Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tướng quân sủng phu-Ti Trúc Vô Âm edit

Chương 1: Đêm mưa sơ ngộ

Đã qua nửa đêm, quân doanh như thường lui tới, trừ bỏ binh lính tuần tra bên ngoài thì giờ này hoàn toàn tĩnh lặng. Lúc này chủ trướng đèn đuốc vẫn sáng trưng. Tiêu Diệc Nhiên đưa lưng về phía mọi người, suy nghĩ gì đó. Hiện giờ, trong trướng chỉ còn lại ba người đang nghiên cứu mật báo vừa lấy được.

'' Mật báo nói, Lạc vương đã tạo phản...'' Tiêu Mạt nhíu mày, chậm rãi nói: ''Trước mắt trừ mật báo lấy được ở bên ngoài này ra, những đường khác đều không nhận được tin tức gì. Tướng quân, có sự kỳ quái''

'' A Mạt, đây là mật báo, đương nhiên so các tin tức khác phải nhanh hơn! Việc này há có thể giả bộ, chẳng nhẽ tronh kinh những người mật báo dài phì lá gan lại dám truyền loại tin tức giả này?" Phong Cảnh cầm giấy thư trong tay để lên bàn, trừng mắt nói khẽ với Tiêu Mạt .

"Ta không có ý như vậy, việc này không thể dễ dàng mà có kết luận! Nếu lạc vương đã nắm quân thế cục trong tay, không có khả năng những tin tức khác một chút đều không có."

"Trước mắt tình hình trong kinh như thế nào ta không biết, nhưng phần mật báo này là tần lâu truyền lại, lạc vương có tạo phản khẳng định là thật , còn mật báo đáng tin không thì không rõ..."

"Tiểu cảnh, không thể võ đoán, A Mạt nói có đạo lý, việc này sự tình trọng đại, nên bàn bạc kỹ hơn." Thấy hai người lại bắt đầu tranh chấp, Mạc Ngôn nãy giờ chưa lên tiếng đánh gãy lời Phong Cảnh nói, âm trầm "Trong kinh có an hầu cùng mục tướng đóng ở, Lạc vương thế lực bạc nhược, cho dù lúc này tạo phản, cũng không nhất định thành. Nhưng cuộc chiến của tướng quân đã tới mấu chốt, địch quốc dĩ nhiên thế nhược, quân ta đánh một tiếng trống làm tinh thần quân thêm hăng hái có thể thủ thắng. Lúc này mật báo lại đột nhiên truyền đến, không khỏi có giả tạo... Nếu giờ phút này để lộ tin tức, tất sẽ nhiễu loạn quân tâm..."

"Thế hiện tại như thế nào cho phải? Không thể cho rằng không thu được gì đi?" Phong Cảnh nôn nóng vỗ xuống cái bàn.

Mạc Ngôn đứng dậy thu hồi mật tín trên bàn, bình tĩnh nói: "Trước phái người trong kinh liên hệ cho bằng được, xác nhận được tin tức, được rồi hẵng tính. Mặt khác cuộc chiến này quân ta cũng không tính tha tiếp cho chúng. Vậy nên mau chóng giải quyết''

Phong Cảnh tuy sốt ruột, đối với Tiêu Mạt hắn còn tiếp tục tranh cãi được, nhưng đối mặt Mạc Ngôn hắn không thể phản bác, dù sao Mạc Ngôn cũng là người luôn bày mưu tính kế, nghe vậy cũng chỉ có thể áp lực gật gật đầu.

Ngay lúc ba người đã thương lượng  tốt, lúc này, Tiêu Diệc Nhiên đột nhiên xoay người, nhìn thoáng qua Mạc Ngôn, mở miệng  nói: '' Trong quân, công việc Mạc Ngôn ngươi thay y phụ trách, tối đa hai tháng phải giải quyết''

Ba người đều sửng sốt, Mạc Ngôn trước phản ứng lại, hướng Tiêu Diệc Nhiên, "Tướng quân ngươi... ?"

"Ta trước hồi kinh xác nhận, tin tức phong tỏa."

"Tướng quân!" Phong Cảnh  đứng lên đầu tiên kêu lên, "Cho dù hồi kinh xác nhận cũng là thủ hạ đi, tướng quân nào có thể chính mình về trước!"

"Tiểu cảnh, chớ làm càn." Mạc Ngôn nhíu mày trách cứ, Phong Cảnh bị Tiêu Mạt nói một hồi, mới hướng Tiêu Diệc Nhiên nhìn lại, "Cuộc chiến này không thành vấn đề, nhưng tướng quân một mình hồi kinh thật không ổn. Việc này thật giả chưa xác nhận, nếu như tin tức là giả, tướng quân lâm trận ly quân là vì tội lớn; cho dù tin tức thực, tướng quân độc thân hồi kinh, tình thế nguy hiểm cũng không thể hỗ trợ, không bằng cùng đại quân một đường trở về, đến lúc đó cần vương sửa lại án xử sai lo trước khỏi hoạ."

Tiêu Diệc Nhiên lắc lắc đầu, "Ý ta đã quyết,  sáng sớm ngày mai xuất phát."

Mạc Ngôn nhìn Tiêu Diệc Nhiên, tuy mặt không chút thay đổi như thường, nhưng Mạc Ngôn nhìn thấy tại ánh mắt Tiêu Diệc Nhiên có một tia cố chấp kiên trì, lại nhìn Tiêu Mạt, thấy đối phương không lắc đầu, chỉ có thể thở dài đồng ý, "Một khi đã như vậy, ba người thuộc hạ sẽ tạm thời phong tỏa tin tức, mau chóng chấm dứt cuộc chiến này. Tướng quân một mình cẩn thận, nhập kinh sau thì cùng Hoài Viễn bọn họ hợp lại, nếu như gặp phải tình huống khác thường thì thông báo ba người thuộc hạ biết." Tiêu Diệc Nhiên nhắm mắt gật đầu, phất tay, sau xoay người, không hề mở miệng.

Mạc Ngôn cùng Tiêu Mạt thấy thế, đứng dậy trở ra. Phong Cảnh nhìn Mạc Ngôn, lại nhìn Tiêu Mạt, nhìn hai người đều không nói gì, cũng không cách nào mở miệng, đành phải cùng hai người lui ra.

---------------------------------------

Cầm trong tay hai chu thảo dược vừa tìm được để vào dược lâu, Bạch Nhất chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ trong tay bùn đất, hơi hơi gợi lên khóe miệng.

"Không tồi, đủ dùng trong một thời gian ..."

"Oanh -- " Đang chuẩn bị thu thập xuống núi, bỗng nhiên sấm sét chợt đánh, Bạch Nhất ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy sao trên trời vừa còn hiện đã bị mây đen che khuất, dự liệu sắp một hồi mưa to. Bạch Nhất nhíu mày, lúc này hắn đã ở giữa sườn núi, xem khí trời hôm nay, vội vàng xuống núi nhưng không còn kịp rồi. Nhớ lại, nhóm thợ săn  trong thôn có nói qua, lưng chừng núi có một chỗ sơn động có thể nghỉ chân, hắn nghĩ đến ngay chỗ đó cách đây không xa .

Không hề do dự, Bạch Nhất đem thuốc Đông y ở dược lâu thu thập tốt, dùng áo khoác đem dược lâu bao ở trên lưng, quay người bước nhanh đi đến trong rừng .

Không đến một lát, trên bầu trời đã có vài giọt mưa rơi, hơn nữa có xu thế mưa lớn, Bạch Nhất đem dược lâu sau lưng ôm vào trong lòng, một bên chạy, một bên dọc theo vách núi hướng bốn phía xung quanh nhìn tìm sơn động, nhưng mưa to đã trút xuống. Nhìn thấy sơn động, Bạch Nhất ôm chặt dược lâu trong lòng cúi đầu chạy tới.

 Bước vào sơn động, người Bạch Nhất bị nước mưa làm ướt, lập tức đem dược lâu trong lòng xuất ra, xem thảo dược hôm nay . Chưa kịp làm gì, Bạch Nhất cảm thấy một cảm giác mát đánh úp lại, sau nhìn ngang trên cổ đã có một thanh kiếm. Bạch Nhất cả kinh, song nhẹ buông tay, dược lâu rớt xuống. Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy đối diện có một người giơ kiếm, vì có ánh sáng chói, Bạch Nhất chưa nhìn rõ bộ dáng người nọ, chỉ mơ hồ nhìn thấy đối phương một thân hắc y. Gần như thế, người nọ tản ra khí tức xơ xác tiêu điều cùng hàn khí cũng làm cho Bạch Nhất hít sâu một hơi. Bạch Nhất không chút nghi ngờ, chỉ cần chính mình hơi động một chút, kiếm trên cổ cũng sẽ lập tức động lên.

Thấy đối phương không làm thêm động tác gì,tâm tình thoáng nhẹ nhõm một chút, Bạch Nhất nhỏ giọng hướng người trong động giải thích, "Này vị thiếu hiệp, tại hạ chỉ đi ngang qua tránh mưa một chút, đợi hết mưa rồi lập tức rời đi..."

Đối phương suy tư một lúc, mới chậm rãi thu hồi kiếm, xoay người vào trong động , một thanh âm trầm thấp phát ra, "Mưa tạnh, lập tức rời đi.''

Kiếm được thu hồi, hàn khí rốt cục lui đi, Bạch Nhất thở ra một hơi, lộ ra một nụ cười khổ. Chỉ than rằng chính mình vận khí không tốt, trốn mưa lại gặp việc bực mình này, chỉ cầu nguyện mưa có thể đúng lúc dừng lại .

Lắc đầu, Bạch Nhất ngồi nhặt dược lâu trên đất lên, may mắn lúc trước đã dùng áo khoác đem dược lâu bao lại, vừa mới té rớt, thảo dược mới chưa toàn bộ phân tán, nhưng cũng có vài cọng thảo dược rơi vào bên trong hố nước. Đem thảo dược mình thu thập được đứng lên, chuẩn bị phơi khô sau kiểm tra dược tính, hy vọng còn có thể sử dụng.

Đợi đem đồ vật thu thập tốt, Bạch Nhất liền dựa vào cửa động vách núi ngồi xuống, quan sát thời tiết bên ngoài động cùng động thái người trong động.

