Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thái Anh ôm chặt Lệ Sa vào lòng, nàng cố gắng tìm kiếm chút hơi ấm còn sót lại trên người cô. Nước mắt nàng rơi ướt đẫm cả áo. Có gọi tên cô bao nhiêu lần đi nữa vẫn không có tiếng đáp lời. Gương mặt khả ái kia đã ra đi trong rất thanh thản, tựa hồ như đang ngủ. Nàng đưa tay lả lướt trên gương mặt đó rồi môi nàng đặt lên môi cô. Nàng muốn tìm lại nụ hôn ấm áp mà Lệ Sa đã trao cho bản thân nàng khi cả hai lần đầu đến đây. Nhưng hơi ấm đó đã không còn nữa mà thay vào đó là sự lạnh lẽo đến run người.

Người đang nằm trong vòng tay cô chỉ còn thân xác lạnh lẽo. Linh hồn kia sớm đã đi vào cõi vĩnh hằng. Là nàng....chính nàng đã khiến cô chọn cách này mà ra đi. Nàng tự trách bản thân mình đã hại cô.

-Lệ Sa giận em lắm đúng không. Giận em đến nỗi bỏ mặt em một mình ở lại trần thế này.

-Lệ Sa biết không.....em cũng đã có cảm tình với cô từ lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ. Tim em nó đã xuyến xao khi đôi mắt hai ta nhìn thấy nhau.

- Rồi dần về sau em cũng đã yêu người. Yêu người say đắm. Nhưng vì em sợ....em sợ duyên tình đôi ta lỡ làng như hai người con gái kia. Em sợ kết cục của đôi ta sẽ thảm hại như vậy. Em không muốn....em thật sự không muốn.

-Nhưng giờ em mới nhận ra rằng....được chết cùng tình yêu của mình nó còn sung sướng hơn khi phải sống để vừa lòng thiên hạ. Em sai rồi...em đã sai rồi.

-Lệ Sa yêu em mà lại bỏ em như vậy....Lệ Sa ác lắm.

Ác ? Em trách người ta ác với em, vậy em nghĩ xem ngày hôm đó em chưa rõ phân trần mà em đã đánh...đã mặc định người ta là người chụp lại khoảnh khắc đó rồi đưa cho nhà báo. Em có biết lúc đó tim của người ta đã vỡ vụn rồi hay không. Nhưng người ta không trách em...người ta đã nhận hết tất cả sai lầm về phía mình. Em xem như vậy có phải là em ác với người ta không Thái Anh. Người ta ra đi để cho em không khỏi bận lòng...mà em lại trách người ta.

-Lệ Sa đừng ngủ nữa....ở đây lạnh lắm. Thức dậy rồi về với em, về đến nhà hát em sẽ huỷ hôn. Sẽ cùng cô sống một cuộc sống riêng của chúng ta có được không. Đừng ngủ nữa mà Lệ Sa. Thức dậy mà nhìn em, thức dậy mà ôm lấy em đi.

Đớn đau, tuyệt vọng,..... có từ ngữ nào có thể diễn tả cảm xúc của nàng ngay bây giờ hay không . Nỗi mất mác này nó đau đớn tựa như ngày mà cha mẹ nàng rời bỏ nàng mà đi. Tim nàng đau đến mức tưởng chừng nó đã vỡ ra thành trăm mảnh. Tại sao...tại sao khi nàng tìm được người yêu thương mình thật lòng thì người ấy lại rời bỏ nàng đi. Bỏ mặc nàng ở lại thế gian đầy đau khổ này.

-Lệ Sa thích nghe em hát lắm đúng không. Em hát cho Lệ Sa nghe có được không. Em hát xong thì Lệ Sa phải thức dậy rồi chúng ta cùng nhau về. Lệ Sa muốn em hát bài gì, hay là em hát bài hát mà lần đầu tiên Lệ Sa đến nghe em hát nha.

*Khi biết em mang kiếp cầm ca
Đêm đêm phòng trà dâng tiếng hát cho người người bỏ tiền mua vui
Hỏi rằng anh ơi: Còn yêu em nữa không
Đừng nói nữa anh ơi
Xin đừng nói nữa làm gì
Anh nghĩ rằng
Đời người ca sĩ đáng thương và đáng được yêu.....*

Thái Anh vẫn còn nhớ như in trong đầu mình hình dáng mà Lệ Sa lần đầu gặp nàng. Lúc đó khi nàng đến gần hai má của cô cứ ủng đỏ, nói chuyện thì ấp a ấp úng. Nhìn bộ dạng đó của Lệ Sa nàng thật sự rất muốn cười. Ánh mắt mà Lệ Sa nhìn nàng khác hoàn toàn với những ánh mắt mà bọn đàn ông tham sắc nhìn nàng. Đó chính là ánh mắt ngọt ngào nhất mà nàng từng được thấy.

