Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Bằng lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya thanh vắng, trăng sáng vời vợi khiến lòng người bồi hồi không thôi. An Tư vẫn còn suy nghĩ mãi từng lời nói của Chiêu Thành vương buổi chiều hôm ấy. Nàng thật sự không biết có nên nhận lời hay không bởi chuyện chung thân đại sự là do phụ mẫu sắp đặt, nay cha mất thì có huynh trưởng làm chủ. Những đạo lý này nàng hiểu rõ, nếu nàng vì lòng ích kỷ của bản thân mà bất chấp thì thanh danh hoàng gia còn để ở đâu?

Một tiếng đàn tranh reo lên phá vỡ bầu không gian yên tĩnh. An Tư tuy không thông thạo cầm kỳ thi họa nhưng vẫn có khoảng thời gian học hỏi Hoa Dung công chúa, nên cũng được xem có chút hiểu biết. Nhưng bài nhạc này An Tư quả thực chưa từng nghe qua, cũng chưa từng thấy qua bản cầm phổ, nàng bèn gọi Xuân Lan vào hỏi:

"Đây là bài gì? Sao ta chưa từng nghe chị Hoa Dung đàn qua?"

Xuân Lan chăm chú lắng nghe nhưng cũng không thể nghe ra.

"Công chúa, em cũng không biết." - Lan bất lực lắc đầu, An Tư không giấu được vẻ thất vọng.

"Nhưng nó đến từ đâu?" - Nàng hỏi.

Xuân Lan đi ra bên ngoài, rồi lại chạy vào nói nhỏ:

"Tiếng cầm đến từ cung của Thiên Thụy công chúa!"

An Tư ngây người một lúc bởi nàng dường như đã quên đi đứa cháu gái này. Thiên Thụy tên thật là Quỳnh Trân, con gái trưởng của Thượng hoàng Thánh Tông, chị gái của Nhân Tông. Nàng ấy là tài nữ nổi danh khắp kinh thành, người người say mê, trong đó có "Thiên tử nghĩa nam" Nhân Huệ vương Trần Khánh Dư và Hưng Vũ Vương Trần Quốc Nghiễn. Lúc đến tuổi cài trâm, nàng mến mộ tài năng của vị tướng trẻ Trần Khánh Dư, hai người họ sớm đã định tình, nguyện bên nhau cho đến già, thứ mà họ thiếu chỉ là thánh chỉ ban hôn. Nhưng nào ngờ, Hưng Đạo vương Trần Quốc Tuấn nắm giữ trọng quyền lại xin cưới Thiên Thụy công chúa cho con trai cả là Hưng Vũ vương Trần Quốc Nghiễn. Thánh Tông khi ấy phần vì lo ngại binh quyền của Quốc Tuấn, phần vì cảm thấy Quốc Nghiễn là người chính trực nên đã đồng ý mối hôn sự này. Nhưng giấy không bọc được lửa, chuyện Thiên Thụy và Khánh Dư thông dâm đã lộ ra. Nhân Huệ bị xử đánh tội chết nhưng vì thương xót vị tướng tài, Thánh Tông nói người lính đánh nhẹ tay, tha cho ông một mạng, nhưng binh quyền bị phế truất, phải mưu sinh bằng nghề bán than. Còn Thiên Thụy, mối hôn sự của nàng bị xóa bỏ, nàng thì bị giam cầm trong cung của mình, không được bước ra ngoài nửa bước. Sự việc này xảy ra khi An Tư chỉ mới bốn tuổi nhưng lâu lâu nàng có đi ngang qua cung của Thiên Thụy, ngày nào cũng chỉ nghe thấy tiếng tụng kinh, tiếng mõ. Dần dà, câu chuyện này chỉ còn một số người trong cung lâu năm mới biết được, cung của Thiên Thụy cũng trở thành cấm địa trong thành Thăng Long, không ai dám đến.

