Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TRUYỆN GIÁNG SINH 2020: GIÁNG SINH CỦA MARY

GIÁNG SINH CỦA MARY

*****

Quá giờ ăn chiều, đèn trong khoang đã bật lên. Chỉ vài tiếng nữa thôi là sẽ đến khoảnh khắc nửa đêm trước Giáng Sinh, mọi người trên chuyến tàu này đều đang ngập tràn những tâm trạng của riêng mình. Mùa đông vừa đến, tuyết chỉ mới rơi đủ để che ngang đường ray, bên trên là khói và hơi nước của đầu tàu tỏa ra đậm đặc và quyện chặt không tan, kéo dài như cơn lốc tuyết đang rượt đuổi, bên dưới là tuyết trắng bị đoàn tàu xé ra hai bên. May sao vẫn còn rất nhiều hơi ấm được giữ lại bên trong các khoang hành khách.

Là chuyến tàu cuối cùng trước kỳ nghỉ lễ nên trong các khoang đều chật kín người, xe đẩy của người nhân viên bán nước và đồ ăn phải nhích từng chút một. Đa phần mọi người đều đang trên đường về nhà để tận hưởng kỳ nghỉ dài, hành lý của họ xếp đầy trên cao và để nằm khắp nơi trên sàn tàu.

Nhưng không ai thấy khó chịu về việc đó cả, vào dịp nghỉ lễ dài nhất trong năm ai đi xa trở về mà lại không đem theo những thứ lỉnh kỉnh, những món quà, những điều tốt đẹp dành cho người thân kia chứ.

Ví dụ như Mary, người phụ nữ nhỏ bé đang ngồi lọt thỏm trên băng ghế giữa hai người phụ nữ mà mỗi người đều to gấp đôi cô ấy. Nếu là người khác thì hẳn họ sẽ rất bực mình bởi sự chèn ép đó, nhưng Mary nhỏ bé của chúng ta thì không, cô ấy đung đưa đôi chân ngắn không chạm nổi sàn tàu của mình qua lại liên tục như chiếc đồng hồ quả lắc. Cô ấy mỉm cười nhìn ô cửa sổ hai bên, tủm tỉm cười nhìn những người xung quanh và mọi thứ đang di chuyển, nếu bị ai đó bắt được cái nhìn của mình thì Mary sẽ cười tươi hơn rồi lập tức cúi gằm mặt xuống mà lần nữa tự đảo mắt và tự cười một mình.

Mary là như thế, cô ấy là người phụ nữ vui vẻ, tươi tắn, lạc quan và tốt bụng nhất trên đời này mà bạn có thể gặp. Những người quen biết Mary vẫn thường hay tự đặt ra một câu hỏi dành cho cô ấy, đó là làm cách nào để một thân hình nhỏ bé đến như vậy lại có thể chứa đựng bên trong nhiều niềm vui và tình yêu dành cho thế giới này đến như thế.

Chính Mary cũng không biết là vì sao, chỉ là cô ấy luôn có một niềm tin mãnh liệt rằng những điều tốt đẹp luôn có rất nhiều trên thế gian này, để khi có một ai đó nhận được và trở nên hạnh phúc, thì một điều tốt đẹp khác sẽ lại được sinh ra.

Phải! Mary là một trong số ít người hiếm hoi, những người thật sự cảm thấy hạnh phúc khi chứng kiến người khác có được hạnh phúc. Bạn có biết ngoài Mary ra, những người có thể có được đức tính tốt đẹp đó thì sẽ được gọi bằng gì hay không? Là thiên thần.

Một người đem theo bữa trưa từ nhà đến nơi làm việc, khi bữa trưa bị người khác lấy mất thì lại thật lòng chúc người đó ăn ngon miệng. Bạn đã gặp được người nào như vậy chưa? Bây giờ đã có một rồi đó, chính là Mary.

Đã gần ba tháng rồi Mary chưa về nhà, chưa được gặp lại John chồng của cô và hai đứa con một trai một gái, Tommy và Emily. Cách đây ba hôm cô đã đánh điện tín gửi về nhà, bây giờ chắc gia đình của cô đang rất trông ngóng, chỉ vài tiếng nữa thôi cô sẽ được gặp họ, mỗi khi nghĩ đến điều đó Mary không cách nào khép miệng lại được, mặc kệ bên ngoài có lạnh lẽo đến bao nhiêu, Mary luôn cảm thấy trong lòng mình ấm áp.