Vì lúc trước quá mức khẩn trương nên chưa phát hiện, đến khi bình tĩnh lại, Bạch Nhất ngửi thấy một mùi máu tươi từ trong động phát ra, nghĩ đến người trong động kia trên người mang mùi máu, Bạch Nhất có chút do dự nhưng vẫn không tiếp tục chờ tạnh mưa mà lập tức ôm dược liệu chạy trong mưa xuống núi. Nhưng nghĩ lại, vừa rồi người kia đã cho mình đợi mưa tạnh rồi rời đi, hiện tại đột nhiên hành động thiếu suy nghĩ mà đột nhiên rời đi, ai mà biết đối phương lại động thủ hay không, suy tư một hồi, Bạch Nhất quyết định đợi mưa tạnh mới rời đi.

...

Nửa canh giờ trôi qua, Bạch Nhất nhìn mưa to gió lớn ngoài động không ngừng, bất đắc dĩ thở dài. Xem ra mưa nửa khắc chưa ngừng được.

"Khụ khụ..."

Bạch Nhất rụt bả vai, đem áo khoác chôn chặt thêm, trong lòng nghĩ nếu mưa không ngừng, mình lại ở trong động bị trúng gió, sớm hay muộn cũng bị đông chết. Kỳ lạ là người nọ cũng không đốt lửa. Ngửi ngửi, Bạch Nhất thấy mùi máu tươi đúng là rõ hơn lúc trước.

Không đốt lửa, còn có mùi máu tanh như vậy, xem ra không đông chết phỏng chừng cũng bị mãnh thú ăn thịt. Cười khổ một tiếng, Bạch Nhất cũng không nguyện ý ở tại sơn động này chờ chết, sơn động này thường là nơi mà nhóm thợ săn trú mưa nghỉ chân , hẳn là còn chút củi lửa ở bên trong.

Kéo áo khoác, Bạch Nhất đi vào trong động, vừa đi vừa mở miệng giải thích, "Thiếu hiệp, ta xem mưa nhất thời chưa dứt được, bên ngoài thật lạnh, ta nghĩ đốt lửa, cũng để đề phòng dã thú, ngươi có để ý không... ?"

Trong động yên tĩnh, không có phản ứng lại, Bạch Nhất đi lên phía trước vài bước, cũng kêu vài tiếng, vẫn như cũ không có phản ứng. Bĩu môi, Bạch Nhất thấy đối phương không phản đối, cũng không thèm suy nghĩ ý kiến của người này nữa, đi vào trong động, thừa dịp ngoài động có chút sáng, chạy nhanh tìm củi lửa đốt.

Đợi ánh lửa chiếu sáng hang động, Bạch Nhất cảm thấy ấm áp một ít , quay đầu tìm kiếm bóng người mới bỏ qua, đã thấy người nọ hai tay vây quanh kiếm tựa vào một bên tường trong sơn động. Nương ánh lửa, Bạch Nhất cuối cùng cũng thấy rõ diện mạo người nọ, hình dáng, ngũ quan thập phần thâm thúy. Thân thể cường tráng, một đôi mày kiếm nhếch lên, càng hiển lên sự kiên nghị. Nhưng giờ phút này trên gương mặt  tuấn tú lại không có chút máu, hai mắt nhắm nghiền, nhếch lên đôi môi tái nhợt.

Bạch Nhất thấy vậy liền biết khác thường, bất chấp người nọ cầm kiếm trong tay, đến gần tìm tòi, đối phương không hề phản kháng thuận thế ngã xuống. Bạch Nhất ngẩn người, theo bản năng trụ người nọ ngã xuống người mình, thân thể người nọ cực nóng nên biết tình huống thập phần không ổn, đồng thời một mùi máu tươi đặc hơn từ trong lòng truyền đến, hắn nhìn chất lỏng màu đỏ theo hắc y của người kia nhiễm trên áo trắng của mình, lắc đầu cười khổ.

Giúp người trong lòng nằm cạnh đống lửa, Bạch Nhất đem kiếm trong tay người nọ buông ra, mới bắt mạch của đối phương.

"Ân... Vừa là nội thương vừa là ngoại thương, còn trúng độc, cư nhiên chịu đựng đến tận bây giờ, quả là người phi thường."

Từ trong ngực lấy ra một bình dược màu đen , thuận tay đổ ra một viên viên thuốc đưa vào trong miệng hắc y nhân, lòng thầm nghĩ, hắn mặc dù không là danh y gì, nhưng cũng là cái y giả, gặp chết không cứu là phi lương y đức.

"Ta đã cứu mạng của ngươi, ngươi nếu tỉnh lại trăm ngàn lần đừng lấy oán trả ơn." Một bên nhỏ giọng nói, một bên cởi bỏ quần áo hắc y nhân, nhìn đến thương thế trên người đối phương, Bạch Nhất nhíu mày.

Không chần chờ, Bạch Nhất đem dược lâu mình thu thập được lấy dược cầm máu ra, nghiền nát đắp lên miệng vết thương của đối phương, lại đem trung y tương đối sạch sẽ trên người mình cởi ra, cuộn thành vài đoạn giản dị rồi băng bó tốt miệng vết thương người kia, cuối cùng đem y phục đối phương miễn cưỡng mặc vào.

Bận rộn một hồi người Bạch Nhất đã khô, lúc này mưa cũng dừng lại, Bạch Nhất đi ra động nhìn, sắc trời đã muốn tối đen, lúc này xuống núi cũng không an toàn, huống chi...Nhìn thân ảnh im lìm nằm ở đống lửa, thở dài một hơi, ngày hôm nay hắn đều đem hai mươi mấy năm khí trước đây mà một lần than vãn.

Trở lại trong động, sờ trán người nọ, nhiệt độ vẫn không thấp, đem thảo dược giảm bớt nhiệt để vào trong miệng mình, Bạch Nhất chịu đắng ăn nát, sau đó cúi người đem miệng nhập vào miệng người nọ, lặp lại vài lần như thế, nâng tay lau đi mồ hôi tràn ra trên trán đối phương.

Bạch Nhất bỏ thêm củi vào đống lửa, tiếp đến tựa vào hắc y nhân vừa rồi dựa vào vách  núi, nghỉ ngơi.

 "Hy vọng ngươi có thể qua được cửa này."

Chương 2 : Phương pháp giải độc

Trải qua một đêm mưa to, ngày hôm sau núi rừng tràn ngập hơi nước, vài động vật đã ra ngoài kiếm thức ăn, chim hót líu ríu rất náo nhiệt, mà trong sơn động vẫn một mảnh yên tĩnh.

Tiêu Diệc Nhiên nhiều năm tập võ, trình độ cảnh giác tất nhiên không thấp, tỉnh lại liền phát hiện khác thường, lập tức ngồi dậy tìm bội kiếm, phát hiện bội kiếm không ở bên người, mà vết thương trên người mình đã được băng bó.

"Ân... Ngươi rốt cục tỉnh rồi?"

Một thanh âm ôn hòa truyền đến, Tiêu Diệc Nhiên im lặng, chỉ thấy tên nam tử  tiến vào trú mưa hôm qua tựa vào vách tường, ngáp một cái rồi mỉm cười cùng hắn nói chuyện.

Bạch Nhất ngày hôm qua bận một đêm ngáp cũng bình thường, gặp Tiêu Diệc Nhiên đã tỉnh, mỉm cười, đi đến bên cạnh Tiêu Diệc Nhiên , "Tại hạ vốn đợi mưa tạnh sẽ xuống núi trở về, nhưng hôm qua thiếu hiệp tình huống nguy cấp, tại hạ vì y giả, không thể không để ý mà rời đi, làm đường đột thiếu hiệp nhưng chớ có trách tội."

Nhìn thấy vết thương trên người mình được băng bó, Tiêu Diệc Nhiên dĩ nhiên dĩ nhiên đoán được rằng đối phương cứu mình, tuy nhíu mày, nhưng vẫn lễ phép trầm giọng nói câu: "Đa tạ."

"Ngươi không cần nói cảm tạ, ta chỉ là giúp ngươi băng bó xử lý miệng vết thương bên ngoài,  điều trị nội thương vẫn là dựa vào chính ngươi, ta không có cách nào giúp, về phần ngươi trúng độc..." Bạch Nhất lắc đầu, cười khổ nói, "Ta y thuật không tinh, không biết giải độc như thế nào, chỉ có thể dùng dược vật ngăn chặn độc tính cho ngươi trước "

Tiêu Diệc Nhiên biết mình trúng độc, trên đường hồi kinh gặp phải mai phục, liền biết mình bị trúng kế . Nghĩ đến mật báo là giả, trong kinh chưa gặp chuyện không may, đối phương bị hắn làm cho không yên tâm lại thân tự hồi kinh xác nhận, phái cao thủ mai phục nửa đường, sử dụng độc võ, quyết tâm phải chặn hắn để giết chết.

Hắn mặc dù thoát được, nhưng hành tung bại lộ, như thế hồi kinh tất có phiền toái, nhưng nay chạy về lại chiến trường, lấy năng lực Mạc Ngôn cùng Tiêu Mạt sợ là đại quân đã rời đi, tốt nhất là nửa đường cùng đại quân hợp lại hồi kinh. Nghĩ đến đây, Tiêu Diệc Nhiên quyết định trước đến Vân Tía thành đợi đại quân hồi kinh thì hợp lại, thuận tiện tìm Vân Mặc Chi giải độc.

Đối Bạch Nhất gật đầu, tỏ vẻ đã biết, Tiêu Diệc Nhiên đang chuẩn bị đứng dậy thu thập, đột nhiên một đôi tay đưa hắn ấn xuống, khuôn mặt phóng đại xuất hiện tại trước mắt, "Ngươi hiện tại chuẩn bị đi?"

Tiêu Diệc Nhiên sửng sốt một chút, người trước mắt diện mạo bình phàm, khí chất ôn hòa, lúc này lại nhíu mi hỏi hắn, làm cho hắn có cảm giác không được tự nhiên , gạt ra cảm xúc mơ hồ trong lòng, Tiêu Diệc Nhiên trầm mặc lại gật đầu.

Bạch Nhất thấy thế, cũng chỉ lắc đầu, không đồng ý nói, "Tuy rằng ta không biết ngươi có việc gì gấp, nhưng dù sao ngươi cũng là người bệnh, ta không thể không nhắc nhở ngươi, thương thế ngươi trước mắt , hiện tại chạy đi, chỉ sợ chưa đạt mục đích ngươi đã ngã xuống."

Nhìn Tiêu Diệc Nhiên lộ ra ánh mắt khó hiểu , Bạch Nhất dừng một chút rồi hướng hắn giải thích, "Lúc trước ngươi lấy nội lực áp chế độc tính, nhưng hôm qua ngươi bị thương nặng hôn mê đã làm cho độc tính khuếch tán, trước mắt ta tuy rằng lấy dược tính áp chế cho ngươi, nhưng vẫn chưa giải độc, thương thế ngươi hiện tại chưa lành, mạnh mẽ vận công áp chế chỉ sợ hoàn toàn ngược lại, mà nếu không lấy dược lực áp chế độc tính, độc tính tất khuếch tán gia tốc, hậu quả khó nói. Không bằng trước tiên ở nơi này tu dưỡng, đợi thương thế khỏi hẳn lại đi cũng không muộn."

