Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

TỔNG HỢP PHẦN II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thề


Hồi còn đang tán tỉnh tôi, có lần anh phóng xe cả trăm cây số đến chỗ tôi, ngồi nói chuyện với tôi một lát rồi anh lại phóng xe về. Tôi hỏi: "Sao anh phải làm khổ mình như vậy?", anh bảo: "Không khổ! Chỉ cần được nhìn thấy em vài phút thôi là anh hạnh phúc rồi!".

Cả khi anh quỳ xuống cầu hôn tôi, tôi nghe giọng anh đầy thành khẩn: "Làm vợ anh nhé! Anh thề sẽ không bao giờ để em một mình! Thề không bao giờ quên sinh nhật em! Và thề sẽ luôn mang tới cho em thật nhiều những điều bất ngờ". Tôi nghe xong thì mê man trong hạnh phúc, và gật đầu cái rụp!

Vậy mà hôm nay sinh nhật tôi, anh ấy lại đi suốt từ sáng – đến giờ đã nửa đêm, vẫn chưa thấy về, cũng không một lần gọi điện hỏi han. Quên chưa thông báo là chúng tôi đã cưới nhau được gần một tháng.

Có tiếng mở cửa lạch cạch! Đây rồi! Lão chồng khốn kiếp đã về rồi! Người lão xiêu vẹo, nồng nặc mùi rượu, mặt đỏ phừng phừng. Tôi điên người, quát ầm ầm:

– Anh có biết hôm nay là ngày gì không? Có nhớ đã thề với tôi cái gì không? Vậy mà... Đàn ông các anh là cái giống hay nuốt lời, mau thay lòng đổi dạ!

– Này! Nói gì cũng phải có chứng cớ nhé! Tôi nuốt lời bao giờ? Và thay lòng đổi dạ khi nào? – mặt lão chồng tôi vênh vênh.

– Vậy ai đã thề sẽ không bao giờ quên sinh nhật tôi?

– Tôi quên sinh nhật cô khi nào? Sinh nhật cô trùng với ngày giỗ bố thằng bạn tôi, mà thằng bạn tôi thì năm nào giỗ bố nó, nó cũng mời tôi đến nhà uống rượu liên hoan. Muốn quên cũng khó!

– Vậy ai đã thề sẽ không bao giờ để tôi một mình?

– Tôi để cô một mình bao giờ? Cô có nhìn thấy con chó kia không? Tôi mua nó về để nó ở nhà với cô còn gì!

– Vậy đứa nào, đứa nào bảo rằng chỉ cần được nhìn thấy tôi vài phút thôi là đã hạnh phúc lắm rồi?

– Là tôi bảo đấy! Và tôi vẫn giữ nguyên quan điểm ấy! Giờ, mỗi ngày, nếu chỉ phải nhìn thấy cái mặt cô vài phút thôi thì còn gì hạnh phúc bằng. Mà không phải nhìn phút nào thì càng hạnh phúc!

– Anh là đồ khốn! Tôi đã nghĩ anh sẽ đi luôn cả đêm nay, chứ không ngờ là anh dám vác xác về vào giờ này!

– Ờ! Thì tôi đã thề là sẽ mang tới cho cô những điều bất ngờ mà! Vậy mà vẫn còn bị chửi là thằng không biết giữ lời! Thật là...

~~~~~~~~~~~***~~~~~~~~~~~

Trẻ con thích tò mò


Thằng nhóc nhà tôi có cái tật rất hay hỏi. Cái gì nó cũng hỏi, hỏi suốt ngày, hỏi đến kiệt cùng. Lắm khi nó hỏi nhiều, tôi mệt quá, bực quá, nên trả lời liều cho xong. Ví như trưa nay, cả nhà đang ăn cơm, nó hỏi:

– Bố ơi, người ta ăn cơm, rồi ỉa ra cứt. Thế sao người ta không ăn cứt luôn cho nhanh hả bố?

– Cứt để dành cho chó con ạ! Mình là người, chả lẽ lại đi tranh đồ ăn của chó?

Lát sau, nó lại hỏi:

– Mẹ đẻ con ra từ đâu hả bố?

– Từ nách!

– Nách bé tí tẹo, sao con chui ra được?

– Có nhiều cái bình thường rất bé, nhưng lúc cần, nó lại rất to con ạ!

– Nhưng nách mẹ toàn lông, làm sao con chui ra được?!

– Lông nhiều hay ít không ảnh hưởng đến chuyện chui ra chui vào nhé!

– Con nằm trong bụng mẹ, sao không chui ra từ chỗ nào đó gần bụng như rốn hoặc bẹn cho nhanh mà lại phải mất công bò ngược lên tận trên nách để chui hả bố?

– Cái này sao con lại hỏi bố? Bố có chui đâu, con mới là người chui mà!

– Vậy con chui vào bụng mẹ bằng cách nào? Sao con không ở ngoài luôn mà phải chui vào rồi sau đó lại mất công chui ra?

– Cái chuyện chui vào chui ra này thì nó khó nói lắm con! Dù biết là mất công, mất sức, mệt người, nhưng vì thích nên cứ làm thôi.

– Nhưng bố có liên quan gì đến việc con chui vào trong bụng mẹ không?

– Có chứ con! Nếu không liên quan thì việc gì bố phải cưới mẹ con?!

– Liên quan thế nào ạ?

– Giải thích sao cho con hiểu nhỉ?! Bụng mẹ con giống như một mảnh đất, còn bố sẽ phun hạt giống vào. Hạt giống đó gặp đất sẽ nảy nở, phát triển thành con! Hiểu chưa?

– Bố phun bằng cái gì?

– Bằng một loại vòi chuyên dụng con ạ!

– Giống cái vòi này hả bố? – Nó vừa nói vừa tụt quần, moi chim nó ra vẩy vẩy.

– Ừ! Đúng!

– À, vậy đêm qua, bố mẹ đợi con ngủ say rồi rủ nhau dậy phun hạt giống đúng không?

– Hả? Thì ra lúc đó con không ngủ sao? Lần sau, nếu có tỉnh giấc thì phải gọi bố mẹ, không được giả vờ ngủ, như thế là xấu, nghe chưa?

– Con có gọi mà, thậm chí, con gào lên nữa ấy! Nhưng vì mẹ còn gào to hơn con, nên bố không nghe thấy!

~~~~~~~~~~~***~~~~~~~~~~~

Ngày cá tháng tư


Sáng nay, đang ngủ ngon thì điện thoại kêu toe toe. Là tin nhắn của đứa em gái họ: "Em vừa về quê lên, mẹ anh gửi cho anh con gà luộc với hai cái giò bò. Anh ra cổng trường em lấy luôn nhé! Nhanh cho em còn vào học".

Đọc xong tin nhắn, tôi mỉm cười. Nhưng không phải cười vì sắp được ăn gà, ăn giò bò, mà cười vì sự ngây ngô của đứa em tôi. Nó tưởng tôi là gà, là bò hay sao mà định lừa tôi? Hôm nay là cá tháng Tư mà! Tôi lập tức nhắn tin trả lời: "Ok! Anh ra ngay đây!". Gửi tin xong, tôi lại nằm xuống, nhắm mắt ngủ tiếp.

10 phút sau, tôi mở mắt, lấy điện thoại nhắn lại cho nó: "Em đâu rồi? Anh đang đứng ở cổng nè, sao không thấy em?". Nó lập tức trả lời: "Haha! Anh còn non nớt lắm! Không có gà, không có giò đâu, chỉ có con cá tháng Tư to bự thôi! Chúc anh ngon miệng! Hahaha!".

Thấy nó cười vì lừa được tôi mà tôi cũng thấy vui lây. Ừ! Thì người ta nghĩ ra cái ngày này chả phải là để mang niềm vui đến cho nhau hay sao? Rồi tự nhiên tôi nhớ đến gấu của tôi, cũng phải nghĩ ra trò gì lừa gấu cho vui nhỉ? Vậy là tôi cầm điện thoại lên nhắn tin cho gấu:

"Mình chia tay được không em? Trước giờ, anh cứ nghĩ rằng anh yêu em, nhưng đến khi gặp Tuấn thì anh mới nhận ra rằng Tuấn mới chính là người đàn ông của đời anh. Tuấn mang lại cho anh những đam mê, xúc cảm, những giây phút thăng hoa mà khi ở bên em anh chưa bao giờ có được. Anh xin lỗi, và mong em hạnh phúc!".

Gửi tin xong, tôi mỉm cười đầy khoái trá. Giá mà tôi được ở đó và chứng kiến bộ mặt hoảng hốt, thảng thốt của gấu khi đọc được tin nhắn của tôi nhỉ?! Chắc sẽ thú vị lắm! Tôi lại nằm xuống, nhắm mắt ngủ tiếp! Nhưng cũng chỉ được 10 phút thì đã nghe tiếng đập cửa phành phành. Đoán có chuyện chẳng lành, tôi chạy ra mở. Là thằng Tuấn...

