờ? Anh lỡ nói rồi."

Nhìn ánh mắt ngây ngô nhìn mình, Hạ Tuấn Lâm cố nén cho bản thân đừng khóc, cậu mỉm cười.

"Không sao, Hạo Tường của em tốt như thế, ông trời nhất định sẽ thiên vị cho anh mà."

Hắn mỉm cười vòng tay ôm lấy cậu, đầu dụi dụi vào ngực cậu.

"Hạ Hạ, anh thật sự rất thích em."

Bàn tay Hạ Tuấn Lâm buông lỏng, khẽ nhắm mắt.

"Hạ Hạ cũng thương anh lắm."

"Hạ thiếu!"

Hạ Tuấn Lâm quay người lại, cậu nhìn người đàn ông trước mặt mình, khẽ gật đầu.

"Hạo Tường, anh ngồi ở đây đợi em, em nói chuyện một chút rồi quay lại với anh ngay."

"Vậy Hạ Hạ mau chóng quay lại nhé!"

"Được."

Cậu xoa đầu hắn một cái rồi bước đến đứng cùng người đàn ông.

"Hạ thiếu, cậu thật sự muốn làm thế sao?"

"Ừm, sau khi tôi đi thì anh nhất định phải lo cho anh ấy, tuyệt đối không được để họ động vào anh ấy."

"Vâng, toàn bộ tài sản của Hạ gia đã được chuyển thành tên của Nghiêm thiếu."

Hạ Tuấn Lâm khẽ nhắm mắt, tay nắm chặt.

"Hạ Hạ ơi!"

Nghiêm Hạo Tường đứng từ xa vẫy tay với cậu, Hạ Tuấn Lâm mỉm cười, hắn đứng từ xa đưa máy ảnh lên chụp cậu, ngay khoảnh khắc khi cậu định bước về phía hắn, một âm thanh chói tai vang lên.

[ Đùng ]

"HẠO TƯỜNG!"

Hạ Tuấn Lâm hét lên một tiếng.

Nghiêm Hạo Tường đứng đối diện cậu một khoảng xa, hắn dần buông lỏng bàn tay đang cầm máy ảnh, thân ảnh của Nghiêm Hạo Tường nhẹ nhàng nằm xuống.

Mọi người xung quanh nghe thấy tiếng súng vang lên liền hét lên trong sợ hãi rồi chạy toán loạn hết cả lên.

"Hạo... Hạo Tường..."

Hạ Tuấn Lâm bước đến gần hắn.

"Hạ thiếu, nguy hiểm lắm!" - Người đàn ông đứng bên cạnh đưa tay kéo cậu lại.

"Cút ra!" - Hạ Tuấn Lâm dứt tay ra khỏi tay anh ta.

Nghiêm Hạo Tường không còn thì còn gì là nguy hiểm nữa chứ?

Cậu chạy đến bên hắn, đưa tay đỡ hắn tựa vào lòng mình.

"Hạ... Hạ Hạ... đau... đau quá..."

Hạ Tuấn Lâm khóc nấc lên, tay ôm hắn vào lòng, cậu dùng tay mình che vết thương trên ngực hắn lại.

"Làm sao đây, Nghiêm Hạo Tường anh đừng bỏ em mà."

"Tuyết... Tuyết đầu mùa chưa rơi nữa..."

"Đúng, tuyết đầu mùa chưa rơi nữa, anh không được đi, anh còn chưa ngắm tuyết mà."

"Anh... anh nghe nói... ước dưới tuyết đầu mùa sẽ thành... thành hiện thực..."

"Hạ... Hạ... anh thích em lắm..."

Dùng hết hơi thở cuối cùng, Nghiêm Hạo Tường cố gắng thều thào những câu nói cuối cùng.

"Nghiêm Hạo Tường! Em cũng thích anh lắm!"

Hắn mỉm cười sau đó nhắm mắt lại, bàn tay muốn chạm vào má cậu buông thõng.

"NGHIÊM HẠO TƯỜNG!"

Hạ Tuấn Lâm gào lên, tại sao vậy chứ? Cậu đã cố gắng sắp xếp cho hắn một cuộc sống bình an sau khi cậu đi tự thú mà, vậy tại sao chứ?

Hạ Tuấn Lâm buông thõng cơ thể, cậu để hắn nằm xuống, bản thân cũng nằm xuống bên cạnh, tuyết đầu mùa rơi xuống, nước mắt cậu cũng chảy xuống hai bên mặt.

"Tuyết đầu mùa rời rồi, tôi ước anh sống lại có được không?"