"Mấy ngày có thể đi?"

"Tu dưỡng thương thế nửa tháng sẽ khỏi hẳn, về phần độc... Ta trong nửa tháng này trước giúp ngươi áp chế, đợi ngươi thương thế phục hồi như cũ thì lại tìm biện pháp giải độc."

Tiêu Diệc Nhiên nhíu mày, từ bây giờ chạy tới Vân Tía thành cần nửa tháng, nếu như lại trì hoãn thêm nửa tháng nữa, đại quân có thể đã hồi kinh rồi.

"Thành Vây Tía, có người biết giải độc."

" Thành Vân Tía ... Là thần y Vân Mặc Chi?" Thấy Tiêu Diệc Nhiên gật đầu, Bạch Nhất nghĩ, "Nghĩ đến ngươi có việc gấp cần làm, ta nghĩ cho ngươi tăng thêm lượng dược, thân thể như ngươi thừa nhận được, tu dưỡng năm ngày đã có thể động thân chạy, bất quá cần ta theo ngươi đi, tùy lúc áp chế độc tính cho ngươi."

"..."

Thấy Tiêu Diệc Nhiên trầm mặc không nói, Bạch Nhất mỉm cười, "Ta họ Bạch danh Nhất, ngụ ở chân núi, là một đại phu. Ngươi có thể yên tâm, nếu như ta muốn hại ngươi, đêm qua ta liền có thể động thủ, nay cứu ngươi bất quá vì ngươi là do ta cứu qua cơn nguy hiểm, tính y giả trước sau vẹn toàn thôi... Mặt khác cũng đã lâu nghe qua danh thần y, nếu ngươi cùng thần y quen biết, đi cùng một đường ta sẽ giúp ngươi, nhưng hy vọng ngươi có thể hỗ trợ dẫn ta đến chỗ thần y, Bạch Nhất có chút vấn đề muốn thỉnh giáo y."

Tiêu Diệc Nhiên nhìn Bạch Nhất, thấy ánh mắt đối phương thành khẩn, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nhắm hai mắt lại, đặt hai tay ở trên vai rồi nằm xuống.

Bạch Nhất thấy Tiêu Diệc Nhiên nằm xuống, hiểu được là hắn đồng ý ý kiến của mình, khóe miệng gợi lên, đứng lên vỗ tay .

"Ngươi đã đồng ý, ta đi về thu thập một chút rồi lại đến, đã nhiều ngày ngươi cũng không đi lại, vậy trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi, ta đi liền về."

"Ân, đa tạ."

...

Nhà Bạch Nhất ngay tại chân núi, về nhà thời điểm này còn sớm, chính mình thu thập một chút, Bạch Nhất nhớ lại trên kiện hắc y của Tiêu Diệc Nhiên  nhiễm vết máu, tạm thời không mặc được, liền chuẩn bị một bộ y phục sạch sẽ cấp Tiêu Diệc Nhiên, mặt khác còn chuẩn bị một chăn.

Xong, Bạch Nhất đem dược thảo áp chế độc tính lấy ra cấp Tiêu Diệc Nhiên, hôm qua tình thế khó khăn, Bạch Nhất đều lấy dược liệu trực tiếp uy Tiêu Diệc Nhiên ăn, nhưng thuốc Đông y vẫn ổn hơn dược hiệu, bởi vậy đem  phân lượng dược thảo chỉnh chút, Bạch Nhất dùng bếp lò đem dược đi sắc, thuận tiện nấu chút cháo hoa.

Dược được rồi, Bạch Nhất đem dược cùng cháo hoa cất vào giỏ, mang theo y phục cùng chăn đã chuẩn bị tốt đi đến sơn động.

Kỳ thật tác vi y giả, tuy rằng có thể có cơ hội cùng thần y Vân Mặc Chi nói chuyện, nhưng trên núi người nọ lai lịch không rõ, bản thân lại bị trọng thương, sợ thân phận không đơn giản, lấy tính cách cùng phong cách xử sự của Bạch Nhất từ trước đến nay, khẳng định là không muốn dính vào loại phiền toái này.

Nhưng đêm hôm qua thấy người nọ mặt không chút máu nằm trên mặt đất, mày nhíu chăt như rất thống khổ, Bạch Nhất có chút không đành lòng mặc kệ.

Mà biết được người này không để ý thương thế lại chạy đi, trong lòng Bạch Nhất có chút mất hứng, đối với thái độ không quý trọng sinh mệnh mình như vậy, Bạch Nhất thực không thích, trở về sẽ quản lại người này.

Nhưng thấy người nọ suy nghĩ sâu xa cùng ánh mắt kiên nghị của đối phương, hắn lại một lần nữa không đành lòng nhìn người nọ không công tặng mệnh, bởi vậy chỉ có thể mở miệng ngăn cản, sau đó lại đi cùng người nọ về thành Vân Tía .

Bạch Nhất tuy tính tình ôn hòa, nhưng cũng không yêu thích chuyện xen vào việc của người khác, thuở nhỏ đi theo phụ thân học y thuật liền coi trọng sinh tử, nhìn đến người nọ bản thân bị trọng thương nhưng không rên một tiếng, vẫn chấp nhất mục đích của chính mình, hắn có chút khâm phục.

Trải qua một đêm, Bạch Nhất hiểu được rằng hôm qua mình đột nhiên xuất hiện,  hắn không biết nguyên nhân bị thương của người trong sơn động là gì, cũng không phải chuyện tốt. Nếu lúc ấy người nọ sợ hành tung bị tiết lộ, liền có thể động thủ giết mình, nhưng cuối củng người nọ lại không động thủ.

Vì thế, tuy rằng người nọ vẫn lạnh như băng, cũng rất ít nói, nhưng Bạch Nhất cảm thấy người nọ không có ý đồ xấu.

Nghĩ nghĩ, Bạch Nhất đã đi tới sơn động. Vừa vào sơn động liền thấy người nọ đã ngồi dậy, như muốn vận công chữa thương.

Nhẹ nhàng buông xuống đồ vật cầm trong tay, Bạch Nhất tìm một nơi ngồi xuống, không quấy rầy người kia.

Không lâu, Tiêu Diệc Nhiên chậm rãi mở mắt.

''Ta nấu chút chúc (cháo) mang đến, ngươi hai ngày nay không ăn cái gì. Ăn chúc trước, sau uống dược''.

Bạch Nhất lấy cháo hoa ra, rồi đem dược thổi nguội đặt ở một bên. Tiêu Diệc Nhiên lấy cháo hoa, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Khi Tiêu Diệc Nhiên đem dược uống xong, Bạch Nhất mới vửa lòng gật đầu, thu dọn bát đũa, đem y phục cùng giường chuẩn bị đưa ra:'' Sơn gian ẩm thấp, ngươi mấy ngày nghỉ ngơi tại đây thì chú ý chút. Trước ngươi đổi bộ y phục sạch sẻ này đi, sẽ thấy thoải mái hơn''

Tiêu Diệc Nhiên không hể động đậy, chỉ nhíu mày.

Đem chăn rải trên đất, lại cầm y phục nhét vào tay Tiêu Diệc Nhiên:'' Đây là y phục cũ  của ta, đều được giặt sạch rồi. Ngươi yên tâm, quần áo của ngươi ta giúp ngươi giặt với may vá lại chút, lúc đó ngươi hẵng mặc vào''.

Tiêu Diệc Nhiên trầm mặc một lúc nhưng vẫn gật đầu, bỏ đi thân hắc y kia, đang muốn mặc vào y phục cũ của Bạch Nhất, lại bị ngăn cản:'' Suýt nữa thì quên, ngày hôm qua chỉ là băng bó đơn giản cho ngươi, hiện tại ta đổi dược cho ngươi''.

Nói xong Bạch Nhất đem mảnh vải cuốn trên người Tiêu Diệc Nhiên gỡ xuống, đem y phục rách nát ném qua một bên, thay dược mới rồi băng bó tốt, mới đem y phục cho Tiêu Diệc Nhiên mặc.

Làm tốt hết thảy, Bạch Nhất đang chuẩn bị đứng dậy thì vô tình phát hiện Tiêu Diệc Nhiên nãy giờ vẫn trầm mặc không phản kháng thân thể có chút cứng ngắc, lúc này Bạch Nhất mới phản ứng được, mặt có chút nóng.

Bạch Nhất thân là đại phu, băng bó viết thương người khác thật thuận tay, cũng thật tự nhiên. Nhưng vừa xong hắn lại chủ động thoát y phục người kia, phải bôi thuốc nên sờ tới sờ lui thân thể người nọ, quả thật có chút thân mật. Bạch Nhất đỏ mặt ho hai tiếng, thấy Tiêu diệc Nhiên mặt không đổi sắc ngẩng đầu nhìn lại, liền cúi đầu sửa lại hòm thuốc để che dấu khuôn mặt đang đỏ ửng:'' Ngoại thương trên người ngươi tầm ba đến bốn ngày có thể đổi dược một lần, nếu ngươi không thấy thoải mái, ta sẽ xem lại. Về phần độc tính trong cơ thể ngươi ta tạm thời dùng dược khống chế nên sẽ không phát tác. Nhưng ngươi vận công chữa thương phải cẩn thận, không lại làm cho độc tính trong cơ thể lan ra.''

Tiêu Diệc Nhiên gật đầu , nhắm mắt điều tức.

Nhiệt trên mặt Bạch Nhất cũng thối lui đôi chút, ngồi ở  một bên đem hắc y của Tiêu Diệc Nhiên nhặt lên. Vật liệu may bộ y phục này đều là thượng đẳng, so với y phục bằng vải thô Bạch Nhất thường mặc thì hoàn toàn khác cấp bậc. Đại khái kiểm tra, trừ bỏ mùi máu tươi, y phục còn có không ít ngân đao (vết kiếm) xẹt qua.

Lấy ra bọc kim chỉ luôn mang theo bên người, Bạch Nhất vùi đầu may lại những vết đao ngân trên y phục người nọ.

...............

Nửa canh giờ sau, Bạch Nhất căn đứt sợi chỉ cuối cùng trong tay, cầm y phục quan sát một chút, xác nhận đã không còn tổn hại gì, mới đứng lên, đảo mắt nhìn qua Tiêu Diệc Nhiên không biết khi nào đã điều tức tốt, đang nhìn chằm chằm mình.