– Mày đi đánh ghen cùng tao, nhanh lên!

– Mày làm đéo có người yêu mà đi đánh ghen? – Tôi hỏi nó.

– Không phải đánh ghen cho tao, mà là cho anh trai tao. Ông ấy vừa bắt gặp vợ ông ấy vào nhà nghỉ với thằng bạn thân của ông ấy.

– Đù! Bắt quả tang sao không nhào tới đánh luôn, lại còn phải nhờ mày, rồi mày lại gọi tao?

– Vấn đề là anh trai tao và vợ của thằng bạn thân ông ấy cũng đang thuê phòng ở trong cái nhà nghỉ đó. Nếu nhào tới đánh thì lộ hết!

Vậy tôi là tôi nhảy lên xe thằng Tuấn rồi cả hai tức tốc phóng tới nhà nghỉ. Gọi là đi đánh ghen cho oai, chứ thực chất lúc vào phòng, chỉ mình thằng Tuấn đánh, còn tôi chịu trách nhiệm ôm chặt chị dâu nó lại, không cho chị ấy lao tới can ngăn hay đỡ đòn hộ thằng kia. Tôi ôm chị dâu nó hăng hái lắm, vì tính tôi luôn nhiệt tình với bạn bè, đã giúp là giúp hết mình (cũng xin nói thêm là vì bị ập vào quá bất ngờ nên chị dâu nó và cả thằng kia đều đang ở trong trạng thái trần như nhộng, không mảnh vải che thân).

Công nhận là chị dâu thằng Tuấn ngon thật, da trắng nõn, vòng nào vòng nấy tròn trịa, đẫy đà, thịt da thơm phức. Nhìn thấy thằng kia bị đánh, chị ấy cũng định vùng dậy can ngăn nhưng lập tức bị tôi ôm chặt, ghì lại, chân tôi quặp lấy hai đùi chị, đè nghiến xuống giường. Thế nhưng vừa mới đè được một tí thì đã thấy thằng Tuấn đập đập vào vai tôi giục:

– Đánh xong rồi mày ơi! Không cần ôm nữa đâu! Về thôi!

– Đánh nữa đi mày! Sao vừa đánh đã nghỉ thế?

– Đù! Tao đánh gần nửa tiếng rồi! Nó ngất rồi! Còn đánh gì nữa?

Xong xuôi, thằng Tuấn chở tôi về, thả tôi ở cửa rồi nó lại phóng xe đi. Vừa mở bước vào phòng, tôi nhìn thấy cái điện thoại của tôi vẫn nằm chỏng chơ trên giường. Lúc nãy đi vội quá nên tôi bỏ quên điện thoại ở nhà. Chợt nhớ tới cái tin nhắn hồi sáng gửi cho gấu, tôi nhào tới vồ lấy cái điện thoại: rất nhiều cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn rất dài của gấu:

"Em đã nghĩ rằng tin nhắn đó của anh chỉ là một trò đùa ngày cá tháng Tư. Nhưng khi em đến phòng anh, nhìn thấy anh và anh Tuấn chở nhau vào nhà nghỉ thì em đã thật sự sốc và quá bàng hoàng. Em đã gọi cho anh để hi vọng được nghe từ anh một lời giải thích, để níu kéo một chút hi vọng mong manh rằng sự thật không phải những gì như anh đã nói. Nhưng anh đã không nghe máy, chỉ có tiếng đổ chuông văng vẳng bên tai em tàn nhẫn và lạnh lùng, hệt như tiếng kèn đám ma thê lương, tiễn đưa một mối tình bất hạnh. Được rồi! Nếu anh đã muốn vậy thì em sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời này cho anh được hạnh phúc! Sẽ không bao giờ anh phải nhìn thấy em nữa đâu! Anh cũng nhắn giùm tới gia đình và bạn bè em rằng đừng tìm em vô ích, bởi em sẽ đi đến một nơi xa lắm! Vĩnh biệt!"

Tôi cuống cuồng bấm máy gọi cho gấu, nhưng không có chuông, chỉ có tiếng "tò te tí" báo hiệu thuê bao không liên lạc được. Cái âm thanh "tò te tí" ấy văng vẳng bên tai tôi tàn nhẫn và lạnh lùng, hệt như tiếng kèn đám ma thê lương, tiễn đưa một mối tình bất hạnh...

~~~~~~~~~~~***~~~~~~~~~~~


Bạn lên Google, gõ Hà Nội, rồi chọn vào mục "hình ảnh", bạn sẽ thấy Hà Nội hiện lên với toàn là cây: cây rực rỡ mùa hạ, xanh mướt mùa xuân, vàng rực mùa thu và trầm tư mùa lạnh. Nhưng đó là trước đây, bởi e rằng, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, kết quả tìm kiếm mà Google mang lại cho bạn sẽ rất khác: đó là một Hà Nội với những con phố trơ trụi, với những hố sâu hoắm la liệt trên vỉa hè, ngổn ngang đất đá, rễ cây, cành, lá...

Nếu một người nước ngoài tìm thấy trên Google những bức ảnh mùa thu Hà Nội đẹp mê hồn với hàng sấu già rải lá vàng trên những con đường mát lành long lanh đốm nắng, với những gốc xà cừ cổ thụ hiên ngang xòa bóng thênh thang, và người đó quyết định đến thăm Hà Nội, thì khi đặt chân tới đây, vào thời điểm này, du khách ấy khó tránh khỏi cảm giác mình đã bị dối lừa...

Sự dối lừa không chỉ từ những gì đang diễn ra, đang đập vào mắt, mà còn từ nhiều thứ khác. Ngắm những bức tranh phố cổ của Bùi Xuân Phái, hẳn du khách nước ngoài ấy sẽ thán phục trí tưởng tượng siêu việt của người họa sĩ: bởi phố không cây mà ông ấy lại vẽ được nên cây; nghe những câu hát như: "Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ", rồi cả: "Nhớ phố Quang Trung, đường Nguyễn Du, những đêm hoa sữa thơm nồng", hẳn du khách ấy phải hoang mang tự hỏi: liệu mình có đang đi nhầm đến một thành phố nào khác mà không phải là Hà Nội hay không?

Sự hoang mang của du khách ấy cũng là dễ hiểu, bởi ngay bản thân tôi, sáng nay đi làm trên con phố quen mà vẫn cứ ngỡ như mình đã lạc đường, bởi mọi thứ thật trống rỗng, hoang tàn và khác lạ với những thân cây bị đốn hạ ngổn ngang, bật gốc chỏng chơ, xác xơ cành lá. Một cảm giác xót xa lắm! Xót xa như luống hoa mình nâng niu, chăm sóc vừa bị một trận bão lũ khủng khiếp quét qua; xót xa như người mình thương yêu nhất vừa bị tai nạn giao thông, mặt mũi tím thâm, bầm dập, chằng chịt vết khâu, vết rách. Không còn hàng cây, con phố hiện ra như khuôn mặt mộc sần sùi của người đàn bà từ lâu đã quen trang điểm; không còn hàng cây, con phố chơ vơ, tội nghiệp như một kẻ vừa bị người yêu ruồng bỏ, phụ tình. Và tôi tin, rất nhiều người yêu Hà Nội cũng có cảm giác giống tôi, cũng sẽ xót xa như thế!

Sáng nay, đường Hà Nội vẫn tắc, thậm chí còn tắc hơn bởi có thêm nhiều những xe tải chất đầy những thân cây vừa bị chặt hạ chở đi đâu đó. Trong khoảnh khắc bị ứ lại giữa biển người xe nhung nhúc, ngột ngạt khói bụi ấy, tôi thấy văng vẳng bên tai câu hát phát ra từ cái loa cũ kỹ, nhỏ xíu của một người bán đĩa dạo bên đường...

"Những chiếc thùng xe, chở đầy cây bự. Ai chở Hà Nội của tôi đi đâu?..."

Tiếng hát rất khó nghe, léo nhéo, và rất rè. Có lẽ, chỉ những người đi xe máy, đi xe đạp, đi bộ, hoặc mấy bác xe ôm, mấy chị lao công, mấy bà bán trà đá bên đường là nghe được, còn mấy ông ngồi trong xe hơi, cửa kính bịt kín mít, rồi bật nhạc xập xình, thì khó mà nghe nổi...

~~~~~~~~~~~***~~~~~~~~~~~


Bạn đang lo lắng về việc chồng bạn ngoại tình, bồ bịch bên ngoài? Tôi nghĩ, lo lắng của bạn hoàn toàn có cơ sở, bởi không dưng mà người đời lại có câu:

"Chó nào mà chẳng thích phân?
Chồng nào mà chẳng đôi lần lăng nhăng?"

