Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương III:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trung tuần tháng chín, đội ngũ rước dâu cuối cùng cũng đến Lĩnh Nam, lại mất thêm năm ngày để đến dịch quán kinh thành. Cách ngày đại hôn chỉ còn hơn mười ngày, tuy gấp gáp, nhưng vẫn đủ thời gian chuẩn bị.

Thời tiết Lĩnh Nam so với Mạc Bắc thì nóng hơn rất nhiều, Tị Trần từ sớm đã thay ra hỉ phục dày nặng kia, người trong hoàng cung Lĩnh Nam quốc mang hỉ phục và thường phục đặc chế riêng đến cho y. Từ kiểu dáng, chất liệu màu sắc đều khác biệt so với Mạc Bắc, có điều đều là lễ phục, Tị Trần mặc vào chỉ cảm thấy mới lạ, không có bài xích.

Người Mạc Bắc chuộng màu lạnh, mà Lĩnh Nam ưa màu nóng, hai mươi mấy bộ y phục được đưa đến đều là sắc hồng cam rực rỡ. Tị Trần lựa một bộ y phục màu tím nhạt, kết hợp với trâm cài tóc màu hồng anh đào. Màu tím rất kén người mặc, nhưng Tị Trần mặc lên lại chỉ cảm thấy vô cùng phù hợp, quý khí trên người y toả ra từ sâu tận trong xương, khiến người ta nhìn thấy liền biết ngay y thuộc dòng dõi cao quý, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều đẹp đẽ sinh động, lưu loát như nước chảy mây trôi, không hề có dáng vẻ bị y phục áp chế, ngược lại còn có cảm giác "lụa đẹp vì người".

Không ít thị nữ trong dịch quán xuýt xoa với vẻ đẹp của Tị Trần, một đồn mười mười đồn trăm, chẳng mấy chốc danh tiếng của hoàng hậu tương lai đã truyền đi như nước chảy. Tị Trần lại an phận trong dịch quán, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, phong tục tập quán quy củ của Lĩnh Nam y đã học thuộc hết, hiện tại chỉ cần đợi đến ngày đại hôn phong hậu.

Chỉ là trước ngày đại hôn một hôm, Hận Sinh đột ngột nhận được thư của gia đình, bảo y phải về gấp. Vốn Hận Sinh định ở lại giúp Tị Trần qua được một ải này, không ngờ trong nhà xảy ra chuyện, buộc y không thể không về. Trước khi về chỉ đành để lại một chút dược phòng thân cho Tị Trần, rồi suốt đêm lên ngựa trở về Mạc Bắc.

Ngày mùng một tháng mười, đại hôn.

Từ sáng sớm, Tị Trần đã dậy sớm để trang điểm y phục, y có thị nữ của riêng mình, liền từ chối người Lĩnh Nam hầu hạ mặc y phục, chỉ để họ trang điểm và búi tóc. Xuất phát từ tôn trọng, người Lĩnh Nam được phái đến đều nhất nhất nghe theo chỉ thị của y, mới khiến Tị Trần thở phào nhẹ nhõm.

Đã cuối thu, thời tiết có chút lạnh, tuy so với Mạc Bắc thì không thấm vào đâu cả, nhưng Tị Trần vẫn phát hiện y phục có vẻ dày hơn một chút so với trước đây, khoé miệng y lập tức hơi cong, sự tỉ mỉ của Lĩnh Nam đế làm y bớt căng thẳng hơn. Hỉ phục đế vương đưa tới do một trăm hai mươi tú công gấp gáp làm ra trong ba tháng, vải mềm màu đỏ rực dệt tơ vàng, thêu chín đoá mẫu đơn đủ mọi màu sắc, hoạ tiết cửu linh kim phượng bằng chỉ vàng khiến y càng trở nên cao quý uy nghi. Mão phượng làm bằng ngọc quý khảm chín long chín phượng, hai bộ diêu, sáu trâm thoa, mười hai trâm cài, nặng đến mức Tị Trần đứng dậy thì lắc lư một chút, cũng may Ngọc Hà và Ngọc Liên nhanh nhẹn đỡ nàng, mới khiến y đứng vững lại.

"Nương nương, hôm nay người thật đẹp!"

Ngọc Hà cười nói. Bọn họ là thị nữ thiếp thân của Hoa phi, sau này đi theo Tị Trần, đối với Tị Trần cũng xem như nhìn y lớn lên, có vài lời có thể dám nói thẳng. Các cung nữ còn lại tuy không dám nói vậy, nhưng trong lòng vẫn gật đầu đồng ý.

