Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Shortfic Chu Tô: Trọng sinh trở về thời cao trung của chồng cũ (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Tân Hạo khóa cửa lớp học lại, sau đó nhanh chóng chạy về phía cổng trường, nơi ba của cậu đã đứng chờ từ bao giờ.

Ngoài cổng trường xuất hiện hai chiếc xe hạng sang, một chiếc Roll-Royces của ba cậu, một chiếc Maybach sang trọng đang im lìm.

Tô rồi Tân Hạo nhìn liếc qua chủ nhân ngồi trong chiếc xe đối diện, đằng sau tấm kính đen, cậu hoàn toàn không đoán ra đó là ai, dù sao thì người giàu có học trong ngôi trường này cũng không phải ít.

Cậu không để ý nhiều nữa, mở cửa xe, ngồi xuống, cẩn thận cài dây an toàn, đem túi sách đặt lên đầu gối. Sau đó, vui vẻ quay sang chào ba của mình: "Con chào ba."

"Ừ. Hôm nay đi học có vui không, Soái Soái?" Tô Tần Uy xoa đầu cậu, sau đó lưu loát khởi động tay lái, chiếc xe Roll-Royces nhanh chóng khuất dần.

Lúc này, chủ nhân chiếc xe Maybach đối diện mới từ từ trên xe bước xuống. Tầm mắt người nọ nhíu chặt nhìn theo xe của hai ba con nhà họ Tô.

Chu Chí Hâm rút từ trong túi áo một bao thuốc. Chờ đến khi hút xong một điếu thuốc, tâm trạng anh trở nên phức tạp hơn rất nhiều.

----------------

Chiếc xe chở hai ba con chẳng mấy chốc đã đến biệt thự nhà họ Tô.

Hạ Oánh Oánh lúc này vừa chuẩn bị xong bữa trưa, liền rất nhanh bày sẵn một bàn đồ ăn hấp dẫn chờ hai người trở về.

Ngồi trên bàn ăn, Tô Tân Hạo đối diện với những món ăn cậu vô cùng yêu thích nhưng lại không có một chút hứng thú, ngược lại, trong lòng có rất nhiều điều muốn tâm sự.

Nhìn con trai ngày thường luôn vui vẻ, cười ngọt ngào, nay lại như một người mất hồn, Tô Tần Uy không khỏi lấy làm lạ, ông dừng đũa lại và hỏi han cậu: "Sao vậy Soái Soái, hôm nay ở trường có chuyện gì à?"

Tô Tân Hạo khó khăn mở miệng: "Ba ơi."

"Ừ. Con nói đi, ba nghe."

"Ừm...ba có biết Chu Chí Hãn không?" Cậu bâng quâng như hỏi về một ai đó xa lạ.

Nói gì thì nói, trước kia, Chu Chí Hãn cũng từng là ba chồng của cậu, nói không biết thì thật không phải, nhưng Chu Chí Hâm chưa từng đưa cậu tới gặp ông ấy lần nào. Anh chỉ đưa cậu tới gặp mẹ anh, coi như đó là ra mắt phụ huynh. Anh cũng chưa từng kể cho cậu nghe về người ba trùm xã hội đen của mình, nhưng ít nhiều uy tiếng của Chu Chí Hãn mọi người đều biết. Hơn nữa, con đường nghệ thuật sau này của Chu Chí Hâm rực rỡ được như vậy, ít nhiều cũng nhờ ba anh một tay che trời.

Có lẽ, Chu Chí Hâm chưa từng oán hận ba của mình, chỉ tiếc là anh chưa từng được một lần danh chính ngôn thuận bước vào nhà họ Chu, chưa từng có một danh phận trong chính cái danh gia vọng tộc mà anh mang họ suốt hai mươi chín năm trời.

Nhận được câu hỏi của cậu, ba của cậu không khỏi sửng sốt: "Chu Chí Hãn?"

Hạ Oánh Oánh nghe thấy cái tên "Chu Chí Hãn", gương mặt bà trở nên trắng bệch, bà cũng dừng đũa lại, nghiêm túc nhìn cậu: "Sao hôm nay con lại tò mò về mấy tên xã hội đen ấy? Từ sáng đến giờ, con lạ lắm, Soái Soái à."

Tô Tân Hạo có hơi căng thẳng: "Con chỉ tò mò một chút thôi. Ừm, trong trường có tin đồn một bạn học của con là con trai của Chu Chí Hãn."

"Ý con là Chu Chí Hâm?" Tô Tần Uy im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.

"Chu Chí Hâm?" Hạ Oánh Oánh ngạc nhiên: "Ban sáng, Soái Soái có nhắc tới cái tên này. Chẳng lẽ, cậu ta ở lớp đã bắt nạt con sao, Soái Soái?"

"Không có, không có." Tô Tân Hạo xua tay: "Cậu ấy không có làm gì con hết, chỉ là ở trường có chút lầm lì, ít nói. Dạo gần đây, trong trường tung tin đồn về xuất thân của cậu ấy rất nhiều. Con chỉ là tò mò Chu Chí Hãn là người như thế nào thôi."