Nhưng bạn yên tâm: "Cái kim không bọc lâu ngày cũng lòi ra", chồng bạn dù có khéo chùi mép đến đâu thì sẽ vẫn để lộ những dấu hiệu mà chỉ cần tinh ý một chút thôi bạn sẽ phát hiện ra. Sau đây, tôi sẽ chỉ ra cho các bạn thấy những biểu hiện đáng ngờ chứng tỏ chồng bạn đang có bồ bịch bên ngoài.

Thứ nhất là tắm

Nếu bình thường, ngày nào chồng bạn cũng tắm mà hôm ấy bỗng nhiên lão ấy không tắm thì đó là một dấu hiệu không bình thường: rất có thể, chồng bạn đã tắm ở nhà nghỉ. Bởi sau mỗi cuộc mây mưa, thì mùi mồ hôi, mùi của các chất dịch bài tiết, và đặc biệt là mùi của bạn tình sẽ còn vảng vất bám theo cơ thể của chồng bạn rất lâu. Chồng bạn đương nhiên hiểu điều đó, và lão ta sẽ phải xóa hết các mùi đó bằng cách tắm rửa thật sạch trước khi ra khỏi nhà nghỉ.

Tuy nhiên, đừng thấy chồng tắm ở nhà mà bạn được phép chủ quan, bởi có những ông chồng ranh mãnh vẫn sẽ về nhà tắm chứ không tắm ở nhà nghỉ (vì sợ vợ nghi ngờ giống trường hợp bên trên). Bởi thế, nếu bình thường, ăn cơm xong chồng bạn mới tắm, nhưng hôm đó lão ta lại tắm trước khi ăn cơm (hoặc vừa về tới nhà đã vội vã đi tắm luôn) thì đó cũng là một biểu hiện đáng ngờ. Tại sao lão ta phải tắm sớm? Bởi lão sợ lúc ngồi ăn cơm (hoặc lúc đứng gần bạn) thì bạn sẽ phát hiện ra mùi lạ.

Thứ hai là ăn

Nếu bình thường chồng bạn ăn 3 bát cơm mà hôm đó bỗng nhiên lão ta chỉ ăn 1 bát thì đó cũng là một dấu hiệu nghi vấn. Nhiều khả năng, lão ấy đã đi ăn nhà hàng no bụng với bồ, và giờ chỉ ngồi vào mâm, ăn qua loa cho vợ khỏi nghi ngờ. Hoặc ngược lại, bình thường, lão ăn 3 bát, nhưng hôm ấy lại ăn 5 bát thì bạn càng phải chú ý, bởi rất có thể lão ta đã hú hí với bồ cả buổi trong nhà nghỉ nên tốn nhiều sức, mệt và đói, nên mới ăn nhiều.

Cũng liên quan đến chuyện ăn, đó là chuyện ỉa. Trong khi bạn và bố mẹ cùng các con bạn ỉa ra phân đẹp bình thường, thậm chí táo bón, mà chồng bạn lại bị tiêu chảy, thì rõ ràng đây là dấu hiệu chứng tỏ lão ta đã đi ăn hải sản với gái ở ngoài. Bởi khi cùng ăn một chế độ ăn giống nhau thì việc người táo bón, kẻ tiêu chảy là điều cực kỳ vô lý. Thế nên, viêc chú ý quan sát và theo dõi phân của chồng cũng là một cách bảo vệ hạnh phúc gia đình.

Thứ 3 là chuyện ấy

Nếu bình thường chồng bạn cuồng nhiệt, hùng hục, đủ mọi tư thế, thủ tục mà hôm đó lão ta lại ỉu xìu, buồn thiu, cứ mãi một kiểu truyền thống dập dìu thì chắc chắn là hồi chiều, lão ấy đã vắt kiệt sức lực cho con nào, nên giờ về phục vụ vợ với thái độ miễn cưỡng, khều khào. Ngược lại, nếu bình thường chồng bạn khá rời rạc, uể oải, mà bỗng một hôm lão ta lại dồn dập, hăng hái, xoay phải, nghiêng trái với vẻ mặt đầy khoan khoái thì bạn cũng phải tra hỏi cho ra nhẽ, bởi nhiều khả năng hắn ta đang nhìn bạn mà tưởng tượng ra con nào đó. Không được chồng "yêu" thì đương nhiên là khổ, nhưng "yêu" mình mà đầu óc chồng lại nghĩ về con đàn bà khác thì còn khổ hơn.

Trên đây là những dấu hiệu chính giúp phát hiện chồng bạn ngoại tình. Nếu bạn nào thấy những gì tôi nói là đúng, và đã (hoặc sẽ) áp dụng theo thì cho tôi gửi tới chồng bạn lời khuyên chân thành đó là: "Hãy ly dị vợ càng sớm càng tốt!". Không có vợ thì cũng chán thật, nhưng có vợ bị thần kinh còn chán hơn! Nếu sống với một bà vợ như thế thì ông chồng sẽ trở thành một con lợn đực: lợn đực thì ngày tắm một lần, ăn 3 chậu cám vào đúng thời gian quy định, đương nhiên là cả chuyện giao phối nữa: lần nào cũng phải giống lần nào.

~~~~~~~~~~~***~~~~~~~~~~~


Theo quan điểm triết học thì mâu thuẫn chính là động lực của sự phát triển. Tình yêu cũng không nằm ngoài quy luật này: tức mâu thuẫn cũng là động lực để phát triển và tạo nên tình yêu. Còn tại sao mâu thuẫn lại tạo nên tình yêu thì bây giờ chúng ta sẽ cùng phân tích.

Sở dĩ đàn ông và đàn bà yêu nhau được là bởi giữa họ có rất nhiều mâu thuẫn. Chính những mâu thuẫn đó khiến họ rất khác nhau, tò mò, hấp dẫn nhau, và muốn khám phá về nhau. Do vậy, bản chất của tình yêu nam nữ chính là quá trình khám phá lẫn nhau, cùng giải quyết những mâu thuẫn để hướng tới sự giao thoa, hòa hợp (gọi tắt là giao hợp). Chúng ta sẽ cùng xem qua một số tình huống cụ thể để thấy suy nghĩ của đàn ông và đàn bà mâu thuẫn và khác nhau như thế nào.

Trong buổi hẹn hò đầu tiên, đàn ông thường đến điểm hẹn rất đúng giờ, nhưng đàn bà thì lại cố tình đến chậm nửa tiếng, bởi đàn bà nghĩ: "Chờ đợi cũng là gia vị của tình yêu. Anh ấy sẽ nhớ, sẽ yêu mình hơn sau những phút giây khắc khoải đợi chờ". Còn đàn ông thì nghĩ: "Hẹn hò kiểu đéo gì thế không biết! Đang tán tỉnh thì ông mày nhịn, chứ yêu nhau rồi mà còn như này thì ông cho vài đạp. Bố con dở hơi!".

Cũng trong buổi hẹn ấy, đàn bà mặc một cái váy khá trễ cổ, khiến vòng một lòi ra hơn nửa. Và đàn bà sẽ nghĩ: "Mình mặc thế này có sexy quá không nhỉ? Chỉ sợ anh ấy hiểu lầm, lại cho mình là đứa con gái hư hỏng". Còn đàn ông thì nghĩ: "Trông người nhỏ nhỏ, ai ngờ ngực bự quá! Nhìn đã thật! Không biết bự bẩm sinh hay do bơm đây? Nếu là ngực bơm thì sắp tới mình phải chú ý nhẹ tay, không sẽ vỡ ngay".

Còn nếu đàn bà mặc áo sơ mi kín mít, cúc cài thít lên tận cổ, thì suy nghĩ của đàn bà sẽ là: "Mình mặc thế này hình như hơi nghiêm túc! Nhưng không sao, phụ nữ kín đáo mới khiến đàn ông háo hức và muốn khám phá, chứ cứ phơi hết ra thì còn gì thú vị". Trong khi đó, đàn ông sẽ rất băn khoăn: "Các cụ bảo: đẹp tốt phơi ra, xấu xa đậy vào. Che chắn kĩ thế này, liệu có phải ngực lép? Mình rất sợ lấy vợ ngực lép, vì sau này đẻ sẽ ít sữa, con nó không đủ sữa bú, nó khóc thì thương lắm! Hơn nữa, sữa mẹ là nguồn dinh dưỡng tốt nhất cho sức khỏe và sự phát triển của trẻ sơ sinh và bố trẻ nhỏ (đặc biệt trong 6 tháng đầu – đối với con, và trong 60 năm đầu – đối với bố).

Thông thường, sau lần đầu tiên quan hệ (tất nhiên là trước hôn nhân), đàn bà thường rất dằn vặt và hối hận: "Trời ơi! Sao mình lại dễ dãi như vậy được chứ? Mình thật hư hỏng! Sẽ chỉ có một lần vừa rồi thôi, mình thề không để xảy ra chuyện này thêm lần nào nữa!". Nhưng rồi, vài ngày sau, khi đàn ông đến và thực hiện những hành vi mang tính lôi kéo, dụ dỗ, thì lúc đó, suy nghĩ của đàn bà lại thay đổi: "Hay là thêm một lần này nữa thôi? Một lần với hai lần có khác quái gì nhau đâu!". Rồi đến lần thứ ba thì đàn bà yên tâm, tập trung tận hưởng mà không còn phải lăn tăn, suy nghĩ lung tung gì nữa.

Còn đàn ông, sau lần quan hệ đầu tiên, thì suy nghĩ của họ chỉ đơn giản là: "Cô ấy có biểu hiện nhăn mặt, kêu đau, chứng tỏ còn trinh. Nhưng sao lại không thấy máu nhỉ?". Và anh ta sẽ lập tức lên Google rồi gõ: "Quan hệ không thấy máu, liệu bạn gái có còn trinh?". Kể cả là sau khi quan hệ thấy máu thì đàn ông vẫn cứ thắc mắc: "Máu thì có rồi, nhưng không biết là máu gì?". Rồi anh ta lại lên Google và gõ: "Quan hệ thấy máu, liệu có chắc bạn gái còn trinh?".

Ngay cả đám cưới là một sự kiện quan trọng, thể hiện thành quả của tình yêu, của rất nhiều những mâu thuẫn được giải quyết sau một quá trình dài tìm hiểu, thì ngay sau đám cưới vẫn là những mâu thuẫn trong xúc cảm của họ. Đàn bà khi ấy sẽ thấy hài lòng: "Vậy là xong! Mình đã hoàn thành được nhiệm vụ quan trọng nhất cuộc đời người phụ nữ. Từ giờ, mình đã có một gia đình nhỏ để chăm lo, vun vén, yêu thương". Còn đàn ông thì lại tỏ ra khá hoang mang: "Liệu mình có ngu quá không nhỉ? Đang yên đang lành tự nhiên đi đâm đầu vào rọ. Nhưng thôi, trước sau gì cũng phải lấy vợ, lấy sớm cho ông bà già đỡ kêu ca, mệt đầu. Với lại lấy vợ cũng như đánh lô, hên xui thôi, bố ai mà tính trước được là phúc hay họa!".

Tóm lại thì tình yêu giữa đàn ông và đàn bà là một quá trình khám phá và giải quyết những mâu thuẫn để hướng tới sự giao thoa, hòa hợp. Sau khi đã đạt tới sự giao thoa, hòa hợp (tức là sau khi giao hợp) mà họ lại gặp phải những mâu thuẫn không thể giải quyết thì nhiều khả năng một thời gian sau chàng trai sẽ ép buộc cô gái phải đến bệnh viện để giải quyết cái hậu quả của quá trình giao thoa, hòa hợp trước đó (cũng có trường hợp chàng trai lặn mất tăm và cô gái phải tự đi giải quyết một mình).

Đàn ông mà trốn chạy, để đàn bà phải đi giải quyết hậu quả một mình là đàn ông hèn; đàn bà mà để rơi vào tình cảnh phải lủi thủi một mình đi giải quyết hậu quả là đàn bà dại. Dại thì đáng thương, còn hèn thì đáng khinh. Nếu không đủ can đảm chịu trách nhiệm cho những hành động của mình thì đàn ông tốt nhất đừng nên yêu đàn bà, mà hãy yêu đàn bò. Yêu đàn bò thì khỏi lo trách nhiệm, khỏi phải bỏ chạy khi xảy ra hậu quả của quá trình giao thoa, hòa hợp.