Mấy tháng trước đây Mary vẫn là một người phụ nữ nội trợ, cô chăm sóc cho chồng và hai đứa con sắp đến tuổi đi học của mình.

John là một người chồng giỏi giang và siêng năng, anh ấy biết cả nghề rèn và nghề mộc, anh ấy làm công việc thay móng cho ngựa và sửa chữa những cỗ xe, anh ấy biết cả xây nhà và dựng hàng rào, biết cả làm máng xối.

Rồi một ngày trong lúc làm việc, có một thanh gỗ lớn ngã xuống và đập vào lưng của John, tai nạn đó đã lấy đi sức khỏe của anh ấy, lấy đi rất nhiều.

Nhưng John vẫn là một người đàn ông tuyệt vời, khi chị họ của Mary giới thiệu cho cô công việc văn thư của tòa soạn trong thành phố, là để thay thế cho chị ấy trong thời gian thai sản, John đã động viên Mary hãy nhận công việc tạm thời đó, còn anh sẽ ở nhà để chăm sóc lũ trẻ.

Chỉ là tạm thời thôi, bởi bây giờ mỗi ngày sau khi đã lo lắng xong cho các con, John sẽ theo học nghề sửa chữa đồng hồ của ông chủ tiệm trên phố chính. Ông ấy và vợ không có con, ông ấy hay nói rằng sau khi John ra nghề sẽ giao lại tiệm cho anh ấy quản lý, tiền lương sẽ tính theo thu nhập của cửa tiệm.

John rất thông minh và siêng năng, anh ấy viết trong thư gửi cho Mary là khi cô ấy xong thời gian của công việc tạm thời, thì có lẽ anh ấy cũng đã có thể tự đứng tiệm sửa chữa đồng hồ được rồi. Như vậy thì mọi chuyện sẽ một lần nữa tốt đẹp, thậm chí theo như trong giấc mơ của Mary, nó còn có thể tốt đẹp nhiều hơn nữa.

Mary hay nghĩ là sau khi cô ấy xong công việc trong thành phố, chỉ thêm một chút nữa là Tommy và Emily sẽ đến tuổi đi học. Như vậy thì cô ấy sẽ có thêm nhiều thời gian trống ở nhà hơn, cô ấy có thể thêu khăn tay hoặc làm gấu bông, hay là làm bánh ngọt hoặc mứt, những thứ đó thường bán được rất nhanh tại phiên chợ ở thị trấn lớn vào mỗi cuối tuần.

Trên thành phố Mary biết có một người phụ nữ kia chỉ đơn giản là bán bánh ngọt xung quanh tòa nhà thị chính mà lại có thể xây dựng được của hàng bánh của riêng mình.

Nghĩ đến việc trong tương lai cửa tiệm đồng hồ của John và cửa hàng bánh của mình nằm sát nhau trên một con phố, Mary lại mỉm cười.

Công việc văn thư của Mary trên thành phố rất tốt, thời điểm cuối năm có rất nhiều việc, nhưng bù lại là lương tăng ca sẽ được tính gấp đôi. Và Mary vô cùng thích được tăng ca. Thỉnh thoảng xấp giấy tờ trên bàn làm việc còn cao hơn cả cô khi đứng thẳng, ban ngày Mary nghỉ ăn trưa chỉ ba mươi phút và buổi tối thì làm việc đến chín giờ hơn.

Những ngày như vậy thì tính ra lương của Mary sẽ được cộng thêm gấp rưỡi nữa, mỗi tối nằm trong góc phòng nhỏ của mình, khi đã co hết chân lại trong chăn để giữ ấm, Mary thường nghĩ đến những việc cô có thể làm được với khoản tiền lương kiếm thêm đó.

Sau khi trang trải hết mọi thứ cho gia đình, sẽ còn dư ra một khoản để bỏ vào hũ tiết kiệm. Khoản tiền đó là để dùng cho Tommy, là để thay cái nẹp chân mới cho thằng bé.