Tị Trần cười không đáp, để cho bọn họ nâng y ra cửa lớn, hướng về Mạc Bắc quỳ bái ba bái, rồi mới rời khỏi Dịch Quán, lên phượng liễn.

Theo quy củ Lĩnh Nam, phượng liễn không đi thẳng vào cung mà đi đến Hoàng Lăng tế tổ trước, đế hậu cũng sẽ bái thiên địa ở đó. Lĩnh Nam đế đã đợi sẵn từ sớm, khi Tị Trần vừa bước ra khỏi phượng liễn, ánh mắt hắn liền dừng ở trên người y.

Trước ngày đại hôn, Tùy Tiện đã nghe không ít người truyền miệng về dung mạo Hoàng hậu tương lai xinh đẹp thế nào, khí chất cao quý ra sao, lúc đó hắn chỉ nghĩ là y bỏ tiền mua danh chuộc tiếng, nhưng thám tử báo lại Tị Trần rất an phận, chưa từng nhúng tay vào bất cứ chuyện mờ ám nào làm hắn có cái nhìn mới về y, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức có cái nhìn mới thôi. Công chúa duy nhất của Mạc Bắc, không phải con ruột của Mộ hoàng hậu nổi tiếng khắc nghiệt lại có thể bình an trưởng thành đến hiện tại, hắn không tin y không có chút tâm kế gì, lời đồn kia phỏng chừng là thủ đoạn nho nhỏ gì đó, nhưng khi nhìn đến người thật đứng ở trước mắt, Tùy Tiện vẫn cảm thấy vô cùng rung động.

Người trước mặt như bước ra từ trong tranh, dáng người hoàn mỹ, phượng bào trên người của y hoa lệ cao quý như vậy, nhưng không thể lấn át khí chất của y chút nào, ngược lại còn tôn lên dung nhan xinh đẹp và phong thái ung dung tao nhã. Mỗi bước đi của y đều tràn đầy tự tin, thấy hắn nhìn về phía y, khoé môi y cong lên một nụ cười nhẹ, cũng không trốn tránh hay ngại ngùng, ánh mắt dịu dàng nhìn hắn, chỉ là dưới đáy mắt có chút tối tăm. Tim Tùy Tiện bỗng thịch một cái, có một tia cảm xúc kì lạ dâng lên nơi đáy lòng, không hiểu sao, hắn có cảm giác vương hậu của hắn sẽ mang tới cho hắn thật nhiều kinh hỉ.

Trong lúc Tùy Tiện quan sát Tị Trần, Tị Trần cũng lặng lẽ đánh giá Tùy Tiện. Người này dáng người cao ráo, thân thẳng như tùng, một thân hỉ bào thêu chỉ vàng và đồ đằng ngũ trảo kim long, khí thế tôn quý bễ nghễ chúng sinh hiện ra, so với phụ hoàng hay ca ca nàng đều không hề kém. Tị Trần thấp giọng than thở, khó trách hắn mới hai mươi mốt tuổi liền có thể dẹp loạn Ngũ vương, ngồi lên ngôi đế, khó trách Lĩnh Nam có thể phát triển tốt đến như vậy, nhìn qua ánh mắt sáng rọi như nhìn thấu tất cả kia, quả thật chính là người sinh ra để đứng ở trên cao, ngạo thị thiên hạ.

Tùy Tiện đột nhiên bước xuống bậc thang trước con mắt kinh ngạc của giám quan và dân chúng chứng kiến. Theo lễ nghi, vương hậu phải tự mình đi hết mười tám bậc thang để đến chỗ vương thượng, rồi cả hai mới cùng nhau bước lên chín mươi chín bậc thang, đến trước tế đàn lễ bái. Ngọc Hà Ngọc Liên vụng trộm vui vẻ, điều này chứng minh Lĩnh Nam Đế có hảo cảm với công chúa của các nàng, đây là chuyện không thể nào tốt hơn được.

Tị Trần thấy Tùy Tiện bước xuống, cũng hơi kinh ngạc một chút, không biết hắn muốn làm gì. Tùy Tiện rất nhanh đi tới trước mặt y, trước con mắt nhìn chòng chọc của mọi người bảo Ngọc Hà và Ngọc Liên lui xuống, sau đó chủ động nắm lấy tay Tị Trần.

