Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Twoshot: Kế hoạch mạo hiểm (16+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Couple: Văn Hiên, Tường Lâm

Warning: Như đã tham khảo ý kiến của mọi người, tuy đã cắt H nhưng mà vẫn có những phân đoạn khá là 16+. Tui cũng thử post lên thôi, nếu mọi người cảm thấy không phù hợp thì có thể bảo tui nhé. Đừng ném đá, đừng vác tui lên cfs, tội nghiệp. Tui chỉ là mụt cô gái thích sáng tạo nhìu thể loại thoi. Lần này tui cũng liều lun đó 😭

P/s: Hai bé Văn Nghiêm của tui hỏng có phải tre nem nhe, hong được mắng mấy chúng nó. Cứ phải chờ lên hết part 2 đã nhe, và cũng mong mọi người đừng đọc chùa nữa, haizz.

Cọn bộ textfic phần 2 tui đang viết rồi, mọi người chờ tui chút nhaaa.

-----

6h, giờ tan học của A đại, thành phố F.

Tất cả sinh viên đều nhanh chóng sắp xếp sách vở, một đường ra về. Phút chốc trong căn phòng chỉ còn lại duy nhất hai người họ.

"Hạ nhi, gần đây đã xảy ra chuyện gì sao?" Tống Á Hiên biết gần đây sắc mặt của cậu bạn thân không được tốt, vừa tái nhợt lại thường xuyên mất tập trung.

Hạ Tuấn Lâm mím môi, lắc đầu, nghĩ nghĩ một lát rồi lại gật đầu: "Á Hiên, có chuyện này...hôm nay, là lịch trực nhật của tớ, cậu ở lại cùng tớ trực nhật được không. Dạo này tớ cảm giác bản thân bị theo dõi, thật sự rất đáng sợ."

Ánh mắt kia, lúc nào cũng nóng rực, mang theo tia thèm khát không thể che giấu.

Tống Á Hiên xoa xoa đầu y, an ủi: "Được rồi, được rồi, vậy chúng ta làm nhanh chóng rồi cùng về nhé."

Hai người mỗi người một việc nhanh chóng nhất có thể. Tống Á Hiên ở trong lớp, đợi Hạ Tuấn Lâm đi rửa tay một chút rồi cả hai cùng ra về.

Nhưng không hiểu vì lí do gì , đã qua 20 phút sau, vẫn không thấy bóng dáng Hạ Tuấn Lâm có dấu hiệu trở về.

Trời cũng đã sắp tối, chỉ còn lại các lão sư cùng một vài học sinh đang trực nhật, Tống Á Hiên sốt ruột chạy đi tìm kiếm, chạy đến dãy hành lang của dãy nhà đối diện, cậu có chút sợ sệt mà lò dò từng bước một.

Đến gian phòng học cuối cùng, cậu tìm được Hạ Tuấn Lâm trong tình trạng bị trói chặt trên ghế, miệng cũng bị nhét một tấm vải trắng, bộ dáng chật vật, không thể phát ra bất kỳ âm thanh gì.

"Hạ nhi." Tống Á Hiên sửng sốt, vội vàng chạy lại, cởi trói cho Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm kêu ưm ưm vài tiếng vụn vặt, cậu hiểu ý, nhanh chóng bỏ đi tắm khăn trên miệng y xuống, tay vẫn không ngừng cố gắng tháo sợi dây đang ngày một tạo vết đỏ trên tay y.

Ánh mắt Hạ Tuấn Lâm nhìn chằm chằm về phía cánh cửa, lo sợ, khó khăn mở miệng: "Á Hiên, chạy, mau chạy đi."

Tống Á Hiên mở to mắt nhìn Hạ Tuấn Lâm: "Cậu nói vậy là sao?"

Đột nhiên, tiếng bước chân phía xa ngày một gần hơn, Tống Á Hiên quay đầu lại, phát hiện bước vào là Lưu học đệ cùng Nghiêm đồng học của hội học sinh, cậu mừng rỡ, chạy lại: "Học đệ, đồng học, giúp đỡ chúng tôi với. Hạ Tuấn Lâm bị một ai đó đùa giỡn trói tại đây, tôi không có cách nào..."

Lời còn chưa dứt, Tống Á Hiên đã bị Lưu Diệu Văn một đường ép lên tấm bàn gần đó.

Còn Hạ Tuấn Lâm, được Nghiêm Hạo Tường nhẹ nhàng gỡ dây trói, thả trên một tấm bàn khác.

------

Mùa hè nóng nực. Lúc này, tuy trong gian phòng, máy lạnh vẫn chạy đều đều, tỏa ra khí lạnh mát mẻ, cũng không ngăn được một trận cướp sắc đang diễn ra...