~~~~~~~~~~~***~~~~~~~~~~~


Con gái của mẹ đã lớn thật rồi! Con không còn là một cô bé nhí nhảnh và bé bỏng mà đã trở thành một thiếu nữ trưởng thành và nóng bỏng, bởi vậy, mẹ có vài điều muốn dặn dò, nhắn nhủ tới con.

Trước tiên, con phải bỏ ngay thói quen thả rông, vì nhà mình bán hàng tạp hóa, lại ở ngay mặt đường, người qua lại rất đông, nếu con cứ để lủng lẳng như thế, mẹ thấy nguy hiểm vô cùng. Mẹ để ý rồi, lúc mẹ bán hàng thì không sao, nhưng cứ khi nào con đứng bán giúp mẹ là y như rằng có cả đống những thằng mất dạy đến mượn cớ mua hàng để nhăm nhe soi hàng, thằng nào thằng nấy mặt đần thối, mắt mê muội dán chặt vào ngực con hau háu. Mà mấy thằng đó không bao giờ mua được cái gì to tát, toàn là mua một hai gói bimbim, vài cái kẹo cao su, đôi ba điếu thuốc...

Các cụ dạy: "Đẹp tốt phơi ra, xấu xa đậy vào", nhưng trong trường hợp của con thì không được: mình đẹp thì mình càng phải giữ, càng phải bao bọc. Lúc cúi xuống thì phải kéo cổ áo cao lên mà che ngực; lúc ngồi xổm thì phải kéo vạt áo thấp xuống để che mông, ngu gì mà phơi ra cả đống ngồn ngộn cho mấy thằng dê cụ nó hưởng thụ!

Đương nhiên, ra đường mà nhìn thấy đàn bà ăn mặc mát mẻ, hở hang thì thằng đàn ông nào chả thích. Nhưng là đàn bà thì đừng cái gì đàn ông thích cũng làm. Nếu cái gì đàn ông thích con cũng làm thì sẽ đến lúc con làm cái gì đàn ông nó cũng không thích.

Con đã lớn, và tất nhiên, sẽ phải chọn cho mình một người đàn ông tốt để yêu. Con thấy hứng thú, háo hức với điều đó, thế nên con nghĩ đó là một việc thật dễ dàng? Không phải vậy đâu con. Tìm một người đàn ông để yêu thì dễ, nhưng tìm một người đàn ông tốt để yêu thì rất khó! Khó như buông diều trong một buổi chiều trời im gió!

Bởi khó nên con phải cẩn thận, đừng vội vã xiêu lòng hay rung động trước những mánh khóe tán tỉnh, cưa cẩm của mấy thằng sở khanh chuyên lừa tình con gái nhà lành.

Con gái – nhất là những đứa mới lớn như con, rất dễ bị mấy trò lãng mạn, sến sẩm làm cho mê muội. Mẹ ngày xưa cũng thế! Mẹ nhận lời yêu bạn trai đầu tiên của mẹ ngay sau khi hắn tặng mẹ một bài thơ mà hắn nói là hắn đã thức cả đêm để làm. Rồi khi nghe hắn chơi ghita và hát cho mẹ nghe thì thôi xong, mẹ đổ hoàn toàn, người nhũn ra, mặc cho hắn ta muốn làm gì thì làm. Có một điều lạ là suốt quãng thời gian yêu nhau sau đó, mẹ không thấy hắn làm thêm bài thơ nào tặng mẹ, cũng không được nghe hắn hát và chơi ghita nữa. Mẹ gặng hỏi thì hắn mới thú thật rằng bài thơ là hắn chép ở trên báo, còn ghita thì hắn chỉ chơi và hát được mỗi bài đó, tán đổ mẹ rồi thì hắn cũng quẳng luôn ghita vào một xó. Mẹ lúc đó mới biết mình ngu, nhưng mọi chuyện đã an bài, ván đã đóng thuyền, cối đã dính chày, còn làm gì được đây?

Nhưng sau đó một hai hôm, mẹ lại thấy hắn ngồi luyện ghita và tập hát một bài khác. Mẹ cảm động lắm, vì mẹ biết, hắn làm thế là để chiều lòng mẹ. Nhưng không phải, hóa ra, hắn luyện bài đó là để tán tỉnh một con bé khác. Ngay sau khi tán đổ và đưa được con bé ấy lên giường thì hắn lại quăng cái đàn vào gầm giường, và quăng mẹ của con ra đường.