Xương chân bên phải của Tommy phát triển không tốt, nhưng may mắn là các bác sĩ đã giải quyết xong vấn đề đó, họ nói là chỉ cần thay bộ khung nẹp chân thêm một lần nữa vào mùa xuân là mọi thứ sẽ ổn cả. Các bác sĩ nói là nếu cẩn thận và luyện tập thường xuyên, cậu bé Tommy vẫn có thể thực hiện được ước mơ làm cầu thủ bóng bầu dục của mình. Mary rất yêu và tin tưởng vào Tommy, nó mạnh mẽ giống như cha của nó, cho dù Tommy có chọn môn thể thao nào để theo đuổi thì cô vẫn ủng hộ thằng bé. Tất nhiên với một người nhỏ nhắn như Mary thì môn bóng bầu dục quá đáng sợ với cô, nhưng không sao cả, Mary sẽ luôn đến sân để cổ vũ cho giấc mơ của con trai.

Công việc tạm thời của Mary khá phù hợp với cô, trừ việc đôi mắt của cô đang yếu dần và mau mệt mỏi ra thì mọi thứ rất trôi chảy.

Các đồng nghiệp đối xử với cô rất tốt, họ hay giao thêm việc để cô có thêm cơ hội được tăng ca, thậm chí đến những ngày cuối tuần họ vẫn kiếm được việc để cô làm. Ngày hôm qua trong bữa tiệc cuối năm, khi mọi người đang ăn mừng thì họ vẫn nghĩ đến cô, vẫn giao cho cô một xấp giấy tờ cần phân loại.

Như vậy là cô được tăng ca đến phút cuối, vừa kịp thời gian để bắt chuyến tàu cuối cùng, khoản tiền để dành nhờ vậy mà có thể tăng lên.

Thậm chí họ còn tặng cho cô quà cuối năm là một đôi tất, và một bịch kẹo còn dư từ buổi tiệc. Số kẹo này nếu John trông chừng cẩn thận, sẽ đủ cho bọn nhỏ ăn tới tận khi nhập học. Là kẹo của thành phố nên rất ngon, Mary cũng muốn ăn thử một viên nhưng nghĩ đến đó thì cô lại lắc đầu. Nếu phải ăn cô sẽ chờ đến lúc được ăn chung với cả nhà.

Đồ đạc của Mary đựng trong một cái va li, đó là cái va li nhỏ so với mọi người nhưng so với vóc người của Mary thì nó rất lớn. Bên trong ngoài vài bộ đồ của Mary còn có quà giáng sinh cho cả gia đình. Là một hộp màu tô cho Tommy, một cái khăn choàng và áo sơ mi cho John, cùng với một món quà vô cùng đặc biệt cho Emily. Đó là một căn nhà búp bê lắp ghép, có cả búp bê và những bộ đồ nhỏ đính kèm theo.

Đây là món quà duy nhất mà Mary luôn ước ao từ nhỏ, khi vẫn còn là một cô bé. Vậy nên khi nhìn thấy món quà này lúc đi ngang qua cửa tiệm đồ chơi trên phố, Mary ngay lập tức bước vào và mua luôn. Bởi vì Mary biết rằng Emily chắc chắn sẽ thích món quà này, nghĩ đến việc cô con gái nhỏ ngồi bên lò sưởi và chuyện trò với những nàng công chúa búp bê, Mary cảm thấy thật hạnh phúc, hy vọng món quà sẽ giúp con gái bớt buồn hơn khi phải tiếp tục xa mẹ trong mấy tháng sắp đến.

Bên trong va li còn có tiền lương và thưởng của Mary, nó sẽ được dùng để gia đình vượt qua mùa đông trước mắt nếu tiết kiệm. Phải thật sự tiết kiệm thì lần lãnh lương sắp tới mới có thể là khoản dư thật sự.

Mary nghe đồng nghiệp nói là qua năm mới công việc sẽ ít hơn, vậy nên để đảm bảo cho các dự định của mình, đến lúc đó cô sẽ xin thêm việc làm vào ban đêm. Làm nhân viên vệ sinh hay phục vụ chẳng hạn, Mary nghe nói là nhân viên phục vụ ca khuya sẽ được phép giữ lại toàn bộ tiền tip, cô rất nôn nóng chờ đến lúc được đi phỏng vấn cho những công việc như vậy. Biết đâu đó nếu may mắn tìm được một chỗ làm tốt, cô có thể đổi đơn thuốc giảm đau mới tốt hơn cho John, chỉ cần anh ấy khỏe mạnh thì mọi thứ sẽ tự động tốt lên thôi.

