Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

#7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Băng tan chưa khi nắng đã tàn?

Yên bình, thế giới bên ngoài, nơi có những cánh đồng tuyết trắng lạnh lẽo được gọi là băng cực hay những đụn cát nóng bỏng được gọi là sa mạc, nơi có những bãi nước mênh mông mặn chá , ...Tất cả nghe thật vui tai, nghe như đã quen thuộc nhưng lại thực sự quá lạ lẫm đối với anh- Armin. Anh thích xem những trang sách nói về bên ngoài, anh hay nghĩ về chúng, anh ao ước được một lần thấy chúng. Nhưng anh biết tất cả chỉ là hão huyền, là hư vô. Trong cái thế giới địa ngục này, anh đã từng nghĩ rằng có khi địa ngục cũng không khắc nghiệt bằng. Ngày ngày anh phải đối mặt với nó, những con Titan khổng lồ, và ngày ngày anh phải vực dậy trên xác đồng đội mình. Anh biết một khi đã gia nhập Đội Trinh Sát này, một khi đã khoác trên vai ước nguyện khát khao của toàn nhân loại, anh phải sẵn sàng khi nghĩ đến cái chết. Nhưng anh không hề thích nó!

Lại nữa, những lúc căng thẳng hay những lần thám hiểm phía bên kia tưởng trở về, anh đến đây. Căn hầm nhỏ phía bên trong tường thành Sheena. Tất nhiên việc đến đây là không hề dễ dàng gì, nhưng từ lúc bắt được cô ta thì khu này đã trở thành địa phận của Tổ Trinh Sát.

Nhẹ mở cánh cửa sắt nặng nề kia, những tia nắng yếu ớt cũng qua đó mà len lỏi vào bên trong. Tuy là một căn hầm nhỏ sâu dưới đất nhưng nó rất sạch sẽ, không hề có một vết bẩn nào. Chính giữa căn phòng u tối đó cô như một thiên thần hiện ra. Annie, cô được cho là một con người có khả năng biến hình thành Titan như Eren, và hiện giờ cô đang yên giấc ngủ sau khối băng lạnh lẽo này. Cô nằm yên trong khối đá, khuôn mặt thanh thản như một thiên thần, một thiên thần sa ngã tự dứt đi chính đôi cánh của mình để phản bội lại toàn nhân loại. Những tia nắng len vào, chiếu vào tảng băng tạo ra những dải màu lung linh khác nhau, như chiếu sáng, sưởi ấm cho cô nhưng lớp băng lại hoàn toàn không cho những tia nắng đó len vào.

Armin nghe Eren kể trước khi tự hóa băng mình, cô lập mình hoàn toàn với cái thế giới nghiệt ngã này cô đã khóc, những giọt lệ của sự cô đơn chăng? Armin thực sự không hiểu nữa!

Lúc đầu anh rất ghét cô, thực sự ghét vì biết cô chính là một trong những người đã phá vỡ thành Maria, là người đã phá đi ngôi nhà của anh và lấy mất đi người ông mà anh yêu quý. Nhưng dù có căm ghét thì cũng có làm được gì! Những lúc như thế anh chỉ xuống đây lẳng lặng nhìn cô qua lớp băng dày này, dần dần những cảm xúc đó cũng biến mất thay vào đó là sự tò mò. Anh thật sự muốn biết nhiều thêm về cô, tại sao cô lại chọn con đường một mình đối đầu với toàn nhân loại? Tại sao cô lại khóc? Tại sao nhìn cô bây giờ lại thanh thản như vậy? Tại sao? Anh thật sự không biết gì về cô cả? Không hề!

Nhẹ ngồi xuống gần tảng băng, thật ra nó cũng không lạnh như anh nghĩ. Nó không hề tan dù có thế nào, cũng cứng đến khó mà xâm nhập. Anh tự hỏi liệu khối băng này có phải là trái tim của cô. Nó cũng như vậy, luôn tách biệt mình với mọi người dù không thể hiện ra.

Anh sẽ làm gì, chợp mắt nghỉ một lát hay là cứ ngồi như vậy. Bây giờ anh đã quá mệt mỏi. Việc chiếm lại tường thành Maria nhờ có Eren nên cũng đã tiến triển khá thuận lợi. Tuy nhiên thiệt hại nó mang lại cho nhân loại không hề nhỏ. Từ lúc chiến dịch bắt đầu đã có hơn gần nửa dân số phải thiệt mạng và hàng nghìn trẻ em mồ côi cha mẹ ngay từ nhỏ. Bước tiến này có được coi là đột phá mới của nhân loại hay không? Khi cái giá nó phải trả thật sự đắt đến như vậy.