Lúc tay hai người chạm nhau, Tị Trần và Tùy Tiện không hẹn cùng ngẩn người một chút, Tị Trần không được tự nhiên muốn rút tay ra nhưng lại bị Tùy Tiện nắm chặt, thấy tay nàng hơi lạnh, hắn nhíu mày, hỏi:

"Lạnh lắm sao?"

Tị Trần quẫn bách một lát, lắc đầu nhỏ giọng nói:

"Thân thể thiếp thân từ nhỏ vốn vậy."

Tùy Tiện không hỏi nữa, cẩn thận nắm lấy tay Tị Trần, hai người song song mà đi. Hết mười tám bậc, Tùy Tiện dừng lại một lát, Tị Trần tò mò nghiêng đầu nhìn sang, Tùy Tiện nhẹ nhàng nói:

"Đi hết chín mươi chín bậc thang này, từ nay về sau nàng là thê tử của trẫm rồi!"

Tị Trần cứng đờ người. Nếu y là nữ tử, chắc chắn sẽ cảm động muốn chết, nhưng y rõ ràng là nam nhân.. nghĩ tới cảnh tối nay hắn biết được sự thật, có lẽ sự ôn nhu này sẽ không còn nữa. Có lẽ hắn sẽ tức giận và phẫn hận vì y lừa gạt hắn.. Tị Trần nghĩ xong, chỉ cảm thấy khổ sở, cả người hơi run một chút. Biểu cảm kì lạ của y làm Tùy Tiện thắc mắc, hắn hỏi:

"Mệt sao?"

Tị Trần chịu không nổi sự quan tâm này, gật đầu xem như cam chịu.

Vì thế, dân chúng chứng kiến một màn vương thượng và vương hậu đang dắt tay nhau bỗng nhiên biến thành vương thượng một tay ôm eo vương hậu, xong có lẽ ngại bước đi với tư thế này quá phiền phức, trực tiếp bế ngang người lên, từng bước từng bước đi hết chín mươi chín bậc thang trải đầy thảm đỏ.

Chuyện này mấy trăm năm sau vẫn còn được hậu thế nhắc lại mãi, đều nói Thừa Văn Đế và Tĩnh công chúa lúc đó nhất kiến chung tình, ngày đại hôn ôm lấy vương hậu bước lên đài cao, trở thành một trong những thiên tình sử được ca ngợi nhiều nhất.

Lễ bái trên tế đàn kéo dài tận mấy canh giờ, tuy từ nhỏ Tị Trần đã tham gia không ít lễ bái như vậy, nhưng vẫn suýt chút chịu không nổi mà ngất đi, cũng may cuối cùng Tùy Tiện hạ lệnh rút gọn thời gian tấu nhạc, y mới miễn cưỡng vượt qua được. Trở về hoàng cung, Tùy Tiện cho phượng liễn trực tiếp đi Phượng Ninh cung, lúc tới nơi, hắn tự mình ôm Tị Trần xuống phượng liễn, khiến các cung nhân kinh ngạc không ngớt.

Chưa từng thấy qua một vương thượng ôn nhu như vậy.

Tị Trần rất mệt, nên cũng không quan tâm cái gì quy củ không quy củ, hơn nữa là Tùy Tiện chủ động ôm nàng, vương thượng đã hành động, ai dám can ngăn. Y chủ động ôm cổ Tùy Tiện, dựa sát vào người hắn, mắt nhắm lại, nên cũng không phát hiện Tùy Tiện nhìn bộ dạng ỷ lại của y, khoé môi khẽ cong lên.

Tùy Tiện đi thẳng vào thiên điện, bởi chính điện là tân phòng của hai người, sau tiệc tối mới được vào. Hắn ôm Tị Trần ngồi xuống giường nhỏ, rút hết trâm cài tóc trên đầu y ra, Tị Trần thở ra một hơi nhẹ nhõm, xoay xoay chiếc cổ nhỏ, nhưng khi Tùy Tiện cởi thắt lưng y, Tị Trần giật mình né ra xa, cả người căng chặt, sắc mặt trắng bệch mang theo đề phòng nhìn hắn.

"Ngươi.. Ngươi làm gì?"

Lần thứ hai Tùy Tiện thấy Tị Trần phản ứng kì lạ như vậy, nhưng hiện tại không phải là thời cơ thích hợp để hỏi, hắn cười nói:

"Nàng ngủ một lát đi. Tối nay còn dạ yến, trẫm sợ nàng mệt."