Mary luôn cảm thấy cuộc sống đối xử với mình thật tốt đẹp. Ví như ngay lúc này, khi mỗi băng ghế vốn chỉ dành cho hai hành khách, còn Mary đang lạnh run vì lớp bông thiếu hụt của cái áo khoác rẻ tiền, thì lại có một người phụ nữ to béo ngồi chen vào và ép cô ở giữa. Có thể chật chội, có thể đau nhức người vì không thể cựa quậy suốt quãng hành trình dài, thậm chí là hơi khó thở một chút, nhưng lại có thêm may mắn là Mary đang được ủ ấm từ hai phía. Nếu nghĩ băng ghế này là chiếc giường lớn, thì Mary đang có hai con gấu bông to và nặng bằng gấu thật kề sát bên. Với cô gái bé nhỏ như Mary, đó là cảm giác an toàn tuyệt đối.

Chỉ tiếc là khi bị kẹt trong sự bảo vệ như vậy Mary lại không thể nào ngủ được, phần vì háo hức do sắp được về nhà, phần vì sức nặng đang đè lên đôi vai nhỏ bé của cô.

Nhưng cũng nhờ vậy mà Mary có thể tỉnh táo để ngắm hết được vẻ đẹp của băng tuyết dọc hành trình. Và ngắm những hành khách nữa, với Mary mọi thứ đều mới lạ, và mới lạ thì thú vị.

Mary nãy giờ có chú ý nhiều hơn tới một hành khách kia, ông ta khoác một cái áo măng tô lớn và đội cái mũ phớt rộng vành luôn sụp xuống che hơn nửa gương mặt.

Mary chú ý tới ông ta là vì trong toa tàu này ngoài cô ra thì chỉ có một mình ông ta là ngồi im tại chỗ kể từ lúc xuất phát. Mary là do không thể cử động được còn ông ta thì là vì lý do gì nhỉ, Mary có một chút tò mò về điều đó. Nếu bây giờ có thể đứng dậy được thì cô định là sẽ đi tới để hỏi thăm ông ấy một chút.

Bỗng từ toa khác có hai người đàn ông to lớn bước vào, họ đi từ từ và nhìn vào từng gương mặt của các hành khách trên băng ghế. Gương mặt của họ khiến Mary cảm thấy sợ hãi, cô vô thức rúc mình vào sâu hơn, nếu ai lúc này nhìn vào sẽ chỉ thấy hai người phụ nữ to lớn đang ngồi với một đôi chân nhỏ đang ló ra ở giữa. Mary rất sợ những người đàn ông to lớn có gương mặt hung dữ, khi phải đi ngang qua những người như vậy cô thường cúi đầu mím chặt môi mà lướt qua.

Thỉnh thoảng Mary còn bịt tai nhắm mắt khi ở gần những người đàn ông to lớn, cô hay có một nỗi sợ vu vơ rằng, nếu như có một người đàn ông to lớn hét vào cô lúc cô đi ngang qua, thì chắc chắn cô sẽ ngất xỉu. Hoặc tệ hơn là tiểu luôn trong quần. Lúc nhỏ khi bị đám bạn chặn đường hù dọa, cô cũng đã có mấy lần như vậy rồi. Đó là một nỗi sợ vu vơ luôn ám ảnh Mary.

Khi hai người đàn ông to lớn đi tới chỗ người đàn ông đội mũ rộng vành, lúc họ đứng lại thì người đàn ông đó cũng cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn họ, gương mặt của cả ba người đều lạnh lẽo. Sau đó thì ông ta đứng dậy và cả ba người cùng đi sang toa khác.