Mỗi thằng sở khanh có một cách tiếp cận, một mánh khóe, thủ đoạn khác nhau, nhưng mục đích chung, và mục đích cuối cùng của chúng là đưa được con vào nhà nghỉ. Trong buổi đầu tiên đi chơi cùng nhau, người yêu thứ hai của mẹ đã mời mẹ đi ăn ốc. Ăn xong, trên đường về, hắn liên tục ôm bụng quằn quại kêu đau và buồn ỉa, chắc tại ăn ốc nên bị Tào Tháo đuổi. Rồi hắn phi xe luôn vào nhà nghỉ bên đường, bảo là lên giải quyết xong rồi về. Thế mà vừa lên tới phòng là hắn quên luôn cả ỉa, bế thốc mẹ lên giường, hùng hục, hùng hục. Mẹ thì tuy có thích, nhưng cũng lo lắm, bởi hắn đang bị Tào Tháo đuổi thế, lại làm việc quá hăng say, nhỡ vãi ra chăn ga gối đệm của nhà nghỉ thì lại bị họ chửi cho nhục mặt!

Bởi vậy, con hãy nhớ: thằng nào đau bụng thì kệ cha nó, đừng có theo nó lên phòng. Nếu con theo nó lên phòng thì bụng con sẽ có nguy cơ phình to, rồi 9 tháng sau, bụng con cũng sẽ đau, và còn đau hơn nó!

Là con gái, ai chả thích được tặng quà! Nhưng nghe lời mẹ: đừng nhận quà bừa bãi, nhất là những món quà giá trị như tiền, xe, điện thoại. Bởi sau này hai đứa chia tay, nó đòi lại quà thì con sẽ nguy ngay. Khi ấy, tiền con đã tiêu hết, xe đã nát, điện thoại đã xuống giá (mà nó lại đòi theo đúng giá trị ghi trên hóa đơn lúc mua hàng), thì con lấy đâu ra mà trả nó? Mà không trả được thì nó sẽ tung clip sex, sẽ thuê đầu gấu đến nhà đập phá, lúc đó, để đâu cho hết nhục nhã con ơi!

Một điều tối kỵ nữa mẹ muốn nhắc con đó là: không được để có bầu khi chưa biết chắc thằng đó và gia đình nó có muốn cưới con làm vợ hay không. Trường hợp nó muốn và gia đình nó cũng muốn cưới con thì con may quá rồi! Con sẽ có chồng! Nhưng nếu chỉ một trong hai thành phần trên không muốn, thì lúc đó, mọi chuyện sẽ phức tạp lắm! Và cửa thắng của con là rất nhỏ! Con sẽ phải chịu nỗi đau bị người yêu ruồng bỏ, rồi cả những lo lắng, dày vò bởi trách nhiệm với đứa con đang lớn dần trong bụng.

Đàn ông tốt, có trách nhiệm là người đàn ông mà đi đâu cũng có bao cao su trong ví; tương tự, đàn bà tốt, có trách nhiệm là người đàn bà mà đi đâu cũng mang theo thuốc tránh thai.

Thôi, tạm như thế đã nhé! Mẹ phải dừng bút để ra bán hàng thay con đây, chứ để con bán hàng trong cái trang phục hớ hênh kia thì cửa hàng nhà mình lúc nào cũng kín mít thanh niên chen chúc mua lẻ kẹo cao su, bimbim và thuốc lá. Mệt người mà lãi lời chả đáng bao nhiêu!

~~~~~~~~~~~***~~~~~~~~~~~


Phóng viên (PV): Xin chào chị Trương Phinh, cảm ơn chị đã nhận lời phỏng phấn của báo Lá Chuối chúng tôi. Dạo này gặp chị thật khó quá!

Trương Phinh (TP): Vâng! Dạo này tôi đang bận tham gia bộ phim mới mang tên "Nhà tắm có nhiều cửa sổ". Đồng thời cũng đang thực hiện bộ ảnh phi nghệ thuật với chủ đề "Thiếu nữ hớ hênh" cùng với nữ ngôi sao show hàng người Trung Quốc là chị Ngăn Nộ Nộ.

PV: Chị có thể giới thiệu qua về bộ phim mà chị đang quay được chứ?

TP: Phim quay gần xong rồi, nhưng tôi cũng chỉ nhớ tên phim là thế thôi, còn nội dung phim thì tôi cũng không hiểu là nó nói về cái gì.

PV: Thế còn vai diễn của chị, chắc chị có nhiều điều muốn chia sẻ với độc giả?

TP: Vai diễn của tôi cũng không đòi hỏi thể hiện tâm trạng hay cảm xúc gì nhiều, chủ yếu là cảnh tắm rửa thôi. Tôi cũng chỉ việc đứng tắm, xoa xoa, kỳ cọ lung tung, đến khi đạo diễn hô cắt là xong.

PV: Chắc chỉ quay phần vai trần và một phần ngực hở phía trên thôi chứ?

TP: Không, quay toàn bộ cận cảnh từ đầu đến chân luôn chứ, nếu quay như anh nói thì cần gì phải mời đến ngôi sao Trương Phinh này.

PV: Chị có gặp khó khăn gì trong việc học thuộc kịch bản không?

TP: Chả có gì khó khăn cả. Không phải vì tôi thông minh hay có khả năng học thuộc nhanh, mà đơn giản là vai diễn của tôi không có lời thoại. Thỉnh thoảng tôi chỉ phải rên la ư...ư, a...a, ầu de..., mà rên la như thế thì là sở trường của tôi rồi, nên không vấn đề gì.

PV: Vâng, thế còn bộ ảnh thì sao? Chắc có nhiều điều thú vị lắm?

TP: Vâng, bộ ảnh này thì khác với phim ở chỗ là tôi không được cởi trần mà phải mặc bikini. Dù mặc bikini nhưng với kinh nghiệm khoe hàng cùng với sự chỉ dạy nhiệt tình của chị Ngăn Nộ Nộ thì tôi cũng đã show được gần như hết những gì mình có nên cũng không có gì phải tiếc nuối lắm.

PV: Rất nhiều người tò mò về cái tên của chị?

TP: Trương Phinh chỉ là nghệ danh của tôi thôi, còn tên khai sinh là Trương Phình. Tôi có nghe mẹ tôi kể lại là ngày xưa, ba mẹ tôi yêu nhau trong sáng lắm. Thế nhưng không hiểu sao tự nhiên bụng mẹ tôi lại trương phình lên. Rồi ba bị gia đình mẹ ép cưới. Do đó ba đã đặt tên tôi là Trương Phình để nhắc nhở về một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ba.

PV: Gần đây có tin đồn là chị bỏ học từ năm lớp 9, đúng vậy không?

TP: Chưa đúng lắm, chính xác hơn là tôi bị đuổi học, và từ năm lớp 6. Tôi không thích học vì ngay từ năm lớp 6 tôi đã xác định được hướng đi cho cuộc đời mình đó là khoe hàng và show hàng. Cho đến bây giờ, thực tế đã chứng minh là tôi đúng. Như anh thấy đấy, thời điểm này, các bạn cùng tuổi với tôi giờ đang phải bạc mặt chen nhau ở lò luyện thi, đêm đêm đốt đèn đến ba bốn giờ sáng để học bài, sáng hôm sau mặt mọc đầy mụn, mắt thâm quầng. Trong khi đó, tôi ngồi xe hơi, đi xem phim, đi bar, đi chăm sóc sắc đẹp. Ai sướng hơn? Ừ, cứ cho là các bạn thi đỗ đại học, sau này ra trường đi làm, lương tháng bao nhiêu? Liệu có bằng một giờ tôi uốn éo múa cột trong quán bar? Có bằng vài tấm hình chổng mông chìa ngực của tôi gửi đăng báo, liệu có bằng thù lao tôi kiếm được khi chỉ việc đứng trong phòng tắm xoa xoa vuốt vuốt để quay phim?

PV: Tức là chị hài lòng với những gì hiện tại?

TP: Không, tôi chưa thể hài lòng. Tôi muốn mình phải trở thành Maria Ozawa của Việt Nam, phải nổi tiếng toàn thế giới giống chị Ngăn Nộ Nộ.

PV: Nhưng đang có thông tin là Bộ sẽ cấm thả rông ngực nơi công cộng đấy? Ai vi phạm sẽ bị phạt tiền, nó chắc chắn ảnh hưởng đến công việc của chị?

TP: Trước tiên muốn cấm hay phạt thì phải có quy định thế nào là thả rông? Nếu tôi lấy hai miếng băng dính dán 2 đầu ti lại thì có bị gọi là thả rông không? Bộ chơi ác quá. Tôi và nhiều chị em khác mất mấy trăm triệu mới bơm được ngực to và tròn thế, giờ lại cấm không cho thả rông thì bọn tôi bơm mất công à? Sao bộ không nói sớm để bọn tôi khỏi phải bơm, chỉ cần mặc áo lót rồi nhét dẻ vào độn ngực là xong, vừa đỡ tốn tiền, đỡ đau mà ngực vẫn to.

PV: Nói thế tức là chị sẽ vẫn tiếp tục thả rông?

TP: Còn những cặp mắt hau háu đầy thèm khát của các anh soi vào thì tôi còn thả.

PV: Chị sẽ bị phạt đấy. Nghe nói là từ hai trăm đến ba trăm nghìn mỗi lần.

TP: Phạt như thế là xúc phạm cái đẹp. Đã phạt thì phải phạt nặng lên, tôi mới sợ, còn phạt như thế, cho phạt cả ngày. Có đáng là bao, tôi chỉ múa cột mười phút thì đủ nộp phạt cả tháng. Điều khiến tôi bức xúc nhất là Bộ đánh giá quá thấp bộ ngực của chúng tôi. Tôi nghe nói nếu chó thả rông sẽ bị phạt năm trăm nghìn. Vậy mà ngực của chúng tôi thả rông lại chỉ phạt có hai trăm. Vậy hóa ra coi ngực của chúng tôi không bằng con chó à.

PV: Vậy, xin hỏi chị....

TP: Từ từ, tôi buồn vệ sinh quá. Đợi tôi vào toa-loét mấy phút rồi ra phỏng vấn tiếp nhé.

