Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Đường Ngân

Thấm thoắt đã ba năm trôi qua kể từ ngày đại điển sắc phong của tân đế. Trong ba năm này, tân đế trị nước quốc thái dân an, người người đều vui vẻ.

Thế nhưng trong ba năm này lại làm Kỷ Điệp thay đổi không ít. Ba năm không có chiến sự, võ tướng trong triều dần bị văn tướng chèn ép.

Kỷ Điệp là nữ nhân vốn đã bị khinh thường lại còn tham gia vào việc triều chính. Ba năm trước tân đế phong nàng làm Trấn Tây tướng quân đa số người đều bằng mặt không bằng lòng, thế nên nhân lúc võ tướng suy thoái liền tìm đủ cách chèn ép nhằm ép nàng thoái vị.

Huống hồ phía sau bọn họ còn có Kỷ Diệu Dực thúc phụ của nàng chống lưng. Nếu không phải có ông ta đứng sau, những người này dù có bất mãn đến đâu cũng không dám công khai chèn ép nàng.

Nhờ có bọn người này tôi luyện ba năm làm cho Kỷ Điệp trưởng thành lên không ít. Nàng học được nhiều cách hóa giải mưu mô, xảo kế, học được cách bảo vệ bản thân trong chốn cung trường đầy rẫy âm mưu hiểm độc.

Nhưng đồng thời cũng làm nàng mất đi sự hồn nhiên, một Kỷ Điệp luôn tươi cười của ngày xưa. Nàng tự mình dựng lên một bức tường xa cách với tất cả mọi người, vẻ mặt nàng lúc nào cũng hờ hững, lạnh lùng, không có bao nhiêu cảm xúc.

Kỷ Điệp nghĩ mình đã không còn là con người nữa, đơn giản chỉ là vật vô tri được giao cho nhiệm vụ bảo vệ binh quyền, bảo vệ Diệp Thương này.

...

Hôm nay lại là một buổi thượng triều đầy tẻ nhạt. Các quan thần không ngừng đấu đá lẫn nhau. Nói nói, cuối cùng chủ đề của bọn họ lại rơi trên đầu Kỷ Điệp. Nói vòng vo một hồi vẫn là quay về chủ đề cũ, đại khái nói nàng là phận nữ nhi yếu đuối, không thích hợp làm chuyện đại sự.

Những lời này trong ba năm nàng nghe cũng đủ nhiều, hiện giờ nghe cũng chỉ như gió thoảng bên tai, không mấy để tâm.

Chờ chờ, đợi đến khi nàng sắp mất hết kiên nhẫn thì cũng tới giờ ngọ, buổi thượng triều nhàm chán này cuối cùng cũng kết thúc.

"Các khanh giải tán hết đi, riêng Trấn Tây tướng quân ở lại bồi trẫm làm chút việc."

Đợi cho đến khi tất cả mọi người đều lui xuống hết, hoàng thượng mới cất lời.

"Điệp Điệp, nàng nghĩ sao về lời của bọn họ."

"Ta chẳng nghĩ gì cả, hoàng thượng sao lại hỏi ta? Còn nữa, ngài nên gọi ta là Trấn Tây tướng quân."

"Nàng... Haizz, thôi được rồi. Trấn Tây tướng quân, mấy năm này tướng quân cũng thấy đó. Chúng đại thần vô cùng bất mãn với việc nữ nhi tham gia vào triều chính."

Nói xong câu này, hoàng thượng cảm thấy có chút áy náy. Hắn nhìn xem biểu tình của Kỷ Điệp chỉ thấy nàng một mặt hờ hững. Ánh mắt nàng lạnh lùng, không chút gợn sóng, cứ nhìn hắn như vậy làm hắn càng thêm áy náy.

"Ngài có tin ta không?"

"Đương nhiên nhưng..."

"Nếu tin thì sao lại để ý mấy chuyện này? Mà nếu ngài không tin cũng không sao. Binh quyền ở chỗ ta, tùy thời ngài đều có thể thu lại."

"Ta không có ý đó, chỉ là... Thôi, khanh lui xuống đi."

...

Độ phồn hoa của kinh thành Diệp Thương quả thật là bậc nhất, trên đường lúc nào cũng tấp nập người qua kẻ lại. Đặc sản của khắp mọi nơi đều có, nếu nói chỉ thiếu mỗi quốc bảo của người ta cũng không ngoa.