Nàng hát xong bài hát nhưng người nàng yêu cũng chẳng tỉnh dậy. Người ấy vĩnh viễn rời xa nàng, đây chính là lần gặp mặt cuối cùng của nàng và cô.

Tình yêu của hai người không sai trái. Mà chính là những định kiến ngoài kia, những con người tàn độc ngoài kia không thiết tha mà buông những lời cay nghiệt mới là người sai. Để rồi chỉ vì những định kiến đó mà khiến cho đôi trẻ đã lạc mất nhau.

-Lệ Sa trách mắng em thậm tệ em cũng có thể chịu được. Tại sao lại chọn cách này, tại sao lại rời xa em. Tại sao...tại sao lại trừng phạt em một cách tàn nhẫn cay nghiệt như vậy.

Ở ngoài cậu Hai và con Út trong lòng cứ bồn chồn. Đã rất lâu rồi vẫn chưa thấy hai người họ trở ra nên lúc này cả hai mới đi vào bên trong. Vừa định vào thì xe của nà chủ đã đến nơi.

-Bà đến đây làm gì.

-Tôi đến đưa Thái Anh về, để cô Lạp nói chuyện với Thái Anh bao nhiêu là đủ rồi.-Lúc nãy bà có đứng trước phòng nghe lén nên đã biết được nơi hẹn của hai người mà đến đây

Khi đến nơi thấy được Lệ Sa nằm trong vòng tay của Thái Anh đang khóc sướt mướt ba người cũng đã dần hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Họ dường như đã biết kết quả nhưng vẫn không tin. Ba người tiến đến gần họ, con Út lúc này không chịu nổi mà ngã quỵ xuống. Cậu Hai cũng đã nghẹn ngào tim như thắt chặt. Bà chủ hai mắt mở to đầy hoảng hốt khi không tin sự tình đang ở trước mắt mình.

-Thái Anh....em tôi....Lệ Sa nó....

Thái Anh nghe giọng cậu Hai nàng liền hướng mắt nhìn. Sau đó nàng nở một nụ cười rồi nói.

-Lệ Sa nói Lệ Sa muốn ngủ một chút.

-Má...má cũng ở đây sao. Má ở đây thì con cũng xin thưa..con với Lệ Sa yêu nhau thật lòng, má chấp nhận cho con với Lệ Sa được bên nhau nha má.

Lúc này bà chủ chỉ biết khóc rồi gật đầu đồng ý chứ không thể mở lời.

-Má đồng ý....má sai rồi con ơi. -Bà chủ đi đến bên cạnh mà ôm lấy nàng. Nhìn Thái Anh thê thảm đến mức này bà mới hiểu là bà sai rồi.

-Lệ Sa....Lệ Sa nghe má nói không. Má đồng ý rồi, má chấp nhận cho chúng ta ở bên nhau rồi. Chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau.

-Trời ơi tội nghiệp con tôi.

Bây giờ không ai nói với ai lời nào chỉ còn lại những tiếng khóc đau thương thấu tận trời xanh.

-Thái Anh....bây giờ cô để tôi đưa Lệ Sa về để an táng cho nó.

-Không....an táng cái gì. Lệ Sa đang ngủ. Lệ Sa chỉ đang ngủ mà thôi.

-Cô tỉnh táo đi....em tôi nó chết rồi, Lệ Sa nó đã chết rồi.

Thái Anh không cam tâm cô cứ lay động thân xác không hồn kia. Gọi tên bao nhiêu lần thân xác kia cũng không đáp lời nàng.

Sau một hồi Thái Anh mới cùng hai
người họ lên xe. Nàng ngồi ở ghế sau ôm Lệ Sa vào lòng, miệng cứ ngâm nga hát.

Đến chiều cũng đã đến nơi ông bà Lạp mới bước ra nghênh đón. Ông bà trách chỉ là đi chùa mà đến tận bây giờ mới về.

Thấy cậu Hai bước xuống xe cùng với gương mặt đẫm nước mắt lúc này hai ông ba tay chân run rẫy bước đến gần hỏi.

-Thằng Hai...sao bây khóc, Lệ Sa đâu.

-Cha...má....Lệ Sa....Lệ Sa bỏ chúng ta mà đi rồi.-Cậu Hai quỳ rạp xuống khóc nức nở.

-Bây nói bậy cái gì vậy. Em bây nó đi chùa cúng phật, bây nói chết là chết cái gì hả. Ăn nói bậy bạ.

