Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệ Sa đỡ Thái Anh đứng lên sau đó cả hai cùng nhau đi tiếp, suốt quãng đường chẳng ai nhắc đến chuyện vừa rồi.

-Cô thấy sao Lệ Sa cảnh có đẹp không.

-Ờ đẹp...đẹp lắm Thái Anh.

-Cô khát nước không em lấy nước cho cô uống.

-Nhưng chúng ta không có đem nước theo.

-Đằng kia có con suối mình đến đó đi.

Con suối dần hiện ra trước mắt hai người, dòng suối mát trong veo đang chảy siết.

-Mình uống được sao.

-Được chứ.

Thái Anh vừa nói vừa hái chiếc lá to cuộn thành chiếc cốc rồi múc nước ở suối đưa cho Lệ Sa.

-Nè cô uống thử đi mát lắm.

Lệ Sa nhanh chóng làm một ngụm nước, nước suối mát khiến cô sảng khoái.

-Mát thật, em cũng uống đi.

Cả hai sau đó lại tiếp tục đi sâu vào rừng nhưng không may trời đã bắt đầu đổ mưa. Bây giờ chạy về chổ chiếc xe thì sẽ không kịp, Lệ Sa mới vừa khỏi bệnh nên phải nhanh chóng tìm chổ trú.

Ngẫm nghĩ một lát như nhớ lại điều gì đó Thái Anh cầm lấy tay Lệ Sa rồi dắt đi.

-Cô đi theo em.

Tầm vài phút Thái Anh dẫn Lệ Sa đến một căn chồi cũ kỉ. Lệ Sa không ngờ Thái Anh lại tìm được nó giữa cánh rừng hoang sơ như vậy.

-Sao em biết ở đây có căn chồi vậy.

-Lúc trước em cùng với mấy đứa bạn thường vào đây nên em cũng còn nhớ, nhưng em không ngờ tới tận giờ nó vẫn còn ở đây.

Cả hai người cứ thế mà ngồi cạnh nhau để cùng nhau trú mưa, trái tim Lệ Sa bây giờ vẫn hồi hộp về chuyện vừa rồi. Cô không hiểu mình nghĩ gì lại làm hành động như vậy, có lẽ cô đã yêu Thái Anh rất nhiều. Nhưng dù vậy cô dặn lòng cũng không được thổ lộ cho Thái Anh biết về tình cảm của mình.

Trời tạnh mưa cả hai bắt đầu quay về, vì trời vừa mưa xong nên đường trơn trợt khó đi cả hai đã phải rất cẩn thận để không phải bị vấp té. Lệ Sa lâu lâu cứ nhìn Thái Anh để xem nàng có phản ứng hay nói gì về chuyện lúc nãy hay không. Nhưng Thái Anh vẫn vậy, vẫn bình thản mà đi. Có lẽ Thái Anh cho đó là sự bất cẩn nên đã không đoái hoài tới.

Ra tới xe thì trời cũng đã đầy ngập ánh hoàng hôn, Lệ Sa nhanh chóng chạy về để kịp trời tối. Trên xe Thái Anh cứ đưa mắt nhìn về cửa sổ như suy nghĩ về chuyện gì đó. Lệ Sa không muốn làm phiền nên cô im lặng suốt dọc đường về.

Tới nơi Thái Anh tạm biệt cô rồi bước vào trong, Lệ Sa lúc này lái xe thật nhanh về nhà. Trên xe không ngừng trách bản thân tại sao lại làm vậy. Nhưng len lỏi vẫn có chút hạnh phúc khi cô nhớ lại chuyện Mỹ đó. Cô lấy tay chạm vào môi mình như để tìm kiếm dư âm của nụ hôn đó.

Thái Anh sau khi về phòng liền uống sạch một ly nước đầy để lấy lại bình tĩnh, làm sao nàng có thể thờ ơ về chuyện ban nãy kia chứ. Chỉ là do nàng sợ cả hai ngượng ngùng nên mới tỏ ra bình thản đến vậy. Nàng không nghĩ là Lệ Sa sẽ hôn mình, nụ hôn đầu của nàng xem như đã dành cho Lệ Sa. Bây giờ nàng cảm thấy bản thân như bay bỗng trên chín tầng mây.