Cuốn sánh anh hay giữ bên người đột nhiên rơi ra, là cuốn sách ông nội anh để lại, nó ghi chép tất cả những gì có bên ngoài bức tường kia. Anh đã từng cầm nó hàng giờ, hằng ngày, mọi lúc mọi nơi nhưng dường như anh cũng đã lãng quên nó quá lâu. Anh mở gần giữa trang sách, là bức tranh anh thích nhất hiện ra. Anh thấy trong sách ghi đó là loài hoa của mặt trời, nó luôn hướng về mặt trời và tìm ra ánh sáng cho mình. Nó cũng có màu giống màu tóc anh, và cả cô.

" Những cánh đồng màu sắc! Bên ngoài kia không phải chỉ có những lũ Titan, nó còn có những thứ rất đẹp. Ở đó, có một loài hoa được mệnh danh là loài hoa mặt trời, nó luôn hướng về mặt trời, luôn khao khát ánh sáng! Thật tuyệt! Phải không Annie?''

Anh buột miệng nói ra những suy nghĩ của mình và anh thích thú với việc này. Anh nghĩ có những lúc anh phải tìm thứ gì đó để lấy lại nhưng khát khao của hồi trước. Lúc mà anh còn là một đứa trẻ cùng ông nói về những thứ ngoài kia!

Anh đứng bật dậy, đứng trước mặt cô và nói về những thứ khác. Hồi trước anh hay nói như vậy với Eren và Mikasa, anh hay cùng bọn họ chơi đùa. Nhưng giờ thì không còn được như thế nữa! Mikasa đang ở tuyến đầu của hàng phòng ngự Đội Trinh Sát, ở nơi chiếm đóng của loài người và luôn phải túc trực ngày đêm. Eren thì cũng ở lại khu căn cứ đó để đề phòng có gì bắt trắc. Còn anh được đưa về tuyến cuối, dùng đầu óc của mình để hỗ trợ cả đội. Vì vậy anh bị tách hoàn toàn ra khỏi gia đình duy nhất của mình.

Tuy ở tuyến cuối anh vẫn có bạn, nhưng không ai trong đó hiểu anh cả. Không ai trong đó cùng anh nói về thế giới bên ngoài. Họ sợ, họ luôn nghĩ anh điên rồ hay đại loại vậy. Nhưng dù sao anh cũng đã quen với chuyện này.

  " Annie, tôi thật sự muốn biết tại sao? Tại sao cô lại làm những điều này? Tại sao cô lại chọn con đường này? Tại sao cô lại khóc? Tại sao cô không chịu ra ngoài? Tại sao?"

Anh luôn nói câu này khi đến đây, giọng nhẹ nhàng và có chút gì đó buồn cảm. Và nói xong anh lại đi, tiếp tục nhiệm vụ của mình.

Từ hôm đó, cứ đều đều một tuần anh lại đến đây một lần, anh ngồi đó nói về những thứ ở ngoài. Anh cười nói như tâm sự với một người bạn của mình, đôi lúc anh còn mang theo nhứng thứ anh kiếm được ở ngoài. Đó là những bông hoa nhạt màu hay đôi lúc đã tàn rồi. Nhưng anh vẫn nhẹ nhàng để xuống cạnh cô, anh hay làm vậy.

Và cứ thế đã hơn một năm ròng rã, chiến dịch đã sắp thành công và đây là đợt công phá cuối cùng của nhân loại để tiến đến thành Maria. Trận chiến này còn có cả sự tham gia của đội Trú Phòng và Cảnh vệ. Anh sẽ là một trong những người dẫn đầu cùng Misaka và Levi giúp Eren lắp lại lỗ hổng ở cả hai bức tường. Chiến dịch này như đánh dấu cột mốc của toàn nhân loại. Tuy vậy cũng rất nguy hiểm. Không hiểu sao người trinh thám đã mật báo rằng lượng Titan tập trung rất đông và cứ như đang cố thủ. Rõ ràng là do những con dị biến và hai con Titan Thiết Giáp và Titan Hộ Pháp. Và chính đội trưởng Levi cũng nói rằng trận chinh sát này sẽ còn cướp đi hơn nửa dân số nữa. Không có gì chắc rằng anh sẽ không nằm trong số đó. Nếu là lúc trước, anh sẽ sợ hãi. Nhưng giờ đây, anh chỉ cảm thấy tiếc nuối cho một điều gì đó, chính anh cũng không thể nhận ra.

