Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chị ơi, Anh yêu em (p2)

Tôi đem rất nhiều quà về biếu. Tất nhiên không thiếu phần của chị. Phần quà của chị là vô cùng đặc biệt nhất, nó được chính tay tôi làm, và dụng cụ được mua bằng tháng lương đầu tiên của tôi, nó được tôi đặc cả tâm tư tình cảm thầm lặng của mình vào đấy. Một chiếc áo len cổ lọ.

Thật sự nó rất xấu, tự tôi còn thấy thế, ấy vậy chị tôi rất vui, chị bảo" đây là món quà đâu tiên chị được nhận, không ngờ từ thằng em bé bỏng" chị quý lắm, chị cười rất tươi, nhưng chị đâu biết rằng tôi ước ước chị không phải chị của tôi tôi không phải là em chị, tôi ước chị suy nghĩ ích kỉ một chút quan tâm bản thân nhiều một chút, tôi ước ước nhiều lắm nhiều lắm... Chị cầm lên xem ướm thử rồi lại cất đi. Tôi lấy làm lạ thì chị lại nói " đây là quà của em sao chị nỡ mặt được, chị còn rất nhiều đồ, với lại chả đi đâu đồ đẹp thế này để dành đấy".

Khi nghe chị nói, tôi ngước lên tủ quần áo, đồ chị phân ra hai tầng, tầng trên là đồ mới, tôi để ý thấy đấy chả được mấy bộ, có vài cái áo khoác tôi đã bỏ, bên dưới là đồ chị hay mặt, nó đã cũ đã bạc đến nỗi không hình dung ra màu sắc ban đầu. Tôi kêu chị bỏ đi thì chị lắc đầu " không phải bây giờ đồ bạc là mót sao, chị đang đi theo thời đấy" " không phải chị cùng bạn mở quán sau, chị cứ bận như dậy sau được, khách không thích không ghé quán đâu, đi theo em em dắt chị đi mua quần áo" " thế à, chị lại không biết đấy".

Tôi với chị đi hết shop này tới shop khác chị đều không lựa được bộ nào. Không chê mắc thì nói không hợp, đi đứng không tiện... tôi thật không biết làm sau với chị nữa. Tôi nhất quyết bắt chị lấy hết tất cả những gì tôi chọn, tất nhiên tiền tôi trả. Thật sự chị mặc những bộ ấy trong rất xinh, làm tôi muốn đem giấu chị đi làm của riêng.

Tôi xin vào một bệnh viện trong thành phố. Nó cũng khá lớn, công việc cũng bận rộn hơn. Những ngày tôi có ca trực đêm, chị điều đến tiếp lương thực cho tôi. Chị không biết rằng, mõi lần gặp chị những mệt mõi trong tôi đều tan biến, mõi lần chị cười tim tôi điều không còn theo quy luật không bao lâu tôi thành bệnh tim mất, chị điều không biết, tôi càng ngày càng thích chị thêm chút nữa. Tình cảm tôi dành cho chị nó như một vực thẩm không đáy càng lúng sâu càng không còn đường thoát ra.

Trong khoa tôi, có anh chàng cũng điển trai nhưng sau đẹp bằng tôi, khá trẻ tuổi nhưng đâu trẻ hơn tôi, học thức tốt nhưng đầu bằng du học sinh như tôi, nhưng anh ta có gia thế hơn tôi, chọc cười chị ấy nhiều hơn tôi, khiến chị mở lòng hơn tôi và tôi nghĩ anh ta đã có được chị.. thì chị lại từ chối khéo anh, khi anh chưa kịp mở lời.

Từ trước tới nay, tôi chưa từng thấy chị yêu ai, tôi nghĩ ai có được tình yêu của chị thật sự là người may mắn nhất trên đời.