Không khí ngoài đường lớn náo nhiệt là vậy nhưng lúc này, trong một con ngõ nhỏ nào đó lại trái ngược hoàn toàn.

Chỉ thấy có một người y phục hoa lệ, nhìn qua là biết nhất định là kẻ có tiền. Người đó đang cố gắng giành giật một cái gì đó với tên thích khách bịt mặt.

Cuối cùng, tên thích khách thành công lấy được vật kia. Lấy được đồ hắn liền hả hê cười, đồng thời quăng cho người trên mặt đất một ánh mắt khinh thường.

"Một kẻ tàn phế cũng cố chấp như vậy. Ngay từ đầu đưa thứ này cho ta có phải tốt hơn không? Hiện tại nhìn ngươi xem, có khác gì con chó bị thương không haha."

"Tìm thấy rồi! Bên này! Nhanh lên!"

"Đệ đệ của ngươi cũng nhanh chân thật, mới đây mà đã tìm được tới đây. Ta không phí lời với ngươi nữa, tạm biệt con chó què hahaha."

Lúc Đường Hinh dẫn người tới thì cũng là lúc tên thích khách kia vụt chạy đi.

"Còn đứng đó làm gì! Mau đuổi theo. Nhị ca, huynh có sao không?"

Vừa nói hắn vừa tức tốc chạy lại chỗ người đang nằm trên đất kia.

"Nhị ca, huynh có sao không? Mau! Đem xe lăn tới."

Đường Hinh quả thật hoảng hết cả lên, đều tại hắn không tốt, không bảo vệ nhị ca chu toàn.

Vốn dĩ nhị ca bị đại ca bắt làm sứ thần đến Diệp Thương dâng lễ vật giao hảo mỗi năm một lần. Nói đến chuyện này là hắn liền tức giận, rõ ràng là đại ca cố ý muốn chèn ép nhị ca.

Đại ca rõ ràng biết nhị ca không tiện lại nhất quyết muốn người đi, nhất định là hắn không chờ nổi nữa muốn trừ khử nhị ca đoạt lại binh quyền.

Nhưng nói đi nói lại vẫn là Đường Hinh hắn thất trách, nếu không phải do hắn sơ xuất, nhị ca cũng sẽ không bị người ta ức hiếp đến như vậy.

Sau khi đỡ Đường Ngân từ dưới mặt đất lên xe lăn, phủi sạch bụi đất dính trên người giúp hắn, Đường Hinh liền không kiềm lòng được khóc lớn.

"Huhu nhị ca, đều tại đệ không tốt huhu. Huynh yên tâm, nhất định sẽ tìm được đồ về cho huynh huhu, hức, huynh ngàn vạn lần đừng tủi thân, đừng làm chuyện dại dột huhu."

Đường Ngân nghe hắn vừa khóc vừa nói, mặt không có chút biểu tình gì, lấy tay vỗ nhẹ đầu hắn coi như an ủi rồi đẩy xe lăn từ từ rời đi.

Đường Hinh nhìn theo bóng lưng đơn độc của nhị ca mình, không khỏi cảm thấy đau lòng.

'Nhị ca, sao huynh lại khổ thế.'

Nhị ca hắn rõ ràng sinh ra chính là thiên chi kiêu tử, tư chất hơn hẳn đại ca. Nếu không phải vì chuyện năm đó thì bây giờ người ngồi trên vương vị kia nhất định không phải đại ca.

Nhìn Đường Ngân bình tĩnh như vậy nhưng không ai biết được trong lòng hắn giờ phút này vô cùng đau đớn. Hắn chán ghét bản thân mình, nói đúng hơn là chán ghét cái thân thể khiếm khuyết, tàn tật này.

Hắn thấy mình thật vô dụng, hắn không bảo vệ được mình, đến thứ kia hắn cũng không bảo vệ được thì hắn sống còn có ý nghĩa gì nữa.

Nếu không có thứ kia, Đường Ngân hắn từ đây trông mắt người đời chính thức trở thành kẻ vô dụng, bỏ đi. Hắn thật sự tuyệt vọng rồi, nguồn hi vọng sống cuối cùng của hắn cũng không còn nữa. Hắn không muốn tiếp tục sống nữa.






















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top