Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đá mìn 2. Tao cần mày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã qua hơn 8 năm kể từ khi chúng tôi tốt nghiệp tại học viện U.A. Tưởng chừng thời gian này tôi không thể có dịp gặp lại mọi người vì công việc chúng tôi rất bận bịu, nhưng tình cờ làm sao khi tôi chuyển đến căn hộ nhỏ mới, tôi gặp lại Bakugou.

Tôi và Bakugou là hàng xóm của nhau từ hôm nay. Cậu ấy là thành viên trong lớp đầu tiên tôi gặp lại từ lúc ra trường. Thật tuyệt làm sao, tôi thấy cậu ấy trên TV thường xuyên, trông cậu ấy rất ngầu và mạnh mẽ, ngoài đời còn hơn cả vậy.  Tất nhiên, sự trưởng thành luôn đi đôi với cảm xúc. Cậu ấy trầm lắng hơn, bớt ồn ào, bớt háo thắng và rất dịu dàng.

Tôi sang nhà cậu chào hỏi. Cậu ấy nhìn tôi có chút lạ lẫm. Cũng phải, lâu lắm rồi chúng tôi mới gặp lại nhau, đôi cuộc gọi liên lạc cũng không. Con đường riêng của cả hai đều có những thú vui mới, mối quan hệ mới, tâm trí chỉ hướng đến ngày mai nên làm gì, nên gặp gỡ ai, nên làm quen ai và mấy ai còn nhàn rỗi để ngồi ngẫm lại kí ức đẹp của quá khứ. Nhưng với tôi, chỉ duy nhất cậu ấy là kí ức đẹp mà tôi luôn muốn nhớ mãi…

Tôi tin chắc định mệnh đã đưa hai chúng tôi gặp nhau một lần nữa.

- Bakugou…Hì hì…Tớ mừng là gặp được cậu sau ngần ấy năm đó!

Tôi cười tươi đưa tay ra. Bakugou không nói gì chỉ gật đầu rồi bắt tay lại tôi.

- Cậu giờ cũng đang là anh hùng chuyên nghiệp rồi. Con đường của bọn mình đều hướng đến giống nhau và đều đạt được thành công như mong đợi! Hi vọng cậu sẽ giúp đỡ tớ nhiều hơn, như hồi xưa cậu đã vực dậy tớ vậy!

- Tao có làm gì đâu? Bản thân mày tự vực dậy mà!

- Phần lớn nhờ cậu! Cảm ơn!

- Mày được như bây giờ đều là chính mày cố gắng! Tao có lời khen đấy! Dù gì tao với mày không có ai thất hứa hết!

- Ừ! Lời hứa ban đầu của bọn mình đặt ra đều đã được thực hiện rồi!

Phải. Bakugou vẫn nhớ lời hứa với tôi hôm đó, là cậu sẽ trở thành anh hùng số một, vượt qua All Might để xứng đáng với lòng tin All Might dành cho cậu. Lời hứa ấy vẫn luôn được Bakugou âm thầm thực hiện từng ngày, nhưng tôi cảm nhận được, cho nên tôi cũng sẽ cố gắng giống cậu để đạt được ước mơ của mình.

Nhưng dù bản thân khao khát thế nào thì cũng có chút buồn rằng tôi không thể sánh bước cùng cậu trên con đường tương lai. Cậu tự chọn hướng đi độc lập, tự chủ, không muốn ai khác làm phiền cuộc sống của mình. Tôi biết vậy nên khá thất vọng, tôi tự hiểu mình không nên phiền hà đến cậu, tôi cắn dứt để rẽ sang lối khác. Giờ lại gặp nhau thế này, tôi phải làm sao? Tôi đã cố gắng cất giấu khát vọng và nỗi nhung nhớ cậu rồi mà…

- Quyết định vậy nha! Tớ về dọn đồ đây! Chào cậu Bakugou!

Tôi luyến tiếc buông bàn tay ấy. Hơi ấm và mồ hôi trong lòng bàn tay cậu còn vương vấn trên tay tôi. Thật hoài niệm.

- Kirishima!

Nghe tiếng gọi mình, tôi nhanh chóng ngoảnh lại.

- Sao mặt mày sầu như vậy chứ? Kirishima tao biết đâu có thế này?

Môi tôi mấp máy, đôi mắt càng lúc càng nhòe đi, chân tay run rẩy.

- Ơ? Sao mày khóc?

Bakugou nhìn tôi khó hiểu, cậu tiến gần tôi.

- Tớ…tớ chỉ xúc động vì được gặp lại người bạn thân nhất của mình thôi…!

- Thật là, vẫn mít ướt chẳng khác xưa tí nào! Tưởng nam tử hán, nổi tiếng với giới đàn ông lắm mà?

- Huhuhu! Tớ nhớ cậu lắm!

Tôi ôm chầm lấy Bakugou. Toàn thân cậu trọn vẹn trong lòng tôi.

- Đừng đẩy tớ ra! Cho tớ được cảm nhận lại khi ấy bọn mình từng như thế này…

Tôi thủ thỉ. Cậu cũng không đẩy tôi ra.

- Chắc mày nghĩ khi đó mày đi theo tao sẽ làm phiền tao…Phải chứ?

- Bakugou…Cậu…

-Tao nên nói với mày sớm hơn, nhưng tao lại chần chừ để rồi thời gian trôi đi lãng phí thế này! Chuyện tao muốn tự đi một mình trên con đường trở thành anh hùng vĩ đại…không hề sai nhưng tao nghĩ, bản thân cần thêm một người nữa có thể ở bên mình mỗi khi bị áp lực đè nén. Và người đó, chỉ có mày! Chỉ có mày mới là liều thuốc chữa lành tất cả. Nụ cười, giọng nói, sự nhiệt huyết,...mọi thứ tao đều cảm thấy vô cùng dễ chịu. Giá như lúc đó tao nói tao cần mày…

- Vậy thì bây giờ cậu còn cần tớ nữa không?

Tôi lặng thinh chờ đợi. Thấy cậu im lặng nhưng đôi tai bỗng đỏ ửng rồi cậu dúi đầu vào vai tôi…
Vậy rõ rồi. Tôi không giấu được vui sướng đến nỗi muốn nhấc bổng cậu lên.

- Tớ cũng vậy! Tớ muốn cậu! Tớ cần cậu! Tớ yêu cậu!

Tôi vỡ òa cảm xúc, khóc mãi không thôi. Bakugou cười lớn rồi vỗ nhiều phát mạnh vào vai tôi.

- Nhớ làm tốt đấy, hàng xóm mới…à không, cộng sự ngốc!

- Ừa! Rất sẵn sàng!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#krbk