Cảnh sát sau đó nhanh chóng đến hiện trường, họ mang thi thể của hắn đi và bắt giữ Hạ Tuấn Lâm vì thảm án Hạ gia.

Trước tòa án, Hạ Tuấn Lâm vô hồn trả lời từng câu hỏi.

"Bị cáo, tại sao bị cáo lại giết Hạ gia?"

"Họ đáng chết!"

"Tại sao? Lý do là như thế nào?"

"Hạ gia là người thân của bị cáo nhưng họ chưa bao giờ xem bị cáo là người thân, bị cáo là cháu đích tôn của Hạ tộc, ngay từ khi còn nhỏ, mọi người trong gia tộc đã muốn giết bị cáo để tranh quyền đoạt vị. Cha mẹ bị cáo vì muốn nắm giữ gia sản nên luôn che giấu thân phận cho bị cáo, sau đó nhận nuôi Nghiêm Hạo Tường.

Anh ấy được mọi người biết đến với cái tên là Hạ Tuấn Lâm, là người thay thế cho tôi."

Nói đến đây, nước mắt cậu lại rơi xuống.

"Vì muốn giữ bí mật chuyện đó mà họ đã ra kế hoạch, họ sẽ đem anh ra như một vật hiến tế vào năm tôi tròn mười sáu tuổi. Như thể nói với người của gia tộc, Hạ Tuấn Lâm thật sự đã chết."

"Nhưng không phải họ muốn bảo vệ bị cáo sao? Sao bị cáo có thể nhẫn tâm giết họ như vậy?"

Hạ Tuấn Lâm bật cười thành tiếng.

"Bảo vệ? Họ không hề muốn bảo vệ bị cáo!"

"Bị cáo không phải là con trai của Hạ gia, bị cáo chỉ đơn giản là có gương mặt giống với con trai của Hạ gia, ngay cả tên của mình là gì, bị cáo cũng không biết. Nghiêm Hạo Tường cùng giống bị cáo, chỉ đơn giản là hình nhân thế mạng, nhưng anh ấy là người mà bị cáo thương, bị cáo muốn bảo vệ anh ấy nên đã giết tất cả bọn họ!"

"Vậy bị cáo định làm gì nếu như Nghiêm Hạo Tường không bị giết?"

"Thưa... Bị cáo đã dạy anh ấy cách để tự lập, bị cáo đã dùng thân phận Hạ thiếu để chuyển toàn bộ gia sản cho anh ấy, sau đó bị cáo sẽ đi tự thú."

"Vậy bị cáo không nghĩ là Nghiêm Hạo Tường sẽ hỏi bị cáo sao?"

"Không... Anh ấy ngốc lắm, anh ấy sẽ đợi bị cáo quay về."

"Bị cáo Hạ, vì sao bị cáo lại muốn bảo vệ Nghiêm Hạo Tường như vậy?"

Hạ Tuấn Lâm khẽ mỉm cười mà nước mắt lại rơi xuống, cậu lại nhớ Nghiêm Hạo Tường rồi.

"Anh ấy là người duy nhất xem bị cáo là người để đối xử chứ không phải là xem bị cáo là một con rối để điều khiển."

"Anh ấy người bị cáo thương..."

Hạ Tuấn Lâm gục người xuống khóc nức nở, kế hoạch của cậu... sao lại như vậy chứ?

"Bị cáo Hạ Tuấn Lâm, bị cáo hãy đứng dậy để nghe tội của mình."

Hạ Tuấn Lâm được cảnh sát đỡ dậy, cậu vô hồn nhìn toà án.

"Thảm sát Hạ gia, giết chết năm mươi sáu mạng người, cấu thành tội hình sự, theo điều luật xxx của bộ luật xxx, tòa án phán bị cáo tội tử hình, thi hành ngay tức khắc."

Cậu bật cười, cúi đầu thành khẩn, "Cám ơn thẩm phán!"

"Nghiêm Hạo Tường, em được gặp anh rồi, đợi em."

Vì tội án thuộc vào nguy hiểm cấp độ cao, tội án được thành lập, ngay trong đêm, cậu bị hành quyết.

Nghe kể lại, khi ra đi, trên miệng cậu vẫn nở nụ cười hạnh phúc, dường như thế giới này chẳng còn gì luyến tiếc cậu nữa rồi... À không đúng, phải nói là người duy nhất níu kéo cậu với thế giới này đã chẳng còn nữa rồi, cậu còn gì phải sợ nữa chứ?

______

Góc tác giả:

"Không áp dụng lên người thật, cách xưng hô trong truyện chỉ để tạo hiệu ứng, mong mọi người hiểu cho, và chúc mọi người đọc truyện vui vẻ^^"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top