Lệ Sa về đến nhà con Út đã chạy thật nhanh để ra đón. Nó cứ ngó xem Lệ Sa mua gì về nhưng tìm mãi chẳng thấy mà quần áo của cô lại dính đầy bùn đất.

-Cô ba cô đi đâu mà quần áo dơ hết vậy cô, với lại cô mua món gì về ăn vậy cô. Con nhịn đói chờ cô mua đồ ăn về đó.

-Hả...mua gì là mua gì út.

-Ủa...cô ba, cô hứa mua đồ ăn về cho con mà.

-Trời cô quên, thôi cô cho tiền nè đi mua đi. Cô đi thay đồ.

-Trời ơi vậy là hứa mua đồ ăn ngon dữ chưa, hổng nói sớm cho người ta ở nhà mua, làm người ta đói muốn chết.

Cả đêm đó Lệ Sa không ngừng tua đi tua lại khoảnh khắc ấy trong đầu mình. Niềm hạnh phúc cùng với sự lo lắng cứ len lõi trong tâm cô. Cô lo tình cảm này ngày một lớn sẽ khiến cô không kiềm nỗi, nhưng cô không còn cách nào khác. Nếu như xã hội này không khắc nghiệt, không tàn độc với tình yêu này thì có lẽ cô đã thổ lộ nó từ lâu rồi.

Đã đến cuối tuần nhà hát cứ tấp nập người ra vào, Thái Anh vẫn được xem là ngôi sao sáng ở đây. Minh Hoàng cũng đã có mặt ở đây từ sớm, anh ta không dễ dàng bỏ cuộc như lời anh ta nói. Bằng mọi giá anh ta phải có được Thái Anh.

Thái Anh hôm nay mặc cho mình một chiếc váy xanh ngọc đơn giản, nước da trắng phát sáng của nàng khiến người ta mê đắm. Nàng đứng trên sân khấu tự tin thể hiện niềm đam mê ca hát của nàng. Nhìn về phía sân khấu có bao nhiêu ánh mắt mong muốn có được nàng đang hướng về nàng nhưng ánh mắt thân thuộc của nàng từ đầu đến giờ vẫn chưa tìm thấy. Từ đầu đến giờ nàng không tìm thấy Lệ Sa, dù Lệ Sa có ngồi ở phía cuối nàng vẫn có thể tìm được nhưng từ nãy đến giờ nàng vẫn không thấy.

Sau khi kết thúc nàng nhanh chóng bước xuống sân khấu lúc này Minh Hoàng cũng đi đến phía nàng.

-Má hôm nay má thấy cô Lạp đến đây không má.

-Không, má không thấy có chuyện chi hả con.

-Dạ không có gì đâu má, tại cô ấy cũng hay đến đây hôm nay con không thấy nên hỏi thôi.

-Minh Hoàng con tìm Thái Anh sao-Bà chủ thấy Minh Hoàng đi đến liền hỏi.

-Dạ...

Bỗng nhiên mọi người phía dưới bàn tán xôn xao về điều gì đó, Thái Anh tò mò nên hỏi người làm.

-Bình An...có chuyện gì mà người ta bàn tán xôn xao vậy, có người còn bỏ về nữa.

-Dạ xưởng ở nhà cô Lạp bị cháy lớn giờ người ta đang ở đó quá trời, con nghe đâu lửa lớn cháy lắm.

Thái Anh không đứng vững khi nghe tin dữ, nàng nhanh chóng chạy đến nơi đó.

-Minh Hoàng con chạy theo Thái Anh đi con.

-Dạ dạ...

Thái Anh vừa khóc vừa chạy ra cửa nhà hát, Minh Hoàng chạy theo sau nàng liền nói.

-Thái Anh lên xe anh chở em tới đó.

