Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phiên ngoại

"Cha, phụ thân vẫn chưa dậy sao ?"

Tóc Tiếu Tiếu buộc thành hai chỏm nhỏ ở hai bên, hôm nay mặc y phục hồng nhạt khiến gương mặt non nớt lại càng đáng yêu

Tiếu Tiếu hôm nay dậy muộn hơn bình thường một chút, nhưng bé luyện võ xong rồi, phụ nhân vẫn chưa dậy, khiến bé cảm thấy vô cùng kỳ quái

Mặt trời đã treo giữa không trung, gió nhẹ mang tho mùi hoa nhàn nhạt lướt qua hai bên má, bên ngoài là mảng lớn hoa lan tử la, giữa vườn hoa còn có một chòi nghỉ, được xây lúc Tiếu Tiếu vừa sinh ra

Cung Viễn Chủy thích nằm trong bụi hoa lúc mặt trời lên cao nhất, Tuyết Trùng Tử không hỏi, chỉ phân phó hạ nhân xây chòi nghỉ

Chờ lúc chòi nghỉ xây xong, Cung Viễn Chủy vẫn khăng khăng muốn nằm trong bụi hoa

Tuyết Trùng Tử cuối cùng chỉ có thể cười bất đắc dĩ, ngồi xuống bên cạnh nói, "Không biết tại hạ có thể cùng Chủy công tử hưởng thụ không gian tĩnh lặng này không ?"

"Hôm nay không được."

"Vậy sao ? Xuân hạ thu đông, Chủy công tử của ta, chúng ta còn nhiều thời gian."

Cung Viễn Chủy đứng dậy đẩy ngã Tuyết Trùng Tử xuống mặt đất, mảng lớn hoa bị Tuyết Trùng Tử nằm lên, tay Tuyết Trùng Tử đỡ lấy vai Cung Viễn Chủy, tránh cho cậu ngã xuống đất

"Cẩn thận kẻo ngã."

Đuôi tóc Cung Viễn Chủy rũ xuống cổ Tuyết Trùng Tử, hơi thở ấm áp phả vào bên tai Tuyết Trùng Tử, ngứa ngáy nhạy cảm, mùi trúc đào từng chút một tiến vào trong mũi y, kích thích thần kinh y, nhưng đều bị Tuyết Trùng Tử nhịn xuống, y cảm giác Viễn Chủy của y không thích hợp

"Sao vậy Viễn Chủy ?"

"Ta rất thích, rất thích câu còn nhiều thời gian của huynh, chúng ta có rất nhiều thời gian đúng không ? Huynh sẽ luôn ở bên ta."

"Đương nhiên, ta sẽ luôn ở bên ngươi."

Tuyết Trùng Tử nghịch lan tử la trong bình hoa, suy nghĩ đã dần miên man

"Cha ! Cha ! Hoa bị người làm hỏng rồi, người đang nghĩ gì vậy ?"

Tuyết Trùng Tử vội vàng nhìn xuống, cũng may vẫn đẹp, Tuyết Trùng Tử xoa đầu Tiếu Tiếu

"Phụ thân con tối qua nghiên cứu ám khí mới, cho nên ngủ muộn, Tiếu Tiếu đừng quấy rầy phụ thân, biết không ?"

Tiếu Tiếu ăn một miếng bánh bao lớn cuối cùng, "Vậy ta đi y quán học tiếp."

"Tiếu Tiếu, con có trách phụ thân không."

Tuy Tiếu Tiếu năm nay mới mười tuổi, nhưng đã học y độc bốn năm, các thiếu gia, tiểu thư ở các cung khác lớn hơn Tiếu Tiếu vài tuổi cũng mới học hai, ba năm, dù sao địch nhân duy nhất đã bị tiêu diệt, mọi người lại đau lòng cho hài tử, trì hoãn được năm nào hay năm đấy

Tuy đã bồi dưỡng ra không ít dược nhân đủ điều kiện, nhưng lần đầu tiên Tiếu Tiếu giải độc, Tuyết Trùng Tử lại để Tiếu Tiếu tự thử độc lại tự giải

Tiếu Tiếu nhớ rất rõ ngày đó, cha của bé đặt một bình dược vào trong tay bé, sau đó dùng bàn tay ấm áp như bình thường xoa đầu bé

"Tiếu Tiếu, đây là độc dược phụ thân con giải được đầu tiên, tuy phụ thân con bây giờ bồi dưỡng ra dược nhân, không cần tự mình thử độc nữa, nhưng nỗi khổ phụ thân con từng chịu, con cũng phải tự trải nghiệm một lần, biết không ?"