~~~~~~~~~~~***~~~~~~~~~~~


Tiếng chuông báo thức kêu "oa oa" phát ra từ cái loa của chiếc Nokia Lumia tôi mới mua hôm qua. Bên ngoài, nắng đã leo đến ngọn cột điện, tiếng gà gáy, à nhầm, tiếng xe máy chạy rầm rầm. Một ngày mới đã bắt đầu với tôi thật uể oải như một chiếc xe kéo bị chất quá tải.

Con Lumia lại kêu lên oa oa. Thằng bạn thân gọi:

– Gì mày?

– Café không mày?

– Ok, đang đéo có gì làm.

– Vậy 30p nữa ở café Nắng Xì Dầu nhé!

– Ok Gay.

Mặc vội vào bộ quần áo tối qua vừa thay ra. Quái, cái gì cồm cộm ở túi quần bò mình thế nhỉ? Móc ra xem thì có 2 cái bao cao su, một viên sủi Efferalgan 500 đóng gói trông cũng không khác gì cái bao cao su.

Lạ nhỉ? Bao cao su thì đúng rồi, vì lúc nào mình cũng dự phòng mấy cái, nhưng còn cái viên sủi này ở đâu ra nhỉ? À, đúng rồi, hôm qua ông già kêu đau đầu nhờ mua hộ viên sủi. Nhưng mình nhớ là đã đưa cho ông ấy rồi cơ mà. Sao giờ vẫn ở trong túi mình nhỉ? Chết mẹ, chắc tối qua say lại đưa nhầm cho ông ấy cái ba con sói mịa nó rồi. Hi vọng lúc uống ông ấy phát hiện ra, chứ nếu uống cái ấy vào, đau đầu thì éo khỏi mà lại tắc cổ chết toi.

Đang chực dắt xe ra thì bà già gọi giật lại:

– Mày lại đi đâu đấy thằng kia, mày đi suốt ngày không chán à?

– Dạ, con đi có tí việc ạ!

– Việc gì? mày thì có cái việc gì?

– Con đưa người yêu thằng bạn đi khám thai tí thôi ạ.

– Sao thằng đó không tự đưa người yêu nó đi mà phải nhờ mày?

– Dạ, nó bận đưa vợ nó đi đẻ ạ!

– Thôi đi, mày ngồi xuống đó, tao có chuyện muốn nói.

– Chuyện gì để lúc khác đi mẹ, giờ con đang bận.

– Bảo ngồi xuống cơ mà.

– Có chuyện gì ạ?

– Mày nhìn lại mày xem, từng ấy tuổi đầu rồi mà chưa làm nên cái trò trống gì. Suốt ngày lêu lổng ăn chơi. Bao giờ mày mới tính đi xin việc làm hả?

– Thì con mới ra trường, cũng phải để cho con nghỉ ngơi bù đắp lại những tháng ngày học tập vất vả chứ!

– Mày ra trường hơn 3 năm rồi mà, vẫn chưa đủ bù đắp sao? Mà lúc còn đi học thì tao thấy mày cũng có vất vả khổ sở gì đâu? Vẫn suốt ngày cày game, đi phượt. Cái hệ trung cấp người ta học 2 năm, còn mày học tận 6 năm chưa ra nổi trường. Để cuối cùng lại là bố mày mang tiền đến đút lót chạy điểm cho mày, mà có phải chỉ chạy một hai môn thôi đâu, chạy hết, cả môn thể dục cũng phải chạy.

– Cái đó cũng có phải lỗi tại con đâu, lười học chăm chơi là do gen di truyền mà. Ngày trước bố chả đúp 2 năm lớp 2, còn mẹ 3 năm lớp 1 còn gì.

– Nhưng chúng tao không ăn bám. Mày thử nhìn mày xem, từng này tuổi đầu, học hành xong rồi mà vẫn phải ngửa tay xin tiền bố mẹ à?

– Con cũng biết thế là nhục lắm. Thế nên con đang tính làm sao để không phải ngày ngày ăn bám bố mẹ nữa.

– Máy tính thế nào nói tao nghe xem.

– Bố mẹ gửi cho con khoảng 5 tỉ vào ngân hàng, mỗi tháng con sẽ tự ra ngân hàng rút tiền lãi về tiêu, không phải ăn bám bố mẹ nữa. Thế được chưa ạ?

– Ối giời ơi, cho mày đi học 6 năm trung cấp đúng là tốn tiền mà. Sao mà ngu thế hả? Ngày mai đi xin việc ngay, hết tháng này mà chưa tìm được việc là tao cắt.

– Dạ? Sao lại cắt của con? Việc làm thì từ từ sẽ kiếm được, nhưng cắt cái đó của con đi thì không nối lại được đâu.

– Tao cắt tiền chi tiêu cho mày hàng tháng ấy chứ mày nghĩ là tao cắt cái gì?
Không muốn nghe bà già lèo bèo thêm nữa, tôi vù xe phóng đi. Đi cách nhà gần trăm mét rồi vẫn nghe thấy tiếng bà ấy gào thét sau lưng.

***

Café Nắng Xì Dầu sáng nay không đông lắm. Chỉ lác đác vài khách đang ngồi bên phin café tí tách, mồm cắn hạt dưa lách chách và thi thoảng lại bật lên cười khanh khách.

Vừa ngồi xuống là đã có một em phục vụ xinh tươi xuất hiện với giọng nói thật ngọt ngào:

– Dạ, anh dùng gì ạ?

Ôi trời ơi, người đâu mà xinh thế hả trời! Cái mặt thì rất non, bộ ngực quá ngon, cái eo thon thon, còn quả mông...ôi...giá mà được doggy thì đúng là đời quá son.

– Dạ, anh dùng gì ạ?

– À...ừ...Cho anh như lần trước đi.

– Ơ, nhưng em mới vào làm, chưa biết lần trước anh uống gì ạ!

– Em mới vào thật à? sao anh thấy em quen thế nhỉ? Hay là mình đã gặp nhau trong mộng rồi nhỉ?

– Dạ, nếu gặp nhau trong mộng thì chắc là không phải ạ, vì lâu lắm rồi em cũng không có gặp ác mộng.

Tôi cứng họng luôn, cổ nghẹn ứ chả phọt thêm ra được từ nào. Mịa nó, người thì trông rõ tươi mát mà sao nỡ nói ra những lời chua chát thế. Biết là gặp cao thủ rồi nên đành gọi đại một ly đen đá. Hi vọng vị đắng của café sẽ át được vị đắng mà em vừa đấm vô họng tôi.

Ngồi cũng được 10p rồi mà thằng bạn vẫn chưa thấy đâu. Mịa thằng này, giờ giấc bao cao su vãi cả ra. Đã thế lại còn bị mấy thằng bán hàng rong làm phiền:

– Anh ơi đánh giầy không anh?

– Không em ạ, răng anh còn chưa đánh nói chi đến đánh giầy.

2p sau thì lại đến con bán đĩa:

– Mua đĩa phim không anh? Maria Ozawa không che, full HD luôn.

– Không em ạ, anh bị liệt dương rồi. Che hay không che cũng thế thôi.

Được 1 phút bình yên nữa thì lại đến thằng bán báo:

– Anh ơi, mua báo đi anh. Vừa có vụ hiếp dâm kinh hoàng xảy ra tại viện dưỡng lão.

– Thật à? Cho anh một tờ nhanh.

Tôi vội vàng lật ngay đến mục điểm tin nóng, đây rồi, tin hình sự:

"Tại viện dưỡng lão thành phố vừa xảy ra một vụ hiếp dâm kinh hoàng, nạn nhân là cụ ông 91 tuổi còn thủ phạm là cụ bà 94 tuổi. Hiện cả nạn nhân và thủ phạm đều được giải về đồn công an để lấy lời khai. Và theo lời khai của cụ bà thì cụ bà đã thực hiện không dưới 50 vụ hiếp dâm tương tự với hầu hết các cụ ông khác trong viện, tuy nhiên không có một cụ ông nào dám đủ can đảm đứng ra tố cáo hành vi dã man này của cụ bà mà trái lại, họ đồng loạt tha thiết đề nghị được bảo lãnh cho cụ bà được trở về trại càng sớm càng tốt.

