Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Q1 Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng mùa thu, bầu trời thoáng đãng không một gợn mây, con đường nhỏ trong khuôn viên học viện Thánh n trồng hai hàng cây Giáng Hương xanh ngắt, Băng Hạ khoác cặp sách về một bên vai, một tay giữ hộp sữa. Ngay từ lúc mới nhập học đến giờ Bảo Vy luôn thể hiện bản thân là người rất hăng hái đối với hoạt động của học viện, sau khi nhậm chức Bí thư lại càng có vẻ mẫn cán hơn, mới sáng bảnh mắt ra đã tất tả chạy đến giảng đường tham gia mấy việc của hội sinh viên mới triển khai. Cá nhân Băng Hạ thì không hứng thú cho lắm, cả ngày chỉ ở nhà ngủ thôi cũng đã cảm thấy bận rộn muốn chết, thời gian đâu mà làm chuyện dư hơi chứ.

Gió thu se lạnh thoang thoảng qua tán cây Giáng Hương rì rào.

Một cánh tay mang theo hơi ấm choàng lên vai cô. Băng Hạ giật mình đánh rơi hộp sữa, nghi hoặc ngẩng đầu lên.

Mùi hương Versace Dylan Blue vấn vít quanh đầu mũi. Tiếp đó là một màu xanh thăm thẳm như ngọc lục bảo trong mắt của ai đó.
Con đường vắng tanh, gió thu se lạnh, chàng trai đó hơi cúi đầu xuống nhìn thẳng vào mắt cô, còn cô trong thoáng chốc lại trở nên ngây ngô hơn bao giờ hết. Cơ thể đột ngột đình trệ, không biết phải có phản ứng gì tiếp theo. Dường như tán cây trên cao kia cũng đang cười thầm sự lúng túng của cô.
Chàng trai này, anh ta đang định làm gì vậy? Mới sáng ra đã định diễn cảnh ngôn tình ở đây ư?

"Chào buổi sáng." Anh nói. Giọng nói thoảng nhẹ như sương đó đã đưa cô về thực tại.

Băng Hạ cựa mình đẩy cánh tay Hạo Thiên vẫn còn đang choàng lên vai mình xuống.

"Thứ văn hóa ở đâu dạy anh cách chào buổi sáng dọa người như vậy thế?"

"Đã dọa đến em rồi sao?" Anh cười khẽ.

Lại còn phải nói à, Băng Hạ chán ghét nhìn hộp sữa mình đánh rơi, lại lạnh lùng nhìn anh ta một cái rồi bước đi thẳng. Cô thực sự không muốn dây dưa đến anh ta, không muốn hứng chịu thêm rắc rối nào không đáng có nữa. Mỗi khi gặp anh ta, hình như chẳng có khi nào là không có chuyện. Nhưng anh ta dường như không bận tâm đến việc cô nghĩ như thế nào, cứ thế ngang nhiên xuất hiện trong tầm mắt của cô, nhúng tay vào những việc xung quanh cô mà chẳng cần đến sự cho phép của bất kì ai.

Suy nghĩ trong đầu còn đang bận chuyển động xem phải làm cách nào mới có thể khiến anh ta hết hứng thú xuất hiện trước mặt cô, thì một giọng nói lanh lảnh vang lên phía bên kia đường thu hút sự chú ý của cả cô và Hạo Thiên.

"Vương Hàn Phong!"

Dường như ở đâu có sự xuất hiện của kẻ đó, bầu trời và vạn vật của nơi ấy đều phủ một màu u ám ma mị. Anh ta đẹp lạ lùng đứng dưới gốc cây Giáng Hương, trước mặt là một cô gái.

Trần Ngọc Nhã đứng trước mặt anh ta trở nên bé nhỏ hèn mọn hơn bao giờ hết.

Phía bên này là Hạo Thiên và Băng Hạ đang yên lặng xem trò vui, phía bên kia là Hàn Phong và Ngọc Nhã, họ đứng cách nhau một con đường nhỏ yên tĩnh, nhưng đôi nam nữ bên kia còn đang bận đấu đá nhau, không để ý đến bên này có hai người đang hóng chuyện.

Cụ thể, Trần Ngọc Nhã nhìn vẻ mặt nhàn nhã ung dung của Hàn Phong thì bất mãn vô cùng, cô giơ cao cánh tay hướng đến, nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị anh ta dùng một tay giữ chặt lại.

"Anh buông ra!"

"Ôi, Trần Ngọc Nhã" Hàn Phong cười nhạt nhẽo. "Em định đánh anh sao?"

Sau khi câu chuyện Ngọc Nhã bị nghi ngờ lấy cắp đồ của bạn học và chuyện cô ta nói rằng Hàn Phong có hành động mờ ám với cô ta bị lan ra, khỏi nói nữ sinh trong học viện bất mãn thế nào, ai ai cũng muốn xem con bé sinh viên năm nhất dám ảo tưởng bậy bạ và bôi nhọ đến hoàng tử của họ có cái dáng vẻ gì. Ngọc Nhã bị làm phiền hết lần này đến lần khác, mỗi tiết học hầu như đều có người đứng ngoài cửa chỉ trỏ bàn tán, trong lớp thì bị cô lập không ai thèm nói chuyện. Bảo Vy trước đây có ấn tượng tốt với cô ta sau khi thấy cô ta cũng giống như những nữ sinh khác, mê muội trước Hàn Phong mà vứt bỏ cả mặt mũi thì cũng không muốn đến gần nữa.

Cuộc sống sinh viên của Trần Ngọc Nhã vốn không lấy gì làm tươi đẹp, nay đã hoàn toàn giống như địa ngục.

Tất cả là do anh ta.

Tất cả là do Vương Hàn Phong.

Vậy mà anh ta vẫn ung dung đóng vai chàng hoàng tử ưu mĩ nhã nhặn, không một chút vết ố, trong ánh mắt anh ta nhìn cô cũng không có mảy may gì là áy náy thông cảm.

"Tại sao tôi lại không được đánh anh chứ?" Cô lạnh lùng nhìn anh.

"Nói hay lắm." Hàn Phong thả cánh tay cô ra, cúi đầu vuốt vuốt lại đầu ngón tay mình. "Vậy nói xem, tại sao em lại muốn đánh anh?"

"Chính vì anh mà tôi bị người khác đối xử như thú vật vậy. Chẳng phải hôm đó chúng ta có gặp nhau sao? Chẳng phải tôi đã tặng quà cho anh sao? Món quà đó anh đã ném đi rồi cũng thôi đi, tại sao lại không nỡ giải thích với mọi người giúp tôi rằng chuyện đó thực sự đã xảy ra chứ?" Ngọc Nhã nói một tràng, sự phẫn nộ khiến cho trong giọng nói của cô có chút run rẩy.

Cuối buổi học ngày hôm đó, khi chỉ còn lại Băng Hạ và Ngọc Nhã trong lớp, cô đã lạnh lùng nhét vào tay cô ta chiếc khăn quàng cổ len trắng đã dính bẩn mà cô nhặt được ở thùng rác trước cửa phòng thay đồ nữ. Cô cũng không nói gì thêm, nghĩ rằng cho dù cậu ta có ngu ngốc đến mấy cũng không đến nỗi không nhận ra được món đồ do chính mình tỉ mỉ làm ra. Cô muốn giúp cậu ta nhận ra bộ mặt thật sau vẻ hào hoa phong nhã kia là như thế nào, cũng mong rằng cậu ta sẽ biết mình phải làm gì. Thế nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cuối cùng cậu ta cũng vẫn hành động ngốc nghếch như thế này.