Một lát sau thì bỗng tàu chạy chậm dần rồi dừng lại khi vẫn chưa đến trạm, có lẽ là có ai đó vừa kéo phanh khẩn cấp, cũng có thể là thợ máy của tàu muốn xả chút hơi nước trong bồn hơi. Mọi người trên tàu vẫn bình tĩnh, đa phần họ vẫn tiếp tục giấc ngủ của mình, chuyện tàu tạm dừng trên hành trình là bình thường, từ lúc xuất phát đã vài lần như vậy rồi, huống hồ tiếng còi báo hiệu tàu sắp di chuyển vừa vang lên, giống như muốn báo hiệu rằng mọi thứ vẫn ổn.

Mary cũng vậy, cô vẫn tiếp tục lắc lư đôi chân nhỏ của mình. Bỗng Mary nhìn về phía cửa sổ bên phải, có một bóng người đang lướt đi trong tuyết rồi đột ngột ngã xuống. Mary nhìn quanh, cả toa tàu chỉ có một mình cô chú ý đến điều đó. Bóng người đó rất quen, đặc biệt là cái mũ, đúng rồi, đó là người đàn ông đội cái mũ rộng vành.
"Ông ấy có sao không nhỉ? Bên ngoài tuyết đang rơi..."

Khi suy nghĩ đó vừa hiện ra thì Mary liền lập tức dùng hết sức nhoài người về phía trước, để thoát khỏi sự kìm kẹp từ hai bên. Lúc cô ấy vừa đặt chân xuống sàn tàu thì đôi chân liền thoăn thoắt bước đi, mở cửa toa và nhảy xuống.

Mary muốn hỏi ông ấy có sao không, có cần dìu về lại tàu hay không, sẽ rất nhanh thôi, cô tự tin vào đôi chân của mình, dù nhỏ nhắn nhưng rất nhanh nhẹn. Người đàn ông đó ngã cách tàu chưa đến mười mét, chỉ vài giây thôi là đủ để cô giúp đỡ ông ấy. Huống hồ thợ máy trước khi khởi động tàu sẽ nhìn sang hai bên, nếu thấy có hành khách chưa lên tàu thì lẽ dĩ nhiên người thợ máy sẽ chờ.
Nhưng có vài việc cô quên nghĩ đến, đó là việc cơ thể bị tê sau quãng đường dài ngồi yên một chỗ, việc khi có tuyết rơi lên thì chỗ đá sỏi quanh đường ray sẽ rất trơn, và cả việc tầm nhìn sẽ bị hạn chế bởi hơi nước và mưa tuyết.

Mary khi bước xuống tàu, vừa đi được mấy bước thì ngã úp mặt vào tuyết rồi tê cứng toàn thân nằm luôn ở đó. Tiếp theo là ngất đi do thay đổi nhiệt độ đột ngột, cái áo khoác quá mỏng không đủ để bảo vệ chút hơi ấm từ cơ thể nhỏ bé của cô.

Lúc Mary tỉnh dậy thì cô nhận ra vài việc.
Cô đang ở trong một căn phòng cũ kĩ, hình như là của một trạm dừng bỏ hoang, người đàn ông đội mũ rộng vành đang ngồi dựa lưng vào vách tường gỗ đối diện chỗ cô nằm, đoàn tàu thì đã chạy và mang theo trên đó là cái va li đựng tất cả những gì mà cô có.

Tất cả...
Mary hoảng hốt, nhưng trước đó thì cô phải đi tới xem thử người đàn ông kia có sao hay không.

Ông ta nhìn cô, có vẻ ông ta vẫn ổn, vẫn giấu mình sau áo khoác và mũ. Sau đó ông ta thở dài và tặc lưỡi, đó là lúc Mary nhận ra người không ổn ở đây chính là cô.

Mary nghĩ rất nhanh vài việc, những việc mà nghĩ rồi thì không dám nghĩ nữa, chủ yếu là về cái va li, cuối cùng cô ngồi bệt xuống, bặm môi và khóc nhè. Đó là thói quen của Mary, vừa khóc vừa quẫy đạp cả chân tay, nhiều năm nay chỉ có một mình John là có thể chứng kiến cô khóc, mỗi lần như vậy anh đều không nhịn được mà cười lớn.

Còn người đàn ông kia thì không cười, ông ta chỉ thở dài ngao ngán.