Sờ mặt, Bạch Nhất nghi hoặc hỏi:'' Ân? Trên mặt ta có cái gì sao?''

Tiêu Diệc Nhiên lắc đẩu, thanh âm trầm thấp thản  nhiên hỏi:'' Ngươi biết may đồ?"

Bạch Nhất giờ mới biết Tiêu Diệc Nhiên nhìn cái gì, cười cười:'' Trên núi y phục thiếu, ta phải thường xuyên may vá. Bất quá y phục này còn chưa giặt, tạm thời đừng mặc.'' Nói xong Bạch Nhất cầm y phục thu hồi:'' Ta đi một hồi, tối lại đến xem ngươi.''

 Tiêu Diệc Nhiên thu hồi tầm mắt:'' Không cần''

Bạch Nhất phát hiện Tiêu Diệc Nhiên không thích nói chuyện, một câu còn không vượt quá mười từ. May mà hắn nghe hiều được ý tứ người này, bằng không thực sự khó ăn nói.

''Ta là đại phu, năm ngày này ngươi phải nghe lởi ta, bằng không chết trên đường ta cũng không phụ trách''

''............'' Tiêu Diệc Nhiên nhíu mày, dù sao thân phận của hắn cũng đặc thù, không có thói quen chuyện gì cũng nghe theo người khác.

"Ngươi uống thuốc này một ngày hai lần, trong sơn động không có dược, ta phải trở về lấy dược cho ngươi." Bạch Nhất mở miệng giải thích, thấy Tiêu Diệc Nhiên không phản đối, vừa lòng gật đầu, đứng dậy ra ngoài động kiếm chút nhánh cây.

Một ngày ở chung Bạch Nhất phát hiện mình đã không sợ người này, việc ngày hôm qua bị hắn lấy kiếm để trên cổ uy hiếp, hiện tại lại thấy đối phương mặc dù nhìn qua có vẻ lạnh lùng sát phạt, nhưng vẫn rất phối hợp vời mình. Tác vi của một y giả, gặp được hoạn giả (người bệnh) nghe lời đúng là chuyện vui vẻ.

Trở lại trong động, Bạch Nhất đem nhánh cây đặt ở đống lửa tối qua, "Ban đêm trong núi nhiều hàn khí, nếu lát nữa ta tới chậm, khi thấy thái dương (mặt trời) xuống núi ngươi đem đống lửa này đốt  lên."

"Hảo." Vẫn là một chữ ngắn gọn, từ nhỏ Tiêu Diệc Nhiên thân phận tôn quý rất ít bị người nhờ làm chuyện gì, nhưng cũng không phải loại người ăn chơi trác táng, đối với đại phu cứu tính mạng hắn trước mắt phân phó vẫn nghe theo.

Đem đồ vật thu thập hảo, Bạch Nhất chuẩn bị xuống núi, trở về mang dược qua.

"Đúng rồi, còn chưa biết tính danh thiếu hiệp ?"

"..."

"Ân... Không tiện nói thì thôi."

Cười cười, Bạch Nhất không hề truy vấn.

"... Tiêu Diệc Nhiên "

Bạch Nhất đi đến cửa động, thanh âm trầm thấp trong động lại phát ra, như câu bình thường ngày hôm qua "Mưa tạnh liền rời đi.''  Lần này Bạch Nhất không cảm thấy hàn ý. Âm thầm cười chính mình suy nghĩ ngày càng nhiều, Bạch Nhất lên tiếng đáp lại người trong động rồi rời đi.

Chương 3 : Dưỡng thương trong núi . . .

Bạch Nhất trở lại sơn động thấy Tiêu Diệc Nhiên đang nhóm lửa, vội vàng qua nhóm, cầm giỏ trong tay đưa Tiêu Diệc Nhiên. Tiêu Diệc Nhiên cũng không miễn cưỡng, lấy cái giỏ rồi yên lặng ngồi xuống ăn cơm, đợi Bạch Nhất nhóm lửa xong, thuận tay lấy trong giỏ một bát cháo hoa đưa Bạch Nhất.

"Buổi tối mấy ngày nay ta sẽ ở tại chỗ nhìn, ngươi có thể tận lực nắm thời gian điều tức khôi phục. Ta tính qua từ nơi này đến thành Vân Tía , đi đường phải đến hai tháng , hai tháng này ta sẽ điều chỉnh lượng dược , chờ vết thương ngươi tốt hơn rồi mới áp chế độc tính sẽ dễ dàng hơn nhiều''. Bạch Nhất một bên ăn chúc, một bên nói

"Hai tháng lâu lắm, không đi đường lớn, nửa tháng."

Bạch Nhất buông bát, xoa miệng, mỉm cười, "Không đi đường lớn lại càng chậm." Ngừng một chút, Bạch Nhất mới giải thích, "Ngươi nói đường tắt ta cũng biết, đi thì quả thật nhanh, nhưng đường không dễ đi, ngươi bị thương nặng lại tu dưỡng mới có năm ngày liền muốn đi rồi, trên đường đi hai tháng này cũng không thể hảo điều dưỡng, ngươi liều mạng đi kết quả chính là sẽ mất mạng. Huống chi, ta là đại phu không phải vũ phu, đường này ta đi không được."

"... Hai tháng lâu lắm, sẽ chậm trễ." Tiêu Diệc Nhiên suy tư một lát, đối thời gian hai tháng không hài lòng, hai tháng kia không bằng hắn nghỉ ngơi tại đây nửa tháng, nếu tăng tốc chạy đi, có thể chưa đến nửa tháng đã ra được tuyến đường dẫn tới thành Vân Tía. Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ Tiêu Diệc Nhiên, Bạch Nhất lắc đầu, cười nói "Cho dù ngươi tu dưỡng quá nửa tháng, con đường ngươi nghĩ đi cũng sẽ không mau. Dục tốc bất đạt, ngươi còn không rõ ư?"

Thấy Tiêu Diệc Nhiên vẫn kiên trì, Bạch Nhất thu hồi cười, "Ta tuy rằng không biết ngươi vì sao bị thương, nhưng người hại ngươi đến như thế này ngươi đã giải quyết toàn bộ chưa? Ngươi xác định trong lúc ngươi chạy đi sẽ không gặp bọn họ không?" Nghe lời nói của Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên nghĩ đến nhóm sát thủ giết hắn, những người trong đó đều hảo công phu, nếu lại chống lại, hắn cũng không cam đoan rằng mình có đào thoát được hay không.

Nhìn thấy Tiêu Diệc Nhiên có chút dao động, Bạch Nhất liền khuyên bảo, "Đi đường lớn tuy rằng chậm một chút, nhưng trên đường chúng ta  không trì hoãn, tốc độ sẽ nhanh hơn trong vòng hai tháng tới. Huống chi, ngươi một người đi mục tiêu của chúng quá rõ ràng, ta với ngươi đi cùng nhau, cải trang đi đường lớn, có thể làm lẫn lộn ánh mắt bọn chúng, tránh được bọn họ."

Tiêu Diệc Nhiên trầm mặc nghĩ, theo như lời Bạch Nhất thì tình huống đó quả thật đi đường lớn an toàn hơn, nhưng hiện tại thời gian của hắn không nhiều lắm, nếu không vượt qua đại quân tới thành Vân Tía, bỏ lại sau đuổi theo tất không kịp, nếu không đuổi kịp đại quân hồi kinh trước khi hồi doanh, việc hắn ly quân (tách khỏi quân) sẽ bị bại lộ, hiện tại tình huống trong kinh lại không biết, kể từ lúc đó liền bị động. Mà nếu theo tiệp kính (đường tắt) đi... Tỷ lệ gặp được đám người kia lớn hơn nhiều.

Ngay lúc Tiêu Diệc Nhiên trầm mặc cùng do dự, Bạch Nhất thở dài, lạnh nhạt mở miệng, "Mặc kệ ngươi có việc gì gấp cần làm, dù sao cũng phải có mệnh mới được đi." Tiêu Diệc Nhiên nghe vậy ngẩn ra,  cam chịu, quả thật, nếu trên đường chống lại đám người kia, hắn có thể không còn sống nữa, chẳng thà chọn phương pháp ổn thỏa hơn, cho dù không cản nổi đại quân, hồi kinh rồi hằng nghĩ biện pháp. Nghĩ thông suốt, Tiêu Diệc Nhiên hướng Bạch Nhất gật đầu, "Vậy năm ngày sau cứ theo đường lớn xuất phát."

"A." Bạch Nhất cười, "Ta mấy ngày nay sẽ chuẩn bị tốt, năm ngày sau chúng ta theo phía nam xuống núi, đi qua chân núi liền đi xuống thôn trấn, sau đó chọn đường đi Kính Thủy, đi qua thành Bạch Lộ cùng thành Nghiệp Lăng, là đến Vây Tía ."  

"Có thể." Tiêu Diệc Nhiên đối với lộ trình đã an bài này mặc dù không vừa lòng lắm nhưng vẫn tán thành, bất quá, Tiêu Diệc Nhiên ngẩng đầu nhìn Bạch Nhất, không nghĩ tới một đại phu trên thôn núi lại biết lộ tuyến (đường đi) đến thành Vân Tía rõ ràng như vậy.

"Ha ha." Bạch Nhất cười nhẹ, hắn phát hiện mình có thể đoán được ý tứ đối phương . Đến khi Tiêu ánh mắt nghi hoặc của Diệc Nhiên nhìn mình, Bạch Nhất mới thu hồi tươi cười, chẳng qua mặt vẫn mang theo một chút tiếu ý (ý cười), "Ta đã sớm tra qua lộ tuyến đi thành Vấn Tía, vốn đã chuẩn bị lộ phí đi thành Vân Tía để xem phong thái thần y, không tưởng được hiện tại lại gặp gỡ Tiêu đại hiệp ngươi, đem kế hoạch lúc trước nói ra." Ngừng lại một chút, Bạch Nhất vừa cười vừa nói, "Khụ khụ, nói đến, lộ phí ta cũng không có bao nhiêu, dọc đường đi liền ủy khuất Tiêu đại hiệp ngươi ."