Tị Trần lúc này mới hiểu mình nghĩ sai, mặt đỏ lên, quẫn bách không nói được một lời.

Tùy Tiện rất muốn cười nhưng sợ Tị Trần thẹn quá hoá giận, lần nữa kéo người về trong lòng mình, giúp y cởi ra y phục dày nặng chỉ chừa lại áo lót, rồi nhìn Tị Trần nằm xuống, đắp chăn ngay ngắn cho y mới đứng dậy rời đi.

"Ngươi.. Vương thượng không nghỉ ngơi sao?"

Ánh mắt Tùy Tiện loan loan:

"Không bỏ được trẫm?"

Tị Trần lần thứ hai nghẹn lời, thấy gương mặt hắn đầy ý cười, biết hắn đang trêu ghẹo mình, y tức giận hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không để ý tới hắn nữa.

Độ cong nơi khoé môi Tùy Tiện càng ngày càng lớn, hắn ra cửa, phân phó Ngọc Liên Ngọc Hà vào phòng canh giữ tùy thời hầu hạ, mới trở về Dưỡng Tâm điện thay y phục, đồng thời căn dặn phía dưới tối nay tiệc tối có thể giản lược cái gì thì giản lược cái đó.. Hắn gấp không chờ nổi muốn tìm hiểu thêm về vương hậu của hắn rồi.

Tị Trần thật sự rất mệt, cũng ngủ rất sâu, lúc Tùy Tiện gọi y, y vẫn còn không chịu tỉnh, dụi dụi mắt mấy lần mới miễn cưỡng ngồi dậy.

Nhìn dáng vẻ như con mèo nhỏ này, Tùy Tiện chỉ cảm thấy trái tim của hắn như bị hoà tan ra. Gỡ tay không cho Tị Trần dụi mắt nữa, Tùy Tiện gọi Ngọc Hà mang nước ấm tới cho y rửa mặt.

"Nàng còn không dậy nữa là sẽ trễ giờ tham gia dạ yến đấy."

Tị Trần giật mình mới nhớ ra đêm nay còn tiệc tối, nhìn ra bên ngoài sắc trời đã tối sầm liền cả kinh, ánh mắt nhìn Ngọc Hà mang theo tia trách cứ:

"Bổn cung đã dặn ngươi giờ Dậu gọi bổn cung dậy?!"

Ngọc Hà vội vã quỳ xuống, đang định giải thích, Tùy Tiện đã đỡ lời:

"Đừng trách các nàng, là trẫm không cho các nàng gọi nàng dậy."

Tị Trần mím môi nói:

"Dạ yến quan trọng, vương thượng làm thế không hợp với quy củ."

Tùy Tiện nhận lấy khăn từ Ngọc Hà, dịu dàng lau mặt cho Tị Trần:

"Nàng mệt như vậy, trẫm không nhẫn tâm đánh thức nàng."

Đối với lời ngọt ngào của Tùy Tiện, Tị Trần không hiểu sao xấu hổ đến đỏ bừng mặt, y ảo não, bản thân không lẽ đã biến thành một tiểu nữ tử? Thật là không có tiền đồ mà..

Tùy Tiện để Ngọc Hà đỡ Tị Trần dậy, Ngọc Liên mang đến mấy bộ cung trang, hỏi Tị Trần đêm nay mặc bộ nào.

"Lấy bộ màu tím sẫm đi!" Tùy Tiện ngồi một bên tháp lên tiếng.

Ngọc Liên nhìn Tị Trần, thấy y gật đầu mới hầu hạ Tị Trần thay quần áo.

Ánh mắt Tùy Tiện dáng chặt vào người Tị Trần làm y cảm thấy không tự nhiên, thầm nhủ cả hai đều là nam nhân, hắn có y cũng có, không cần xấu hổ.. Dày vò mãi cuối cùng cũng xong, Tị Trần nhìn lại mới phát hiện chất liệu, màu sắc và kiểu dáng của bộ cung trang này y hệt bộ mà Tùy Tiện đang mặc. Không cần nói cũng biết đây chắc chắn là tình lữ trang trong truyền thuyết rồi.

Tị Trần giả vờ không hay biết, để cho Ngọc Hà Ngọc Liên búi tóc, Tùy Tiện nhìn Tị Trần thẳng lưng ngồi trước gương đồng, gương mặt đầy sự vui vẻ.