Chặn đường gặp riêng anh ta, là muốn làm gì đây?

Vương Hàn Phong đưa tay sờ sờ mũi, ngay cả hành động trong lúc vô thức của anh ta cũng mang đầy vẻ phong tình.

"Trần Ngọc Nhã, rốt cuộc em là ngu ngốc thật, hay là cố tình giả vờ ngốc nghếch đây?"

Ngọc Nhã kinh ngạc. "Anh...!"

"Em nghĩ rằng nếu như anh giúp em, thừa nhận với mọi người rằng chúng ta có gặp nhau, em tặng quà cho anh, anh đã hôn em... Nếu như anh thừa nhận như vậy, em nghĩ rằng họ sẽ đối xử tốt với em sao?"

Không gian tĩnh lặng chỉ nghe được tiếng gió thổi qua những kẽ lá.

Ngọc Nhã ngây người.

"Anh nói cho em biết, nếu như anh thực sự làm như vậy, chỉ có thể chắc chắn rằng họ sẽ đối xử với em còn không bằng cả thú vật mà thôi."

Lời nói sắc lạnh như dao.

Cô kinh ngạc lùi về sau.

"Nhưng..." Cô run rẩy nhìn anh. "... Nhưng anh không muốn nói giúp tôi cũng đâu phải vì anh nghĩ cho tôi..."

"Không sai." Hàn Phong nhếch miệng cười. "Em bắt đầu thông minh hơn rồi đó. Tôi không muốn giải thích chỉ là vì tôi ghét phiền phức mà thôi. Em nói xem, tại sao tôi lại phải giúp em, giúp em xong tôi sẽ nhận được những gì? Ngọc Nhã, hôm đó khi tặng quà cho tôi em đã nói gì, chẳng phải em đã nói chỉ cần được tỏ tình với tôi là em đã mãn nguyện rồi, cũng không cần tôi phải đáp lại tình cảm của em đó sao? Rốt cuộc thì em đang phát điên với tôi chuyện gì? Tôi cũng không phải người bỏ sợi dây chuyền đó vào cặp em để vu oan cho em, tôi cũng không phải những người đối xử tệ với em. Bản thân em em không biết tự bảo vệ, tại sao lại trách móc người khác không lên tiếng giải thích giúp mình chứ? Giúp em hay không là quyền của tôi, em có tư cách gì trách móc tôi?"

Hàn Phong nói một tràng dài, Băng Hạ đứng bên kia nheo mắt lắng nghe.

"Vả lại, chẳng phải vì họ ghét em nên mới vu oan hãm hại em đó sao? Nếu như em không muốn nhận được sự ghét bỏ hay thiếu tôn trọng từ người khác thì phải biết chống chọi và đấu tranh lại với nó."

Trời thu trong trẻo. Dưới tàn cây Giáng Hương chỉ còn lại một mình Trần Ngọc Nhã. Cô vẫn ngây người đứng đó, muốn khóc, lại không thể khóc ra, muốn phẫn nộ, cũng không biết mình phải phẫn nộ vì điều gì.

Cô tức giận vì Vương Hàn Phong không giúp mình, nhưng những lời anh nói đâu có sai, anh đâu có lý do gì để phải giúp cô.

Những giây phút cuối cùng của cuộc nói chuyện, cô đã dùng hết chút xấu hổ cuối cùng còn lại trong cơ thể mình và hỏi anh ta rằng, nếu như anh không thích tôi, tại sao lúc đó lại hôn tôi?

Anh ta chỉ cười một cái, nụ cười đó thoáng qua vẻ khinh thường nhạt nhẽo, nhưng chỉ loáng một cái, nó đã trở thành vẻ lịch sự nhã nhặn. Anh ta nói, "Chỉ là đáp lễ mà thôi."

Đáp lễ mà thôi.

Băng Hạ giơ tay phủi một chiếc lá vàng vừa rụng xuống vai mình, Vương Hàn Phong đúng là một tên yêu tinh thích nói đạo lý. Hành động của anh ta chẳng ra gì nhưng lời nói ra lại đường đường chính chính, đáng sợ hơn cả là lại khiến người khác mê muội, răm rắp nghe theo. Anh ta nói cũng không sai, đến bản thân cô cũng không dung túng được cho con người Trần Ngọc Nhã, chính cậu ta đã biến bản thân mình trở nên thấp kém, cho cậu ta một cánh cửa để nhìn thẳng vào sự thật, cậu ta lại dùng cánh cửa đó đến trước mặt Hàn Phong, nhất quyết ném đi hết những tôn nghiêm cuối cùng để nhận được lời nói sắc nhọn vô tình từ anh ta mới chịu tỉnh ngộ.

Nhẹ nhàng chưa đủ, lại muốn phải dội một gáo nước lạnh vào người.

Băng Hạ đút tay vào túi áo định đi thẳng, lại quên mất bên cạnh cô nãy giờ vẫn còn có một người. Hạo Thiên từ đầu đến cuối đều không bình luận bất kì điều gì, cô liếc mắt nhìn anh, hỏi một câu nhạt nhẽo.

"Anh cảm thấy Vương Hàn Phong hành động vậy là tốt hay xấu?"

"..." Hạo Thiên im lặng một lúc rồi trả lời. "Tốt hay xấu cũng đâu có quan trọng, lòng tốt không đi cùng với sự khôn khéo cũng không khác gì cái ác cả."

Băng Hạ vốn dĩ không chờ đợi câu trả lời của Hạo Thiên, nhưng sau khi nghe nó, hộp sữa mà anh vừa nhặt lên đặt vào tay cô lại một lần nữa rơi thẳng xuống đất.

'Băng Hạ, sau này khi con trưởng thành, mỗi khi con muốn làm việc tốt gì cho ai đó, hãy cân nhắc đưa lòng tốt của mình sao cho lịch sự nhất có thể. Vì lòng tốt mà thiếu đi sự khôn khéo cũng không khác gì cái ác cả. Nếu như không thể làm được, tốt nhất hãy đừng làm. Giống như nếu không thể nói được điều gì tốt đẹp thì hãy im lặng vậy.'

Đó là lý do vì sao cô muốn giúp Ngọc Nhã tỉnh ngộ nhưng lại không nói thêm điều gì, cô sợ bản thân mình không quen nói những lời hay ý đẹp, sẽ nói ra những lời làm cậu ta tổn thương. Có điều lại không ngờ, một số người trên đời nhất định phải để bản thân chịu tổn thương thì mới tỉnh ngộ được.

Nhưng chuyện quan trọng không phải ở đó, tại sao những lời nói này của anh ta lại giống ba cô đến vậy?

Băng Hạ giương mắt trân trối nhìn anh, đốm sáng màu xám tro trong mắt cô dao động những vòng xoáy mất bình tĩnh. Bàn tay cô run rẩy nắm lấy tay áo anh, khớp ngón tay cứng chặt lại đến mức trắng bệch.

"Câu nói đó... anh... anh nghe được ở đâu?"

"Câu nói nào?" Hạo Thiên ngây người, anh thấy biểu cảm cô không đúng thì hơi hoảng hốt. "Em sao thế?"

Anh nắm lấy bàn tay cứng nhắc của cô, phát hiện nó đang đổ mồ hôi lạnh.

"Băng Hạ, có chuyện gì vậy?"

"Trả lời tôi đi!" Giọng cô cao vút, gần như hét lên. "Anh đã nghe nó ở đâu??"