Chúng tôi đang liên lạc và hẹn gặp giám đốc của viện dưỡng lão này để xác minh thông tin trên, tuy nhiên giám đốc của viện cáo lỗi vì thời gian này quá bận không thể gặp được. Lý do là hiện tại đang có rất nhiều hồ sơ tới tấp gửi đến muốn xin được vào sinh hoạt tại viện, số lượng tăng đột biến khiến ban giám đốc của Viện trở tay không kịp. Và điều đặc biệt nữa là tất cả các hồ sơ đều là của các cụ ông".

Tin về an toàn giao thông:

-"Chuyến bay mang số hiệu 115 chở 115 hành khách đã va vào đỉnh núi Hoa Quả Sơn sau đó nổ tung và rơi xuống. Tuy nhiên điều kì diệu đã xảy ra khi mà không một hành khách nào bị thương cả. Hiện đội cứu hộ đang tích cực tìm xác của các nạn nhân."

Tin y tế:

– "Trong khi bà con nông dân đang đối mặt với nạn sâu đục thân hoành hành trên lúa thì bộ y tế lại đang đối mặt với nạn sâu đục bím hoành hành trên người, và chỉ phát bệnh trên nữ giới. Loại sâu này to bằng quả dưa leo, thậm chí to hơn, sau khi chích vào bím của nữ giới thì sẽ truyền ấu trùng gây bệnh vào người.

