Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Nghi vấn của Tố Thanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tố Thanh rời khỏi phòng làm việc của Mộ Gia Niệm với tâm trạng vô cùng tệ hại. Đối với bất cứ một bác sĩ nào, việc chẩn đoán sai bệnh cho bệnh nhân là điều khó chấp nhận và sỉ nhục rất lớn. Chưa kể đó lại là Tố Thanh, một bác sĩ có đầy triển vọng, chỉ mới 23 tuổi tốt nghiệp chuyên nghành tâm lý học của trường đại học Chicago danh tiếng. Cô không nghĩ bản thân mình có thể phạm phải sai lầm lớn đến như vậy.

Tố Thanh đi vòng một đường hành lang về khu phòng bệnh. Cô đứng ngoài cửa quan sát Tô Mạn Trì qua lớp kính. Cô ấy yên tĩnh ngồi ở giường bệnh. Mắt như vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Bác sĩ Tố" Y tá Lưu vừa tiêm thuốc cho Tô Mạn Trì, ra khỏi phòng thấy Tố Thanh liền chào hỏi.

"Cô ấy thế nào rồi"

Mộ Gia Niệm không cho cô nhúng tay vào chuyện này. Nhưng lòng kiêu ngạo không cho phép cô từ bỏ. Cô phải tìm hiểu rõ mọi việc.

"Sức khỏe cô ấy vẫn tốt. Chỉ có điều hôm nay tâm trạng cô ấy không được tốt như mọi ngày"

Tố Thanh nghe y tá Lưu nói trong lòng dâng lên cảm giác khó tả. Chẳng lẽ những điều Mộ Gia Niệm nói là sự thật.

"Tôi biết rồi. Cảm ơn cô"

Nói rồi Tố Thanh đẩy cửa vào. Cô chậm rãi đi đến giường Tô Mạn Trì.

"Cô Tô! Cô còn nhớ tôi không?" Tố Thanh nhẹ nhàng bắt chuyện với Tô Mạn Trì.

Tô Mạn Trì im lặng, ánh mắt vô hồn nhìn Tố Thanh.

"Tôi là bác sĩ Tố. Tôi đã điều trị cho cô thời gian qua"

Tô Mạn Trì vẫn im lặng không nói gì.

Tại sao lại như vậy. Không phải hôm qua còn rất tốt sao. Hôm nay Tô Mạn Trì như biến thành một người hoàn toàn khác.

Đèn trong phòng đột nhiên tắt.

"Aaaaaaaaaaaa.. Đừng đến đây aaaaaaaaa"

Tiếng hét của Tô Mạn Trì khiến Tố Thanh có chút giật mình, cô ngồi xuống giường, vuốt nhẹ lưng Tô Mạn Trì an ủi.

"Cô Tô không sao. Chỉ là đèn bệnh viện gặp chút trục trặc. Sẽ mau sáng lại thôi"

Tô Mạn Trì không những bình tĩnh mà càng kích động thêm "Không.. Đừng động vào tôi" Tô Mạn Trì đẩy Tố Thanh ra, hai tay sợ hãi ôm lấy đầu.

Tố Thanh ngạc nhiên nhìn biểu hiện vừa rồi của Tô Mạn Trì. Lòng xuất hiện nhiều nghi vấn.

Không lâu sau đèn trong phòng sáng trở lại. Cô nhìn rõ cơ thể Tô Mạn Trì đang run lên. Cô ấy đang sợ điều gì?

"Cô Tô, không sao rồi"

"Cô Tô, cô nhìn xem đèn đã sáng lại rồi"

Tố Thanh từng chút từng chút trấn tĩnh lại tâm trạng của Tô Mạn Trì. Cuối cùng Tô Mạn Trì cũng dần bình tĩnh. Cô ấy nhìn Tố Thanh.

"Bác sĩ Tố"

Ôi mẹ ơi cũng may cô là bác sĩ tâm lý. Tiếp xúc không ít với bệnh nhân tâm thần. Nếu là người thường mà gặp cảnh này sẽ xỉu mất thôi.

"Cô nhận ra tôi?" Cô muốn xác định một lần nữa.

"Cô nói gì vậy bác sĩ Tố. Không phải cô là bác sĩ điều trị cho tôi sao. Ngày nào chúng ta cũng gặp nhau mà" Tô Mạn Trì khó hiểu nhìn Tố Thanh.

"À đúng rồi. Chắc do dạo này tôi bận quá nên đầu óc có chút không tỉnh táo"

"Cô Tô! Hôm nay cô thấy trong người tốt chứ" Cô nhanh chóng chuyển chủ đề để Tô Mạn Trì không nghi ngờ.

"Tôi thấy rất tốt"

"Hôm nay cô đã làm những gì"

Tô Mạn Trì nhớ lại "Hôm tôi nay đi dạo rồi vào phòng sinh hoạt đọc sách. Sau đó tôi về phòng"

Đấy là những điều Tô Mạn Trì thường làm kể từ khi vào viện. Nhìn chung thì không có gì bất thường. Cô muốn hỏi tiếp thì cửa phòng bệnh được đẩy vào. Cô quay lại nhìn thì nhận được ánh mắt sắc bén của Mộ Gia Niệm.

"Bác sĩ Tố. Đến phòng làm việc của tôi một lát"

Tố Thanh theo Mộ Gia Niệm ra ngoài. Cô cúi mặt, hai tay nắm chặt đi sau anh.

Đến phòng làm việc anh bước tới ngồi xuống ghế. Tố Thanh ngước mặt lên lén quan sát. Thấy gương mặt tuấn dật toát ra khí lạnh, cô lập tức cúi gầm mặt xuống.

"Bác sĩ Tố"

"Có tôi" Tố Thanh dõng dạc trả lời.

Trời ơi Tố Thanh, mày vừa nói gì vậy. Đây có phải là trường học đâu.

Mộ Gia Niệm nghe cô trả lời khẽ cười.

Tố Thanh nhìn anh. Mộ Gia Niệm đang cười ư? Người được đặt mệnh danh là tảng băng vũ trụ vừa nở nụ cười. Chuyện này đồn ra ngoài có ai tin cô không nhỉ?

Bắt gặp ánh nhìn của Tố Thanh, Mộ Gia Niệm ho nhẹ, giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên "Cô có biết mình đang làm gì không"

"Tôi biết"

"Cô biết mà vẫn đến gặp Tô Mạn Trì. Cô không xem lời nói tôi ra gì?"

"Tôi cảm thấy chuyện của Tô Mạn Trì có nhiều nghi vấn" Tố Thanh đưa ra quan điểm của bản thân.

"Đó không phải là việc của cô"

"Nhưng tôi đã theo dõi cô ấy..."

"Tôi không cần biết. Từ nay bác sĩ Thẩm sẽ điều trị cho cô ấy. Nếu cô còn xen vào, đừng để tôi điều cô sang khoa khác" Mộ Gia Niệm nghiêm nghị lên tiếng.

Cô biết Mộ Gia Niệm nói được làm được. Anh là người có yêu cầu rất cao trong công việc. Cô đã phạm sai lầm đừng mong anh cho cô cơ hội tiếp tục theo vụ này. Nhưng cô sẽ không bỏ cuộc, cô sẽ bí mật điều tra. Cô tin sớm muộn gì sự thật cũng được phơi bày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top