Tay cô càng nắm càng chặt khiến anh đau nhức, nhưng Hạo Thiên không bận tâm, anh nhìn xoáy sâu vào mắt cô, muốn tìm trong đó nguồn cơn của sự xúc động đột ngột này. Nhưng đột nhiên, ánh sáng trong mắt cô chuyển động chậm dần rồi mất hẳn, đồng tử mắt tối đen như giếng sâu không có ánh sáng.

Sau đó, một dòng nước trong suốt tràn ra khỏi khóe mắt.

"Em..." Hạo Thiên kinh ngạc. "Em khóc sao?"

Nhận ra mình đã không kiềm chế được cảm xúc trong lòng, Băng Hạ vội vàng buông tay anh ra, cô quay mặt đi nơi khác, không muốn để anh nhìn thấy dòng lệ yếu đuối này.

Nhưng Hạo Thiên đúng là Hạo Thiên, làm sao anh có thể để cô làm như vậy. Cô gái sắt đá mang vỏ bọc lạnh lùng điềm tĩnh, lúc nào cũng khiến người khác cảm thấy xa cách này đột nhiên lại đứng trước mặt anh mà rơi nước mắt. Anh không thể lí giải chính xác được suy nghĩ đang diễn ra trong lòng mình lúc này. Sự níu kéo giữa hai người bây giờ đã đổi chiều, anh nắm chặt lại tay cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mình.

"Em bị sao vậy, nói tôi nghe xem."

"Buông ra!!" Cô giãy dụa, dòng nước mắt đã bị lau đi nhưng sự mất bình tĩnh trên mặt vẫn còn, cô không muốn để anh nhìn thấy. "Không phải chuyện của anh!"

"Đừng trốn tránh." Anh giữ tay cô chặt hơn, không ngại làm cô bị đau. "Lúc muốn khóc thì hãy khóc, lúc mệt mỏi thì có thể dừng chân, không cần thiết phải cố tỏ ra mình không sao. Em là con người chứ đâu có phải gỗ đá."

'Băng Hạ, con phải dũng cảm sống. Vì vẫn còn một người đợi con, sẽ yêu thương con hơn ba mẹ sau này.'

Người đó, là ai chứ?

Làn da Băng Hạ trắng bệch, hàng mi dày quên cả chớp, cô nhìn sự xót xa đang dần đong đầy trong đôi mắt màu ngọc lục bảo kia, không biết mình phải nói gì.

Một người càng cố tỏ ra mạnh mẽ lại khiến một người khác thêm đau lòng. Trái tim trong lồng ngực cô giờ phút này không còn đập mạnh như khi nãy nữa, nó chậm rãi đập từng nhịp một, như đong đếm từng giây thời gian trôi đi lặng lẽ.

Gió thu xào xạc thổi, mái tóc dài nhè nhẹ bay.

Không biết họ cứ thế đứng đó thêm bao lâu, mặt trời dần lên cao, bóng hai người một nam một nữ chiếu nghiêng nghiêng, liên kết bằng một cái nắm tay thật nhẹ, nhưng vững chắc, như cho dù giông bão thế nào cũng không bao giờ buông.

Định mệnh lại một lần nữa, gắn kết họ với nhau bằng những sợi dây vô hình, đến bản thân Dương Băng Hạ cũng không biết rằng, trái tim cô đang dần xích về phía anh.

.
"Cậu không đi học sao?"

"Hôm nay mình muốn cúp học, điểm danh hộ mình."

Ấn nút gửi tin nhắn đi xong, một chai nước mát lạnh chìa ra trước mặt cô. Băng Hạ ngước lên, dưới tán cây Bằng lăng tím, nụ cười của Hạo Thiên đẹp đến kì lạ.

Cô đưa tay đón lấy, anh ngồi xuống bên cạnh cô.

Không gian tĩnh lặng chỉ nghe được tiếng gió. Không khí thu mát mẻ và cực kì dễ chịu, Băng Hạ ngồi nghiêng đầu ngây người ngắm nhìn đóa Bằng lăng đang rung rinh ở đầu một cành cây gần cô nhất. Cánh hoa mỏng manh như chỉ cần một cơn gió thổi qua là rụng lả tả, nhưng nó vẫn yên lặng điềm tĩnh ở đó, kiên cường mà xinh đẹp.

"Có thể đưa tôi đến một nơi không?"

.

Chiếc xe bạc Koenigsegg CXX từ từ dừng lại trước cổng Thánh n, Hạo Thiên bước xuống mở cửa xe cho Băng Hạ, bảo vệ của học viện xếp thành hai hàng cúi đầu chào anh, cô cảm thấy hài hước đến mức bật cười một cái.

Anh đang mở cửa xe cho cô, nhướn mày hỏi. "Em cười cái gì?"

"Đúng là con trai của vị Chủ tịch xây nên học viện này có khác, đến cúp học cũng được người người ra tiễn."

Hạo Thiên muốn nói gì đó, nhưng nhìn gương mặt không quan tâm của cô lại thôi. Ngồi vào ghế lái, anh vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.

"Đi đâu?"

"Đi thẳng, tôi chỉ đường cho."

Xe vừa chuyển bánh, Băng Hạ rất thành thạo cài dây an toàn, chỉnh cho ghế hạ thấp xuống, thản nhiên nhắm mắt nghỉ ngơi. Hạo Thiên cảm thấy không khí trong xe dường như hơi kì lạ, hành động của cô tự nhiên đến mức có cảm giác như chiếc xe đắt tiền nhất nhì thế giới này vốn là của cô, anh chỉ là tài xế lái xe mà thôi.

Hắng giọng một cái, anh cố dùng phong thái 'chủ nhà' cất giọng hỏi.

"Em muốn đi đâu vậy?"

"Cứ đến rồi biết, đừng hỏi nhiều."

Thể hiện 'phong thái chủ nhà' thất bại!

.

"Đây là...?"

Sau cả một giờ đồng hồ đi vòng vèo theo chỉ dẫn của Băng Hạ, chiếc xe chở hai người phóng ra ngoài ngoại ô, đến một vùng quê hẻo lánh vẫn chưa chịu dừng lại. Băng Hạ vẫn không mệt mỏi chỉ đường, mặc dù con đường này chỉ riêng việc vừa đi vừa vẽ lại thôi cũng là cả một kỳ tích, huống hồ là ghi nhớ. Mặt trời lên cao, ánh nắng bắt đầu hơi gắt. Cuối cùng hai người cũng đến nơi, và cái nơi cô gái kia muốn đến là một tòa nhà khá lớn, đẹp nhưng hơi cũ kỹ, có vẻ được xây dựng rất lâu rồi. Trên chiếc cổng sắt sơn đen, vài chỗ bị hoen gỉ, có một bức tượng tạc một thiên thần bé nhỏ với đôi cánh trắng, bên cạnh là dòng chữ được khắc, qua thời gian đã bị bào mòn không ít.

'Cô nhi viện Thiên Sứ'.

"Nơi em muốn đến là chỗ này? Cô nhi viện?" Hạo Thiên khá bất ngờ, anh nghi hoặc nhìn cô.

Băng Hạ không đáp, cô thản nhiên bước đến nhấn chuông. Chỉ sau vài phút, một người phụ nữ trạc năm mươi tuổi tất tả chạy ra.

"Xin chào!" Người phụ nữ thân thiện nói, sau đó ngay lập tức ngây người nhìn cô gái trẻ trước mặt. "Băng Hạ?"

"Dì Lan, dì khỏe không?" Một nụ cười thật tươi nở rộ trên khuôn miệng cô, chưa bao giờ Hạo Thiên nhìn thấy cô cười thân thiện như thế với bất cứ ai.