Thái Anh cùng Minh Hoàng lên xe, lòng nàng bây giờ như lửa đốt. Nàng cầu trời sẽ bảo vệ cho Lệ Sa được an toàn.

Đến nơi nàng tận mắt thấy lửa cháy lớn như muốn nuốt trọn kho xưởng lòng liền lo lắng đưa mắt tìm kiếm Lệ Sa nhưng không thấy. Bấy giờ nàng thấy con Út được người khác cõng ra khỏi đám cháy.

-Út..Lệ Sa đâu Út, Lệ Sa được cứu ra chưa.

-Dạ..cô..cô ba còn trong đó, lửa bén nhanh quá cô ba lại ở trong phòng không hay. -Vừa nói dứt câu con Út cũng đã ngất xĩu.

Thái Anh nghe tin dữ bản thân không màng nguy hiểm liền xông vào. Minh Hoàng thấy vậy liền vào cùng Thái Anh.

-Lệ Sa cô đâu rồi Lệ Sa lên tiếng đi Lệ Sa.

-Thái Anh đi ra đi em, lửa lớn lắm không chừng bây giờ người trong đó đã chết rồi.

-Anh nói bậy, Lệ Sa....

Mọi người ở ngoài vẫn đang tích cực chữa cháy, Thái Anh cố gắng liều mình tiến đến phòng của Lệ Sa.

-Lệ Sa cô nghe em nói không Lệ Sa, Lệ Sa lên tiếng đi...

Cây cột ở trên trần nhà bị lửa cháy làm rơi xuống làm Minh Hoàng bị chắn đường không thể đến gần Thái Anh.

-Thái Anh nhanh chóng đi ra đi em, em sẽ chết đó có biết không.

-Thái Anh cố gắng lắm mới mở được cửa phòng, nàng nhanh chóng bước vào đã thấy Lệ Sa nằm ngất xĩu dưới đất.

-Lệ Sa......Lệ Sa...

-Lệ Sa cô tỉnh dậy đi Lệ Sa đừng làm em sợ.

-Thái...Anh là...em sao, sao em lại ở đây...mau...mau chạy đi

Nàng cố gắng để Lệ Sa trên vai, nàng lê từng bước để nhanh chóng rời khỏi. May mắn đám cháy cũng đã được kiểm soát bây giờ đã có nhiều người đi vào trong để phụ nàng đưa Lệ Sa ra khỏi nơi này.

Thái Anh cũng đã kiệt sức nàng ngất lịm đi may mắn đã có Minh Hoàng nhanh tay đở kịp. Đám cháy sau đó cũng đã được dập tắt.

Minh Hoàng nhanh chóng đưa Thái Anh về nhà hát, anh ta vừa cõng nàng vào trong lòng liền dấy lên những suy nghĩ.

Lệ Sa cùng mọi người bị mắc kẹt ở trong đám cháy được đưa đến xưởng khác. Cha mẹ cùng với anh hai của cô nghe được tin dữ liền trên đường lên đây.

Thái Anh sau khi tỉnh dậy mắt dáo dác tìm kiếm xung quanh.

-Má..Lệ Sa có sao không.

-Con tỉnh rồi sao, làm gì mà khờ dại quá vậy con. Lỡ con có mệnh hệ gì má biết làm sao.

-Con..con xin lỗi. Nhưng cô Lạp có sao không má.

-Cô Lạp không sao chỉ hơi ngạt khói hiện giờ đang bất tỉnh chắc sẽ mau chóng khỏe thôi, mà sao con lo cho cô ấy quá vậy hả, con biết suýt nữa là mất mạng rồi không.

-Con... tại vì có lần con bị vợ của ông Tổng đánh được cô Lạp ra mặt giúp đỡ nên con mới...

-Cái gì con nói con nhỏ đó đánh con. Con nhỏ này cũng gan rồi. Để má tìm cách tính sổ với nó.

-Thôi má chuyện lâu rồi với lại cô Lạp cũng đã giải quyết cho con.

-Ừ vậy thôi con nằm đây nghỉ ngơi đi. Má đi xuống dưới để lo công chuyện cần gì cứ gọi má.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top