—--

Lần đầu tiên Lưu Diệu Văn nhìn thấy Tống Á Hiên là ngày nhập học. Hắn thân là phó chủ tịch Hội học sinh, cùng với Nghiêm Hạo Tường là chủ tịch Hội học sinh, đích thân được cử đến đón các du học sinh năm ba từ Mỹ chuyển tiếp đến A đại.

Hắn ngồi trên ghế, tay cầm bút đặt từng nét chữ cứng cáp lên mặt giấy. Hồ sơ cuối cùng được đưa tới, thiếu niên cũng tiến về phía hắn, ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Cậu trai nghiêng đầu, khuôn mặt xinh đẹp, tràn đầy dương quang của thiếu niên làm hắn cảm thấy tim đập thật nhanh, hô hấp có chút khó khăn. Nước da trắng hồng, đôi môi nhỏ nhắn, mái tóc đen mềm mại tôn lên đường nét tinh xảo, thật sự rất đẹp, cực kỳ hợp khẩu vị của hắn.

Đôi mắt hắn nguy hiểm lướt nhẹ trên người thiếu niên, đường nhìn kéo dài từ khóe miệng xinh xắn, lướt xuống cần cổ trắng nõn lộ ra, cùng thân hình săn chắc, gọn gàng dưới lớp áo đồng phục, vô cùng mê người.

Khẽ liếm nhẹ khóe môi.

Trong lòng hắn hiểu rõ, cảm giác khi ấy, nói một cách nhẹ nhàng chính là "nhất kiến chung tình", vừa gặp đã yêu thích không thôi, còn nói thẳng ra là "lần đầu gặp, nhìn đã muốn "hung hăng chiếm làm của riêng"".

Hắn kìm nén suy nghĩ đen tối của chính mình, không nhanh không chậm làm bộ lạnh nhạt nhìn cậu như bao đồng học khác. Hắn hỏi tên của cậu, cậu cũng từ tốn đáp lại một tiếng "Tống Á Hiên".

Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng gật đầu, khớp tay hữu lực từng chữ một đề tên cậu lên tập hồ sơ nhập học. Thì ra thiếu niên xinh đẹp trước mặt chính là cậu trai "Tống Á Hiên" trong truyền thuyết kia.

Đại thiếu gia của nhà họ Tống? Học bá toàn năng? Quả nhiên, vật nhỏ được hắn nhìn trúng thật sự không dễ dàng chơi đùa, nhưng một cách vô tình lại càng kích thích ham muốn điên cuồng chiếm hữu của hắn.

Hắn nhếch khóe môi, trào phúng.

Bắt đầu săn mồi.

—--

"Mẹ kiếp, cậu ấy cười với anh một cái, anh đã suýt chút nữa không nhịn được mà "xúc động"." Nghiêm Hạo Tường vò mái tóc rối bời, tay cầm xấp tài liệu có đề tên bạn học Hạ Tuấn Lâm, không nhịn được mà than thở một tiếng.             

Cậu trai họ Hạ này, ngay từ khi nhìn thấy bờ mông tròn trịa mềm mại, lối với vòng eo nhỏ gọn, tinh tế, Nghiêm Hạo Tường thừa nhận hắn đã có chút xao động cùng mong chờ, vóc dáng này thật sự là cực phẩm, hắn tò mò xem thiếu niên này rốt cuộc sẽ có gương mặt như thế nào?

Hắn nhịn không được tiến thêm một bước, thiếu niên vô tình lùi lại một bước, lưng của Hạ Tuấn Lâm dễ dàng rơi vào lồng ngực của Nghiêm Hạo Tường. Thiếu niên ngước mắt nhìn hắn, quả nhiên, tốt hơn gấp ngàn vạn lần so với hắn tưởng tượng. Nghiêm Hạo Tường vui sướng đến mơ hồ. Hắn tựa hồ như bản thân vừa phát hiện ra một vật báu trân quý, cảm giác vừa hưng phấn lại kích thích đến quỷ dị.

Lưu Diệu Văn đặt bút xuống, không mặn không nhạt mở miệng: "Vậy anh tính sao?"                           

Nghiêm Hạo Tường chẹp miệng: "Chưa biết nữa." Lần này thật sự bạn nhỏ này quá là hợp khẩu vị của hắn rồi, nhưng có vẻ không dễ dàng tiếp cận, vậy tại sao không thử chiếm đoạt theo một cách khác?

Nghiêm Hạo Tường nghĩ gì đều viết hết lên mặt, quả nhiên không thể qua được con mắt của Lưu Diệu Văn.

Hắn cười nhạt: "Ý kiến không tồi." Thú thực, hắn cũng không muốn chờ đợi được thêm một giây phút nào nữa để thưởng thức vật nhỏ ngon mắt này nữa. Chẳng bằng hưởng dụng một chút tiện nghi, rồi từ từ đem người về bên cạnh.

Hai người họ đều cùng một loại người, trong không gian nhỏ hẹp của hội học sinh, một giao dịch trong thầm lặng được thiết lập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top