"Băng Hạ, đúng là con rồi!" Người phụ nữ được gọi là dì Lan kia có vẻ rất vui mừng, bà ôm chầm lấy cô, hồ hởi nói. "Lũ trẻ nhớ con lắm!"

Băng Hạ chỉ mỉm cười đáp lại, cô nắm lấy đôi vai gầy của bà Bách Lan, trong lòng bỗng tràn ngập một cảm xúc xót xa khôn xiết.

"Bảo Vy không tới sao?" Bách Lan nhìn sang bên cạnh cô, thấy Hạo Thiên đang ngây người đứng đó. "Ôi, ai thế này, bạn trai con à Băng Hạ?"

"... Dạ không." Cô liếc nhìn anh một cái, cười trừ. Đã biết trước rằng đến nơi này cùng anh, thế nào cũng bị nhận nhầm.

"Ồ, không phải ư?" Bách Lan tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn dùng ánh mắt kín đáo đánh giá anh. Băng Hạ từ trước đến nay đều chưa từng đưa người bạn nào đến đây cùng, giờ dẫn đến một cậu bé đẹp trai thế này lại nói là không phải người yêu ư?

Băng Hạ đánh mắt nhìn về phía anh, ý bảo anh nói gì đó đi. Hạo Thiên cũng cảm thấy cứ im lặng cũng không phải là hay, liền nhẹ nhàng lên tiếng.

"Chào dì, con là Hạo Thiên."

.

Cánh cửa phòng sinh hoạt chung từ từ mở ra, một đám trẻ con chừng năm mươi đứa đang nô đùa ồn ào, đứa lớn nhất cũng chỉ khoảng chín mười tuổi, đứa nhỏ nhất khoảng hai, ba tuổi.

Trẻ con được nhận nuôi ở cô nhi viện Thiên Sứ rất nhiều, đủ mọi lứa tuổi gia cảnh, đủ mọi tình trạng sức khỏe. Băng Hạ từng chính mắt trông thấy một người cha đưa chính đứa con gái ruột còn ẵm ngửa của mình đến gửi ở đây, nói rằng vợ mới mất, ông ta phải đi lấy vợ khác, vợ hai không muốn nuôi con riêng của chồng. Cô từng vì chuyện đó mà suy nghĩ một thời gian dài, có những người cả con ruột của chính mình cũng không muốn nuôi dưỡng, lại có những người không hề có chút máu mủ gì cũng vẫn cưu mang yêu thương giống như cha con Bảo Vy.

Đám trẻ nghịch ngợm nô đùa, hoàn toàn không biết ba người lớn đã bước vào. Dì Bách Lan vỗ vỗ hai bàn tay vào nhau, gọi lớn.

"Các con!"

Tiếng nói cười đùa nghịch làm át đi tiếng gọi của dì Bách Lan, đám trẻ vẫn vui vẻ tranh giành nhau đồ chơi.

"Các con, chị Băng Hạ đến này!"

Không đứa nhóc nào nghe thấy.

Băng Hạ cười cười, cô vuốt tóc một cái, vỗ vỗ tay, gọi lớn.

"Ai muốn cùng đi bắt thỏ trắng nào?"

Tiếng ồn ào đùa nghịch dần dần nhỏ đi rồi im bặt, đám trẻ quay đầu lại nhìn về phía cửa, sau đó tiếng ồn lại còn lớn hơn trước, chúng nhao nhao lên cùng chạy về phía Băng Hạ như nam châm hút sắt, miệng không rừng reo ầm lên.

"Chị Băng Hạ!"

"Chị Băng Hạ!"

"Sao lâu rồi chị không đến thăm bọn em?"

"Bọn em nhớ chị chết đi được!"

Đứng phía sau, dì Bách Lan lắc đầu ngao ngán, bà ghé vào tai Hạo Thiên thì thầm.

"Đúng là chỉ có Băng Hạ mới biết cách trị đám giặc này."

Hạo Thiên hơi nghi hoặc hỏi bà. "Băng Hạ rất thích trẻ con sao dì?"

"Đâu chỉ là thích." Dì Bách Lan nhìn cô gái nhỏ đang ngồi lọt thỏm giữa đám giặc 'nhí' hung hãn, mỉm cười. "Con bé có tình cảm đặc biệt với trẻ mồ côi. Năm đó chỉ thiếu chút nữa là nó đã phải đến sống ở đây rồi."

Hạo Thiên lại càng kinh ngạc hơn. Anh không hề biết quá khứ của cô lại buồn như vậy. 'Trẻ mồ côi', một danh từ chỉ nhắc đến thôi cũng thấy được bao nhiêu thiếu thốn, bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu đau lòng.

Một bé gái mặc chiếc váy xòe hồng, tay ôm con gấu bông hơi cũ nhảy vào lòng Băng Hạ, nũng nịu nói.

"Chị Băng Hạ, bạn Bi nói rằng chị và chị Bảo Vy đã thành phố học, đã quên bọn em rồi."

"Không có đâu." Băng Hạ vuốt hai bím tóc nhỏ của cô bé. "Các chị vẫn rất nhớ mấy đứa, chỉ là vì chị bận quá thôi. Sắp tới có thời gian, chị sẽ nhắc chị Bảo Vy đến thăm mấy đứa thường xuyên hơn."

"Chị hứa rồi đó nha." Đám nhóc nhao nhao lên.

"Ừ."

"Móc nghoéo đi." Hàng chục ngón tay út bé xíu chìa ra trước mặt Băng Hạ, cô kiên nhẫn móc vào tay từng đứa một, đứa nào đứa nấy cười tươi như hoa. Đám trẻ thích thú nhảy tới bám dính lấy cô như sợ nếu không giữ cô sẽ chạy mất. Dì Bách Lan đứng sau cánh cửa khẽ cười, nhưng Hạo Thiên có thể thấy được trong đôi mắt bà là nỗi thương cảm sâu sắc.

"Ơ, anh này là ai?" Một bé gái hơi gầy, da trắng như que kem sữa, giương đôi mắt to tròn nhìn chăm chăm vào Hạo Thiên đang đứng cạnh dì Bách Lan.

"À, anh ấy là..."

"Chào mấy đứa, anh là bạn trai của chị Băng Hạ." Băng Hạ còn chưa kịp nói xong, Hạo Thiên đã chặn họng cô, rồi anh ngồi xuống trước mặt đám trẻ, mỉm cười giới thiệu. "Làm quen chút nhé, anh là Hạo Thiên."

Băng Hạ đang định lên tiếng đính chính lại thông tin sai lệch, mấy đứa bé gái đã nhao nhao lên đánh gãy lời cô khiến nó đang định tuôn ra thì phải nuốt ngược vào trong.

"Bạn trai của chị Băng Hạ đẹp trai quá đi mất!"

"Anh ấy có mắt màu xanh kìa, giống người Tây ghê!"

"Anh ấy còn cao ơi là cao nữa, tớ chưa từng thấy ai cao như thế cả."

Một nửa số "fan hâm mộ" của Băng Hạ loáng một cái đã chuyển sang Hạo Thiên, chúng ôm lấy anh, hết nhéo má rồi lại bá vai bá cổ. Trông anh và cô bây giờ như hai đứa trẻ to xác ngồi lọt thỏm giữa một đội quân nhí nhố, Băng Hạ muốn nói cũng không thể nói gì thêm được nữa, đành dở khóc dở cười nhìn đám trẻ thi nhau gọi Hạo Thiên là 'bạn trai của chị Băng Hạ'.

.