Tiếng đàn ngân lên, sự thổn thức và tủi nhục của Thiên Thụy công chúa dường như bao trùm lên cấm cung, ai cũng cảm thấy xót thương cho chuyện tình đẹp giữa họ. An Tư ngẩn người ra, nàng suy nghĩ đến tương lai giữa mình và Chiêu Thành vương, liệu kết cục của họ sẽ ra sao? An Tư là một thiếu nữ mới lớn, tình yêu đối với nàng cứ như một giấc mơ hoàn hảo khiến người ta cứ mãi chìm đắm đến mức muốn quên đi thực tại. Chiêu Thành vương tuy lớn hơn nàng những mười tuổi nhưng nàng không để tâm, cái nàng quan tâm là cách y đối xử với nàng. Những cử chỉ thân mật ấy đã khiến nàng rung động, lần đầu tiên trong cuộc đời. An Tư từng rất ngưỡng mộ ánh mắt Hưng Đạo vương nhìn hoàng cô Thiên Thành, nào ngờ giờ đây cũng có người nhìn nàng như vậy. Tâm trí nàng không ngừng nghĩ đến Chiêu Thành, từng cử chỉ, từng lời nói của y, An Tư đều nhớ rất rõ. Phải chăng là "một triệu chứng" của thiếu nữ đang yêu? Bích Huệ nhìn thấy bộ dạng thơ thẩn của An Tư mà không thể không thở dài, y không ngờ nàng công chúa của mình còn có ngày sa vào lưới tình của một nam nhân mới gặp ba lần. Nhưng Huệ cảm thấy được sự quan tâm, muốn yêu chiều An Tư trong ánh mắt của Chiêu Thành, bởi vì thế nên Huệ không quan tâm họ nói gì với nhau, điều y quan tâm là niềm hạnh phúc của An Tư.

Đột nhiên, bên ngoài có người kêu nàng, thì ra là Nhật Duật. Hôm nay, y được lệnh đi đến Đà Giang bình định Trịnh Giác Mật nhưng y không muốn đi khi chưa từ biệt với An Tư, bèn ở lại trong cung, chờ đợi nàng trở về.

"Anh Chiêu Văn, sao hôm nay anh ở lại trong cung?"

Nhật Duật đi vào ngồi đối diện nàng, ôn tồn nói:

"Ngày mai anh đi đến Đà Giang bình định phản loạn, có thể sẽ ở lại trấn thủ lộ Tuyên Quang, sẽ một thời gian dài không gặp em đấy!"

An Tư lộ rõ vẻ thất vọng, miệng cười nhưng lòng không vui:

"Không sao! Việc quân quan trọng, anh phải giỏi như thế nào thì Thượng hoàng mới cử anh đi chứ, có đúng không? Bây giờ, nước nhà lâm nguy, em lại không có tài cán gì có thể giúp đỡ mọi người như Linh Từ Quốc mẫu. Thật hổ thẹn!"

Chiêu Văn đưa tay xoa đầu nàng, an ủi:

"Em là phận nữ nhi, chỉ cần gả được là tốt rồi. Anh chỉ sợ với tính khí của em sẽ không có người đề thân đấy chứ!"

An Tư trợn mắt nhìn Chiêu Văn, rồi cho y một đấm vào tay, giận dỗi mắng:

"Ngay cả anh cũng để ý đến thân phận nữ nhi của em sao? Đáng ghét! Vả lại, ai nói em không gả đi được? Em nói cho anh biết hôm nay Chiêu Thành vương đã..."

Chợt nhận ra điều gì đó, nàng bụm miệng lại, ngẩn người ra vài giây. Nhật Duật sợ mình nghe nhầm, bèn gặng hỏi:

"Chiêu Thành vương sao? Hắn ăn hiếp em à? Hắn đã làm gì em?"

Nàng lắc đầu.