Hắn biết y hiểu được ý nghĩa của tình lữ trang.

Làn da của Tị Trần rất trắng, hợp với những màu đậm, hắn nhìn không sai, bộ cung trang này càng tôn lên nước da trắng nõn của y, lại thêm một kiểu tóc đoan trang, hai trâm cài bộ diêu bằng thạch anh tím và phỉ thúy, đơn giản nhưng không mất quý khí, quả thật đúng như ý hắn. Ngày hôm nay nhìn y bị vây trong cung trang và đầu sức nặng nề làm hắn không muốn y hằng ngày phải chịu tội như vậy, xem ra mặc tình lữ trang là một ý tưởng không tồi. Trong lòng Tùy Tiện âm thầm nghĩ sau này nên chuần bị thêm nhiều bộ tình lữ trang nữa.

Lúc Tùy Tiện và Tị Trần đến Linh Sơ Điện, đã là giờ Thân, văn võ bá quan cùng nữ quyến đã đến đầy đủ, tiếng hô vương thượng vương hậu giá lâm làm cả đại sảnh đang ồn ào thoáng chốc an tĩnh lại.

Tùy Tiện nắm tay Tị Trần, hai người song song bước đi đến trước chủ vị, có người tinh ý nhận ra vương thượng vương hậu mặc tình lữ trang, cũng có người để ý vương thượng từ đầu đến giờ vẫn nắm tay vương hậu không hề buông ra, nhưng cho dù trong lòng nghĩ thế nào, họ đều thu liễm tâm tư của mình, bày ra vẻ mặt hân hoan phấn khởi, đồng loạt quỳ xuống đồng thanh nói:

"Vi thần/thần phụ/thần nữ khấu kiến vương thượng, vương hậu. Chúc mừng vương thượng, vương hậu nương nương đại hôn, nguyện vương thượng, vương hậu bách niên giai lão, mãi mãi không rời!"

"Chúng ái khanh bình thân! Hôm nay là ngày vui của Trẫm và vương hậu, các khanh cũng đến chung vui, không say không về!"

"Tuân chỉ!"

Tùy Tiện phất tay, cùng Tị Trần ngồi xuống, ra lệnh cho quần thần đứng lên, tất cả tầm mắt không hẹn đều vô tình cố ý nhìn về phía Tị Trần. Y vẫn ngồi yên ở đó, sống lưng thẳng tắp, miệng treo nụ cười ôn hoà cao quý, khiến người khác tìm không ra một lỗi nhỏ nào.

Rượu quá ba tuần, lục đục có thần tử tiến lên dâng đại lễ, Tùy Tiện một bên thu lễ, một bên nhìn vẻ mặt mấy lần muốn nói lại thôi của Tị Trần, hắn đem rượu trước mặt y đổi thành nước trái cây, mới cười nói:

"Nàng muốn hỏi gì cứ hỏi đi, giữ mãi trong lòng như vậy không sợ nghẹn hả?"

Tị Trần tức giận với cách nói của Tùy Tiện, rõ là người đứng đầu một quốc gia, lại ăn nói tùy ý như vậy, nhưng y không có biện pháp phát tác, đành hỏi:

"Nghe nói vương thượng còn ba vị vương gia, vì sao hôm nay không xuất hiện?"

Nụ cười trên mặt Tùy Tiện đậm thêm, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đến cực điểm:

"Hai người đó bận việc, thập nhất không quen thức khuya, vài ngày nữa sẽ đến vấn an nàng. Đừng sốt ruột!"

Tị Trần gật đầu, y biết sự việc không đơn giản như vậy nhưng nếu Tùy Tiện không muốn nói y sẽ không nhiều lời. Ở trong hoàng cung, biết quá nhiều cũng không phải một việc tốt.

Tiệc tối kết thúc nhanh đến nỗi Tị Trần hơi bất ngờ, không phải tiệc tối bình thường đều kéo dài tận tới giờ Hợi sao--- đột nhiên bắt gặp ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Tùy Tiện, Tị Trần liền hiểu đây là ý của hắn. Nghĩ đến chuyện sắp tới, Tị Trần liền cảm thấy căng thẳng tột độ, sợ hãi xen lẫn lo lắng bắt đầu bao phủ lấy y, Tùy Tiện lại dắt tay Tị Trần về Phượng Ninh Cung, nhưng lần này Tị Trần chỉ ước sao cho con đường này kéo dài vô tận..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top