Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ussr x Việt Nam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hòa bình...ôi mong muốn làm sao...Người ơi...!
...
-Ngài hoàn thành nhiệm vụ xong rồi sao, thưa ngài Việt Nam?- một người lính với chất giọng trầm trầm vang lên
-uh! Ta đang mang giấy tờ đến cho Boss, ngươi làm việc tiếp đi nhé, một ngày tốt lành!-người con trai với làn da đỏ cùng ngôi sao vàng rực rỡ trên khuôn mặt đáp lại lời người lính năng động kia
...bịch! bịch! Bịch!
...Cốc! Cốc! Cốc!
-Vào đi!
-Thưa Boss! Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi ạ-Việt Nam
-ồ! Cậu cứ để đó đi, nếu không còn gì nữa thì có thể ra ngoài rồi!
-...
-sao còn đứng đấy? Bộ còn chuyện gì nữa à?
-...không thưa ngài...-mỉm lên một nụ cười ngượng ngạo, có vẻ như ngài ấy vẫn không biết gì nhỉ?
-Ngài nhớ giữ gìn sức khỏe, tôi sẽ có ca trực đến hết tháng này ở bên khu B của Cuba. Nếu như ngài cảm thấy không khỏe có thể-..
-Còn chuyện chi nữa không?
-...
-lui đi! Ta đang có rất nhiều việc đấy!
-Vâng! Nếu ngài muốn...
Quay gót chân hướng đến cánh cửa nâu đã mục đi nhiều phần. "Boss! Về chuyện đó-"
-ta đã bảo lui đi! Đừng để ta phải nhiều lời...
-...vâng!
(từ đoạn này sẽ viết theo nhân vật "Việt Nam")
Ngài nên là người nhớ nó chính xác hơn tôi mới phải...thưa USSR! Tôi cảm thấy thật lãng phí thời gian khi quan tâm đến ngài mà không phải người khác, Cuba mới chính là người mà tôi nên theo đuổi chứ không phải ngài đâu...Boss. nhưng thật chẳng thể hiểu bản thân muốn gì nữa. Đáng hổ thẹn khi mối tình đầu của tôi lại là một kẻ kiêu ngạo như ngài. Chấp nhận một tiếng "Boss", chấp nhận hoàn thành nhiệm vụ một cách nỗ lực nhất có thể chỉ để được ngài công nhận, được ngài để mắt tới, mặc cho những vết thương cả về tinh thần lẫn thể xác...tôi đều hy sinh để vì ngài...ngài có nghĩ mình quá vô tâm không? Boss...

Hôm nay lại là một ngày không mấy vui vẻ. Ngài có biết không? ở trong lòng địch biết bao kẻ muốn ngáng đường ngài, nói xấu ngài, tôi đều nhịn nhục mà mỉm cười phụ họa theo chỉ để cho bọn nó không nghi ngờ...ngài cũng thật khốn nạn quá đi, ngài cho tôi làm gián điệp chỉ để mục đích gì thì tôi không cần biết nhưng nó làm tôi đau quá đa. Cả khu căn cứ ai ai đều biết tôi thích ngài...mỗi mình ngài là không biết, tôi đã từng nghĩ ngài chắc không quan tâm thoi. Sự thật là ngài có người mình yêu rồi đúng chứ? Không cần nói ra đâu, tấm hình ngài cất kỹ càng trong cuốn nhật ký nâu rêu kia đã khiến tôi có thể chắc chắn rồi...đau lắm USSR!
...
Bước chân dọc trên đường hành lang khu B, cảnh sắc trời vào đông chiều thật khiến con người ta xao xuyến, được đứng bên người mình yêu có lẽ là vui hơn tất thảy cũng như là lãng mạn hơn bao giờ hết...
-Việt Nam! Ca trực của cậu bên này!
-uh! Cậu không cần la lớn vậy đâu, ở đây là mùa đông, lạnh lắm! Tớ lại sợ cậu cảm rồi hành tớ thôi-tôi thốt lên những câu mắng yêu như một lời khuyên nhủ dành cho đồng chí thân yêu của mình...