"Mau nói! Nếu không anh lập tức đi kiếm tên đó tính sổ!" - Chiêu Văn tức giận.

"Chiêu Thành nói... muốn cưới em về làm vương phi!" - An Tư sợ hãi, nói xong còn không dám thở mạnh. Đây là lần đầu tiên nàng thấy bộ dạng tức giận của Nhật Duật.

Như trút bỏ sự lo lắng trong lòng, Chiêu Văn thở mạnh, dáng vẻ ban nãy cũng biến mất, y bước đến ôm An Tư vào lòng, nói:

"Nếu hắn có làm gì quá phận với em, nhất định phải nói cho anh biết. Rõ chưa?"

"Nhưng anh Chiêu Văn, còn chuyện Chiêu Thành ngỏ lời với em thì sao? Em cứ nghĩ anh sẽ giận, sẽ mắng em. Nào ngờ anh còn ủng hộ gả em đi!" - An Tư nằm gọn trong lòng Chiêu Văn, nũng nịu.

"Nếu em thấy hạnh phúc, anh đều đồng ý. Vì vậy, cứ lắng nghe con tim của em, xem nó muốn gì rồi hãy trả lời Chiêu Thành. Nhưng việc này hãy bẩm báo với Thượng hoàng sau bởi mặt Bắc đang nguy cấp, người đã rất mệt mỏi, em đừng làm phiền!"

Nói rồi, Chiêu Văn đi ra phía ngoài cửa, nhìn lên ánh trăng, lại thở dài. Dạo gần đây, công vụ bận rộn, các thân vương luôn trên mình vẻ mặt u uất, có chút căm phẫn khiến An Tư không khỏi lo lắng đến an nguy đất nước. Một ý tưởng bỗng lóe lên trong đầu nàng, An Tư bèn chạy lại hỏi ý của Nhật Duật:

"Anh Chiêu Văn, em có thể dẫn binh không?"

Nhật Duật nghe xong thì bật cười, cẩn thận hỏi:

"Dẫn binh? Em định cải nam trang à? Chuyện này vô cùng nguy hiểm, anh phản đối!"

"Ai nói với anh em cải nam trang? Em muốn lập một đội binh chỉ toàn là phụ nữ. Việc đánh giặc là việc của cả nước, đâu phải chỉ riêng đàn ông các anh. Tuy là phụ nữ nhưng anh xem Hai Bà Trưng hay Bà Triệu cũng anh dũng biết bao, khiến cho giặc Bắc phải khiếp sợ. Lòng yêu nước thì ai cũng có nên đánh đuổi giặc ngoại xâm là việc của mọi người. Anh thấy thế nào?" - An Tư đi đi lại lại, giải thích kỹ càng ý tưởng của mình.

Nhật Duật gật gù, cảm thấy ý kiến này cũng không tồi, bèn đáp:

"Được, việc này anh sẽ giúp em tâu lên Thượng hoàng nhưng chắc cũng phải đợi khi anh giải Trần Di Ái về kinh mới có thể giúp em. Còn bây giờ, vào trong ngủ đi! Giữ gìn sức khỏe cho thật tốt, khi về sẽ kiểm tra cân nặng của em đấy!"

Trần Di Ái? Nàng sửng sốt nhận ra đó là hoàng thúc của mình. Tính tình của y bình thường khá ôn hòa, có lúc còn nhút nhát nhưng nào ngờ lại phản bội quốc gia, đầu quân cho giặc. Không để An Tư hỏi thêm câu gì, Chiêu Văn liền rời khỏi, chưa kịp để nàng nói lời tạm biệt. Thôi vậy, An Tư mang vẻ mặt thất vọng vào bên trong tắt đèn, nghỉ ngơi.