Không nghĩ tới Bạch Nhất lại nói như vậy, Tiêu Diệc Nhiên trầm mặc trong nháy mắt, sau mặt không đổi sắc đem hài cởi, sau đó đem hủy đi, rút ra mấy tấm ngân phiếu trong đôi giày rách đưa cho Bạch Nhất. Đến phiên Bạch Nhất ngây người, một lát sau khinh (nhẹ) cười ra tiếng, "A... , Tiêu đại hiệp thói quen cũng thật hảo."  Nhận ngân phiếu Tiêu Diệc Nhiên đưa qua, Bạch Nhất nhìn, có ít nhất năm trăm lượng. Bạch Nhất biết rõ thân phận Tiêu Diệc Nhiên không đơn giản, năm trăm lượng này với hắn mà nói chính là lo trước khỏi hoạ, không chút khách khí toàn bộ nhận lấy, "Bạc này Bạch mỗ không khách khí mà nhận, trừ đi lộ phí bên ngoài, số tiền còn lại coi như hai tháng chẩn kim của Tiêu đại hiệp đi."

Tiêu Diệc Nhiên mặt không đổi sắc, nhưng Bạch Nhất cảm giác đối phương có chút mất hứng, cười lắc đầu, đem ngân phiếu thu hồi tốt, "Tuy rằng chẩn kim là quý điểm, bất quá ngươi đừng cảm thấy mệt, ta tuy rằng y thuật không hảo, nhưng đêm qua đã vì ngươi lãng phí một viên tinh hàn đan. Thuốc này là linh dược của cha lưu lại cho ta, tổng cộng ba viên, thu ngươi năm trăm lượng xem như tiện nghi cho ngươi rồi."

Tiêu Diệc Nhiên sắc mặt âm trầm, đối mạng của mình chỉ đáng giá năm trăm lượng cảm thấy thật bất mãn, à không, bỏ lộ phí, chỉ sợ đáng giá còn ba trăm lượng , mặt không đổi sắc đem giày đi vào, Tiêu Diệc Nhiên nhỏ giọng nói, "Đến thành Vân Tía, nhờ ngươi chẩn kim."

"... Cáp..." Bạch Nhất lại cười ra tiếng, không trả lời Tiêu Diệc Nhiên, lấy ra châm tuyến, chỉ Tiêu Diệc Nhiên lòng bàn chân mang giầy cười nói, "Cái kia, giầy ta giúp ngươi vá một chút rồi lại đi vào ."

...

Ban đêm, Tiêu Diệc Nhiên tựa vào vách núi ngồi xuống rồi nhắm mắt, Bạch Nhất nhìn cái chăn duy nhất hắn mang đến ở trên đất, cứng họng không nói được gì. Hắn cư nhiên phạm một sai lầm ngu ngốc như vậy, biết sơn gian âm lãnh, mang chăn cấp Tiêu Diệc Nhiên, biết buổi tối mình cũng ngủ lại sơn động, thế mà không mang chăn cho chính mình. Tiêu Diệc Nhiên từ nhỏ tập võ, lại cùng đại quân xuất chinh, màn là trời chiếu là đất, sớm thành thói quen, sẽ không cùng văn nhược lang trung Bạch Nhất tranh chăn, mà Bạch Nhất cũng không muốn mình là đại phu lại ngủ trên chăn của hoạn giả, vì thế hai người đều kiên trì làm rõ chăn gối.

Tiêu Diệc Nhiên nói năng không tốt, không cùng Bạch Nhất tranh cãi, nhắm mắt nhất dựa vào tường nghỉ ngơi, mà Bạch Nhất vừa động tay lại không động qua đối phương, nói đối phương lại không nghe, liền giằng co một hồi lâu. Nhìn bầu trời sắc càng ngày càng đen, lúc này hồi sơn cũng không phải việc làm sáng suốt. Thên nhánh cây vào đống lửa, Bạch Nhất nhìn Tiêu Diệc Nhiên đang nhắm mắt dưỡng thần, có chút đau đầu vì đối phương cố chấp như thế. "Ngươi bản thân bị trọng thương, vẫn là sớm lại đây nghỉ ngơi đi."

"..." Tiêu Diệc Nhiên không quan tâm hắn, "Bản thân bị trọng thương" bốn chữ này hai ngày nay hắn đã nghe Bạch Nhất nói thật nhiều, đối với thiếu tướng quân võ nghệ cao cường mà nói, mỗi ngày bị người thân thể nhược nhắc nhở hắn chật vật thật sự không vui vẻ gì. Huống chi, cho dù bị thương, hắn cũng không cho rằng thiếu một cái chăn mình sẽ bị đông chết, lúc Bạch Nhất chưa đến hắn cũng qua vài ngày như vậy rồi còn gì. Ở bên kia, Bạch Nhất cảm thấy hai người cứ giằng co như vậy cũng không phải biện pháp, tuy mới nhận thức hai ngày, nhưng Bạch Nhất ấn tượng không sai Tiêu Diệc Nhiên, tuy không biết Tiêu Diệc Nhiên là loại người nào, nhưng xem y phục cùng với hoàn cảnh gặp được có thể đoán được đối phương thân phận không đơn giản, nhưng Tiêu Diệc Nhiên trừ biểu hiện lạnh lùng ít nói, vẫn là người bệnh rất phối hợp, không để ý chuyện mình bệnh mà hưởng thụ thì Bạch Nhất hắn không có khả năng làm được. Thở dài một hơi, Bạch Nhất dựa vào đống lửa nằm xuống,  Bạch Nhất cũng không lãng phí khí lực, ngày mai hắn sẽ mang thêm một cái chăn nữa, còn bây giờ tùy tiện hắn vậy.

Dù sao cũng không phải người tập võ, hôm qua tới hôm nay Bạch Nhất chạy đi chạy lại hết lên núi rồi xuống núi, đều chưa nghỉ ngơi, nằm xuống không bao lâu liền ngủ, lúc này Tiêu Diệc Nhiên mở mắt, nhìn Bạch Nhất đang ngủ, ánh mắt mông lung.

Lát sau, Tiêu Diệc Nhiên đứng dậy, đem chăn trên đất nhẹ nhàng đắp lên người Bạch Nhất, sau ngồi cạnh Bạch Nhất nghỉ ngơi, thường xuyên bỏ thêm nhánh cây vào đống lửa.

Tiêu Diệc Nhiên tuy bề ngoài tính tình lãnh đạm, luôn một bộ mặt không chút thay đổi làm cho người ta cảm thấy không dễ thân cận, nhưng bất quá là vì không hiểu rõ người ở chung thế nào, mới nói không tốt thôi.

Đối với đại phu mới quen biết hai ngày, Tiêu Diệc Nhiên không  nói rõ có cảm giác đặc biệt gì, chỉ thấy đối với Bạch Nhất khí chất ôn hòa không chán ghét, mà đối phương còn cứu tính mạng mình Tiêu Diệc Nhiên có chút cảm kích, hơn nữa vì có một bằng hữu cũng là thần y nhưng tính tình cổ quái, Tiêu Diệc Nhiên thấy thầy thuốc vô lý kia  yêu cầu quá nhiều, mà đối Bạch Nhất yêu cầu hợp lý cũng dễ dàng nhận hơn. Bởi vậy Tiêu Diệc Nhiên mới kiên trì nhiều lần đồng ý ý kiến của Bạch Nhất. Dù sao hắn cũng là tướng quân đại chiêu trấn bắc, có ngạo khí của chính mình, dù hiện tại chật vật không chịu nổi, cũng sẽ không cùng đại phu một tay trói gà không ch8a5t so đo. Huống chi người này còn cứu mạng của hắn.

Nhìn kỹ lúc Bạch Nhất ngủ say, Tiêu Diệc Nhiên phát hiện, bộ dạng Bạch Nhất cũng không xuất sắc, là người liếc . Nhưng hoặc là Bạch mắt qua liền quên diện mạo. Vì là đại phu, nên trên người luôn mang theo một mùi thảo dược nhàn nhạt, cùng với khí chất ôn hòa khiêm tốn, làm người ta dễ dàng thả lỏng cảnh giác, ngũ quan nhìn qua cũng nhu hòa không ít. Hơn nữa Bạch Nhất thực thích cười, đôi khi là cười bất đắc dĩ, đôi khi là cười ôn hòa, đôi khi lại là cười mang chút tức giận, nhưng những nụ cười này đều thực đạm (nhạt), cùng những người  Tiêu Diệc Nhiên tiếp xúc trước kia không giống nhau, điều này làm Tiêu Diệc Nhiên thấy chưa kịp thích ứng với cảm giác mới.

Tiêu Diệc Nhiên cùng thủ hạ ba đại tướng, Mạc Ngôn cùng Tiêu Mạt đều giữ yên lặng, Mạc Ngôn tư duy kín đáo, làm việc nghiêm túc cẩn thận, nhưng ít cười , Tiêu Mạt cẩn thận tỉ mỉ, trừ bỏ Phong Cảnh thì thực ít người có thể bức ra hắn làm ra biểu tình thứ hai, điểm này thực tương tự Tiêu Diệc Nhiên, dù sao cũng là người nhà ngốc. Phong Cảnh tuy rằng yêu cười yêu nháo, nhưng cùng Bạch Nhất lại vô cùng giống nhau.

Nghĩ đến Phong Cảnh hoạt bát dị thường, Tiêu Diệc Nhiên nhíu mày, hắn đối với tính cách Phong Cảnh vẫn thực đau đầu, so tính tình Bạch Nhất thì ngược lại, làm cho người ta thoải mái.

Bất quá nghĩ đến thần y bằng hữa kia, Tiêu Diệc Nhiên cảm thấy da đầu run lên. Tính cách Vân Mặc Chi có thể nói là kỳ quái, khi tốt khi xấu loạn thất bát tao (rối tinh mù), mà Vân gia cùng Tiêu gia là thế giao, hai người bọn họ từ nhỏ đã nhận thức,  Tiêu Diệc Nhiên trước kia chịu khổ trong tayVân Mặc Chi là không thiếu. Nhưng Vân Mặc Chi y thuật quả thật cao siêu, bởi vậy nói đến giải độc người đầu tiên Tiêu Diệc Nhiên nhớ tới là Vân Mặc Chi.

Tóm lại đợi đến thành Vân Tía, đem hết thảy dàn xếp hảo, về phần Bạch Nhất, Tiêu Diệc Nhiên đương nhiên không cho rằng mạng mình chỉ đáng giá mấy trăm hai, đối với ân nhân đã cứu chính mình Tiêu Diệc Nhiên thực tri ân báo đáp , Bạch Nhất nếu muốn cùng Vân Mặc Chi học y, Tiêu Diệc Nhiên nghĩ đến lúc đó hắn sẽ nghĩ biện pháp làm cho Vân Mặc Chi chiếu cố Bạch Nhất nhiều chút.