-rồi rồi, vào đây đi cho ấm, cậu không biết thôi chứ tớ có mua vài thứ hay ho để sưởi ấm này!
-oh! Chắc mắc lắm ha, bây giờ đang thời chiến tranh mà Cuba nhỉ?-thầm thì mà trả lời bởi nó lạnh quá, mấy khu kia hiện đại còn đỡ hơn bên đây đôi chút...
-đúng vậy đấy, vậy cho nên cậu hãy tập cách tiết kiệm món đồ này đi, tiền túi tớ bỏ ra không cả đấy! Huhu!- Người nãy giờ nói chuyện với tôi tên là Cuba, cậu ấy đeo một chiếc khăn bịt mắt hình ngôi sao trắng, khá kiểu cách mà cũng thật giản đơn nhỉ?
-Haha! Tớ biết rồi, cậu không cần lo làm gì, tớ chẳng có giống Lào đâu- tiếng cười giòn tan của tôi vang lên trong tiết trời lạnh giá, tôi đã thật muốn sưởi ấm người ta bằng tấm lòng mình. Nó khá giống chuyện cổ tích cô bé bán diêm hay gì đó hay ho mà bố mẹ tôi thường kể...
-này! Cậu muốn nghe truyện Bà chúa tuyết chứ?-Cuba
-gì vậy? Muốn làm mẹ tớ à? Haha-mới vừa nghĩ xong luôn chứ, cậu thật sự muốn làm mẹ tôi rồi.
-Cậu nghĩ vậy luôn sao!? Tớ thật lòng là có mục đích riêng cơ, cậu còn chả hiểu nó là gì đâu, đợi sau này đi nhá!-Cuba
-ơ kìa? Nói ra thử xem nào!- tôi đã bỏ qua cơ hội đáng giá mà không biết rằng...nó thật sự đặc biệt!

-không nói chuyện đó nữa, sẽ chẳng hay khi tớ tiết lộ cho cậu, để sau này đi ha. Giờ thì tớ kể chuyện cho cậu nghe!-nhìn mặt cậu ta trông hớn hở thế kia, tôi không buồn mà hỏi nữa.
-tớ trải nệm rồi này, nằm xuống rồi kể đi-để xem cậu ta kể thế nào, tôi đã nghe chuyện này từ lâu, nhớ được mấy khúc thôi nhưng có thể nói là nhớ được cốt truyện nó như thế nào rồi. Bắt bẻ cậu ấy chút vậy. Hihi!
-Ngày xửa ngày xưa...
...........................................................................
Lại là một ngày hửng sáng. Thức dậy cùng cơn sảng khoái mà làm công việc của mình. Nói trắng ra là ghi chép hồ sơ bệnh nhân của căn cứ cùng một vài bệnh lý nho nhỏ. Tôi chẳng phải chuyên ngành như Cuba đâu mà xử lý các bệnh nặng, nói chứ không phải khoe nhưng tôi là trợ lý của cậu ấy.
-đồng chí Amon của khu D đang bị thương nghiêm trọng! Đồng chí Cuba có ở đây không?
-đây đây! Việt Nam! Xíu tớ về là cậu phải xong cái bản báo cáo tường trình bệnh lý của các bệnh nhân ở các khu khác đấy nhá! Tớ đi xíu!- dáng vẻ hấp tấp đấy quen thuộc đến lạ...à! cậu ấy vẫn luôn nhắc mình như vậy...như bao lần...
-đồng chí Việt Nam! Cậu bị chấn thương do nhiệm vụ lần trước mà hay quên cái gì đó, để tôi đi cùng cậu để có gì nhắc nhở, à mà cậu có đem theo cuốn nhật ký thường xuyên không? Lấy nó ra ghi chép tiếp nè, căn cứ chúng ta mới vừa tuyển thêm vài lính mới đấy, tôi có đem máy ảnh rồi, đừng lo.
...tôi bị chứng hay quên...nên luôn có cuốn sổ nhận dạng bên người hay còn gọi là "nhật ký thường xuyên" khổ biết mấy khi không có nó nhỉ?
