Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

30. [Uyển Truy] Bí mật song sinh (p4) (H nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy là cuối cùng mọi hiểu lầm đã được giải quyết, mọi người cùng nhau làm tiệc chúc mừng cũng như tiệc chia tay vì ngày mai Tư Truy cùng mọi người phải trở về nếu không mọi người ở Lam gia sẽ lo lắng. Khi kết thúc bữa tiệc, Ôn Uyển vì quá vui nên đã uống say khiến Tư Truy phải dìu hắn về phòng, đặt ca ca lên giường, y vừa cởi bớt áo cho hắn vừa khẽ trách: "Huynh thật là, cho dù tửu lượng có tốt cũng đừng uống nhiều như vậy chứ? Hại sức khỏe lắm có biết không?"

Ôn Uyển ngắm nhìn đệ đệ mình, khẽ mỉm cười nói: "Xin lỗi, chỉ vì ta quá vui mà thôi, nhưng như thế cũng tốt vì như vậy ta sẽ được đệ chăm sóc"

"Huynh không được ỷ lại như v...này" y còn chưa nói xong đã bị kéo vào một nụ hôn, Tư Truy giật mình vội lùi lại nhưng ngay lập tức lại bị kéo xuống hôn tiếp. Sau khi kết thúc nụ hôn, Ôn Uyển mỉm cười tà mị nói: "Ta yêu đệ" rồi đè y xuống dưới thân mình

"Huynh đang làm gì vậy?" Tư Truy bối rối

"Tất nhiên là làm đệ rồi" Ôn Uyển lập tức cởi lớp áo cuối cùng của mình ra nhưng bị Tư Truy nắm lại, y lắc đầu nói: "Không được, chúng ta là huynh đệ, lại là đàn ông con trai, không thể làm loại chuyện này"

"Tại sao không chứ? Các tiền bối của đệ vẫn hay làm đó thôi. Vả lại...chính vì chúng ta là nam nhi nên sẽ không sợ việc loạn luân này đâu"

Tư Truy nhận ra lời nói của Ôn Uyển vô cùng sắc sảo, một người đang say không thể nghĩ ra được những lời này liền nhận ra từ nãy tới giờ hắn chỉ giả vờ để tiếp cận thân mật với mình thôi, y tức giận nói: "Huynh giả say để lừa ta, đáng ghét"

"Haha, bị phát hiện rồi, không ngờ Lam Tư Truy nổi tiếng dịu dàng của Cô Tô Lam thị lại còn biết mắng người cơ đấy, mặt này của đệ chắc chỉ có mình ta thấy thôi nhỉ? Được rồi, đã vậy ta sẽ biến đêm nay trở thành đêm tuyệt vời nhất của cả hai ta"

Dứt lời, không để Tư Truy kịp phản ứng hắn đã cởi hết quần áo của cả hai ném xuống đất, động tác thoăn thoắt như đã làm chuyện này rất nhiều lần

"A Uyển, đừng mà..." Tư Truy lên tiếng ngăn cản nhưng có vẻ không có hiệu quả

Ôn Uyển biết y không thể chống lại mình liền được nước làm tới, hắn bắt đầu sờ soạng khắp người y rồi ngậm cắn phần xương quai xanh nhạy cảm, tiếp đó lại đến cặp ti hồng hào trước ngực khiến y không khỏi ngại ngùng nhưng vẫn phải thừa nhận rằng kỹ thuật của hắn rất tốt.

Tầm mắt Tư Truy thoáng mờ ảo liếc nhìn về phía vai trái của Ôn Uyển, một vết bớt hình mặt trời như ẩn như hiện trông thật đặc biệt trên cơ thể của một con người đã sớm được định sẵn là sẽ trở thành người gánh vác trên vai tương lai của cả gia tộc

Thấy đệ đệ có vẻ không tập trung vào chính sự, Ôn Uyển lấy làm lạ hỏi: "Sao vậy A Nguyện, ta làm đệ không thoải mái sao?"

Y lắc đầu đáp: "Không phải, chỉ là...vết bớt đó...ta tự hỏi có phải vì nó mà huynh đã phải chịu nhiều vất vả hay không?"

Hắn sờ vào vết bớt của mình, khuôn mặt thoáng chút buồn nhưng vẫn nở nụ cười, nói: "Cũng không hẳn, thứ này từ xưa đã được xem là dấu hiệu của sự cao quý, người của Ôn Nhược Hàn đã phát hiện ra nó lúc đến giám sát sinh hoạt của người dân tộc nhánh khi chúng ta mới chỉ là trẻ sơ sinh, ta đúng là đã gặp nhiều nguy hiểm chỉ vì nó và còn làm liên lụy tới đệ nữa nhưng mà nó đã giúp ta có thêm ý chí vượt qua mọi khó khăn để được như ngày hôm nay, ta phải biết ơn nó mới đúng"

"Cũng phải"

"Mà nè, đệ tự nhiên đổi chủ đề như thế là không được, chúng ta đang làm chính sự mà. Hơn nữa ta bắt đầu thấy..."