Chương 4: Chuẩn bị xuất phát

Sáng hôm sau, Bạch Nhất tỉnh lại thấy có chăn ở trên người mình, liền biết là Tiêu Diệc Nhiên đắp chi mình, mỉm cười thở dài một hơi, Bạch Nhất không nói gì, sửa soạn tốt mọi thứ, xuống núi cấp Tiêu Diệc Nhiên tân dược y mới chuẩn bị , thuận tiện chuẩn bị một cái chăn mới.

Vài ngày kế tiếp đều là Bạch Nhất đưa thuốc cùng thức ăn , Tiêu Diệc Nhiên nắm thời gian điều tức dưỡng thương. Ban đêm Bạch Nhất vẫn ở lại sơn động chiếu cố, mặc dù  Tiêu Diệc Nhiên thấy Bạch Nhất ở lại sơn thượng cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng y vẫn lo lắng, dù sao ban đêm lưu Tiêu Diệc Nhiên chỉ có một mình trong núi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì mà không có người bên cạnh, nên vẫn kiên trì ở lại sơn động, Tiêu Diệc Nhiên cũng không nói gì. Đến ngày thứ tư, Bạch Nhất đưa thuốc lên núi lần hai, nhìn thấy Tiêu Diệc Nhiên đang ở đống lửa nướng thỏ, sửng sốt một chút.

Tiêu Diệc Nhiên mặt không đổi sắc nhìn Bạch Nhất đến sớm hơn mọi khi, tiếp tục quay qua nướng thỏ, bất động thanh sắc hỏi "Ngươi muốn ăn sao?"

Bạch Nhất cảm thấy miệng mình run rẩy một chút, nhưng nhìn Tiêu Diệc Nhiên đang nghiêm túc nướng con thỏ, Bạch Nhất cười lắc đầu, dựa vào bên người Tiêu Diệc Nhiên ngồi xuống.

Việc này đúng phải trách y, bởi vì thời gian qua lại có hạn, hơn nữa Tiêu Diệc Nhiên vẫn không tỏ vẻ gì, mấy ngày nay y vẫn chỉ mang theo dược cùng thanh chúc (cháo hoa). Dù sao sinh hoạt y cũng không giàu có, đối việc ăn uống cũng không đòi hỏi, nhưng với Tiêu Diệc Nhiên mà nói, ban đầu muốn ăn thanh đạm, nhưng vài ngày ăn cháo hoa, lấy thân phận đối phương thật sự ủy khuất , đối với người bệnh cũng không đủ bổ sung thể lực.

Thầm cười chính mình thất trách, nhận lấy thỏ nướng trong tay Tiêu Diệc Nhiên, "Là ta lo lắng không chu toàn, ngươi ăn cháo uống thuốc trước đi. Bất quá vẫn nên đẳng (đợi)  buổi tối hẵng ăn, vừa uống thuốc xong ăn cái này không tốt."

Tiêu Diệc Nhiên nghe lời ăn cháo uống thuốc, sau nhìn Bạch Nhất cầm thỏ nướng mỉm cười, nghĩ nghĩ, mở miệng giải thích, "Ta có hơi đói bụng, chưa thấy ngươi đến nên đi bắt con thỏ."

"Ân, ta biết, là ta lo lắng không chu toàn." Bạch Nhất quay đầu lại ôn hòa cười với Tiêu Diệc Nhiên, nhìn con thỏ nướng, buông giỏ, "Đã qua nhiều ngày, ngươi khôi phục rất tốt, nên ăn nhiều một chút để bổ sung thể lực ." Tiêu Diệc Nhiên trầm mặc một hồi, nhìn Bạch Nhất đem con thỏ nướng cùng con dao nhỏ đặt trước bát cháo hỏi, "Ngươi hôm nay đến sớm, có chuyện gì sao?"

"Ân, ta đem thuốc tới cho ngươi, đêm nay ta không ở lại trong núi ." Ngừng một chút, Bạch Nhất đem thịt thỏ đã chặt thành khúc bỏ vào giỏ thức ăn để ở một bên, "Ngày mai là ngày thứ năm, ta đi xuống núi đến thôn trấn chuẩn bị, giữa trưa mai ngươi theo đường phía nam xuống núi, ta ở chân núi chờ ngươi."

Tiêu Diệc Nhiên gật đầu, "Đa tạ."

"Không cần khách khí." Bạch Nhất cười đem mang đồ đưa Tiêu Diệc Nhiên, "Bộ y phục kia của ngươi ta đă giặt sạch, giờ mang cho ngươi. Bất quá lúc sau ngươi lại chạy đi, vậy nên đừng vội mặc. Nơi này còn một bộ y phục mới, ngươi mặc trước, ngày mai ta cải trang cho ngươi một chút, trên đường sẽ giấu được người qua lại tốt hơn."

"Ngươi dịch dung (hóa trang)?" Tiêu Diệc Nhiên nhận lấy đồ, thuận miệng hỏi.

"Là cải trang đơn giản thôi, cũng là dịch dung không hơn, ta cũng không có kỹ thuật cao thâm." Cười lắc đầu, Bạch Nhất sủa soạn tốt, liền xuống núi, "Trưa mai ta ở chân núi chờ ngươi, ngươi đem đồ đạc mình thu thập tốt, cái không quan trọng để trong núi cũng không sao, nơi này bình thường ít có người đến, yên tâm đi."

Thấy Tiêu Diệc Nhiên gật đầu, Bạch Nhất cũng không lưu lại nhiều, nhân lúc trời chưa tối đi xuống núi. ... Sáng sớm hôm sau Tiêu Diệc Nhiên thu thập đồ đạc tốt, vận công điều tức một chút, cùng Bạch Nhất ước định thời gian xuống núi, đến chân núi nhìn thấy một thân cây xa xa có một chiếc xe ngựa bình thường, Bạch Nhất ngồi ở vị trí xa phu ( người đánh xe) nhắm mắt nghỉ ngơi, gió thổi nhẹ sợi tóc trên trán, lộ ra vẻ mặt tương hòa, như đã đợi hồi lâu.

Tiêu Diệc Nhiên im lặng đi đến xe ngựa, lúc này Bạch Nhất trên mã xa ( xe ngựa) cũng mở mắt ra, thấy Tiêu Diệc Nhiên, mỉm cười xuống xe ngựa, "Ngươi đã đến rồi, ta chuẩn bị một bộ quần áo mới, ngươi lên xe thay trước đi, sau đó ta cải trang đơn giản cho ngươi, đợi đếnthôn trấn thượng tìm được gian khách điếm (nhà trọ) hẵng dọn dẹp."

Tiêu Diệc Nhiên nhận lấy y phục Bạch Nhất đưa qua, gật đầu, khinh (nhẹ nhàng) nhảy lên xe ngựa. Trong xe ngựa cũng bình thường, bất quá vì chiếu cố Tiêu Diệc Nhiên bị thương, Bạch Nhất đem toàn bộ ghế đẩu trong xe bỏ đi, bày ra đệm chăn, để Tiêu Diệc Nhiên tiện nghỉ ngơi trong xe ngựa. Tiêu Diệc Nhiên trầm mặc thay Bạch Nhất chuẩn bị y phục. Bộ y phục lần này Bạch Nhất mang theo tốt hơn rất nhiều so với lần đầu, người thường cũng không mau nổi, Bạch Nhất sợ Tiêu Diệc Nhiên mặc không quen y phục vải thô, nên mua lần nữa.

Tiêu Diệc Nhiên mặc xong vén rèm xe ra khỏi xe ngựa, ở ngoài Bạch Nhất nhìn thấy Tiêu Diệc Nhiên đi ra, đánh giá một phen, khẽ cười, đưa lương khô qua, "Buổi sáng chưa có ăn đi? Trước ăn một chút, ta đi chuẩn bị."

Tiêu Diệc Nhiên không nói nhiều nhận lương khô, yên lặng ăn, Bạch Nhất đem bao chuẩn bị bên người mỡ ra lấy công cụ. "Ta giả dạng cho ngươi đơn giản thôi, dọc đường đi chúng ta cải trang thành huynh đệ, đi đến thành Vân Tía tìm y." "Ân..." Tiêu Diệc Nhiên không phản đối, càng quang minh chính càng cho thấy rõ mục đích của ngươi an toàn, việc này Tiêu Diệc Nhiên tán thành.

Bạch Nhất chuẩn bị tốt thấy Tiêu Diệc Nhiên cũng ăn xong rồi, liền kéo Tiêu Diệc Nhiên ngồi không trên xe ngựa, mình ngồi ở trước mặt hắn thật cẩn thận cải trang.

Nhìn Tiêu Diệc Nhiên mặt không đổi sắc từ từ nhắm mắt, Bạch Nhất cười khẽ, "Ta là ca ca, ngươi là đệ đệ, về sau đi trên đường xưng hô cũng sửa một chút."

Tiêu Diệc Nhiên nghe vậy nhíu mày, hắn không có thói quen cùng người khác biểu hiện quá mức thân mật, huống chi hắn không cho rằng người này so với mình lớn hơn, kêu đối phương ca ca, Tiêu Diệc Nhiên hiển nhiên không tán thành. Bạch Nhất như nhìn ra được thái độ Tiêu Diệc Nhiên, nhẹ tay khẽ vuốt mày Tiêu Diệc Nhiên, bất động thanh sắc tiếp tục hóa trang, ôn nhu (dịu dàng) nói, "Ngươi nếu không quen thì kêu tên của ta." Tiêu Diệc Nhiên không nói gì, suy tư một lát, thản nhiên gật đầu.

"Diệc Nhiên." Bạch Nhất ngừng lại, mới phản ứng được thì ra đối phương cũng muốn mình xưng hô tính danh của hắn, cười cười, đem bút vẽ nét cuối cùng tốt, mới thu tay, "Tốt lắm, ngươi xem xem." Nói xong đưa qua một chiếc gương. Tiêu Diệc Nhiên nhìn qua loa trong gương, chỉ là cải trang đơn giản, nhưng sau khi cải trang, Tiêu Diệc Nhiên nguyên bản lạnh lùng hờ hững thiếu đi một chút, nhân Tiêu Diệc Nhiên thương thế chưa lành, sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn trái phải thêm vài phần văn nhược, mặt mày Bạch Nhất có chút tương tự, đứng chung một chỗ cũng giống như một đôi huynh đệ. "Ân, nhìn qua giống như một công tử bị bệnh." Bạch Nhất vừa lòng nhìn Tiêu Diệc Nhiên gật đầu, "Đối với người ngoài ta nói ngươi bị bệnh nặng, nên mang ngươi đi thành Vân Tía tìm thần y xem bệnh."