Mai là giỗ của ông tôi, nên hôm nay bà và ba mẹ phải về quê, bà không cho chị theo " cô không xứng để thắp nhang cho ông ấy", tôi thì có ca trực với bà không muốn tôi đi đường xa cực nhọc nên tôi cùng chị ở lại.

Đây là lần đầu tiên từ khi tôi về nước, tôi ở nhà một mình với chị, trước đấy tôi đã xin đỗi ca với người khác để về quê nhưng giờ.. tôi lại ngồi mặt đối mặt với chị trên bàn ăn, hưởng thụ cuộc sống hai người.

Chị có điện thoại từ người bạn, chị phải đi, không ở nhà cùng tôi, lần đầu tiên tôi câm ghét điện thoại muốn nó biến mất đến vậy.

Đã 23h rồi chị chưa về, tôi gọi cho chị nhiều lần nhưng chị không bắt máy, tôi đi ra đi vô ngóng trông chị, chị vẫn chưa về. Tôi bèn khóa cữa đi bộ ra ngõ chờ chị, một lúc sau tôi mới thấy chị về. Chị được một người đàn ông lạ mặt chở về trên chiếc moto trong tình trạng nữa say nữa tỉnh. Tôi toan đi lại chặn đầu xe, tôi đề nghị để tự mình dìu chị về. Tôi bực lắm, giận lắm chị không biết ở nhà tôi chờ chị về ư. Chị không biết rằng chị về trễ thế tôi lo lắm ư.

Lần đầu tiên tôi nạt chị tôi, chị chỉ im lặng nghe tôi la ó, hành động đấy y như đỗ dầu vào lữa ấy. Tôi nhớ bà từng nói lúc tôi đi du học chị hay đi đêm về khuya, cùng bạn mở quán nhậu qua lại mập mờ với nhiều thanh niên, nên tôi nghĩ.. càng nghĩ tôi càng tức. Tôi mất kiểm soát..

Tôi không biết mình đã làm gì. Chị khóc khóc rất nhiều, đã lâu rồi tôi chưa thấy chị khóc. Nhìn xung quanh quần áo tôi và chị vứt tứ tung. Tôi không dám nhìn chị, không phải vì hối hận hành động mình gây ra, tôi chỉ sợ nhìn thân hình chị đầy vết xanh tím, môi chị còn lưu lại ít máu, tôi xót, tại sao tôi thô bạo với chị như vậy tôi phải dịu dàng với chị hơn chứ. Chị là người tôi luôn nâng niu, là tâm can của tôi, lần đầu tôi thấy mình tệ thế. Tôi muốn an ủi chị, muốn nói "chị ơi đừng khóc" nhưng sao được đây, người làm chị khóc là tôi. Người làm chị đau khổ là tôi.

Khóc lúc lâu, chị cuộn chăn đi vào phòng tắm. Đặt vào mắt tôi là tấm lưng trần gầy ruột của chị. Chị đi khập khễnh từng bước. Nhìn xuống ga giường, một vết đỏ chói mắt..

Tôi sai rồi, tôi lại trách lầm chị.

Chị ra khỏi nhà tắm, chị muốn nói chuyện với tôi. Chị nói" chuyện hôm qua coi như không có gì, đừng để bà và ba mẹ biết, hôm qua sinh nhật bạn nên chị về trễ uống cũng hơi nhiều đã để em lo" chị điềm tĩnh nói như giữa chúng tôi không có gì xảy ra.

Nhưng tôi tôi không làm được như chị. Nguyên ngày hôm đó, tôi đi làm luôn lơ là xơ xót, đối với một bác sĩ điều đó là cực kì  nghiêm trọng. Tôi bị gọi lên phòng trưởng khoa khiển trách.

Về nhà, tôi thấy cơm canh đã có sẵn trên bàn, chị đang loay hoay làm món cuối cùng. Tôi vòng tay ôm chị từ phía sau. Chị giật bấn người lên. Tôi thấy vậy khẻ cười. Cảm giác này giống như một người vợ hiền đang làm cơm chờ chồng về ăn. Thật ấm áp. Tôi muốn tận hưởng thêm tý nữa thậm chí mong thời gian lặng im từ giây phút này.

