Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

14. Dường như cảm thấy không khí có gì đó không ổn,Lưu Thanh Tùng giả vờ bình tĩnh đi đến bên Dụ Văn Ba rồi chầm chậm ngồi xuống. Dụ Văn Ba nhìn Lưu Thanh Tùng, rồi lại nhìn Lâm Vĩ Tường, nhìn Lâm Vĩ Tường rồi lại nhìn Lưu Thanh Tùng. Nó cảm thấy hai người này có vẻ chơi nghiêm túc thật. Cả hai đều không để lộ ra cảm xúc nào khác, nhưng mọi người có mặt trong phòng đều thấy được bầu không khí khó xử giữa hai người.

Khỉ và rùa liếc nhìn nhau, cùng bầy ra vẻ mặt bất lực. Con khỉ vươn vai nghĩ thầm "Sao hai cái đứa này vẫn cứ như vậy, không đứa nào chịu lùi một bước thế nhỉ."

Còn điều Cao Thiên Lượng nghĩ thì là Lưu Thanh Tùng xong đời rồi, sớm muộn gì cũng phải khóc thôi.

Tổ đạo diễn có vẻ cũng cảm nhận được bầu không khí khó xử này nên ngay lập tức ra hiệu trò chơi bắt đầu.

Cao Thiên Lượng thấy Lưu Thanh Tùng một mình đi vào căn phòng nhỏ trên tầng hai, ngay lập tức theo vào, tiện tay kéo cửa đóng luôn khiến Lưu Thanh Tùng mới vừa nằm xuống giật nảy mình.

"Anh đến đây làm gì, sao không cùng đồng đội đi tìm nguyên liệu nấu ăn?."

Cao Thiên Lượng nhìn Lưu Thanh Tùng nói.

"Tìm cái đếch gì, tao chịu."

Cao Thiên Lượng đến ngồi bên cạnh, phát hiện quay phim không đi theo mình, nó nói với Lưu Thanh Tùng:

"Lưu Thiếu, thất vọng à?"

"Tao thất vọng cái mẹ gì, mày câm hộ tao cái, cho tao nằm một lát."

"Lưu thiếu, anh cứng miệng thật đấy. Chờ ngày anh chớt có hỏa táng rồi vẫn bới ra được cái miệng này của anh."

Lưu Thanh Tùng không muốn tiếp chuyện nó, trở mình sang hướng khác. Bây giờ cậu nhìn ai cũng thấy phiền, phiền chớt đi được. Con rùa phía bên kia dường như không nhận ra cảm xúc của cậu, vẫn tiếp tục nói.

"Lưu Thiếu, anh muốn ngủ à, để em kể cho anh một câu chuyện nha."

Ngày xửa ngày xưa, có một chú mèo con, cuộc sống mỗi ngày đều rất tốt. Ngày nào cũng có đủ loại thức ăn đóng hộp cho mèo nhưng con mèo nhỏ này lại chán ngấy cuộc sống như vậy. Nó cảm thấy mỗi ngày ở trong nhà quá nhàm chán. Cho nên một ngày nọ, nhân lúc chủ vắng nhà, nó lén nhảy qua cửa sổ ra ngoài chơi. Nhưng vì mải chơi, mèo nhỏ đã quên đường về nhà. Trải qua mấy ngày ăn không đủ no, ngủ không ngon, mèo nhỏ nằm ở ven đường thành kính cầu nguyện. Nó nói: "Thượng đế ơi, con biết con đã sai rồi, xin ngài hãy tha thứ sự bồng bột và ngu dốt của con."

Một tia sáng xuất hiện làm mèo con chói mắt, hóa ra Thượng đế thật sự đã đến.

Ngài hỏi nó: "Con muốn điều gì?"

Con mèo nhỏ trả lời: "Nếu có thể, xin Ngài hãy ban cho con một viên thuốc hối hận, con muốn quay trở lại quá khứ."

Thượng đế nói: "Cái này cần con mang một chiếc lông phượng hoàng đến đây để đổi với ta."

Mèo nhỏ nói: "Nhưng trên đời này làm gì có phượng hoàng ạ."

Thượng đế mỉm cười không nói gì, quay người biến mất.

"Lưu thiêu, anh cảm thấy câu chuyện này như thế nào?"

Cao Thiên Lượng mỉm cười đi sang phía bên kia nhìn Lưu Thanh Tùng rồi hỏi.

"Đm rồi là mày muốn nói cái quái gì?"