Lúc này cậu Hai cố gắng gượng dậy đi vào trong xe.

-Thái Anh đến nhà rồi, cho Lệ Sa vào nhà thôi.

Thái Anh lúc này đôi tay buông lõng, cậu Hai nhanh chóng bế Lệ Sa.

Ông bà thấy Lệ Sa nằm trên tay cậu Hai bản thân họ cũng không trụ nổi. Bà Lạp ngất xỉu tại chổ con Út đã nhanh chóng chạy đến đở, ông Lạp từ từ tiến đến gần cậu Hai.

-Trời ơi....Lệ Sa con tôi, sao lại ra nông nỗi này.

Thái Anh lúc này mới bước xuống xe. Cô quỳ trước mặt ông rồi dập đầu.

-Hội đồng Lạp...là lỗi của con, vì con mà Lệ Sa mới ra đi như vậy. Tất cả là tại con.

Ông Lạp lúc này cũng nhận ra mình đã sai, nhưng đã quá trễ rồi. Ông đến gần đỡ Thái Anh đứng dậy.

-Cô và Lệ Sa không sai. Người sai là ta...ta hại chết con của ta rồi.

Rồi tang lễ của Lệ Sa diễn ra, Lệ Sa nằm trong quan tài ấy gương mặt rất thanh tao, trong cô lúc này cũng chỉ giống như đang ngủ. Thái Anh đứng cạnh bên bàn tay đặt lên ngực cô sau đó hôn lên môi cô một nụ hôn từ biệt. Mọi việc xảy ra quá nhanh, tựa hồ như một cơn ác mộng. Thái Anh đã tự nhéo tay mình đến bầm tím. Nàng nghĩ rằng đây chỉ là mơ, là một ác mộng. Nhưng không...mọi thứ đều là sự thật, Lệ Sa ra đi là sự thật.

Đứng cạnh quan tài nàng lấy bức thư được tìm thấy trong hộc tủ do Lệ Sa để lại mà đọc. Bức còn lại sớm đã được đưa đến tay ông bà hội đồng. Ý nguyện của cô sẽ được chôn cất ở khu rừng đó, nơi mà cô đã mạnh mẽ ngỏ lời yêu thương với nàng.

Ban đầu ông bà Lạp không nỡ để con gái mình yên nghỉ ở đó. Khu rừng lạnh lẽo Lệ Sa sẽ rất cô đơn. Nhưng đó đã là tâm ý của Lệ Sa trước khi chết họ cũng không muốn làm trái sợ Lệ Sa sẽ không yên lòng mà ra đi.

Nàng mở bức thư chầm chậm đọc từng dòng chữ do Lệ Sa viết. Nước mắt cũng đã làm ướt đi vài chổ trên tấm thư.

Thái Anh, xin lỗi vì đã để em tận mắt chứng kiến giây phút tôi ra đi. Xin lỗi vì đã khiến em phải bận lòng. Mọi chuyện xảy ra đều đã được sắp đặt sẵn, chúng ta không thể làm trái. Hai chúng ta có duyên không phận, kiếp này đã lỡ hẹn với nhau. Tôi chỉ mong em ở lại sẽ có được một cuộc sống an yên hạnh phúc, một cuộc sống an nhàn bình an. Xin lỗi vì đã bước vào đời em, mang đến cho em nhiều giông tố. Những điều nên nói tôi đã nói với em hết rồi, mong rằng em đừng tự trách mình. Hãy tiếp tục sống, xem như sống vì tôi cũng được. Nếu như có kiếp sau tôi vẫn mong chúng ta sẽ gặp nhau ở một cuộc đời mới hạnh phúc hơn bây giờ, rồi hai ta sẽ đường đường chính chính ở bên nhau, cùng nhau sống một đời hạnh phúc. Lời cuối cùng tôi chỉ muốn nói với em rằng...Lệ Sa yêu em.

Thái Anh ôm bức thư vào lòng khóc oà lên, đến giây phút cuối cùng Lệ Sa vẫn xin lỗi nàng. Từng câu từng chữ trên tấm thư nó như xát muối vào trái tim rỉ máu của nàng.

-Lệ Sa....Lệ Sa nghĩ bản thân cô chết đi thì em sẽ được hạnh phúc hay sao. Không...mất cô rồi em cũng không còn luyến tiếc gì với cuộc sống này. Hãy đợi em....nhanh thôi, chúng ta sẽ gặp em. Em sẽ không để cô rời khỏi em đâu. Đừng đi sớm....hãy đợi em.

———————————
Mấy bạn có fic nào SE cmt cho tui biết để tui đọc với

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top