Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Đỉnh Chi vươn tay xoa xoa những giọt máu trên cổ, y không những không cảm thấy khó chịu mà chỉ nhìn hắn rồi mỉm cười.

"Phu quân đây là sợ ta không phải nữ tử, không có lạc hồng, nên mới cố gắng bù đắp cho ta như này à?"

Hắn có chút sững sờ nhìn nam nhân tuấn tú trước mắt, nhưng cũng không để y đợi lâu. Hắn vươn tay cởi thắt lưng hỷ phục rồi lại bắt lấy cánh đùi trơn mịn của Diệp Đỉnh Chi rồi dùng lực véo một cái. Trên làn da trắng nõn bị lưu lại vài vết hằn nhưng kẻ thủ phạm vẫn nhởn nhơ tỏ ra vô tội mà nhìn y từ trên cao.

"Nương tử nói vậy là oan uổng cho ta rồi, ta chưa bao giờ nghĩ như vậy cả."
Vừa nói hắn vừa vươn tay cởi sạch hỷ phục trên người Diệp Đỉnh Chi xuống. Một tay hắn đặt lên cổ người kia véo nhẹ một cái, một tay lại bận rộn dang hai chân người kia ra. Hắn để hết gối lên đầu giường rồi ép đùi người kia vào trên đệm giường.

Bách Lý Đông Quân xoay xoay cổ tay, rồi vươn tay lên cổ kéo đầu người kia lại gần hắn, rồi hôn lên khuôn mắt trắng nõn xinh đẹp như ngọc kia một cái.

"Nếu cần lạc hồng, thì sao phải tìm cái khác đến thay thế làm gì."

Đêm động phòng hoa chúc, Diệp Đỉnh Chi vốn còn ngượng ngùng cơ.

Má y ửng hồng kéo đến tận mang tai, chạm vào thân thể y lại càng cảm thấy nóng hơn.

Nhưng mà người khác chỉ nghĩ rằng hắn ta uống nhiều rượu quá nên mới đỏ mặt thôi.

Đến cả Bách Lý Đông Quân cũng nghĩ như thế.

Chắc là chỉ có mình Diệp Đỉnh Chi biết hắn còn hơi ngại ngùng một chút thôi.
Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên bọn họ động phòng.

Lần đầu tiên là ở kỳ thi học đường, đêm ấy y bị thương nặng nên đã qua đêm cùng với Bách Lý Đông Quân.

Nói đúng hơn là nửa đêm.

Đến lúc gà gáy, hắn vội vã bỏ đi, vội đến mức không kịp làm sạch chất dịch trắng mà Bách Lý Đông Quân lưu lại bên trong bụng hắn.

Đến ngày thứ hai thì lệnh bắt Diệp Đỉnh Chi đã được dán ở khắp các ngõ lớn ngách nhỏ ở thành Thiên Khải.

Con trai thứ tư của Diệp Vũ.

Vậy mới nói, có cái gì đâu mà ngại ngùng?

Có nhiều chuyện mà Diệp Đỉnh Chi không nói thì cũng chả có ai biết được.
Bách Hiểu Đường trong giang hồ không biết, đến cả Bách Lý Đông Quân cũng chả biết được.

Cóc ngọc ngắm nhìn làn mây sắc màu giữa trời, một ánh sáng nhàn nhạt rọi xuống sân sau vốn đang yên tĩnh của phủ Trấn Tây Hầu, rồi lại một làn gió xuân say đắm lướt qua.

Món đồ ấm nóng thon dài của Bách Lý Đông Quân dán sát ngọc huyệt của Diệp Đỉnh Chi, Diệp Đỉnh Chi nhìn hắn mà cười nhạt, sâu trong đôi mắt đen tuyền lại ánh lên một màu tím sẫm.

Tựa như mị thuật trong bí tịch Lang Nguyệt Phúc Địa nằm ở đỉnh Cô Hà, Tử Hà.

Sau đó bởi vị sơ hở, mà đi vào ma đạo, ma tính trong người lại mạnh hơn mấy phần.

Món đồ ấm nóng thon dài ấy cũng không do dự nữa mà đẩy thẳng vào vách huyệt chật hẹp ấy, đầu trụ xuyên qua lớp thịt mềm bao vây mà từ từ tiến vào, vách thịt mềm mại dường như không chịu nổi mà cứ bao vây, quấn chặt lấy thân cột.

Diệp Đỉnh Chi "hừ" một tiếng rồi tiếp tục nhìn người trên thân mình.

Nhưng mà lần này y lại cười.

Vài giọt máu đỏ tươi nương theo viền mông mà nhỏ xuống đệm, tựa như hoa mận nở rộ trên nền tuyết trắng.

Hoa khai kham chiết trực tu chiết, mạc đãi vô hoa không chiết chi.

Bách Lý Đông Quân cũng không phải là không làm gì mà cứ thế tiến vào, hắn vươn tay lấy chén rượu ở phía đầu giường, đổ nó lên cửa huyệt mềm lại của y, huyệt khẩu tựa như gặp lạnh mà co rút một chút. Cũng vì vậy mà cửa huyệt hé mở nhè nhẹ, nhìn kiểu gì cũng thấy đang mời gọi người khác đừng chậm trễ mà đến gần một chút.

Người ta thường nói thế tử gia của phủ Trấn Tây Hầu là người sát phạt quyết đoàn, chẳng lẽ đứa con trai duy nhất là hắn đây lại chịu thua ông ta à.

Cánh tay của tân lang ôm trọn vòng eo thon gọn của nam nhân, bỗng chốc cảm thấy nó còn gầy hơn lúc sơ khảo của học đường nữa.

"Ta tưởng rằng Ma Tiên kiếm ấy chỉ làm cho mặt của huynh trở nên nữ tính hơn thôi."

"Phu quân à, cái này không liên quan đến Ma Tiên kiếm."

Trụ ngọc va chạm bên trong cơ thể người kia, miệng huyệt của người kia càng siết chặt hơn khi hắn ta xuyên qua vách thịt. Dịch ruột ấm áp rưới lên đầu trụ, cứ mỗi lần đẩy lại bắn ra, làm bẩn tấm trải giường dưới thân.

Nhưng Diệp Đỉnh Chi không thể chịu đựng nổi nữa, hắn mặc kệ Bách Lý Đông Quân đâm rút mà rên rỉ, âm thanh phát ra ngày càng quyến rũ hơn.

Cái này không giống với trước đây.

Trước đây, cho dù Bách Lý Đông Quân có hành hạ hắn thế nào, hắn cũng chỉ cắn môi nhịn xuống, nuốt lại những tiếng rên rỉ kia.

Nhưng hiện tại hắn là thê tử của Bách Lý Đông Quân.

Có nhiều chuyện mà Diệp Đỉnh Chi không nói thì cũng chả có ai biết được.

Thực ra hắn không thích đau.

____________________

Dạo này mị mê cặp Vũ Hà, Hắc Nguyệt với Lôi Phong nữa cơ, thế mà chưa có fic để trans T^T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top