-đồng chí Devid...đồng chí Hương Tranh...
nhẩm đi nhẩm lại trong suốt thời gian lâu thiệt lâu...
ta lại gặp nhau, Boss!
Ngẩn người vì người đứng bên ngài là người đồng chí nam ngày hôm nao còn gặp, hai người có vẻ thân thiết nhỉ?...
-Việt Nam! Buổi sáng an!- Ngài vẫy tay về phía tôi, nở ra một nụ cười trên khuôn mặt đã vương phải nắng sớm. Tỏa sáng thật!
Như một bông hướng dương
Nhìn ngắm mặt trời xa
Không đi đâu la cà
Mắt trông về chốn đấy...
-Vâng! Ngài cũng vậy! Tôi có việc nên đi trước, ngài thư giãn thoải mái, thưa Boss- gặng ra một nụ cười giả tạo. Đã biết bao lần tôi làm như thế, ấy nhưng ngài cũng không quan tâm lắm ha.
.....bịch! bịch! Bịch!

Đi nhanh hơn đi hỡi đôi chân này, nhanh hơn những lần vui đùa thời non trẻ, kể cả lúc chạy trốn kẻ địch. Sao mày không nghe lời nữa hả chân ơi? Tôi đã gục xuống phía sau bức tường gỗ nơi đông lạnh giá, thấy ngài khác cười đùa cùng người khác. Kẻ đơn phương như tôi hỏi thử mấy bao lần mệt mỏi. USSR...xin ngài hãy chấp nhận việc đó...làm ơn!
......................................................................................
Hít thở thật sâu trước cửa phòng, tôi đã làm xong nhiệm vụ của Cuba giao cho. Và thời khắc này..mong là nó suôn sẻ đôi chút...vẫn 3 lần tiếng "cốc" như mọi hôm, ngài vẫn khuôn mặt lạnh tanh ấy ngước đôi mắt quyền lực về phía tôi, ngài...đang định nghĩ gì thế?
-thưa Boss, chuyện lần đó không biết ngài...-cúi mặt xuống mà lo nhại, trời đông vốn đã lạnh mà căn phòng này còn lạnh hơn, sát khí từ phía ngài ha, Boss.
-đã nói bao nhiêu lần rồi! Không là không!-ngài tức giận mà quát ầm lên cảm tưởng như tai mình sắp bay đi tới nơi vậy. Lòng lo sợ nay lại càng lo sợ hơn thảy. Nhìn ngài như muốn xé nát người đối diện vậy
-nhưng! Tôi chính ra cũng là đại diện của một đất nước còn là cánh tay đắc lực của ngài! Chẳng lẽ ngài khôn-....
-Câm rồi cút ra khỏi đây! Và cậu nên biết rằng cậu chỉ là một hạt cát trên sa mạt thôi! Được ta xem là cánh tay đắc lực đã là tốt lắm rồi! Giờ thì tự cút đi!
-...Vâng!
.........................................................................
Không ngoái đầu nhìn về phía đó, không dám hỏi về vấn đề đó nữa. Boss, tôi biết chứ, tôi biết, tình cảm của của tôi trong mắt ngài chỉ là 1 giọt sương giữa ngàn hồ rộng lớn, nó nhỏ bé và hoàn toàn chẳng là gì. Ngài chỉ xem tôi là một nước nhỏ, và tôi cũng hiểu... Trong mắt các đế quốc, số phận của 1 nước như tôi chẳng đáng để tâm. Đôi khi nó chỉ là công cụ, là chiến trường cho bọn họ lợi dụng và vui chơi. Nhưng ko hiểu sao, tôi vẫn luôn thích ngài, nó thật mù quáng làm sao đa. Dù đó chỉ là cuộc tình đơn phương do chính bản thân tạo ra...
....cố chấp...!!!
..........................................................................
-zzzz!- say giấc nồng trong buổi trưa còn những ngày sau. Tôi chẳng thể quan tâm đến điều gì nữa mà ngủ trên bàn thế đấy
Bốp!
Một tiếng động chợt vang lên khiến tôi phải tỉnh mộng đẹp, ngước đôi mắt bồ câu vàng rực nhìn lên người đối diện...