"Chu Chí Hãn ấy à? Khi xưa, ông ấy là bạn học của ba thời cao trung." Tô Tần Uy tháo cặp kính xuống, dường như nhắc về một ký ức gì đó rất xa xôi: "Nhưng đến năm thứ hai cao trung, ông ấy đã bỏ học, vì gia đình không thể trang trải nổi tiền học phí. Nhưng cũng từ biến cố ấy, tính cách của Chu Chí Hãn trở nên cực đoan hơn rất nhiều. Ông ta giao du cùng một đám côn đồ, lăn lộn kiếm sống, việc gì cũng làm, chỉ cần có tiền, ông ta nhất định sẽ làm. Nhưng ông ta trời sinh đầu óc thông minh, nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã tập hợp được một băng phái nhỏ chuyên đi đòi nợ thuê. Ai ngờ càng làm càng lớn, đến mức xây dựng được một đế chế như bây giờ."

"Còn về Chu Chí Hâm..." Nói đến đây, Tô Tần Uy thở dài: "Nó là con trai của Chu Chí Hãn và mối tình đầu của ông ấy. Nhưng rốt cuộc, ông ta vẫn vì tiền tài và quyền lực mà dứt ruột bỏ rơi hai mẹ con họ, đến khi Chu Chí Hâm mười hai tuổi mới được dẫn tới gặp ba ruột, nhưng ông già nhà họ Chu là lão già cổ hủ và truyền thống, nhất quyết không cho nó vào cửa. Sau đó, Chu Chí Hãn mua cho hai mẹ con một căn nhà ở trung tâm thành phố, coi như là đền bù tổn thất tinh thần. Tính cách của Chu Chí Hâm có thể nói là kế thừa từ Chu Chí Hãn, nó điềm đạm và ít nói, nếu không phải là con riêng, không chừng người thừa kế của nhà họ Chu không ai khác chính là Chu Chí Hâm. Vợ của Chu Chí Hãn là đại tiểu thư nhà họ Lâm có lẽ cũng nhận ra điều này, vậy nên không ít lần gây khó dễ cho mẹ con bọn họ. Những chuyện này đều là ba nghe được từ quản gia nhà bọn họ, ông ấy trước đây cũng là cấp dưới của ba."

Tô Tần Uy thấy Tô Tân Hạo không nói chuyện, liền bồi thêm một câu: "Con tốt nhất không nên dây dưa với mấy người bọn họ, nhà họ Chu căn bản không phải những kẻ dễ chọc. Chu Chí Hâm tuy là con riêng nhưng lại là đứa con Chu Chí Hãn rất tâm đắc, không chừng một thời gian nữa, nó cũng trở thành một tên xã hội đen như cha nó."

Tô Tân Hạo mỉm cười gượng gạo: "Vâng. Con biết rồi, ba mẹ."

Sau đó, cậu lại cắm cúi đầu xuống, cố ăn cho hết bát cơm, cơm canh ngon ngọt, nhưng lòng cậu cũng trở nên lạnh ngắt. Căn bản những điều ba vừa kể, cậu hầu như chỉ biết một phần nhỏ, bởi vì Chu Chí Hâm luôn che giấu về cuộc sống cá nhân của anh. Đúng như cậu nói, ngoài tình yêu, họ chẳng hiểu gì về nhau cả.

Đó thì đâu thể gọi là hôn nhân.

--------

Với một người năm nay đã hai mươi chín tuổi và đã rời xa trường lớp từ khá lâu, thì việc "trở về" tuổi mười sáu và làm quen lại với sách vở là một chuyện khá khó khăn. Nhưng Tô Tân Hạo thì khác, cậu từ nhỏ đã một đứa nhỏ nghe lời, rất chịu khó học hành, lại được trời phú thông minh, hiểu rộng, nên bài vở trên lớp có thể không làm khó được cậu, có điều, vẫn cần chịu khó rèn luyện một chút vì cậu đã rời xa trường lớp kha khá lâu rồi.

Tô Tân Hạo đặt mục tiêu mỗi ngày sẽ đọc khoảng 20 trang sách trước khi đi ngủ, coi như là rèn luyện lại tác phong của những năm cao trung.

Trong khi cậu đang cố gắng giải một bài toán khó nhằn, điện thoại trong cặp sách chợt rung lên. Tô Tân Hạo mở ra, quả nhiên là một lời mời kết bạn. Nhưng người kia không để hình nền, tên chỉ là một dấu chấm. Có lẽ đã trải qua một đời, cậu có thể lập tức nhận ra người gửi kết bạn tới là ai. Nhưng cậu chần chừ, chưa muốn rep ngay. Lại có chút tò mò, không biết người đó muốn nhắn gì.

Phân vân một lát, cậu quyết định không để ý tới nữa, tập trung vào bài tập trước tiên thì tốt hơn đi.

Tin nhắn của Chu Chí Hâm ấy à? Cứ tạm thời bơ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top