Anh vẫn vậy, ngồi dựa lưng vào tảng băng nhưng hôm nay cậu im lặng lạ thường. Anh cứ để vậy cho thời gian trôi qua mà chìm vào giấc ngủ. Lâu rồi anh không ngủ được như vậy, những cái chết của đồng đội, những tiếng thét luôn ám ảnh sâu vào trong tâm trí cậu. Nhiều lúc khiến anh thức trắng đêm.

Tiếng gõ của bên ngoài làm anh giật mình, là một trong số nhứng người trong đội mình.

" Armin! Nhanh lên, mọi người chuẩn bị hết rồi!"

" Ờ, ừ!"

Anh bật dậy trả lời. Nhìn vào cô, anh khẽ đặt một bông hoa cúc dại bên tảng băng. Không biết tại sao anh lại muốn nói những lời này, nhưng anh sợ là sau này sẽ không có dịp để nói nữa.

" Khi nào tảng băng tan, có thể đến lượt cô tặng tôi không nhỉ?"

Anh cười rồi bước qua cánh cửa, ánh sáng dần dần khép lại cùng mái tóc vàng của anh. Nụ cười đó, như những tia nắng yếu ớt chiếu vào trái tim sâu thẳm của cô, ánh sáng đang lấn át đi bóng tối.

Tiếng chuông vang kêu, đoàn quân Trinh Sát còn lại cố thủ cũng bắt đầu dời đến khu căn cứ và chuẩn bị tham chiến. Những tiếng hò reo, những trái tim đang đập mạnh, chung một nhịp và những khát khao được vươn ra khỏi bức tường này. Tiếng ngựa bắt đầu thúc đi, những anh hùng của nhân loại đang bắt đầu cuộc chơi với tử thần.

----------( 5 tháng sau)-------------

Mùa xuân đã gần đến thay thế cho mùa đông lạnh lẽo. Tin tức vang dội nhanh chóng về chiến thắng của thành Maria, cả nhân loại đã tạo ra một cột mốc vàng son trong lịch sử. Tuy vậy màu của tang tóc vẫn hiện hữu khắp nơi, gần một nữa dân số đã ra đi vĩnh viễn. Những tiếng gào thét, những tiếng khóc của những đứa trẻ, tất cả là những gì phải đánh đổi cho cột mốc vàng son này. Và chỉ hơn một tháng sau, mọi bí mật của Titan đã được tiết lộ trong khu tầng hầm nhà Eren. Titan nhanh chóng bị đuổi đánh bởi con người và con người cũng đã nhanh chóng vượt ra ngoài bức tường và tiến đến thế giới ngoài kia.

Tuy nhiên căn tầng hầm lại vô cùng lạnh lẽo cô độc, lạnh bởi vì thiếu đi tiếng nói của ai đó, lạnh bởi vì thiếu đi tia sáng suy nhất sưởi ấm cho căn phòng này. Dưới chân cô, một cuốn sách đã phủi bụi được gấp gọn gàng cùng một nhành hoa Hướng Dương đã héo. Anh vẫn đang cười, nụ cười đem lại ánh nắng ấm áp đó nhưng giờ lại thật nhạt nhòa sau tấm kính. Anh đã hi sinh khi giúp Eren lấp lỗ hổng, anh bị trọng thương nghiêm trọng và hi sinh khi đoàn quân đang tiến về thành.

Ánh nắng sẽ rọi vào đây lần nữa chứ? Những giọng nói hồn nhiên đó sẽ cất lên một lần nữa chứ? Mái tóc vàng cũng khuôn mặt hiền hậu kia lại nở nụ cười chứ?

Một cơn gió xuân khẽ thoảng qua, tấm di ảnh rơi xuống nền đất cùng nụ cười tự nhiên đó, những cánh hoa đã úa tàn và bắt đầu bay theo gió. Bỗng nhiên sâu thẳm bên trong lớp tường băng lạnh lẽo này, hai hàng lệ ở khóe mi cô bắt đầu rơi xuống, nhẹ nhàng cùng lớp băng bắt đầu tan chảy. Băng đã tan vì có ánh nắng chiếu vào. Băng đã tan nhưng người có còn nữa chăng? Hai hàng lệ vẫn không ngừng rơi như tiếc nuối một thứ gì đó, như vấn vương sợi nắng ngày nào. 

*** 

#Nguyên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top