Nhắc tới đây, Tư Truy vô thức liếc xuống cậu nhỏ của đối phương, không biết hắn đã nhịn bao lâu mà lại khiến nó cương tới mức dựng đứng cả lên, y bất chợt rùng mình, mặt lại thoáng đỏ lên, nói: "Huynh vẫn còn muốn làm sao? Đệ...đệ vẫn chưa sẵn sàng..."

"Ta biết, nhưng thứ đó của đệ đã sẵn sàng rồi" dứt lời, hắn kéo chiếc chăn nãy giờ vẫn còn che chắn bộ phận giữa hai chân của Tư Truy ra, để lộ vật nhỏ của y đã dựng đứng từ khi nào, cứ như nó đang mời gọi hắn tiến vào vậy"

Ôn Uyển trầm trồ: "Xem ra không tệ chút nào nhỉ, vậy thì ta không khách sáo nữa"

Hắn nhanh chóng cúi xuống bắt đầu cho từ từ dương vật to lớn của mình vào tránh để Tư Truy bị thương trong lần đầu tiên, y bắt đầu cảm nhận được từng chuyển động của đối phương bên trong lỗ huyệt của mình, cảm giác vô cùng chân thật

Tư Truy khẽ rên lên vài tiếng rồi dường như chưa thỏa mãn, y xấu hổ tránh ánh mắt Ôn Uyển, khẽ gọi hắn: "A Uyển..."

"Sao thế?"

"Huynh...có thể nhanh lên một chút được không?"

Ôn Uyển bật cười nói: "Đệ chắc chứ? Ta sợ đệ đau nên mới nhẹ nhàng nhưng nếu đệ đã nói như vậy thì..."

Hắn còn chưa nói hết câu thì phần dưới đã bắt đầu chuyển động nhanh hơn, Tư Truy bất chợt cảm thấy khoái cảm dâng trào nhưng rồi bắt đầu đau rát cứ như là bị một thanh kiếm cứa vào da vậy, nhưng y không thể phủ nhận sự sung sướng hiện tại của mình, vô thức hét lên: "A...đau quá, huynh nhẹ một chút..."

"Quá muộn rồi, ta sắp ra đến nơi rồi" hắn nói rồi lại tiếp tục khuấy động bên trong y cho đến khi xuất hết ra ngoài, cùng lúc đó, Tư Truy cũng bắn ra rồi nhanh chóng kiệt sức chìm vào giấc ngủ

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Tư Truy cảm thấy cả người đau ê ẩm, đây chính là cảm giác bị người khác thượng hay sao? Cuối cùng y cũng đã hiểu vì sao Ngụy tiền bối thường ôm eo vào sáng sớm sau khi "mỗi ngày" cùng với Hàm Quang Quân, cảm giác đau đớn này quả thực không dễ chịu chút nào. Lúc bấy giờ y mới chú ý đến xung quanh, trong phòng chỉ còn một mình y nhưng quần áo đã được thay mới sạch sẽ, có lẽ Ôn Uyển đã làm điều đó sau khi y thiếp đi, ít nhất hắn cũng có trách nhiệm. Có lẽ giờ này hắn đã đến chính điện rồi, là một tông chủ vốn bận rất nhiều việc mà

Đang suy nghĩ vẩn vơ chợt cánh cửa bật mở, Ôn Uyển bước vào mang theo bộ đồ mới cho y, thấy đệ đệ đã tỉnh, hắn mỉm cười nói: "Dậy rồi sao? Đệ cảm thấy thế nào rồi?"

"Có hơi ê ẩm nhưng mà không sao"

Hắn xoa đầu y nói: "Xin lỗi nhé, ta có hơi mạnh tay, mau thay đồ đi, bộ đồ này là đồng phục Ôn gia mới nhất ta đặt may cho đệ đó"

Tư Truy cố ngồi dậy thay quần áo với sự giúp đỡ của Ôn Uyển, quả nhiên vận động một chút đã giúp cơn đau do làm chuyện ấy tối qua của y vơi bớt phần nào, bộ đồ mới vô cùng thích hợp với vóc dáng nhỏ nhắn của y, dù trông không quen mắt như đồ Lam gia nhưng bù lại nó tôn dáng hơn khiến y trông mạnh mẽ hơn trước rất nhiều

"Bộ này rất hợp với đệ đó, chúng ta mau ra dùng điểm tâm với mọi người lần cuối nào, hôm nay đệ phải tạm biệt họ mà"

Nghe Ôn Uyển nói vậy Tư Truy rất ngạc nhiên, chẳng phải y là người sẽ cùng về với mọi người sao? Tại sao hắn lại nói cứ như là y sẽ ở lại vậy?