Một lát sau khi đã khóc đến khô người, Mary hai mắt đỏ hoe, đứng dậy lấy từ trong túi áo khoác ra đưa cho người đàn ông kia một viên kẹo. Trong túi của Mary có bảy viên, số kẹo còn lại thì nằm trong va li, lúc đầu cô lấy ra với dự định sẽ ăn dọc đường đi, để rồi bây giờ bảy viên kẹo đó là thứ cuối cùng mà cô có. Nghĩ đến số kẹo trong va li, Mary đang chực chờ để khóc thêm lần nữa.
Người đàn ông kia nhận lấy viên kẹo từ tay của Mary, ông ta lột vỏ và bỏ vào miệng.

Trầm ngâm một chút, ông ta hỏi Mary:
"Còn nữa không?"

Mary lấy hết sáu viên kẹo còn lại trong túi ra, cô để trước mặt ông ấy hai viên, suy nghĩ một chút rồi cô để vào thêm một viên nữa, ba viên còn lại là cho John, Tommy và Emily.

Lúc này điều duy nhất Mary có thể nghĩ đến chính là gia đình của mình.

Người đàn ông giữ ba viên kẹo trong lòng bàn tay, ông ấy nhìn chằm chằm vào chúng, hình như ông ấy vừa mỉm cười, có lẽ là vì lâu rồi ông ấy không cười nên đã quên cách, Mary nhìn vào thì không biết là ông ấy đang nhăn nhó hay đang bặm môi.

Mary hỏi ông ấy có cần giúp đỡ gì không, ông ta nói không. Một lúc sau ông ta hỏi Mary có thể hát một bài hát Giáng Sinh nào đó trong lúc ông ta ăn kẹo hay không. Mary dĩ nhiên đồng ý, hát những bài hát Giáng Sinh chính là sở thích của cô vào dịp Giáng Sinh. Mary hát bài thứ nhất rồi bài thứ hai, đến bài thứ ba thì ông ấy đưa tay kêu Mary ngừng lại, còn Mary thì cúi mặt xuống khe khẽ hát cho hết bài. Đó là sở thích của Mary, huống hồ mọi bài hát Giáng Sinh đều xứng đáng được ngân cho đến câu cuối cùng.
Ông ta chỉ tay về một hướng, nói rằng phía đó có một con đường mòn, đi vài dặm sẽ thấy một trang trại, ở đó Mary sẽ tìm được người giúp.

Mary hỏi ông ta có cần cô giúp thêm gì nữa không. Ông ta lắc đầu, nói rằng ông ta có hẹn bạn ở đây, một chút nữa thôi họ sẽ đến, mọi thứ với ông đều ổn.

Mary gật đầu, cô nghĩ hèn chi ông ta lại nhảy xuống ở đây, thì ra là do đã có hẹn, là mình đã làm phiền ông ấy. Nghĩ đến việc ông ta phải vác cô từ chỗ đường ray tới căn phòng này giữa bão tuyết, Mary chợt cảm thấy xấu hổ.

Rồi ông ta móc từ trong túi ra một cái túi nhỏ đưa cho Mary, nói rằng muốn tặng cho cô. Mary định từ chối nhưng khi nhận ra trong túi chỉ là những đồng xu cũ kĩ và dính bẩn thì cô mỉm cười nhận lấy. Nhận một món quà nhỏ với niềm vui và lòng biết ơn sẽ đem lại sự dễ chịu cho đôi bên, Mary thích những món quà nhỏ. Những đồng xu thì chẳng có gì nhưng cái túi đựng thì có hình thêu khá đẹp, Mary chợt nghĩ đến việc sẽ dùng đó làm mẫu để học thêu sau này.

Lúc Mary chuẩn bị rời đi, ông ta bỏ viên kẹo cuối cùng vào miệng rồi hỏi Mary có thể vừa hát nhạc Giáng Sinh vừa rời khỏi hay không. Mary mỉm cười, từ trong phòng cô cất tiếng hát, lúc ra cửa thì khép lại rồi đứng bên ngoài để tiếp tục hát, hát hết bài cô kêu to "Merry Christmas" rồi mới chịu đi.

