Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4 : Trùng phùng

Đông Dông Quân gặp được Vân ca của hắn rồi, Vân Ca của hắn ốm quá, nhìn hốc hác hơn hẳn lần gặp mặt lúc trước.

Diệp Đỉnh Chi chưa kịp nói lời chào thì đã ngất lịm đi, Bách Lý Đông Quân dang tay đỡ eo hắn, đầu hắn gục xuống, áp vào lòng Bách Lý Đông Quân, " trở về nhà thôi " Đông Quân nhìn hắn cười ngọt, thầm thì bên tai hắn.

   Đã ba ngày kể từ lúc Bách Lý Đông Quân đưa Diệp Đỉnh Chi rời khỏi, hai người tạm nghĩ ngơi ở một căn nhà nhỏ ngoại thành, hắn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Y canh hắn suốt cả mấy ngày này, không một khắc nào rời hắn, trước đây đã mất một lần rồi, giờ lại suýt mất, không thể nào an tâm được. Đã ba ngày rồi y chưa ngủ, cứ ngồi cạnh giường Vân ca của y, ngồi nhìn Vân ca một lát rồi bất giác ngủ quên nhưng tay vẫn nắm chặt cánh tay của người đang bất tỉnh kia.

  Đến đêm, ngón tay Diệp Đỉnh Chi bất giác cử động. Chỉ một hành động nhỏ như vậy đã có thể đánh thức Bách Lý Đông Quân, bởi vì y quá sợ rồi, sao có thể thực sự an tâm mà chìm sâu vào giấc ngủ cơ chứmm, chỉ giám hững hờ chợp mắt để kìm nén cơn buồn ngủ đang dồn dập ập tới.  " Vân ca, Vân ca, huynh tỉnh rồi sao, Vân ca!" y vừa lay lay tay hắn nhưng chẳng có động tỉnh gì xảy ra, chính y còn nghi ngờ là mình vì quá mệt mà sinh ảo giác.

    Tiếp tục như vậy cũng không phải là cách,  tiểu Bách Lý đành thắc lưng buộc bụng ra ngoài kiếm chút thức ăn với nước để duy trì mạng sống cho Diệp Đỉnh Chi. Giờ về thành Càn Đông thì e Diệp Đỉnh Chi không chịu nổi, còn quay lại Thiên Khải thì nguy hiểm trùng trùng, đành giấu hắn ở ngôi nhà tranh này, có lẻ sẽ an toàn hơn, đợi khi nào hắn tỉnh lại rồi tính tiếp.

  Y nấu cho Diệp Đỉnh Chi một bát cháo nóng hổi, tiểu Hầu gia từ nhỏ được cưng chiều đây là lần đầu xuống bếp, mặt mày lấm lem vội vã bưng cháo đút cho Vân ca.
Nhưng hắn đang hôn mê, đút làm sao đây ? Tiểu Bách Lý dùng tay bóp hai má hắn để miệng hắn mở ra rồi đút cháo vào, cháo vào bụng thì không được bao nhiêu vả lại còn đổ ngược ra ngoài, y thở dài một hơi đành chịu, dùng khăn nhúng qua nước ấm lau vết cháo tràng ra từ miệng chảy xuống cằm, ngực hắn. Đã cho ăn xong, tiếp đến là dọn sạch mùi máu tanh trên người hắn, máu nhượm trên y phục đã khô từ lâu, vết thương trước đó  bôi thuốc dường như không có tác dụng lại còn nhiễm trùng nên phải vệ sinh sạch sẽ người hắn mới có thể tiếp tục bôi thuốc.  Bách Lý Đông Quân cởi y phục Diệp Đỉnh Chi ra, có lẽ sợ hắn đau nên y làm rất từ từ, nhẹ nhàng, cẩn thận từng chút một. Tim y nhói lên một nhịp khi thấy vết thương chi chít trên người hắn, có vết sâu đến mức thấy cả xương, lòng y càng thêm uất hận tên Tiêu Nhược Cẩn kia.
    Bách Lý Đông Quân dùng nước ấm lau một mạch từ đầu đến chân Diệp Đỉnh Chi, chậu nước từ trong chuyển sang màu đỏ, thoang thoảng mùi tanh của máu, lau thêm mấy lần nữa rồi y bôi thuôc băng bó vết thương cho hắn. Đây là lần đầu tiểu Hầu Gia phải làm những chuyện như thế này nên cũng cảm thấy luốn cuốn, khó khăn. Y ngồi trên người Diệp Đỉnh Chi  ở thế quỳ gối, hai chân y dạng ra, người khom về phía trước đỡ Diệp Đỉnh Chi ngồi dậy để hắn tựa lên vai mình, một tay y choàng qua vai hắn, tay còn lại cầm khăn lau phía sau lưng cho Diệp Đỉnh Chi. Đột nhiên người Diệp Đỉnh Chi ngã về phía sau, Bách Lý Đông Quân mất đà mà cũng ngã theo sau, hai tay y kịp chống lại nếu không thì đã chạm môi hắn rồi, mũi y chạm vào đầu mũi hắn, chưa bao giờ khoảng cách hai người lại gần đến thế, dù trước kia có thân như thế nào thì y cũng chưa được nhìn kĩ gương mặt hắn như thế này, đến mức có thể nhìn thấy được từng đường nét nhỏ nhất trên mặt Diệp Đỉnh Chi, Bách Lý Đông Quân thầm nghĩ ' Vân ca quả nhiên rất đẹp, đến mức đệ nhất mỹ nhân Dịch Văn Quân còn mê đắm, huốn hồ gì là t....' nghĩ đến đây y hoản hồn không nghĩ nữa, mặt đỏ tía tai, tim đập bình bịch, lật đật ngồi dậy bôi thuốc rồi mặc lại y phục mới đàng hoàng cho Vân ca của y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top