Lại là ngài...USSR!

-ngài có việc gì nhờ sao, thưa Boss?- mỉm cười nhẹ chào người thầm thương, một chút mong chờ gì đấy lại đang nhốn nháo trong tôi...
-nay ta bị cảm lạnh! Phiền cậu lấy thuốc cho- ngài đáp một cách nhanh gọn như thế cũng khiến tôi khổ sở quá đi, tôi có làm chuyên ngành đâu mà nói nhanh mấy không biết."vâng! để tôi đi lấy, mong ngài phiền chờ đợi ở ghế đá đằng kia" thoăng thoắt mà bước vào khu dược phía bên cạnh khu chính. Một quãng đường khá dài nhưng có làm sao đâu chứ, được ngài nhờ như thế sao tôi từ chối được.
....
-của ngài đây! Đi thong thả nhé!- tươi cười nhìn về phía ngài, mà ngài...đã quay lưng đi từ bao giờ...buồn biết bao tôi ơi! Chắc ta phải từ bỏ thôi...
.....................................................................................
Những tháng ngày tẻ nhạt...cùng đôi chút ngọt ngào từ cậu đồng chí thân yêu. Có lẽ cũng vì thế mà tôi cảm thấy đỡ được phần nào, không chắc tôi trầm cảm chết mất...
Trời vào giữa đông lại là một ngày lạnh lẽo nhất. Dù cho có chiếc áo dày cộm bên ngoài nhưng có vẻ nó chẳng có xi nhê gì cả...ấy nhưng....!!!!
BÙM!!! BÙM!!!
QUÂN ĐỊCH ĐANG XÔNG THẲNG VÀO ĐÂY!!! MỌI NGƯỜI CẨN THẬN!!!!!!!!!!! BÙM!!!!!
-BẮT LẤY BỌN CHÚNG!!! NHẤT LÀ TÊN USSR!!!
Thời cảnh hoảng loạn làm sao! Chưa bao giờ tôi phải hoảng hốt đến vậy, những tốp lính cố gắng phòng thủ để ngăn chặn quân địch. Bọn họ anh dũng biết dường nào...
-còn ai nữa không??? Còn ai nữa không!!!- như muốn hét lên vậy...tôi đi sơ cứu vừa phải phòng ngự cùng bọn họ để quân tiếp viện của Russia đến kịp lúc...bỗng nhiên!
-Á!!!
Tôi bị đánh ngất lúc nào không hay biết...
Trong bóng tối...như trời đêm lạnh lẽo
Tìm kiếm một ai đó, tôi còn chẳng biết tìm ai
Cuốn sổ...à! tôi đang kiếm một người
Nhưng...sao mà không ai có cảm giác như muốn gặp nhỉ?
Ơ kìa? Đằng trước có một tia sáng...
Một tia sáng ấm áp biết bao...
Mở đôi mắt đã lâu ngày nhắm nghiền. Ngước nhìn xung quanh, đó là một căn phòng trắng tinh mà sạch sẽ, một mùi thuốc sát trùng xộc thẳng lên mũi. Thì ra là bệnh viện...nhưng...tại sao tôi lại ở đây? Tôi...là Việt Nam...là một chiến sĩ...nhưng... cuốn sổ?
-cậu tỉnh dậy rồi sao đồng chí!!!
-cậu là?- nấc lên từng lời bị ngắt quãng, sao tôi có cảm giác như đã lâu rồi mình chưa cất lời nói nhỉ?
- à! Cuốn sổ của cậu nè! Trong đây có những thông tin cậu cần lắm đấy!

Nhìn người con trai mặc áo blous mà nhoẻn miệng cười nhẹ, cầm lấy cuốn sổ từ tay cậu ta mà lòng tôi bồn chồn đến lạ...tôi cứ thắc mắc...Người ấy? Người tôi luôn tìm kiếm...là ai?
-cậu là...Cuba!!! đồng chí!!!-tôi nhận ra cậu bạn ngay khi nhìn những dòng thông tin trong cuốn sổ
-còn nhiều người lắm, từ từ rồi tìm hiểu, có gì thắc mắc cứ hỏi tớ nhé!- cậu ta đáp lại tôi với gương mặt tươi tắn mà hạnh phúc...nó khiến tôi cảm thấy ấm áp lắm! Quên hẳn việc tìm người ấy, tôi lại có chuyện cần chú tâm khác...