Y vội vàng phản ứng lại: "Chờ đã, sao lại là chia tay với mọi người? Chẳng lẽ ta sẽ ở lại đây sao?"

"Đúng vậy, đệ là người Ôn gia mà"

Tư Truy không hề lường trước được việc này, y định hỏi thêm điều gì đó nhưng Ôn Uyển đã đi rồi, không còn cách nào khác y đành phải theo hắn đi gặp mọi người.

Trông suốt bữa sáng y không nói tiếng nào, chỉ lo chậm rãi ăn hết phần của mình khiến cho ai nấy đều vô cùng lo lắng nhưng vẫn không dám hỏi chuyện, mãi cho đến một lúc lâu sao Ngụy Vô Tiện mới mở lời: "Tư Truy, hôm nay con lạ lắm, có chuyện gì không vui sao?"

Tư Truy đáp: Dạ không có gì"

Ôn Uyển dường như đã biết ý y, hắn hỏi: "Ta đã hiểu rồi, có phải đệ muốn cùng trở về Vân Thâm với mọi người không? Vậy có nghĩa là đệ không muốn ở đây với ta có đúng không?"

Mọi người đều rất ngạc nhiên khi nghe điều này, Tư Truy chợt nhận ra thái độ quá rõ ràng của mình đã khiến Ôn Uyển buồn, y vội nói: "Kh...không phải như huynh nghĩ đâu, đệ hoàn toàn không có ý đó"

Hắn lại một lần nữa xoa đầu y, mỉm cười dịu dàng: "Ta hiểu mà, dù gì họ cũng là gia đình của đệ, không cần phải xấu hổ khi nói ra suy nghĩ của mình đâu"

Tư Truy vội tránh đi, lớn tiếng phủ nhận: "Đã nói là không phải như vậy mà, đúng là đệ rất yêu quý mọi người, ngoài Ngụy tiền bối và Hàm Quang Quân - những người đã cứu mạng đệ ra còn tất cả những huynh đệ luôn sát cánh chiến đấu bên cạnh đệ, tất cả bọn họ đều là những người thân vô cùng quý giá, đệ thật sự không muốn phải chia tay bất kì ai. Điều khiến đệ lo bây giờ chính là làm thế nào để Ôn gia mà huynh đã cố gắng xây dựng được các thế gia công nhận, chỉ có như vậy, tất cả chúng ta mới được ở bên nhau. Đệ thật sự không muốn phải lựa chọn Ôn gia hay là Lam gia, đệ chỉ muốn được ở bên tất cả mọi người mà thôi"

Tư Truy vừa nói vừa khóc nức nở khiến tất cả mọi người đều xúc động, các môn sinh Lam gia thi nhau rơi nước mắt còn Ôn Uyển chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, ôm y vào lòng nói: "Ta hiểu rồi, vậy thì ta càng phải cố gắng hết sức để sớm ngày được công nhận, nhưng trước đó ta cần sự giúp đỡ của đệ, một cận thần đáng tin cậy của ta. Đệ làm được chứ?"

Y lau nước mắt, gật đầu: "Được, đệ hứa"

Sau tất cả, Tư Truy quyết định ở lại Kỳ Sơn để giúp đỡ cho Ôn Uyển, trong lúc chia tay, Ngụy Vô Tiện đã tặng y một cây sáo trúc mà ngài tự làm từ tre của Vân Thâm rồi dặn dò y vài điều: "Hãy cầm lấy cây sáo này và thổi nó bất cứ khi nào con nhớ đến ta, còn về chuyện Ôn gia, ta và Lam Trạm sẽ nói chuyện với Trạch Vu Quân, ngài ấy nhất định sẽ thuyết phục được các thế gia lớn chấp nhận cho Ôn gia trở lại tu chân giới, ta hi vọng lúc chúng ta gặp lại nhau chính là thời khắc đó"

"Vâng, con hiểu rồi, con sẽ cố gắng hết sức"

Sau đó họ chia tay nhau, Ôn Uyển cho người mở kết giới ảo ảnh để mọi người ra về dễ dàng hơn rồi lại cho đóng lại ngay lập tức. Từ đó Tư Truy cùng với ca ca sinh đôi của mình cố gắng xây dựng Ôn gia ngày càng giàu đẹp, chờ đợi tương lai Ôn gia sẽ được đường đường chính chính quay trở về tu chân giới.

End.

---------
Rồi tiếp theo là Liên Hoa mà các cô mong muốn nha, mà tui chưa có ý tưởng, mn muốn tôi viết theo kịch bản nào thì cmt vào đây nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top