Người đàn ông đội mũ rộng vành trong căn nhà bỏ hoang kia, khi máu trên người vốn đóng băng vì bão tuyết đang dần tan ra để chuẩn bị cho lần đóng băng tiếp theo, ông sớm đã biết nơi đây sẽ là trạm dừng cuối cùng trong suốt cả quãng đời dài nhiều giông tố của ông. Ai dè ông có thể kết thúc bằng vị ngọt trong miệng, âm thanh êm ái vui vẻ bên tai, sự ấm áp trong lòng và một nụ cười mãi trên môi cho tới khi đông cứng. Đến trong mơ ông cũng chưa từng thấy rằng mình có thể may mắn nhiều đến như thế.

Còn Mary, cô ấy lại tiếp tục một quãng hành trình dài đầy khó khăn, lạnh lẽo, khắc nghiệt và mệt mỏi để trở về nhà. Mặc kệ phía sau đã mất gì, phía trước sẽ có gì, thì Mary luôn biết rõ một việc. Đó là cô luôn có gia đình đang chờ mình, chỉ cần còn có họ, có tình yêu của họ, mọi thứ đều là tốt đẹp.

Mary về đến nhà ngay khoảng khắc trước nửa đêm. Mary cảm thấy hạnh phúc khi cánh cửa mở ra và John ôm hôn cô ấy, còn Tommy và Emily nhào vào lòng mẹ. Mary biết mọi điều tốt đẹp trên thế gian vẫn đang ở lại với mình ngay trong tổ ấm nhỏ này. Mọi thứ sẽ đến và mọi chuyện cô đều sẽ vượt qua được chỉ cần còn có họ. Lo lắng hãy để cho ngày mai còn bây giờ ngay trong đêm an lành này, Mary đang ôm và hôn tất cả những gì mà cô mơ ước.

Lúc đã hôn Tommy và Emily trên giường ngủ, sau khi hôn thêm nhiều lần nữa trên trán của hai đứa trẻ, Mary ngồi cạnh chồng bên lò sưởi, cô hỏi anh ấy mọi thứ và kể cho anh ấy nghe mọi thứ, về tất cả những gì cô giữ chặt trong lòng suốt ba tháng xa cách vừa qua. Giữa hai người là tình yêu và lòng tin luôn tràn đầy dành cho nhau, cả hai đều biết mọi thứ rồi sẽ tốt thôi. Có nhau, bên nhau, họ tin vì họ biết nó sẽ là như vậy.

Còn sau đó là những nụ hôn nồng ấm, chính là món quà Giáng Sinh hai người tặng cho nhau.

Khi thời khắc tuyệt vời nhất trong ngày qua đi, Mary đặt hai viên kẹo vào bên trong hai chiếc tất nhỏ xinh cạnh lò sưởi. Đó là quà Giáng Sinh người mẹ đem từ thành phố về để tặng cho con.

Rồi Mary đổ những đồng xu ra bàn, có tổng cộng mười hai đồng xu, nhiêu đó có lẽ vừa đủ để mua một ổ bánh mì cỡ nhỏ. Cô muốn giặt sạch cái túi đựng có hình thêu, cái túi đó là món quà cô tự tặng cho mình.

John theo thói quen của một thợ sửa đồng hồ siêng năng đang học việc, thấy có thứ kim loại nào nhỏ bé cũ kĩ lấm bẩn thì anh sẽ lập tức đem đồ nghề ra để đánh bóng.

Mary dò sóng radio để nghe lần cuối những bài hát Giáng Sinh mà nhà đài thường niên phát.

John đang cảm thấy thích thú vì những đồng xu kia càng đánh bóng thì chúng lại càng phát ra ánh sáng lấp lánh.

Trên radio bỗng phát ra một tin tức như truyện cổ tích của đêm Giáng Sinh, nói về việc có một người nào đó đã nhặt được một đồng xu cổ bằng vàng, khi người đó đem trao cho viện bảo tàng thì nhận được một khoản tiền thưởng đủ để mua một chiếc ô tô đời mới nhất, thậm chí còn dư ra để đãi tiệc Giáng Sinh cho cả cô nhi viện có hàng trăm đứa trẻ.

Còn Mary, như mọi khi, mỗi khi biết có ai đó vừa nhận được một điều gì tốt đẹp, cô sẽ thật lòng thấy hạnh phúc thay cho họ, và tin rằng những điều tốt đẹp nhờ đó sẽ đến với cô.

*
Trương Lang Vương
*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top