Lưu Thanh Tùng không nhịn được, túm lấy cái gối ném về phía con rùa. Cao Thiên Lượng vươn tay đỡ lấy cái gối và đặt trở lại bên cạnh Lưu Thanh Tùng rồi dùng giọng điệu nghiêm túc nhất mà nói.

"Trên đời này không có phượng hoàng và tất nhiên cũng không có thuốc hối hận."

15. Lâm Vĩ Tường đi cùng với con khỉ tìm nguyên liệu, hắn thấy một căn phòng không có ai, đang định lao vào thì lại bị con khỉ túm cổ áo kéo ngược lại.

"Lâm Vĩ Tường mày có ngu không, đây là nhà vệ sinh đấy, mày còn muốn vào nhà vệ sinh để tìm thức ăn à?"

Lâm Vĩ Tường đẩy tay của anh ra, nghiêm túc viết trên tấm bảng trắng:

(Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất)

Lúc này, đội của Dụ Văn Ba tình cờ đi ngang qua và thấy cảnh này.

"Đây là ngữ cảnh phù hợp với câu này à?" Điền Dã trêu trọc hỏi Lâm Vĩ Tường.

"Anh trông chờ gì vào cái người học hành không đến nơi đến trốn này, viết được mấy chữ này cũng là quá khó với ảnh rồi." Dụ Văn Ba vỗ vai Điền Dã cười nhạo nói.

"Hahahahahahahaha"

Lâm Vĩ Tường mặc kệ tiếng cười nhạo, vẫn bước vào nhà vệ sinh. Năm phút sau, hắn đi ra tay cầm một túi khoai lang, nhìn mấy người trước cửa kiểu "Ừ, bố mày tìm được thật này."

Mọi người: "........"

"Tui chắc chắn không ăn khoai lang này nhé."

"Tui cũng vậy."

"+1"

Lâm Vĩ Tường thầm nghĩ, phàm nhân đúng chỉ là phàm nhân, không thể hiểu suy nghĩ của một vị thần như mình.

Đúng lúc hắn đang suy nghĩ, tiếng bước xuống cầu thang bên cạnh vang lên, Lâm Vĩ Tường cầm túi khoai lang để vào đến chiếc hộp ghi tên đội mình. Lưu Thanh Tùng nhìn bóng lưng kia, trong lòng cảm thấy chua xót, thậm chí còn nghe được tiếng bước chân của chính mình.

Trận đấu kết thúc trong tiếng cười đùa ầm ĩ, cuối cùng nhờ vào một túi khoai lang mà Lâm Vĩ Tường tìm thấy, đội của hắn giành chiến thắng với tỷ số 15:14.

Bốn người chiến thắng nằm trên sofa chờ đợi để hưởng thụ bữa tiệc nướng do bốn người kia làm.

Lúc này, Dụ Văn Ba cùng ba hỗ trợ khó khăn nhìn bếp nướng.

"Mẹ nó, còn phải tự nhóm lửa à." Dụ Văn Ba lấy than vừa chửi.

"Đứa nào nhóm lửa đây?" Tiểu Minh hỏi.

Lưu Thanh Tùng nhìn chằm chằm vào lò nướng, suy nghĩ trôi dạt về năm năm trước.

Khi đó, Lâm Vĩ Tưởng rủ bọn nó cùng nhau nướng thịt ngoài trời, đáng tiếc tên ngốc đó không thể dự báo thời tiết, hôm đó gió thực sự rất lớn, làm tóc Lưu Thanh Tùng bay tứ tung.

"Con chó thối này, ra ngoài mà mày không xem dự báo thời tiết trước à, gió to như này làm sao mà nướng thịt được?"

Lưu Thanh Tùng chửi Lâm Vĩ Tưởng vài câu rồi tức giận ngồi xuống một bên, cậu không muốn đứng bên cạnh lò nướng trong cơn gió mạnh như thế này đâu. Nhìn con chó kia loay hoay đốt than, lại bị gió thổi khói làm nước mắt nước mũi chảy tùm lum, trong lòng cậu không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Sau đó, khuôn mặt to lớn của con chó đó bất ngờ xuất hiện trước mặt cậu.

Khuôn mặt Lâm Vĩ Tưởng ám khói đen xì đi kèm với nụ cười ngu ngốc thương hiệu, đưa cho cậu một xiên cánh gà.

"Lưu Thanh Tùng nhanh thử đi, món mày thích ăn này, tao đã cho thêm nhiều ớt rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top