Nhà bếp cũ kĩ, tường nhà loang lổ đầy rêu xanh.

Dì Chi vừa đều tay xào rau trên chiếc chảo lớn, vừa kể cho hai người nghe về những chuyện xảy ra suốt thời gian Băng Hạ không đến. Vui có, buồn có. Băng Hạ chăm chú nghe, thỉnh thoảng rảnh tay phụ cô vài thứ.

Hạo Thiên không biết làm gì, chỉ đi loanh quanh.

Một lát, dì Chi gác chảo, quay lại nói với Băng Hạ.
"Hai đứa giúp cô làm món khoai tây xào nấm được không, cô phải lên dọn dẹp lại phòng cho đám trẻ."

Lời nhờ vả nhẹ nhàng kèm theo nụ cười thân thiện của dì khiến Băng Hạ có đôi chút lúng túng, ậm à ậm ừ rồi cuối cùng cũng không dám nói rằng mình không biết nấu ăn. Lâu lắm rồi cô mới tới, không lẽ không thể làm được cho lũ trẻ một món ăn hay sao. Dì Chi vừa đi khỏi, cô đã kéo kéo áo Hạo Thiên đang đứng ngắm vườn cây qua cửa sổ nhà bếp.

"Này, anh có biết nấu ăn không?"

Mặc dù biết là hỏi thừa nhưng cũng vẫn phải làm cho có lệ. Cô còn không biết thì làm sao chàng Thiếu gia giàu có tiền đè chết người như anh ta lại biết được.

Không đợi đến anh trả lời, cô đã mang rổ khoai tây đặt vào tay anh. "Biết cũng được, không biết cũng không sao, anh mở hướng dẫn trên mạng ra mà làm theo, thái giúp tôi đống này là được."

"Thái như thế nào?"

"Tùy anh."

"Là em nói đấy nhé?"

Băng Hạ không thèm nói thêm điều gì với anh, cô quay sang nghiên cứu cái bếp củi ở đây, cấu tạo thực sự mới mẻ, phải bỏ thêm củi mới có thể nấu sao, nghĩ vậy, cô ra đằng sau vườn lấy thêm củi.

Khi cô quay lại nhà bếp, vừa vặn nghe thấy một tiếng 'Phập!' làm giật bắn cả mình.

Cô đi vào, lườm anh. "Các dì trên nhà nghe thấy sẽ không nghĩ là anh đang thái khoai tây đâu, mà nghĩ là anh đang bổ củi đó."

Hạo Thiên giơ miếng khoai tây lên. "Thế này đã được chưa?"

Miếng khoai tây trong tay anh dày gần bằng độ dày cái thớt.

"Mỏng hơn một chút đi." Cô kiên nhẫn nói.

Lại 'phập' một phát nữa, Băng Hạ sốt ruột cho số phận cái thớt, liền ngó vào, thấy miếng khoai mỏng như cánh ve trong tay anh, thực sự muốn đạp cho anh ta một cái.

"Dày thêm một chút nữa!"

Cô ngao ngán đổ dầu vào chảo, thầm nghĩ nếu lần này anh ta còn không thái được miếng khoai nào ra hồn sẽ cho anh ta vào chảo xào lên luôn.

'Phập!' - "Ai da..."

Băng Hạ quay phắt lại, thấy Hạo Thiên đang xem xét ngón tay mình, thấy cô liền giấu ra sau.

Mặt cô tối sầm. "Cắt vào tay rồi?"

.

Rổ khoai tây với những miếng lổn nhổn không hề bằng nhau cuối cùng cũng có thể cho vào chảo, Hạo Thiên đứng bên bếp, chiếc áo sơ mi trắng đã bị dầu bắn lên mấy cái, tay cầm điện thoại video call cho Nhật Long.

Nhật Long nhìn bộ dạng của anh họ mình thì giãy nảy.

"Hạo Thiên, anh sao thế, bị bắt cóc à??"

Hạo Thiên nhìn gương mặt bê bết mồ hôi của mình trong điện thoại, cười nhạt nói.

"Phải, bị bắt cóc, tới một nơi rất xa, không biết đường về."

Đầu dây bên kia nghe thế càng gấp hơn. "Sao anh tới được đó, tả cho em nghe xem, xung quanh anh có những gì?"

"Không cần đâu, cậu giúp tôi một chuyện là được."

"Chuyện gì?"

"Khoai tây xào nấm làm như thế nào?"

"..."

"Nói nhanh lên."

Khóe môi Nhật Long giật giật. "Trịnh Hạo Thiên, kẻ bắt cóc nào mà không có mắt nhìn quá vậy, bắt chàng cậu chủ vàng như anh đến chỉ để làm khoai tây xào nấm thôi ư?"

.

Hạo Thiên từng bước từng bước làm theo chỉ dẫn của Nhật Long, Băng Hạ khoanh tay đứng một bên không tham gia. Cho đến khi nhìn thấy gia vị được nêm nếm vừa đủ, cả một chảo khoai tây vàng ươm ngon mắt, cô mới cầm chiếc khăn tiến đến.

Một tay giữ vai anh, một tay lau mặt giúp anh.

Hành động vô cùng thô bạo, không hề nhẹ nhàng, gương mặt anh đỏ ửng lên sau chiếc khăn, nhưng anh im lặng không nói.

Lau xong, cô thản nhiên rũ khăn, không để anh nói thêm gì đã quay người bỏ đi. Một con chuột nhắt từ gầm tủ đựng bát vèo một cái chạy ngang qua Băng Hạ, cô trợn mắt nhảy dựng về sau, vừa đúng lúc ngã vào vòng tay Hạo Thiên đang dang ra đợi sẵn.

Hai khuôn mặt được kề sát nhau, gương mặt anh hơi ửng hồng, sống mũi cao như tượng tạc, phần tóc mái bết mồ hôi dính sát vào trán, cộng thêm cả chiếc áo sơ mi ám mùi dầu mỡ, nhưng nhìn anh vẫn sáng chói rực rỡ như mặt trời ngày hè, đứng trong căn bếp tối tăm khổ sở cũng không làm thay đổi khí chất trời sinh.

Bỗng dưng, cô nhíu mày nhìn anh. "Có mùi gì đó..."

Hai người đang trong tư thế 'ngôn tình' đồng loạt ngẩng đầu lên, trên bếp củi vẫn đang say sưa cháy là chảo khoai tây đang dần chuyển từ màu vàng sang màu đen...

.

"Chúng con mời mẹ ăn trưa, mời chị Băng Hạ và anh bạn trai chị Băng Hạ ăn trưa!" – Đám trẻ ngồi vào bàn ăn, cùng đồng thanh mời thật to.

"Mời các nhóc ăn trưa!" Băng Hạ mỉm cười xoa đầu đứa trẻ gần nhất. Rồi cô quay sang nhìn Hạo Thiên đang ngồi bên cạnh. "Món ăn ở đây đạm bạc, đừng chê."

Hạo Thiên quay sang, định nói với cô rằng anh không chê, thì hơi bất ngờ khi thấy cô gắp vào bát anh một miếng rau cải xanh, sau đó quay đi nói chuyện với đám trẻ. Cô ăn rất tự nhiên, không chút e ngại, thỉnh thoảng còn đùa giỡn với mấy đứa nhóc. Anh mím môi, lặng lẽ ăn cơm.

Đúng như cô nói, món ăn đạm bạc, nhưng không hiểu sao vào miệng anh lại cảm thấy ngon đến lạ.