***

Chiêu Văn vương xuất phát từ lúc trời còn chưa sáng, cả kinh thành ngoại trừ các thân vương thì không một ai biết. An Tư thức dậy từ sớm, mong được tiễn Chiêu Văn, nào ngờ khi đến phủ thì Trinh Túc phu nhân báo tin y đã xuất phát từ một canh giờ trước, nàng chỉ đành ôm nỗi thất vọng mà trở về. Bích Huệ và Xuân Lan muốn công chúa vui thêm một chút, bèn rủ nàng đi dạo phố. Kinh thành Thăng Long là nơi sầm uất, người người mua bán tấp nập, cũng khiến An Tư thoải mái hơn. Ở đây có nhiều cửa hiệu của người Tống, họ là lưu dân vì muốn trốn khỏi ách đô hộ của nhà Nguyên mà trốn sang đây. May thay, Đại Việt dùng tấm lòng từ bi đối đãi bọn họ, cho họ chỗ ăn chỗ mặc còn giới thiệu việc làm, ví như Chiêu Quốc vương phủ hay Chiêu Văn vương phủ đều là nơi cưu mang họ. Nàng nghe Nhật Duật khoe khoang rằng y vừa mới thành lập một đội Tống binh vì mục đích phục thù quân Nguyên đã xâm lấn Trung Nguyên. Họ hận Hốt Tất Liệt đã khiến nhà Tống sụp đổ, máu chảy thành sông, xác chất đầy đồng, khiến bao gia đình phải chịu cảnh tang tóc. Ôi thật đáng thương làm sao! An Tư tuy sống trong cung vàng điện ngọc, chưa bao giờ đến chiến trường nhưng theo lời vua cha kể cuộc chiến năm đó ở Bình Lệ Nguyên, nàng nhận ra được sự tàn bạo của Hốt Tất Liệt. Hắn mà là Thiên tử gì chứ? Giống một tên cầm đầu băng đảng cướp bóc thì đúng hơn! Bởi những thứ hắn có được ngày hôm nay đều là do giành giật, chiếm đoạt mà có nhưng phàm là những thứ không phải của mình thì sớm muộn gì cũng sẽ mất.

An Tư đi từ cửa hiệu này đến cửa hiệu khác, rồi đột nhiên dừng lại ở một quầy bán vải, đứng nhìn một hồi lâu. Xuân Lan thấy lạ, bèn đi đến hỏi:

"Công chúa, sao lại đứng ở đây? Người muốn may y phục mới à?"

"Này hai em, những người yêu nhau thường tặng gì?" - An Tư vẫn không rời mắt khỏi cửa hiệu, tay ra hiệu hỏi Lan và Huệ.

Hai người họ nhìn nhau, dường như hiểu ra được điều gì đó thì cười mỉm rồi bắt đầu luyên thuyên không ngớt. Người thì nói tặng khăn tay, người thì nói tặng túi thơm nhưng An Tư nào có biết làm những thứ đó? Đột nhiên, Huệ và Lan im bặt khiến nàng cảm thấy khó hiểu, liền quay đầu lại thì lại giật mình, xém chút đã ngã. Chiêu Thành vương không biết từ lúc nào đã đứng ở đó, dường như y không muốn gián đoạn công việc của nàng, đành ở đằng sau, đợi họ nói xong rồi mới dám bước lên gọi. An Tư đi đến trước mặt y, hỏi:

"Anh đến từ khi nào? Sao không lên tiếng? Làm ta giật cả mình!"

"Ta sợ em mất hứng nên không dám nói, sợ em thấy phiền. Còn em, sao lại đứng ở đây?" - Chiêu Thành dùng tay véo má An Tư, khiến nàng đỏ mặt.

"Sao? Anh còn cấm ta đứng ở giữa chợ như thế này sao? Bây giờ chưa cưới đã như vậy, nhỡ ta gả cho anh, anh có phải nhốt ta ở trong phòng mãi không?" - An Tư thẹn quá hóa giận, bèn giận dỗi trách mắng rồi bước đi.