Tiêu Diệc Nhiên nhíu mày, tuy bị thương, hắn cũng không cho rằng mình là hẳn phải sinh bệnh kia. Nhưng dù có bất mãn Tiêu Diệc Nhiên như cũ không có lên tiếng, chỉ ngẩng đầu liếc Bạch Nhất một cái liền thu hồi tầm mắt.

Bạch Nhất nhìn Tiêu Diệc Nhiên trong mắt có chút kháng cự, nhẹ giọng giải thích, "Ngươi phẫn vai đệ đệ sinh bệnh sẽ bớt cùng người khác gặp mặt nói chuyện, để tránh gặp gỡ người quen, ta cải trang ca ca để ý bên ngoài tiện hơn." Tiêu Diệc Nhiên nghe vậy gật đầu đồng ý cách nói của Bạch Nhất, không hề làm rối chuyện này. Đợi hết thảy xong xuôi, trời có chút tối, Bạch Nhất dẫn ngựa đi thẳng, "Ngươi vào trước ngồi đi, chúng ta thiên phải vào thôn trấn trước khi trời tối. Ta đặt phòng trọ ở đây, đêm nay ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, sáng mai hẵng đi."

Tiêu Diệc Nhiên ngồi bên ngoài không động, tuy rằng hắn không phải chưa làm qua xa phu, nhưng lúc này hắn lại ngồi trong xe ngựa, Bạch Nhất chỉ có một người ngồi ở bên ngoài đánh xe, Tiêu Diệc Nhiên nghĩ sao đều không thoải mái, vì thế không đi vào.

Bạch Nhất dắt ngựa thay đổi phương hướng, nhảy lên trước xe, thấy Tiêu Diệc Nhiên còn ngồi phía trước, có chút kỳ quái, "Ngươi sao không đi vào?" Tiêu Diệc Nhiên liếc Bạch Nhất, "Ta cùng ngươi đánh xe." Bạch Nhất nhíu mà, không cự tuyệt, mà cười với Tiêu Diệc Nhiên, "Vậy dựa vào mặt sau nghỉ ngơi đi, đợi ta gọi ngươi." Tiêu Diệc Nhiên gật gật đầu, tựa vào cửa xe nghỉ ngơi, Bạch Nhất cầm dây ngựa, đi hướng về thôn trấn. ... Trên đường đi, Bạch Nhất thỉnh thoảng nhìn Tiêu Diệc Nhiên, thấy hắn như lúc trước mới gặp, mặt không hề thay đổi, không khỏi có chút tò mò người này có thể có loại biểu tình thứ hai hay không. Thu hồi tầm mắt, Bạch Nhất suy nghĩ một chút lộ tuyến (đường đi) hai tháng kế tiếp, Tiêu Diệc Nhiên cấp năm trăm lượng bạc cũng không thiếu, đối với cùng người khổ cực mà nói số bạc này đủ cho bọn họ ăn mặc cả đời.

Bạch Nhất chuẩn bị cho Tiêu Diệc Nhiên một ít y phục tắm rửa, mua xe ngựa thêm bất quá mười hai. Tính thoáng ra một chút, ngày thường dọc đường đi ở trọ ăn cơm tiêu phí phỏng chừng không vượt quá trăm lượng. Trên đường mua chút đồ dùng hằng ngày cùng dược liệu, đến thành Vân Tía hết chắc khoảng hai trăm lượng vậy là đủ rồi, Bạch Nhất ăn, mặc ở, đi lại đều tính đến tốt, nếu Bạch Nhất đi một người, nhiều nhất ba mươi hai lượng cũng đủ để y đến thành Vân Tía. Bất quá mang theo Tiêu Diệc Nhiên, Bạch Nhất không nghĩ phải tiết kiệm quá mức, thương thế Tiêu Diệc Nhiên gần đây tuy rằng ổn định rất nhiều, nhưng dù sao vẫn là người bị thương, quá mức tiết kiệm sẽ bất lợi cho sự khôi phục thân thể, mặt khác Bạch Nhất cũng không lắm Tiêu Diệc Nhiên thân trung chi độc (lấy nội công áp độc), dọc đường đi dù lấy dược vật khống chế được, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn. Vạn nhất người chưa tới thành Vân Tía mà đã xảy ra chuyện, Bạch Nhất không nguyện ý như thế. Huống chi đoán được thân phận đối phương không đơn giản, nếu có chuyện gì, sợ là mình đi chuyến này không trở về được nhà.

Cười khổ lắc đầu, Bạch Nhất lại có chút nhớ ngày đó mình đề nghị muốn đi cùng hắn, tuy không hối hận, nhưng luôn lo lắng quyết định của mình có chính xác hay không. Dù sao y thuật của y không cao, nếu đem người hại chết nửa đường, Bạch Nhất chỉ sợ mình sẽ áy náy cả đời. Bạch Nhất đang suy nghĩ lung tung, liên tiếp nhìn qua Tiêu Diệc Nhiên, hắn đột nhiên mở hai mắt, Bạch Nhất tầm mắt đối diện, sửng sốt thần đỏ bừng mặt, lúc này mới phát hiện bọn họ đã đến đầu thôn trấn. Một bên nghiêm túc đánh xe nhập thôn trấn, một bên che giấu mình chột dạ, sau đó Bạch Nhất một chút cũng không dám nhìn Tiêu Diệc Nhiên bên kia đang nhìn lại mình, rất nhanh đi đến khách điếm.

Chương 05 : sắp xếp hết thảy . . .

Đến khách điếm, Bạch Nhất cùng Tiêu Diệc Nhiên theo tiểu nhị đi lên lầu, đợi Tiêu Diệc Nhiên tiến vào phòng, Bạch Nhất quay người lại để chút bạc vụn, phân phó tiểu nhị chuẩn bị nước ấm đưa tới, tiểu nhị mặt mày hớn hở nhận bạc rồi đi xuống chuẩn bị .

Bạch Nhất nhìn Tiêu Diệc Nhiên cười cười, "Ngươi bây giờ nghỉ cho tốt, ta kêu cho bọn họ mang nước ấm cho ngươi tẩy rửa, ta đi chuẩn bị chút thức ăn ."

Tiêu Diệc Nhiên nhìn Bạch Nhất, tuy rằng người mình hắn không thèm để ý, khi ở bên ngoài xuất chinh, điều kiện gian khổ gấp mấy đều trải qua, vài ngày không tắm rửa mà thôi, hắn cũng không có cảm giác gì đặc biệt, bất quá nếu cùng nhau chạy đi, nghĩ có lẽ đối phương sẽ để ý, nên Tiêu Diệc Nhiên liền đồng ý .

Đợi tiểu nhị đem nước ấm chuẩn bị tốt bưng lên, Bạch Nhất đem quần áo đưa cho Tiêu Diệc Nhiên đặt ở thành dục dũng ( thùng tắm bằng gỗ), liền đóng cửa ra ngoài.

Trong phòng Tiêu Diệc Nhiên như trước mặt không đổi sắc thoát y tắm rửa, lúc này Bạch Nhất xuống lầu tìm chưởng quầy mượn phòng bếp.

Lo rằng hiện tại cũng không sớm, Bạch Nhất đơn giản làm hai món ăn, cơm nóng, nghĩ Tiêu Diệc Nhiên hẳn là tắm xong rồi, liền bưng đồ ăn cùng bát thuốc sắc lên lầu.

Đến bên ngoài gõ cửa phòng, bên trong không thấy động tĩnh gì, Bạch Nhất cũng biết Tiêu Diệc Nhiên thói quen luôn im lặng là vàng, cho là đối phương không vui nên không lên tiếng, không nghĩ nhiều bèn đẩy cửa đi vào.

Vào phòng rồi Bạch Nhất cũng không nhìn thấy Tiêu Diệc Nhiên, đem đồ ăn đặt lên bàn, suy tư một chút đi đến mặt sau bình phong, lại thấy Tiêu Diệc Nhiên nhắm mắt nằm ở trong dục dũng chưa đứng dậy, như ngủ rồi. Trong phòng trong chúc quang (rèm sa) lay động, Bạch Nhất mơ hồ nhìn thấy thân thể Tiêu Diệc Nhiên trong làn nước.

Lúc này Tiêu Diệc Nhiên phút chốc mở hai mắt, mặt không đổi nhìn về phía Bạch Nhất.

Bạch Nhất cảm thấy đầu óc ầm ầm nổ tung một tiếng, trên mặt nóng lên, vội vàng xoay người sang chỗ khác, thanh âm mang một chút bối rối, nói rất nhanh, "Ta... Ta đem thức ăn cùng dược đến, đặt trên bàn ngoài, ngươi lát nữa ăn, ta ở phòng cách vách, có việc tái bảo ta."

Nói xong cũng không nhìn Tiêu Diệc Nhiên có phản ứng gì, Bạch Nhất ly khai phòng, ra ngoài cửa tựa hồ nghe thấy tiếng Tiêu Diệc Nhiên bước ra từ trong nước, không nghĩ lại, về phòng mình liền đóng cửa lại, xoay người ghé vào trên giường.

Một hồi sau nghe được tiếng mở cửa bên phòng Tiêu Diệc Nhiên cùng với bọn tiểu nhị đi lên dọn dẹp, nhiệt trên mặt Bạch Nhất vẫn chưa lui, mãi đến khi cách vách không có tiếng động gì, mới thoáng khôi phục.

Nghĩ đến biểu hiện vừa rồi, Bạch Nhất than nhẹ, chính mình tự nhiên xúc động giống như tiểu hài tử, bất quá chỉ là nhìn thấy đối phương xích lõa mà thôi, lúc trước đổi dược cũng không phải chưa thấy qua, nghĩ Tiêu Diệc Nhiên "Gặp biến không sợ hãi", đối lập với Bạch Nhất, y cảm thấy chính mình quả thực là chư gì đã muốn như chết người.

Nghĩ đến lúc trước đổi dược mình hành động lỗ mãng với Tiêu Diệc Nhiên dáng người cân xứng cao ngất, Bạch Nhất vừa phục hồi thì mặt lại tăng thêm đỏ, thậm chí tim đập gia tốc. Có chút ảo não, cư nhiên đối một nam nhân bất quá nhận thức được vài ngày đã mấy lần đỏ mặt, Bạch Nhất cắn chặt răng. ( ối em nó đỏ mặt kìa..^-^)

Tuy nói trên thế gian này nam nhân cũng có khả năng mang thai sinh con, bởi vậy từ xưa đã có nam nam thành thân, nhưng trước kia Bạch Nhất chưa hề nghĩ tới mình về sau sẽ cưới hoặc gả cho một người nam nhân, huống chi người nọ bất quá chỉ là bình thủy tương phùng ( bèo nước gặp nhau, ý muốn nói gặp gỡ tạm thời, ko lâu dài), mà xem ra thân phận cũng không thấp, không cùng thế giới của mình, hơn nữa y cùng Tiêu Diệc Nhiên căn bản đều hiểu biết không tính là...