"Ơ, mẹ Chi? Món này là món gì mà lạ thế?" – Cô bé mặc váy xòe hồng tên gọi Dâu Tây chỉ vào đĩa thức ăn giữa bàn, thắc mắc. Rồi nó chống tay, rướn người lên phía trước để nhìn cho thật rõ. Món khoai tây xào nấm vàng tươi ngon mắt qua một màn 'ngôn tình' của Băng Hạ và Hạo Thiên đã hơi cháy.

Dì Chi mỉm cười trong khi hai người chết cứng, miếng cơm tắc nghẹn ở cổ họng, không nuốt xuống được.

"À, đó là món khoai tây xào nấm chị Băng Hạ và anh Hạo Thiên làm đấy, các con muốn ăn thử không?"

"Của chị Băng Hạ làm ạ, con muốn ăn, con muốn ăn..."

"Tớ nữa, tớ cũng muốn ăn."

"Cho tớ xin một miếng."

"Để phần tớ nữa..."

Trong phút chốc, tất cả các món trên bàn đều bị bọn trẻ lãng quên, chúng chỉ chú tâm vào mỗi đĩa khoai tây xào nấm của Hạo Thiên và Băng Hạ. Cô thậm chí còn chưa kịp lên tiếng can ngăn, vì món khoai cháy ấy thực sự cô không định mang lên, nhưng vì dì Chi nói rằng không sao, lũ trẻ không kén ăn, hơi cháy một chút vẫn có thể ăn được.

Có điều, thực sự là mất hình tượng quá.

Nhưng không ngờ, con bé Dâu Tây ăn một miếng xong lại kinh ngạc nói. "Oa, chị Băng Hạ nấu ăn ngon ghê!"

"Phải đó, chỉ cháy một chút xíu bên ngoài thôi, nhưng bên trong rất ngon."

"Đâu đâu, cho tớ thử một miếng!"

"Chị Băng Hạ còn nấu ngon hơn cả mẹ Chi với mẹ Bách Lan nữa!"

Băng Hạ ngẩn người nhìn, còn chưa kịp lên tiếng thì dì Chi ngồi đối diện đã nháy mắt với cô, ý nói 'dì đã bảo mà'.

Một bàn tay bé xíu kéo kéo tay áo Hạo Thiên, anh cúi xuống nhìn, cô bé da trắng như kem sữa nên được gọi là Kem, giơ ngón tay cái lên trước mặt anh, thỏ thẻ.

"Anh chị thật number one!"

Chà, biết nói cả tiếng anh cơ đấy. Hạo Thiên phì cười xoa đầu con bé.

"Ngon thì nhớ phải ăn nhiều vào đấy."

Bé Kem dùng cả bàn tay nhỏ xíu xiu của nó, vớ luôn một miếng khoai tây lớn, bỏ vào bát của Hạo Thiên, cười toe toét, để lộ mấy cái răng sún trong cái miệng nhỏ xinh.

"Anh đẹp trai cũng ăn đi! Chị Băng Hạ nói nói không thích những người kén ăn đâu."

Hạo Thiên đưa mắt nhìn sang bên cạnh, đám trẻ vừa nói gì đó khiến cô cười nghiêng ngả. Nụ cười rực rỡ xán lạn, xinh tươi khác thường.

Người ta nói, mỗi người đều có một nơi bí mật trong trái tim, chỉ có khi ở nơi đó thì họ mới có thể thoải mái là chính mình, không cần phải sống trong vỏ bọc giả tạo, không cần cảnh giác, không cần dối lòng.

Đối với Băng Hạ, nơi bí mật của cô là cô nhi viện Thiên Sứ.

Còn đối với Hạo Thiên, nơi đó của anh là ở bên cô.

.

Ăn xong, Băng Hạ và mấy bé gái phụ giúp dì Chi dọn dẹp, còn Hạo Thiên thì ngồi lại chơi với mấy bé trai. Nhóc Bi tay ôm chiếc oto đồ chơi, quay sang hỏi Hạo Thiên, bộ mặt nghiêm túc như ông cụ non.

"Anh Thiên, anh thích chị Băng Hạ à?"

Hạo Thiên hơi giật mình, sau đó mỉm cười trả lời.

"Ừ, anh thích chị ấy."

Hạo Thiên cốt chỉ muốn trêu thằng nhóc chút thôi, thế mà nó bặm môi, khuôn mặt phúng phính như bánh bao hằm hằm lại đầy đáng sợ, nó khua tay, vớ lấy con dao sau lưng, lao đến kề vào cổ anh, gầm gừ.
"Em cấm anh, chị Băng Hạ là của em, chỉ một mình em được thích chị ấy thôi, anh có thích thì... để trong lòng đi."

Hạo Thiên ngây người, liếc xuống con dao bằng nhựa nằm im trên cổ mình, thiếu chút nữa là lăn bò ra mà cười.

"Cậu bé sáu tuổi vẫn còn tè dầm như em cũng muốn tranh chị Băng Hạ với anh sao?"

Thằng nhóc Bi nghe xong thì mặt đỏ bừng, quăng con dao đi, mếu máo nói.

"Tè dầm thì sao chứ, tè dầm thì không được thích chị Băng Hạ à, em ghét anh, anh thật xấu tính....!"

Hạo Thiên thấy thằng nhóc lăn bò ra ăn vạ thì gấp muốn chết, anh chỉ đùa chút thôi chứ đâu có ý xấu.

"Thôi anh xin lỗi, anh xin lỗi nhóc, em đừng khóc, làm ơn đừng khóc mà...!"

Nhóc Bi vẫn gào mồm lên ăn vạ, đám trẻ con thấy ồn ào liền lóc nhóc vây xung quanh hai người, một bé gái chỉ vào anh, nghiêm túc nói.

"Anh Hạo Thiên làm cho bạn Bi khóc, anh thật không ngoan!"

"Đúng đấy, em sẽ mách chị Băng Hạ."

"Chị Băng Hạ sẽ không thích anh nữa."

Hạo Thiên thực sự muốn đâm đầu chết đi cho xong.

Sau đó, đứng trước 'áp lực dư luận', anh phải tỏ ra ăn năn hối cải, nghiêm túc xin lỗi Bi và hứa sẽ không tranh Băng Hạ với nó, thằng nhóc mới chịu nín khóc.

Một lát sau, thằng nhóc Bi lại mon men đến gần anh, nó hỏi.

"Anh Hạo Thiên, anh thích chị Băng Hạ ở điểm gì?"

Hạo Thiên lần này không dám trả lời bừa, anh hỏi lại nó.

"Vậy còn em, thích chị ấy ở điểm gì?"

"Chị ấy rất xinh." Bi giương đôi mắt to tròn long lanh nước lên nhìn anh.

Ừ, cái này rất chính xác.

"Còn gì nữa?"

"Chị ấy rất vui vẻ, lúc nào cũng cười với bọn em."

Cái này cũng có vẻ đúng.

"Gì nữa?"

"Chị ấy thân thiện với tất cả mọi người."

Cái này phải xem xét lại!

"Đã hết chưa?"

Thằng nhóc ra chiều ngẫm nghĩ, Băng Hạ là thần tượng của nó và bọn trẻ ở đây, điểm tốt không thể ít như vậy. Nó cố nhào nặn bộ nhớ để xem ở cô còn điều gì khiến chúng yêu quý nữa.

"À! Chị ấy còn chơi đàn rất hay!"

"Đàn?" – Hạo Thiên nhíu mày – "Đàn gì?"

"Mấy đứa, ăn dưa thôi nào!"