Chưa cưới? Gả? Chiêu Thành hiểu được ý của nàng, bèn cười, đi lên chắn trước mặt nàng, hỏi:

"Em đồng ý gả cho ta rồi à?"

An Tư chợt nhận ra mình đã lỡ lời, mặt mày đỏ hết cả lên, không dám nói lời gì, chỉ cúi mặt xuống đất, lặng lẽ gật đầu. Chiêu Thành mừng rỡ, không biết làm gì, mắt còn có chút ươn ướt. An Tư nhìn bộ dạng này mà bật cười thành tiếng, rồi nàng chạy lại ôm lấy y, lần đầu tiên nàng chủ động thể hiện tình cảm của mình, trong mắt không giấu nổi sự hạnh phúc. Hai người đứng ôm nhau giữa dòng người đông đúc, mặc cho những ánh mắt nhìn vào họ chăm chú. Có người biết nàng là An Tư công chúa còn y là Chiêu Thành vương, bèn đi loan tin khắp kinh thành rằng trong kinh sắp có hỷ sự, cũng không biết làm vậy là có ý gì nhưng chẳng mấy chốc, chuyện này cũng đến được tai của bệ hạ.

***

"Quá hay! Chị không ngờ em lại có thể khiến Chiêu Thành vương mê mẩn như thế. E rằng một vài tiểu thư nhà quan lại chỉ đành thất vọng thôi, ai ngờ được tình địch của họ lại là An Tư công chúa chứ." - Hoa Dung đi đi lại lại trong cung, nói những lời tương tự như vậy suốt một canh giờ.

Trong mấy ngày này, tin tức giữa nàng và Chiêu Thành đã lan truyền rộng rãi, ai trong kinh thành cũng biết khiến nàng không thể bước ra khỏi cửa cung nửa bước. Chiêu Thành cũng không may mắn hơn, y bị Chiêu Minh vương phi gọi đến giáo huấn một trận, nhưng sau cùng lại dặn dò đợi chuyện lắng xuống rồi dẫn An Tư đến cho Phụng Dương gặp mặt.

Nàng đang cảm thấy nhức đầu bởi những lời nói của Hoa Dung thì một lão nô tỳ đến thông báo:

"Công chúa, Thái hậu cho mời!"

Vừa nghe xong, An Tư chợt cảm thấy sợ hãi, nàng tưởng tượng ra nhiều viễn cảnh tương lai của mình. Hoa Dung nghe thế cũng lo lắng thay cho nàng nhưng y chẳng biết làm gì, chỉ đành viện cớ chạy về cung trước. An Tư bất lực, đi theo lão nô tỳ đến cung Thánh Từ, trên đường, nàng lo lắng không thôi, Bích Huệ dường như cũng nhận ra điều đó, y liền đặt tay lên vai nàng, tỏ ý an ủi.

Nàng bước vào cung Thánh Từ thì liền quỳ xuống, dập đầu tạ lỗi:

"An Tư đã biết lỗi, xin Thái hậu trách phạt!"

Trên điện hiện tại ngoài Thiên Cảm Thái hậu ngồi bên hữu, còn có Thánh Tông ngồi ở chính điện và Nhân Tông ngồi bên tả. Ai nấy cũng đều ngạc nhiên, thêm chút mắc cười bởi hành động thái quá của An Tư. Thánh Tông cất tiếng nói:

"Em đã biết mình sai ở đâu mà ở đây chịu tội?"

An Tư dường như nhận ra giọng nói đó, liền ngẩng đầu lên rồi giật mình khi thấy Nhân Tông đang cười. Lòng thầm nghĩ: "Khâm, con thấy cô như vậy mắc cười lắm sao?" với ánh mắt giận dữ. Nhân Tông dường như bị ánh mắt đó làm sợ hãi, nụ cười cũng tắt hẳn, cúi mặt xuống đất, không dám ngẩng lên. Thái hậu ngồi đó chứng kiến tất cả cũng bật cười, rồi nói:

"An Tư, chị mời em đến đây không phải để trách phạt, mà là để hỏi chuyện. Khâm nó không có lỗi gì, sao em lại nhìn nó như thế?"