Lắc đầu, Bạch Nhất đem toàn bộ suy nghĩ loạn thất bát tao (rối tinh mù), cười chính mình suy nghĩ miên man. Bất quá chỉ là mấy ngày ở chung và một chút tình huông xấu hổ thôi, cũng đủ làm y thần du ( hồn bay) không biết đến nơi nào.

Bịt kín chăn để không suy nghĩ nữa, Bạch Nhất nhắm mắt lại, buộc chính mình chạy xe không ngủ.

...

Bên này Bạch Nhất miên man suy nghĩ rối rắm mất nửa ngày, bên kia Tiêu Diệc Nhiên nhìn Bạch Nhất đột nhiên chạy đi cũng sửng sốt.

Người thật lâu không có hảo hảo nghỉ ngơi, Tiêu Diệc Nhiên khi tắm rửa thả lỏng cảnh giác, lúc Bạch Nhất gõ cửa, hắn quả thật không để ý, nhưng thời điểm Bạch Nhất đẩy cửa vào, hắn liền tỉnh, nghe thấy y để đồ ăn xuống, nghĩ y sẽ rời đi luôn, hắn tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần không mở miệng, thẳng đến khi cảm giác được Bạch Nhất đi tới, nhận thấy được ánh mắt Bạch Nhất, hắn theo bản năng mở mắt ra xem, không nghĩ rằng nhìn thấy Bạch Nhất mặt đỏ bừng xoay người, không biết nói cái gì rồi bỏ chạy .

Tiêu Diệc Nhiên tuy thân là tướng quân, hàng năm xuất nhập quân doanh, hành vi tiêu sái, nhưng mà dù sao cũng là thế gia quý thích ( người có địa vị ), huống chi tính cách không nguyện cùng người khác tiếp xúc thân mật, lúc trước bôi dược cho Tiêu Diệc Nhiên đã có chút quen, lần này Bạch Nhất đột nhiên đi vào làm hắn không nghĩ tới, nhưng phản ứng của Bạch Nhất lại làm hắn nhíu mày, ngoài ý muốn cảm thấy thực khả ái. ( anh thấy em khả ái ...)

Chỉ trong chốc lát, Tiêu Diệc Nhiên liền khôi phục kia bộ mặt không chút thay đổi, đứng dậy mặc quần áo. Đi qua bình phong ngồi xuống bàn, lẳng lặng ăn đồ ăn Bạch Nhất đưa lên.

Đang ăn, Tiêu Diệc Nhiên đột nhiên nghĩ đến, Bạch Nhất vừa biết may đồ vừa biết nấu cơm, không sai với tính cách,vẫn là đại phu xem bệnh, nếu ai cưới về, vẫn nam tính không sai. Suy nghĩ chợt lóe qua này lại làm khóe miệng Tiêu Diệc Nhiên thoáng gợi lên, không biểu tình trên mặt hàng năm cơ hồ nhìn không ra biến hóa.

Ăn xong miếng cuối cùng, Tiêu Diệc Nhiên mở cửa cho tiểu nhị đem bát đũa dọn xuống, cũng nằm nghỉ ngơi .

...

Một đêm không nói chuyện.

Sáng hôm sau, Bạch Nhất tỉnh từ sớm, chuẩn bị tốt điểm tâm liền kêu Tiêu Diệc Nhiên đứng dậy. Vừa tới cửa phòng Tiêu Diệc Nhiên chuẩn bị gõ cửa, cửa đột nhiên mở ra, Tiêu Diệc Nhiên dĩ nhiên mặc y phục hảo, mặt không đổi sắc đứng đó.

"... Ngươi tỉnh?"

"Ân."

Bạch Nhất nhìn Tiêu Diệc Nhiên đột nhiên xuất hiện, hồi tưởng đến chuyện tối qua, có chút xấu hổ, nhưng thấy Tiêu Diệc Nhiên mặt không đổi sắc giống như không có việc gì lại cảm thấy mình ngạc nhiên. Điều chỉnh lại tâm tình, Bạch Nhất nâng nâng thức ăn trong tay, cười nói, "Nếu tỉnh trước hết dùng chút điểm tâm đi, ta đi chuẩn bị, một hồi sau sẽ lên đường."

Tiêu Diệc Nhiên trầm mặc lui tới như thường nhận thức ăn gật đầu, nhưng khi Bạch Nhất quay người muốn đi khi lại đột nhiên mở miệng: "Ngươi không ăn?"

Bạch Nhất ngây ra một lúc, lập tức lấy lại tinh thần cười đáp, "Ta đã nếm qua , mượn phòng bếp ở khách điếm tự mình làm, thuận tiện ăn luôn."

Tiêu Diệc Nhiên nghe được nhìn thoáng qua Bạch Nhất, không nói gì nữa liền bưng thức ăn trở về phòng, Bạch Nhất cười liền đi xuống lầu.

Bạch Nhất vừa kêu tiểu nhị đem xe ngựa ra cửa, Tiêu Diệc Nhiên đã ra ngoài khách điếm, Bạch Nhất nhìn Tiêu Diệc Nhiên mỉm cười tiếp đón.

"Ah... Hai vị công tử, sao sớm như vậy... A... Liền đã đi a." Đem xe ngựa tới tiểu nhị còn ngáp, dù sao còn sớm như vậy khách điếm đã buôn bán đâu.

"Ân, chúng ta vội vàng đến thành Vân Tía, đi theo Kính Thủy, chậm sẽ không kịp vào thành." Bạch Nhất ôn hòa cười, đáp lại câu hỏi của tiểu nhị.

Bạch Nhất với Tiêu Diệc Nhiên đang ở thôn trấn gần thành Kính Thủy, từ đây đến Kính Thủy nhanh thì một ngày. Nhưng đường đi đến thành Kính Thủy quản lý nghiêm ngặt, qua thời gian rồi sẽ không được vào lại thành, nếu bỏ lỡ liền phải đợi ở ngoài một ngày .

"Thành Vân Tía a?" Này tiểu nhị một bên tay chân lanh lẹ làm việc Bạch Nhất phân phó trong xe ngựa, một bên nói, "Hai vị công tử đi thành Vân Tía tìm thần y xem bệnh?"

"Ân, gia đệ thân thể không tốt, đi Vân Tía thành kiểm tra xem."

"Thần y y thuật thật cao thâm a, lúc trước còn cứu người đã chết! Có thần y xem bệnh, bệnh gì đều tốt cả. Bất quá nghe nói thần y gặp không dễ, công tử cần phải chuẩn bị a."

Nghe đồn thần y Vân Mặc Chi tính nết cổ quái, mặc dù y thuật cao cường, nhưng xem bệnh chỉ xem tâm tình, chưa bao giờ quản bệnh gì hay thân phận gì, bởi vậy người cầu hắn xem bệnh quá nhiều, nhưng chân chính được thần y cứu trị là rất ít.

"Ha ha, chính là đi thử thời vận, không thấy được thần y cũng không sao, dù sao thành Vân Tía lương y cũng rất nhiều." Bạch Nhất không nói cho tiểu nhị là bọn họ đang đi tìm thần y.

Tiểu nhị gật đầu, quả thật, thành Vây Tía bởi vì có thần y, nên đại phu cũng rất nhiều, y thuật cũng rất cao, cho dù cầu không được thần y, nhưng y thuật ở đây so với địa phương khác tốt rất nhiều.

"Vậy chúc đệ đệ của công tử sớm ngày bình phục."

Bạch Nhất nghe vậy cười khách khí.

Tiểu nhị sửa soạn tươm tất xong, đi đến trước mặt Bạch Nhất lấy bạc thưởng.

"Công tử đi Kính Thủy tất phải đi ngang qua Bạch Lộ cùng Nghiệp Lăng đi? Trên đường cần phải để ý chút, nghe nói nơi đó gần đây có thổ phỉ làm ác."

"Phỉ loạn?"

"Đúng vậy, nghe nói đã có vài người bị thổ phỉ hại chết ... Cụ thể không rõ, tóm lại phải để ý chút!" Tiểu nhị cào tóc tựa hồ muốn kể lại, nhưng lại không nhớ, cuối cùng cũng chỉ dặn dò một phen.

Bạch Nhất nghe xong chi cười gật đầu, đơn giản đuổi tiểu nhị đi, cho Tiêu Diệc Nhiên lên xe liền quất ngựa đi đến cửa thành.

Tiêu Diệc Nhiên vẫn muốn ngồi bên ngoài cùng Bạch Nhất chạy xe, nhưng Bạch Nhất kiên trì yêu cầu Tiêu Diệc Nhiên nghỉ ngơi, vì thế, nhìn Bạch Nhất nói không dứt cùng với ánh mắt kiên trì, Tiêu Diệc Nhiên quay vào trong xe ngồi nghĩ ngơi.

Trong xe ngựa phủ kín đệm chăn, Tiêu Diệc Nhiên ngồi xuống, nhìn thoáng qua vật tiểu nhị đưa vào. Đa số là dược liệu, còn có chút có tiên dược cùng với quần áo.

Hôm qua trên đường đi Bạch Nhất cùng Tiêu Diệc Nhiên nói qua, thương thế bên ngoài của hắn tốt lên rồi, trước mắt là điều dưỡng nội thương với kìm chế độc thương (độc tính), bởi vậy một ngày uống thuốc một lần là được, nhưng nay một đường chạy đi, sẽ phải ăn ngủ nghỉ, bởi vậy nhất Bạch Nhất chuẩn bị dụng cụ làm thuốc, phương tiện để ở ngoài cũng tìm dược được.

Chúng ta hôm nay đi sớm, đến cửa thành kịp lúc, đến lúc đó sẽ tìm gian khách điếm nghỉ ngơi sau."

Tiếng nói Bạch Nhất từ xe ngựa vọng vào, vẫn như cũ là thanh âm dịu dàng như gió, Tiêu Diệc Nhiên trầm thấp lên tiếng.

Tuy rằng mới biết nhau vài ngày, nhưng ấn tượng Tiêu Diệc Nhiên đối Bạch Nhất tính tình ôn hòa lại hiểu biết nhiều rất tốt, bởi vậy đều rất phối hợp Bạch Nhất chỉ thị.

Thái dương dần dần cao lên, xe ngựa cũng chậm rãi rời khỏi thôn trấn, hướng tới thành Kính Thủy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top