Băng Hạ từ trong bếp đi ra, cầm trên tay đĩa dưa đã được gọt và cắt nhỏ. Nhóc Bi thấy cô thì lao đến, quên béng luôn cuộc nói chuyện dở với Hạo Thiên, và cũng chưa kịp trả lời câu hỏi của anh. Hạo Thiên chưng hửng nhìn Băng Hạ quây quần giữa đám nhóc và câu nói hồi nãy của nhóc Bi, trong lòng bỗng rộn lên những thắc mắc. Băng Hạ chia dưa cho lũ trẻ xong, cầm một miếng đến trước mặt anh.

"Dì Chi là người biết chọn dưa nhất nhà đấy, dưa dì mua lúc nào cũng ngon ngọt."

Nhìn miếng dưa hấu đỏ au trong tay cô, lại nhìn nụ cười của cô, dường như còn ngọt hơn cả dưa.

"Cảm ơn em." Anh mỉm cười nhận lấy.

Ăn trái cây xong cũng là lúc các mẹ dỗ đám trẻ đi ngủ. Thường ngày thì mọi việc luôn diễn ra suôn sẻ vì phần lớn chúng đều đã quen với thời gian biểu ở cô nhi viện, nhưng vì hôm nay có hai khách quý đến, nên chúng cứ vùng vằng mãi không chịu ngủ, cốt để muốn chơi với Hạo Thiên và Băng Hạ thêm chút nữa. Thế là không muốn làm mất giấc ngủ trưa của lũ trẻ, hai người lại phải tham gia dỗ ngon dỗ ngọt để đưa chúng lên giường.

"Xong rồi à"

Hạo Thiên ngồi trên chiếc xích đu màu trắng trước hiên, hỏi Băng Hạ khi cô vừa từ trong bước ra.

Cô gật gật đầu, ngồi xuống chiếc xích đu còn bỏ trống bên cạnh.

Anh nhìn cô, rồi lại nheo mắt nhìn ra khoảng sân rực nắng, gió hiu hiu thổi nhẹ khiến vài sợi tóc màu hạt dẻ bay bay trước trán.

"Dì Bách Lan nói..." Hạo Thiên ngừng một chút, cố chọn lọc từ. "... hồi nhỏ, suýt chút nữa thì em phải đến đây sống sao?"

"Phải." Băng Hạ không ngần ngại thừa nhận. "Nhưng sau đó ba Bảo Vy đã đưa tôi về nuôi."

Hạo Thiên không biết phải nói gì tiếp.

"Thực ra nếu phải sống ở đây, cũng không sao." Dường như vừa có tiếng thở dài. "Như vậy, ba Bảo Vy sẽ không cần quá vất vả. Khi tôi sống cùng ông ấy, mặc dù chỉ là con nuôi nhưng tôi chưa bao giờ phải thua kém Bảo Vy điều gì, nhiều khi nhà có đồ ăn ngon, ông cũng nói cậu ấy nhường cho tôi. Ông nói, vì tôi đã mất ba mẹ, còn Bảo Vy vẫn còn có ba."

Thời gian trước đó, khi ba mẹ Băng Hạ còn sống, cô vẫn thường hay ghé tới đây chơi, mang những món đồ chơi cũ của mình đến tặng lại cho các bạn. Đám trẻ ở đây lúc đó vừa yêu quý vừa ngưỡng mộ cô, vì cô có gia đình, có ba mẹ giàu có lại rất yêu thương mình. Dì Bách Lan lúc đó gọi cô là 'công chúa nhỏ', vì lúc nào cô cũng vui vẻ xinh đẹp, có cô xuất hiện ở đâu là nơi đó như bừng sáng. Thế giới này nhờ có nàng công chúa như cô mà trở nên tươi đẹp hơn biết bao nhiêu lần.

Khi đó, bà không tài nào ngờ đến rồi sẽ có một ngày, sau một thời gian rất lâu cô không ghé qua, ngày đầu tiên gặp lại, nàng công chúa nhỏ ấy mặc chiếc váy trắng, gương mặt tiều tụy, đôi mắt sưng đỏ đứng trước cổng cô nhi viện, hỏi bà rằng. "Dì Bách Lan, con có thể đến đây sống được không?"

"Em rất thích nơi này à?"
"Ừ, rất thích. Hồi học cấp ba tôi vẫn thường đến đây chơi với lũ trẻ, nhưng từ khi lên Đại học đến giờ vẫn chưa tới lần nào."

"Vì bận quá à?"

"Vì xa nữa."

Hạo Thiên di chuyển ánh mắt từ hàng cây thủy sam đến gương mặt nhìn nghiêng của cô.

"Vậy từ giờ mỗi khi em muốn đến đây, hãy gọi cho tôi, tôi sẽ đưa em đi."

"Anh tự nguyện sao?"

"Ừ. Nhưng chỉ mình tôi được có đặc quyền đó thôi."

'Đặc quyền'? Băng Hạ muốn bật cười một cái, làm gì có ai muốn tranh đặc quyền này với anh đâu chứ.

Cô đẩy người cho chiếc xích đu đong đưa, cơn gió mùa thu ào tới, thổi tung mái tóc đen nhánh.

"À..." Như sực nhớ ra điều gì đó, cô quay lại trách móc Hạo Thiên "Sao hôm nay anh dám nói với bọn trẻ anh là bạn trai tôi?"

"Chẳng lẽ bạn gái?" – Hạo Thiên tỉnh bơ hỏi lại.

"Nói là bạn thôi."

"Tôi cũng có giới tính chứ."

"Ai mượn anh phải khai?"

"Tôi thích thế. Đừng làm phật ý tôi, nếu không sẽ không có tài xế miễn phí đâu."

"Vâng, anh lắm tiền nhiều của, anh thắng!"

.

"Các con, đến giờ tắm rồi!"

Đám trẻ đang dính lấy Hạo Thiên và Băng Hạ như keo sau khi vừa ngủ dậy, nghe tiếng mẹ Mai nói như sét đánh ngang tai. Chúng mếu máo, năn nỉ ỉ ôi cho phép được chơi thêm lúc nữa, vì trời đã ngả về chiều, và chúng biết điều đó cũng đồng nghĩa với việc thời gian được chơi với anh và cô chẳng còn bao lâu. Chúng sà vào lòng bà như mấy chú chim non nịnh bợ, giọng ngọt hơn đường, từng đôi môi nhỏ nhỏ xinh xắn chu ra, trông đáng yêu vô cùng.

"Vậy để mẹ bảo chị Băng Hạ và anh Hạo Thiên tắm cho các con nhé?"

Thấy tình hình không mấy khả quan, mẹ Mai đành phải xuống nước. Phải dùng cách này thì may ra chúng mới nghe lời.

"Yeahhhh!"

"Thích quá thích quá!"

Một cô bé buộc tóc hai bên, năm tuổi nhưng có vẻ lùn hơn các bạn một chút, lạch bạch chạy lại ôm lấy Băng Hạ, khẩn khoản nài nỉ.

"Chị Băng Hạ tắm cho Nấm đầu tiên nha!"

"Không đâu, chị Băng Hạ phải tắm cho mình đầu tiên!"

"Không, chị Băng Hạ tắm cho Kem trước cơ!"

"Mình trước mình trước!"

Băng Hạ thấy đám nhóc nhao nhao lên sắp chiến tranh đến nơi thì tủm tỉm cười hỏi.

"Vậy không ai muốn anh Thiên tắm cho à?"

Đám trẻ ngẩn ra một chút sau đó lại tiếp tục nhao nhao lên như ong vỡ tổ.

"Aaa, thế thì anh Hạo Thiên tắm cho em trước!"