Dần dần bệnh nhân sẽ bị trương phềnh bụng và sau 9 tháng 10 ngày bệnh nhân sẽ phải đến bệnh viện để các bác sĩ nặn hoặc mổ để lôi ấu trùng ra. Hiện có rất nhiều cách để phòng tránh bệnh sâu đục bím này trong đó cách tốt nhất là không để cho loại sâu này tiếp xúc với bím. Tuy nhiên, hầu hết các bệnh nhân đều phản đối cách này".

~~~~~~~~~~~***~~~~~~~~~~~


Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo, vùng quê mà cái lam lũ, vất vả đã ăn vào máu và tính chắt chiu cần kiệm đã ngấm vào tim. Ở cái vùng đất ấy, cái nghèo, cái đói, cái mưu sinh luôn ám ảnh không chỉ người lớn mà cả những trẻ con, không chỉ khi thức mà cả trong những giấc ngủ chập chờn. Cái học, cái chữ ở đây không quan trọng, thậm chí còn bị khinh lánh, bởi vì đi học thì lấy ai đi làm đồi, làm nương, lấy đâu lao động để lo cái ăn?

Ấy vậy mà từ cái làng quê ấy, tôi vẫn đỗ đại học đàng hoàng, với số điểm cao ngất ngưởng vào một trường đại học top đầu trên Hà Nội. Ngày tôi lên đường nhập học, bao ánh mắt lạ lẫm dồn về phía tôi, ngạc nhiên có, thán phục có, và dè bỉu, tất nhiên là có, thậm chí có rất nhiều.

Ba mẹ tôi thì chỉ biết ngậm ngùi dặn con: "Mày đã muốn học thì lên đó phải cố gắng, chúng tao không có tiền cho mày đâu, chỉ có gạo và khoai thôi, nếu thấy khổ quá không theo được thì lại về làm ruộng, làm nương với bọn tao".

Về lại làm ruộng ư? Không đời nào, bởi tôi biết, tương lai của tôi sẽ chẳng khác gì ba mẹ tôi khi tôi bỏ cuộc và quay về vùng quê ấy.

Vậy nên, ngay khi đặt chân đến Hà Nội, khi mà các bạn khác còn đang háo hức khám phá những danh lam thắng cảnh của thủ đô, đang tận hưởng những ngày tháng đầu tiên đẹp đẽ của thời sinh viên, đang nhâm nhi bánh tôm Tây Hồ, cốm làng Vòng, đang ngắm Hà Nội mùa thu thì riêng tôi lại cặm cụi đi xin việc làm thêm, bởi tôi biết, nếu không tìm được việc làm ngay, tôi sẽ chết.

Và khi mà các bạn trong lớp hào hứng khoe những món quà mà họ được bố mẹ thưởng cho khi đỗ đại học, nào xe, nào điện thoại, nào laptop, thì tôi im lặng. Tôi không im lặng thì tôi còn biết nói gì? Chẳng lẽ lại khoe là tôi được thưởng một bao khoai và hai mươi cân gạo?

Tôi vẫn kiên trì lang thang khắp các con phố ồn ào, và sà vào bất kì cửa hàng nào có treo biển tuyển người làm.

Và ơn trời, cuối cùng tôi cũng đã được nhận vào làm phục vụ tại một nhà hàng khá sang trọng. Chắc cũng nhờ cái vẻ ngoài cao ráo, sáng sủa và tính cần mẫn chịu khó rất dễ nhận thấy ở tôi. Ở đó, tôi được nuôi ăn một bữa trong ngày, được làm ca ngoài giờ học, thỉnh thoảng gặp khách dễ tính còn bo cho tiền thừa lúc thanh toán.

Tôi thấy mình may mắn, và luôn cố gắng đến sớm nhất, về muộn nhất có thể. Bởi nếu tôi không cố gắng, tôi sẽ bị đuổi việc bất kì lúc nào, tìm được một chỗ làm phù hợp với tôi như thế đâu có dễ.

Tối nay cũng giống như mọi ngày, khi các nhân viên cùng ca khác đã về hết thì tôi vẫn nán lại lau chùi, thu dọn đồ đạc. Chị quản lý thấy thế lại nhắc:

– Cũng muộn rồi, về đi em, mai còn phải đi học sớm nữa.

– Dạ vâng ạ.

Tôi chào chị rồi rảo bước ra về trên con đường mềm mại. Hà Nội thật đẹp, về đêm lại càng đẹp. Cũng đã khuya nên người xe đi lại dần thưa vắng. Từ chỗ tôi làm về kí túc xá không xa lắm nên tôi vẫn đi bộ. Tôi thích nhất những lúc như thế này, đường phố vắng vẻ, yên tĩnh với những ngọn đèn vàng dịu dàng, những rặng liễu hiền lành lặng lẽ bên đường, cảm giác mọi thứ như chậm lại, như thật lòng hơn với chính mình.

Đang thả hồn mơ màng vào cảnh đêm, bất chợt tôi nghe tiếng xe máy rú ga ầm ĩ phía sau, rồi ánh đèn pha chói lóa, rồi tiếng hét hoảng sợ của một cô gái, ngay tiếp đó là tiếng xe trượt dài trên đường. Tôi quay lại thì chỉ kịp thấy hai người đàn ông phóng xe vụt lên cùng với những tiếng cười khả ố, thỏa mã, xa hơn chút nữa là một cô gái cùng chiếc xe máy đã nằm xoài trên đường.

Tôi ngay lập tức chạy lại đỡ cô gái dậy và dựng lại chiếc xe. Một vết xước dài trên cánh tay và máu đang râm rỉ chảy ra. Nét mặt cô gái vừa nhăn lại như rất đau, vừa nhợt nhạt vì hoảng sợ.

– Không sao đâu em, cứ bình tĩnh, không sao đâu – Vừa nói tôi vừa lấy áo thấm máu và lau những vệt cát bẩn trên vết thương của cô gái.

– Nhà em ở đâu? Sao đi một mình về khuya thế này? Mà hai người đàn ông đó là ai?

– Em cũng không biết, bọn nó cứ đi sau trêu ghẹo em từ đầu đường, em đi nhanh nó cũng đi nhanh, đi chậm nó cũng đi chậm. Chúng nó vừa trêu ghẹo vừa đưa tay sang cố tình đụng vào người em. Em sợ quá vặn ga hết cỡ để chạy thì chúng nó cũng vọt lên và ép xe em làm em ngã, em đau tay quá anh ơi...

Em kể lể cho tôi nghe mà nước mắt giàn giụa chảy không ngừng xuống má, xuống môi em, có lẽ vì em đang đau, đang sợ, và cả ấm ức nữa. Giờ tôi mới có dịp nhìn kỹ em, sự hoảng sợ và những dòng nước mắt không đủ sức làm che mờ vẻ đẹp của em. Đôi mắt thanh tú, long lanh, làn da trắng mịn hoàn hảo, đôi môi chúm chím, thánh thiện, và đặc biệt, ở em toát lên một nét cao sang, quyền quý, giống như một tiểu thư đài các, trái ngược hoàn toàn với tôi, một kẻ nghèo khổ, lam lũ từ lúc chào đời.

– Cũng muộn rồi, nhà em ở gần đây không? Anh đưa em về.

– Dạ, cũng một đoạn xa xa nữa. Vậy phiền anh đưa em về với, giờ em đau tay chắc không đi xe được.

Vậy là tôi vội vàng dựng xe cho em, nhẹ nhà dìu em lên xe. Chân em cũng bị đau nên đi không vững, phải tựa sát người vào tôi và vòng tay bám chặt lấy vai tôi. Tôi nhận thấy nét ngượng ngùng, thẹn thùng của em khi hai cơ thể chúng tôi chạm nhau, nhưng đang đau mà, đó là cái cớ rất hợp lý để em bớt bối rối hơn.

Em đã ngồi ổn định trên xe, tựa vai vào lưng tôi, thế nhưng tôi vẫn chưa nổ máy.

– Sao thế anh? Đi đi chứ!

– Xe hỏng rồi em à

– Trời, lại còn đen đủi thế nữa sao? Hỏng thế nào hả anh?

– Đây, anh đề mãi có nổ đâu.

– Hihi.

Em che miệng cười tủm tỉm rồi bảo tôi:

– Anh bóp phanh đi rồi hãy đề, anh chưa quen xe thôi.

Trời ạ, xấu hổ quá, ước gì có cãi lỗ để tôi chui xuống. Mà cũng đúng thôi, đã đi xe ga bao giờ đâu mà biết, trước giờ toàn đi xe đạp, thỉnh thoảng có việc lên thị trấn thì mới mượn tạm chiếc SimSon của ông bác. Hi vọng là con xe này dễ đi hơn SimSon.

– Em đừng cười anh nha, đây là lần đầu tiên anh đi xe này.

– Hi, dạ, ai cũng vậy mà anh, đi một lần là quen thôi.

Tôi cho xe chạy khá nhanh, vì cũng đã khá khuya rồi, sợ em về muộn bố mẹ sẽ mong. Gió đêm mang theo sương khuya thổi ngược khiến tôi hơi hơi lạnh. Cái lạnh phả vào mặt, đi xuống cổ, rồi lan ra khắp thân thể nhưng sao phía sau lưng tôi thì vẫn ấm? À, thì ra em đã gục vào vai tôi từ lúc nào...

"Reengggg!!!"

Nghe tiếng chuông bấm, bà giúp việc từ trong nhà lao ra, cuống quýt mở cổng.

– Ông bà ơi, cô chủ về rồi!!!!

– Trời ơi, con ơi! Sao thế này? Sao về muộn thế? Bố mẹ gọi mãi cho con mà không liên lạc được. Đi đứng kiểu gì mà lại ra nông nỗi này?

– Dạ, điện thoại con văng ra và tắt nguồn luôn ạ. Con cũng không bị nặng lắm nên không muốn gọi về sợ bố mẹ lo lắng.

Thế rồi mọi người vội vàng đưa em vào nhà, rửa vết thương, lau bông băng, còn tôi thì dắt xe vào sân cho em.

Trời ơi, sao nhà gì mà to và đẹp thế? Nó phải rộng bằng cái sân bóng ở quê tôi, rất nhiều cây cảnh, vườn hoa, có cả gara ô-tô, mọi thứ từ trong ra ngoài đều đẹp lung linh, sang trọng, và đắt tiền. Tôi như bị choáng ngợp và không biết phải làm gì, không biết phải ngồi đâu thì may quá, mẹ em lên tiếng:

– Cháu ngồi xuống ghế đi, cảm ơn cháu nhé, hôm nay không có cháu thì không biết con Lan nhà bác sẽ thế nào nữa.

– Dạ, không có gì đâu bác. Ai ở trong hoàn cảnh cháu cũng sẽ làm thế thôi.

Lúc này, em và bố từ trong buồng đi ra. Em đã được băng rửa vết thương, và đã thay một bộ váy ngủ trắng tinh khôi, mềm mại, vẻ đẹp của em, tôi dám chắc là không một người đàn ông nào cưỡng lại nổi.

Bố nàng nhìn tôi và cười rất thân thiện:

– Bác thay mặt gia đình, chân thành cảm ơn con. Cũng may hôm nay Lan gặp người tốt chứ nếu gặp phải kẻ xấu thì không biết là điều gì sẽ xảy ra. Thế con tên gì? Bao nhiêu tuổi, ở đâu?

Tôi thành thật kể hết với bố mẹ em về tên tuổi, quê quán, hoàn cảnh, và cả công việc mà tôi đang làm. Nghe xong, bố mẹ em và cả có vẻ càng thêm cảm mến và trân trọng tôi hơn.

– Hai bác rất quý và khâm phục những người đàn ông tốt và có chí như con. Ở trong hoàn cảnh khó khăn như vậy mà con vẫn làm được những điều như bây giờ, thực sự là đáng ngưỡng mộ.

Mẹ em thấy vậy tiếp lời:

– Nhà hai bác chỉ có mỗi con Lan là con một thôi, nên rất thích đông con, nếu con không chê, hai bác xin nhận con làm con nuôi.

– Dạ, con... con...

– Con không phải ngại, trước hết cứ là con nuôi, biết đâu, con với con Lan nhà bác lại hợp nhau, rồi quý mến nhau, thì con nuôi trở thành con rể, thế thì còn gì bằng...

Mẹ em vừa nói vừa cười khiến cho bố em và mọi người cũng cười theo. Tôi quay sang nhìn em thì thấy em đỏ bừng mặt e thẹn rồi đấm đấm vào lưng mẹ:

– Mẹ thật, cứ nói linh tinh! Con không chơi với mẹ nữa đâu...
Rồi em nũng nịu chạy vào phòng, không quên liếc tôi một cái đầy trìu mến và ẩn ý.

Bố em lại tiếp lời:

– Những gì hai bác vừa nói đều là rất thật lòng, hi vọng con sẽ đồng ý. Còn nữa, công ty của bác cũng đang cần người, nếu thích, con hãy về làm với bác, sẽ đỡ vất vả hơn công việc hiện tại, con thấy sao?

– Dạ, con... con cũng chưa biết ạ.

– Bác cũng nói thật, bác là người sống rất ân tình, ai có ơn với mình, bác sẽ không bao giờ quên, và khi chưa báo đáp được ơn nghĩa đó, bác cứ thấy bứt rứt trong lòng rất khó chịu, hi vọng con hiểu thiện ý của bác.

– Dạ, con hiểu ạ, nhưng con xin hai bác cho con được suy nghĩ thêm ạ.

– Thôi được, chuyện đó sẽ tính sau, trước mắt, hai bác muốn tặng con món quà thay cho lời cảm ơn, có phải con vẫn đi bộ đi làm? Bác sẽ tặng con một chiếc xe máy để con đi lại, chứ đi làm và đi học mà cứ đi bộ thế thì cũng vất vả lắm, đi gần thì không sao chứ đi xa thì không được. Con đừng nghĩ gì cả, chỉ là tấm lòng của hai bác thôi. Được chứ con?

– Dạ, con không dám nhận đâu, món quà đó quá lớn, con đi học và đi làm gần trường mà, nên đi bộ tí xíu cũng không vấn đề gì ạ!

– Vậy hai bác sẽ tặng con một chiếc laptop để con thuận tiện trong việc học tập nhé?

– Dạ, cái này con cũng không nhận được ạ, mong hai bác hiểu cho.

– Bác đã nói rồi, không phải bác muốn trả ơn hay gì cả, mà tính bác nó thế, nếu con cứ từ chối không nhận gì thì bác sẽ áy náy, bứt rứt không thôi, vậy nên giờ con muốn gì cứ nói, nhỏ thôi cũng được, để bác thấy tinh thần thoải mái thôi, coi như con nhận vì bác đi.

– Dạ, nếu hai bác đã nói thế thì con sẽ nhận, nhưng con không nhận xe hay laptop đâu. Những cái đó đắt tiền quá, và con không dám.

– Được, vậy con thích gì, con cứ nói – mẹ em hỏi với giọng hồ hởi.

– Dạ, nhưng mong muốn này, con xin phép trao đổi riêng với bác trai được không ạ? Có bác gái ở đây con hơi ngại.

– Được, được chứ, bà đi vào trong đi, để cháu nó được tự nhiên.

Mẹ em nghe thế liền vội vã đứng dậy, nhưng bác chưa kịp đi thì đã bị tôi gọi giật lại:

– Bác ơi, bác cho con với bác trai mượn chai dầu ăn Neptune được không ạ? Loại 5 lít bác nhé!

~~~~~~~~~~~***~~~~~~~~~~~  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top