"Hoàng cô, từ trước đến nay con nghĩ cô là người phóng khoáng, thoải mái lại không ngờ cô lại ôm Chiêu Thành vương giữa thanh thiên bạch nhật. Thật đáng nể!" - Nhân Tông nhân lúc cơ hội An Tư cứng họng, bèn trêu chọc.

"Anh không trách em việc này, bởi anh biết tình cảm của em dành cho Chiêu Thành vương. Có trách, thì trách em không nói với anh sớm hơn, để anh ban hôn cho hai đứa, có phải danh chính ngôn thuận hơn không?" - Thánh Tông thở dài, trong lời cũng có ý châm chọc.

An Tư không chịu đựng được, bèn lột bỏ vẻ mặt cung kính của mình, đứng dậy, chống nạnh rồi nói:

"Em đã chuẩn bị tinh thần để chịu phạt mà anh chị lại buông lời trêu chọc, có phải đang muốn làm em tức chết không?"

Nàng quay sang Nhân Tông, bước đến véo tai của y, nói:

"Con cũng muốn chọc ta phải không? Xem ra lâu nay nể mặt con là quan gia, ta đã quá nhân từ rồi!"

"Hoàng cô An Tư, con biết lỗi rồi! Biết lỗi rồi!" - Nhân Tông miệng cười nhưng tai vô cùng đau, đành cầu xin nàng dừng lại.

Thái hậu cũng không cười nữa, bèn đi đến bên nàng ngăn cản. An Tư lúc này mới chịu dừng lại, tức tối ngồi xuống cái ghế ở dưới, nhưng ánh mắt vẫn luôn chăm chăm nhìn Nhân Tông.

"Thôi được rồi! Em kể anh nghe chuyện giữa em và Chiêu Thành đi!"

An Tư bắt đầu bình tĩnh lại, kể rõ đầu đuôi câu chuyện. Nghe xong, Nhân Tông lại không thể nhịn được mà thốt lên:

"Hai người chỉ gặp nhau 3 lần mà đã hứa với nhau đầu bạc răng long à? Có quá nhanh không ạ?"

An Tư quay sang Nhân Tông, rồi lại nhìn lên phía Thánh Tông, buông lời trêu chọc:

"Ba lần có lẽ cùng còn lâu đấy chứ! Con với Bảo Thánh gặp nhau được bao nhiêu lần đã cưới nhau? Hoàng cô Thiên Thành với Hưng Đạo vương cũng là nhất kiến chung tình đấy sao?"

Nhân Tông ngượng quá, không nói dám hé nửa lời.

"Thôi nào, hai cô cháu đừng suốt ngày đấu khẩu với nhau! An Tư, em về đi, đợi anh xử lý giặc Bắc xong, sẽ ban chiếu thư cho hai đứa em." - Thánh Tông nói, "phá vòng vây" cho con trai.

An Tư nghe thế thì vui mừng tạ ơn, cũng quên đi việc phải ghi thù với Trần Khâm, bèn hớn hở rời khỏi đến mức quên cả hành lễ. Thánh Tông cũng giống như bao vị huynh trưởng khác, yêu thương em gái mình hết mực nhưng vì khoảng cách tuổi tác khá lớn nên Thánh Tông không thân thiết với An Tư bằng Chiêu Văn. Dẫu vậy, ngài cũng cố gắng hết sức mình chiều chuộng em gái vì ngài thương An Tư từ nhỏ đã mất cả cha lẫn mẹ, từ nhỏ đã phải chịu quá nhiều nỗi mất mát. Cũng bởi sự yêu thương ấy mà sau này người đời vẫn hay gọi nàng với cái danh "Hoàng quý muội".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top