"Không, nãy cậu thích để chị Băng Hạ tắm cho mà, anh Hạo Thiên sẽ tắm cho mình!"

Hạo Thiên thấy một đoàn quân sắp đổ bộ về phía mình thì suýt nhảy dựng, anh toát mồ hôi nhìn Băng Hạ.

"Tôi không biết tắm cho trẻ con đâu!"
Băng Hạ không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn anh, sau đó nháy mắt một cái. Hạo Thiên còn chưa kịp hiểu biểu cảm ấy của cô là có ý gì thì đã bị binh đoàn nhóc tì kia lôi kéo không chút thương tình.

Sau khi pha nước tắm, mẹ Mai vỗ hai tay vào nhau nhắc nhở đám nhóc:

"Nào, cởi đồ ra!"

Bồn tắm sau khi cho xà bông vào, sủi lên những tầng tầng lớp lớp bọt trắng xóa. Mấy đứa trẻ nghịch ngợm nhảy ùm luôn vào bồn, làm bọt tung lên, bắn hết ra ngoài. Một số đứa khác thì mang theo que thổi bong bóng, bong bóng xà phòng bồng bềnh bay vào không gian, nhẹ nhàng vút lên trời cao, ánh mặt trời chiếu rọi trên những cái bong bóng đó phản chiếu những sắc màu rực rỡ.

Băng Hạ tắm cho từng đứa, nhẹ nhàng, thuần thục như một cô trông trẻ đảm đang, thỉnh thoảng lại phải rát cổ nhắc nhở đám quỷ sứ nghịch ngợm, làm bắn nước tung tóe. Hạo Thiên dường như cả buổi không làm được gì ngoài việc ngồi ngây người nhìn cô.

'Ào' một cái, con bé Dâu tây, tinh nghịch nhấc chiếc vòi hoa sen, phun tung tóe nước vào người Hạo Thiên, đám trẻ được đà cũng hất luôn đám bọt xà phòng vào người anh, để rồi khi thấy anh ướt như chuột lột, chúng lại cùng nhau ôm bụng cười ngặt nghẽo, tiếng cười khanh khách giòn tan. Băng Hạ độc ác cũng chẳng lên tiếng bênh vực, thấy anh khổ sở như vậy cũng chỉ đứng đó che miệng cười nghiêng ngả.

Còn đâu là Thiếu gia Hạo Thiên lạnh lùng cao ngạo, được muôn người cung phụng nữa cơ chứ?

Trong đầu Hạo Thiên thoáng qua suy nghĩ ấy, nhưng anh hoàn toàn không quá để tâm. Thiếu gia là danh xưng mọi người thường gọi, bản thân anh không thích cũng không ghét. Nhưng anh thực sự vui vẻ với tiếng gọi 'anh Thiên', 'anh Thiên' lanh lảnh của đám trẻ này.

"Anh Thiên, anh ướt hết rồi kìa!"

"Nhìn anh Thiên buồn cười quá đi mất!"

Trời đã ngả về màu hoàng hôn đỏ tím, đám nhóc dắt díu nhau ra ngoài sân tiễn hai người, vài bé gái rấm rứt khóc thút thít. Băng Hạ ngồi xuống trước mặt chúng, nhẹ giọng dỗ dành.

"Thôi nào, chị sẽ còn đến mà, khóc nhè thật là xấu."

"Chị nhớ phải đến, không được quên đâu đấy. Bọn em nhớ chị lắm." Bé Nấm không ngừng đưa tay dụi mắt, giọng nói xen lẫn tiếng nấc nghẹn, trông tội tội.

Băng Hạ đưa tay lau nước mắt cho con bé, cười nói. "Mấy đứa yên tâm, chị đã tìm được một xe taxi miễn phí rồi, nhất định sẽ thường xuyên đến thăm mấy đứa."

"Thế thì cả anh đẹp trai cũng phải đến đấy nhé!"

Hạo Thiên gật đầu cười cười.

Bỗng nhiên thằng nhóc Bi lon ton đến gần, khuôn mặt lại hằm hằm như hồi sáng, dẫm lên chân Hạo Thiên, nhỏ giọng đe dọa:

"Anh hứa là không được lợi dụng được ở gần chị Băng Hạ mà cướp chị ấy đâu đấy, chị ấy là của em."

Hạo Thiên ngồi xuống, bẹo vào má thằng nhóc.

"Nhớ rồi, thưa 'anh' Bi. Sau này lớn lên, em sẽ là một chàng trai tốt đấy!

Cô Bách Lan đến gần, vỗ vai Băng Hạ. "Con nhớ đến thường xuyên nhé!"

"Vâng! Con chào dì, con về."

"Ừ, về cẩn thận."

Chiếc xe màu bạc từ từ tiến ra khỏi sân, Hạo Thiên khẽ liếc nhìn cánh cửa sắt hoen gỉ cùng bức tượng thiên thần cũ kỹ, sứt mẻ được đặt cạnh biển tên cô nhi viện một cái.

Hai người đã đi được một quãng, nhưng qua gương chiếu hậu, Băng Hạ vẫn có thể nhìn thấy các dì và đám trẻ đang đứng bên ngoài, hướng mắt nhìn theo chiếc xe cho đến khi khuất dần. Cô thở dài, đôi mắt trong suốt bỗng trở nên xa xăm, cô đóng cửa sổ xe lại, lặng lẽ đeo lên tai chiếc Mp3, nhắm mắt. Trở lại với Băng Hạ lạnh lùng vốn dĩ, nét xinh tươi dễ thương trên mặt đã tắt từ lâu, tấm màng băng tuyết quay về với khổ chủ.

"Băng Hạ, cảm ơn em."

Dường như rất khó khăn để có thể nói ra câu nói này, phải đi một quãng xa và suy nghĩ mãi, anh mới có thể lên tiếng.

Cảm ơn rồi lại phải suy nghĩ tiếp, anh cảm ơn cô vì lí do gì?

"Cảm ơn em đã đưa tôi đến một nơi như thế này."

Mãi không nghe tiếng đáp lại, Hạo Thiên quay sang bên cạnh thấy chiếc tai nghe đã yên vị trên tai Băng Hạ từ bao giờ, còn cô quay mặt ra ngoài cửa kính xe, dường như đã ngủ. Anh khẽ cười một cái, nhìn về đằng trước và tập trung lái xe.

"Có điều này có lẽ em không nên biết, tôi... thực sự thích em."

Chiếc xe vẫn lao đi trong ráng chiều đỏ rực, mi mắt cô từ từ mở ra, để lộ đôi mắt xám tro trong veo, cô nhìn theo những cảnh vật đang dần dần trôi về sau, mặt không biểu lộ cảm xúc.

Ngón tay đặt trên nút 'Play' của máy Mp3.

Cô, vẫn chưa bật nhạc.

.

Tám giờ tối, trên đường cao tốc, một chiếc Ferrari thể thao màu vàng lao với tốc độ cực nhanh, đi ngược chiều với chiếc Koenigsegg CXX của Hạo Thiên. Anh không nhìn rõ và cũng không để ý người trong chiếc xe đó, nhưng người đó lại nhìn rất rõ anh và cả Băng Hạ. Hai chiếc xe lướt qua nhau như vụt sáng trong không gian, rồi lại tách ra mỗi người một đường, mỗi người một thế giới vừa được ngăn đôi.

Khi hai chiếc xe cách nhau một quãng xa.

Hàn Phong siết nhẹ chiếc vô lăng, khóe môi nhếch lên nụ cười quỷ dị, ma quái đến đáng sợ.

"Hạnh phúc quá nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top