Tiếu Tiếu mở nắp nhìn chất lỏng bên trong, "Chuyện phụ thân có thể làm, Tiếu Tiếu cũng có thể làm được."

Chờ Tiếu Tiếu giải được độc, bé ngồi dưới đất thở dốc, "Cha ơi, đau quá, con đau tới thiếu chút nữa ngất xỉu, nhưng con nghĩ tới người và phụ thân, cả người lại tràn ngập sức mạnh."

"Đúng vậy, con có cha và phụ thân cũng thiếu chút nữa không chịu được, nhưng phụ thân con lúc đấy chỉ có một mình, sao hắn vượt qua được."

"Trước đây Tiếu Tiếu và cha không ở bên, bây giờ phụ thân có Tiếu Tiếu và cha, Tiếu Tiếu có thể gánh trách nhiệm của Chủy cung, cha có thể chăm sóc cho phụ thân, có thể đúng lúc phát hiện tâm tình của phụ thân, chỉ cần có chúng ta ở đây, phụ thân là người hạnh phúc nhất thế gian."

Tiếu Tiếu vỗ ngực, hình như ăn quá gấp, có chút nghẹn rồi

"Con rất thích học, phụ thân ở trong mắt con là người rất, rất lợi hại, phụ thân là tấm gương của con, mà con là Cung Giác Chủy, sẽ trở thành niềm kiêu ngạo của phụ thân."

"Tấm gương gì ?"

Ngoài cửa truyền tới tiếng của Cung Viễn Chủy, Tiếu Tiếu vội vàng lau tay, đứng dậy chạy tới bên cạnh Cung Viễn Chủy, kéo cánh tay cậu nhẹ nhàng lắc, "Phụ thân, Chủy cung có Cung Giác Chủy ta, người sau này nghỉ ngơi sớm đi, không thì Tiếu Tiếu sẽ đau lòng."

Cung Viễn Chủy ôm Tiếu Tiếu vào trong lòng, nghi hoặc nói, "Ai nói với con rằng phụ thân không nghỉ ngơi sớm."

"Là cha nói, cha nói người tối qua bận rộn nghiên cứu ám khí mới."

Tiếu Tiếu nhìn vết đỏ trên cổ Cung Viễn Chủy, giơ tay chọc vào, "Cha chọc người như vậy có đau không ? Vết này nhìn giống vết...."

Cung Viễn Chủy vội vàng thả Tiếu Tiếu xuống, giơ tay che kín cổ, "Là tối qua ta tự làm, không còn sớm nữa, Tiếu Tiếu, con mau đi y quán đi."

"Tiếu Tiếu không tin đâu, phụ thân, người nói cho ta biết đi."

Tiếu Tiếu lắc tay Cung Viễn Chủy, Cung Viễn Chủy dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Tuyết Trùng Tử, đối phương lần này cũng không cứu cậu, chỉ cười nhìn hai người

Ngươi đã chịu quá nhiều khổ rồi, quãng đời còn lại sống trong mật đường đi

"Kiếp sau Tiếu Tiếu vẫn muốn làm nữ nhi của phụ thân, con muốn chăm sóc phụ thân mãi mãi."

"Được được được, chỉ có tiểu nha đầu con mồm mép linh hoạt."

"Cha, sao cha không nói gì ?"

Tuyết Trùng Tử thu dọn hoa trên bàn, "Kiếp sau cho phụ thân con nghỉ ngơi đi, hắn đã tìm chúng ta nhiều rồi. Kiếp sau tới lượt chúng ta đi tìm hắn."

Cung Viễn Chủy còn đang trêu Tiếu Tiếu, chợt cứng ngắc người, cậu chậm rãi quay đầu lại nhìn Tuyết Trùng Tử mặt mày mang theo ý cười

Lan tử la, thầm lặng bảo vệ và quý trọng tình yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top