Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Đi Qua Tháng Năm Thăng Trầm Nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong bài hát 'Tự Sự' của Orange của một câu hát viral trên nền tảng Tiktok khiến em nhớ mãi không quên. Vừa xoa dịu trái tim đầy vết xước của em cũng vừa khiến em ngộ ra một vài chuyện.

Đúng vậy!

"Thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương
Như ai đó đã từng nói."

Vào tháng năm thăng trầm nhất, em dày vò chính mình bởi đau thương quá khứ, làm bạn cùng mộng mị, chiến đấu với nghĩ suy.

Ở tận cùng khổ đau, em không thấy được mặt trời, không thấy được ấm áp, không thấy được bàn tay để níu lấy. Em mò mẫm trong thế giới không có ánh sáng, mặc kệ tuyệt vọng ăn sâu vào tâm trí, để rồi em mệt mỏi và gục ngã.

Em không chống trội nổi nữa. Em đã rất cố gắng nhưng em không thắng được chính mình.

Em ngỡ bản thân sẽ buông xuôi, em ngỡ mình không còn nuối tiếc, em ngỡ lần này em buông được rồi. Nhưng đều là em ngỡ thôi!

Một ngày lại một ngày, em đi qua tháng năm thăng trầm ấy, đi qua bão tố mưa sa, đi qua những cơn giông nhỏ không đáng bận tâm, cuối cùng đi tới ngày nắng ấm thu vàng.

Ồ!

Em tưởng em không đi nổi rồi chứ... nhưng hóa ra em cũng thật mạnh mẽ.

Ở ngày cuộc đời bắt đầu có ánh sáng, ở ngày nội tâm không còn chấp vướng, ở ngày trái tim hằn đầy các vết xước nhưng cũng đầy yêu thương. Em bỗng cảm thấy biết ơn một cách lạ kỳ. Biết ơn em kiên trì như thế, biết ơn những người thật lòng yêu thương em, biết ơn cả những người tổn thương em, biết ơn hết thảy mọi điều đã đến với em.

Viết tới đây, tự nhiên em có chút thắt lòng.

Năm tháng ấy, em dùng tổn thương của mình đi tổn thương nhưng người thật lòng yêu thương em. Dù hiện tại họ đã tha thứ cho em nhưng thâm tâm em luôn thấy dằn vặt, tự trách.

Sao lúc đó em u mê như vậy? Sao lúc đó... em tàn nhẫn như vậy?

Tàn nhẫn với bản thân và tàn nhẫn với người hết lòng hết dạ thương em.

Lần này, em không muốn làm kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác nữa. Sau này, nếu có ai làm đau em, em cũng nguyện dùng nước mắt của mình rửa trôi đi muộn phiền của họ.

Ngốc nghếch cũng được, bởi vì em tin rằng sống tốt trời xanh tự an bài.

Mấy năm trôi qua, rốt cuộc có người bảo em rằng:

"Đứa trẻ ích kỷ năm nào cuối cùng cũng biết nghĩ cho người khác rồi."

Em chỉ nhẹ mỉm cười, cúi đầu che đi đôi mắt đã rưng rưng. Trong lòng em tự hỏi, liệu có muộn quá không?

Có lẽ là không nhỉ?

Mọi niềm đau, mọi sai lầm đều để trưởng thành mà. Có thể đó là một quá trình đầy chông gai và đau đớn tột cùng nhưng như vậy sẽ mài dũa ra một phiên bản mạnh mẽ và kiên cường hơn quá khứ.

Đến hôm nay, nhìn lại những điều đã qua, nội tâm của em không còn gợn sóng. Tĩnh lặng và an yên hơn bao giờ, có lẽ em đã buông được rồi.

Người từng tổn thương em, từng khiến em tuyệt vọng cùng cực, từng khiến em giận họ rất nhiều. Một lần nghĩ về họ là một lần nước mắt em rơi, nhưng giờ đây em chỉ cảm thấy nhẹ nhàng thong dong.

Em bỗng nghĩ tới một câu nói, đại loại là:

"Trà cũng đã nguội rồi, chuyện của đời trước vướng vấn làm chi?"

Em không biết diễn tả cảm xúc hay nỗi niềm này làm sao? Chỉ là em có thể thản nhiên mỉm cười nói với họ:

"Cảm ơn vì đã đến, chúc người một đời bình an vui vẻ."

Dù cái họ mang đến là tổn thương nhiều hơn thương yêu, dù là họ từng nói những lời rất nặng nề với em, dù là họ từng dẫm lên thế giới nhỏ bé sạch sẽ của em. Em cũng vẫn biết ơn và cảm ơn họ.

Ở hiện tại, dẫu đã đi qua tháng năm thăng trầm ấy nhưng em cũng thu mình vào vùng an toàn. Em sợ tổn thương, thế nên em tự tạo một vách ngăn với thế giới bên ngoài.

Em khó mở lòng với những người đột ngột xuất hiện trong thế giới của em, và lúc này đây! Thật may mắn!

Thật may khi những người muốn đi vào cuộc đời em... đa số đều là người kiên nhẫn.

Em mở cánh cửa nhỏ, đón họ vào thế giới vừa xám xịt vừa rực rỡ của em. Kể họ nghe về mộng tưởng của em, vẽ cho họ những mộng mơ sau này, dịu dàng an ủi tổn thương của họ cũng như an ủi chính em, cuối cùng cho họ xem vết sẹo của em.

Nếu họ còn đồng ý ở lại thế giới của em...

Em sẽ đặt họ vào nơi đẹp đẽ nhất, dành toàn bộ những gì em có, thương yêu, trân trọng, bảo vệ họ.

Một lần nữa may mắn khi...

Những người xa lạ ấy, thương tổn thương của em, thương cả vết sẹo của em, thương cả những điều em đã trải qua.

Cả một đời, chỉ cần may mắn gặp đúng người như vậy là được.

Đi qua chuỗi ngày tuyệt vọng nhất, đi qua thời gian bão tố nhất, đi qua tháng năm thăng trầm nhất. Dù đau khổ bao nhiêu, chỉ cần ở cuối con đường có thể gặp được những người tốt với em như thế... em cam nguyện đánh đổi.

Nửa đời bất hạnh đổi lấy tình cảm ấm áp chân thành. Đáng giá đúng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top