Chị vẫn đứng im, để mặt tôi ôm chị.

"Chị em yêu chị, yêu chị rất rất nhiều, yêu chị từ rất rất lâu rồi. Và em đã đủ lớn để biết rằng đây không phải tình cảm chị em đơn thuần, mà đó là tình yêu tình yêu giữa nam và nữ".

Thân hình chị run nhẹ, tay va vào chảo bị bỏng. Tôi kéo chị đến vòi nước rữa. Tôi nắm cằm chị, bắt chị phải ngước mặt lên nhìn tôi. Mắt chị đã mờ sương, những dòng nước chỉ chực chờ rơi xuống, giọng chị đứt quảng " không.. không được.. chúng ta không thể.. bà .. bà sẽ giận .. bà không vui đâu..hức hức.."

Tôi nhìn chị mà đau trong lòng, chị tôi luôn đặc cảm nghĩ của mọi người lên hàng đầu" em không quan tâm, em chỉ muốn biết chị chị đối với em như thế nào, cảm giác của chị, hành động của chị, chị đừng bảo rằng đó là tình chị em" nói rồi tôi kéo chị vào lòng ôm chị thật chậc.

"Chị ..chị.." tôi hôn chị tôi không muốn nghe chị nói nữa. Tôi không nhớ tôi và chị kết thúc nó như thế nào. Nhưng sau cũng được, chị không phủ nhận tình cảm của chị đối với tôi, chị không bày xích xa cách tôi là được.

Từ đấy tôi và chị có với nhau quan hệ mập mờ.

Tôi liên hệ với người bạn tôi quen thân khi còn du học. Xem xem có thể trị lành những vết sẹo roi trên người chị không. Những lần cùng chị hoan ái, tôi nhìn mà quặn đau. Nó như nói lên những khỗ cực, mà chị đã chịu đã hy sinh rất nhiều vì tôi.

Tôi để ý, cả tháng nay chị tôi bắt đầu sao sao ấy. Chị cứ hay quên. Nấu ăn chị quên tắt lữa, chìa khóa nhà chị lại bỏ quên trong tủ lạnh, thậm chí chị còn đem cơm cho tôi tận hai ba lần trong vòng một tiếng đồng hồ. Tôi hỏi chị, khuyên chị đi khám. Chị chỉ nói chắc do công việc, áp lực quá hơi mệt nhọc nên thế. Đi vào ổn định rồi bớt việc hơn sẽ không sao nữa. Do tôi khuyên chị không còn cùng bạn làm ăn nữa, chị mở một tiệm bán hoa gần nhà, là tôi tạo thêm áp lực cho chị ư.

Tôi vắng nhà cả tuần nay, bận phải qua thành phố bên họp đề án, biện pháp chữa trị thường niên của các bác sĩ.

Tôi về sớm, vào nhà không thấy ai. Tôi lên lầu ngang qua phòng bà. Tôi nghe tiếng nói bà vọng ra. Tôi không muốn nghe lén đâu, nhưng nội dung câu chuyện là chị. Bà muốn chị ra khỏi nhà để có phòng trống mai này cháu bạn bà lên có chỗ ở, quan trọng hơn bà nói chị không phải con ruột ba mẹ, là mẹ trên đường đi làm về nhặt chị trên bãi cỏ gần công viên. Tôi nghe mà hoang mang lo lắng nhưng không dấu được vui mừng.

Tôi lo nếu chị biết chị làm sao chịu được cú sóc này, biết được ba mẹ chị yêu thương không phải là ba mẹ ruột. Nhưng đổi lại tôi và chị không cùng huyết thống, tôi và chị có thể đến được với nhau quan minh chính đại, tôi có thể đàng hoàng rước chị vào nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #truyenngan