............................................................................
-em yêu! Đi từ từ thôi. Đi thăm mộ các anh và papa em vui vậy sao?-chồng tôi(Cuba) khẽ nhắc nhở vài câu. Tôi quan tâm gì chứ!
-rồi rồi! Này Việt Ba! Con cũng háo hức lắm đúng không?-tinh nghịch nhìn sang đứa con của cả hai. Thú thật là nhiều khi tôi thấy nó còn mang nét giống cha nó hơn tôi, giận hết sức à!
-vâng! Con biết mà, mama cứ đi thong thả đôi chút, con với papa có việc cần bàn. Mong mama sẽ không chủ động nghe lén như mọi lần...
Nó còn trách móc tôi! Này nhé! Mama đẻ được mày là cũng nhét mày vào lại được đấy! Cứ thích tỏ ra bí ẩn giống papa nó thôi! Haizz!
-rồi rồi! Hai người đừng cãi nhau nữa, anh với con đi bàn chút chuyện, em cứ tới nơi của các anh và papa trước đi nhé!- anh ấy lại đáp lời thằng bé một cách rõ ràng như thể tôi là một thế giới còn mấy người là một thế giới vậy.
- hừ! Đi thì đi! Xem em đuổi hai người ra khỏi nhà thế nào!- khẽ nhắc nhở hai người ấy mà...
-rồi rồi! Em đi trước nhé!...
Tức chết mà thôi! Bị đuổi như thế đã đành, còn tỏ ra vẻ một chuyện rất quan trọng không thể tiết lộ vậy, về nhà tôi thề rằng sẽ cho các người khai hết mọi chuyện ra!...
Đi được một lúc cũng khá là mỏi chân, định ngồi ở đâu đó thì bỗng nhiên...
Là một ngôi mộ...được trang trí trông có vẻ rất giàu có...USSR...
Đầu tôi bỗng chuyển biến đau hơn! USSR? Nó rất quen! Hình như...đã gặp ở đâu đó rồi!
Giật mình cầm trên tay là cuốn sổ, tôi vạch thật nhanh những trang giấy đã sờn cũ
Đâu rồi... Đâu rồi... Đâu rồi?
Mở to đôi mắt vàng rực, có hai trang ở giữa đã bị xé đi...
-....dù không biết hai ta có quen nhau không nhưng gặp được ở đây cũng coi như là có duyên đi. Tặng ngài một bông hoa sen trắng nhé! Một ngày tốt lành!

Tôi đứng lặng ở đó, dòng lệ chảy từ nơi cửa sổ tâm hồn. Tại sao tôi lại khóc nhỉ? Thật khó hiểu mà!
-mama! ở bên này cơ mà! Bên đấy là của dòng họ bạn con!-thằng bé nhà tôi lại cất tiếng nhắc nhở tôi rồi, thôi thì tạm biệt vậy...
-tôi đi nhé! Tạm biệt ngài!- nở một nụ cười tươi tắn nhất. Lau đi những dòng lệ còn chảy dài trên khuôn mặt. Quay gót về gia đình, kết thúc một câu chuyện tình còn dở dang...
........................................................................................
Yêu em nhưng chẳng thể nói em biết
Việt Nam! Tha thứ cho anh
Bởi chính anh mới là bông hướng dương!
....
Như một bông hướng dương
Nhìn ngắm mặt trời xa
Không đi đâu la cà
Mắt trông về chốn đấy...
...
Em nhìn rồi sẽ thấy
Tình anh lớn biết mấy
Nhưng danh tiếng lừng lẫy
Đành xin em kiếp này...
Quên ân tình nơi đây
USSR
.................................................................
Nói thật là tôi vừa mới xem một bộ phim xong cái nó xuất hiện như vậy đấy. Mọi người thử suy luận cốt truyện ra sao nhé. Cảm ơn mọi người đã đọc đến đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top