Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20-21 quyển 3 TV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20:

Bờ môi nóng bỏng của Phong Dã hôn dọc từ gò má xuống ngực Yến Tư Không, hai người lôi kéo y phục nhau, không thể chờ mà vuốt ve làn da trần ấm áp lộ ra ngoài, nơi bị chạm liên tục bùng lên ngọn lửa dục vọng, nó nhanh chóng lan ra toàn thân, đốt sạch sành sanh lý trí bọn họ.

Yến Tư Không nắm tóc Phong Dã: "Phong Dã, để ta nhìn ngươi..." Rồi y dùng môi truy đuổi đôi môi của Phong Dã, hôn triền miên. Đầu lưỡi chen vào khoang miệng người nọ, trêu chọc cái lưỡi linh động trơn trượt kia.

Phong Dã vừa vuốt ve làn da trơn mềm của Yến Tư Không, vừa kéo quần y xuống. Bàn tay hắn chui xuống phía dưới vạt áo, mân mê thứ đã rục rịch của y.

Tay Yến Tư Không cũng trượt xuống phía dưới, nắm lấy thứ đó của Phong Dã. Trong miệng hai người trao đổi hơi thở động tình của đối phương, dưới thân thì che phủ dục vọng của người nọ, cảm nhận quá trình nó dựng thẳng ngạo nghễ vì mình, nắm nó trong tay cũng giống như nắm toàn bộ của nhau trong tay.

Phong Dã kề sát thứ đó của hai người, lên xuống nhanh chóng. Hai côn thịt cứng rắn lại nóng bỏng ma sát vào nhau, khoái cảm như thủy triều trào vào trong cơ thể, tình dục lấp đầy giác quan họ, không khí cũng tựa như dần trở nên ẩm ướt.

Phong Dã tách hai chân Yến Tư Không ra thật to, hắn khoét một cục thuốc mỡ lớn rồi chen tay vào hành lang y. Thuốc mỡ kia bị nhiệt độ trong huyệt thịt hòa tan ra rất nhanh khiến ngón tay hắn ra vào dễ dàng hơn. Miệng huyệt chật hẹp ánh lên màu trong suốt, tiểu huyệt hé mở dần rộng ra theo Phong Dã, mê hoặc chết người ta.

Phong Dã khẽ cắn cằm Yến Tư Không: "Ta muốn vào. Lúc nhớ ngươi chỉ hận không thể bay trở về, bây giờ ngươi đang nằm trong lòng ta...Không nhi, ngươi đang trong lòng ta, thật tốt..."

Không biết xúc động tới từ đâu dâng lên trong lòng Yến Tư Không, y vuốt ve gò má đã ướt mồ hôi của Phong Dã mà thấp giọng: "Vào đi..."

Bàn tay Phong Dã xuyên vào mái tóc xốc xếch của Yến Tư Không. Mái tóc dài đen óng tôn lên làn da trắng như sứ, đôi môi đỏ ướt át vì bị mút hút hung hăng, con ngươi thì mờ mịt hơi nước tựa như đang ngâm trong dục vọng, người tài tình như vậy, xinh đẹp như thế lại thuộc về hắn hoàn toàn, chỉ cần nghĩ đến đây thôi, hắn liền không khống chế nổi tình và dục đầy ắp trong mình.

Phong Dã ưỡn mình, côn thịt to dài hung hăng cắm vào tường ruột nóng bỏng của Yến Tư Không.

"A..." Yến Tư Không phát ra tiếng rên run rẩy trầm thấp, hai chân co lại theo bản năng, lại bị ép phải kẹp lấy eo Phong Dã, huyệt thịt vắng vẻ đã rất lâu chợt co rụt lại , 'cắn' dương vật Phong Dã.

Phong Dã nắm lấy eo y, hơi rút côn thịt ra, rồi đẩy vào mạnh hơn. Tường thịt chật hẹp lại nóng bỏng kia mang theo khoái cảm đẩy hắn đến bờ vực điên cuồng, hắn không thể kiềm chế nổi mình mà thúc eo, dùng sức khiến nó đóng mở, hung hăng ra vào mật huyệt cực tiêu hồn kia.

"Phong...Phong Dã..." Một tay Yến Tư Không bao phủ dục vọng bản thân, một tay thì che kín miệng mình, mấy lần y bị thúc cho lùi về sau liên tiếp, lại bị Phong Dã kéo trở về, hắn cắm sâu hơn mà mạnh hơn, giường nhỏ cũng vang lên tiếng ken két theo đợt tấn công dũng mãnh của Phong Dã.

Phong Dã giữ mắt cá chân Yến Tư Không, đặt đôi chân dài của y lên vai, nửa quỳ trước người y, cũng đệm cao hông y lên, rồi lại một lần cắm vào sâu bên trong, đi đôi với đó là tiếng rên rỉ khó nhịn của Yến Tư Không, đẩy lửa dục của y bùng cháy dữ dội nhất. 

"Phong Dã...nhẹ...nhẹ chút..." Yến Tư Không cố che miệng lại, sợ thanh âm để lộ sự mê mệt của y, cũng sợ nó rước lấy những phiền toái không cần thiết.

Phong Dã lại cực kỳ thích bộ dáng bị dục vọng hành hạ nhiều lần nhưng vẫn muốn kiềm nén của Yến Tư Không. Côn thịt cứng rắn, to dài và nóng bỏng đâm điên cuồng vào mật huyệt nhỏ hẹp kia, thậm chí còn va thành tiếng nước chảy dâm đãng.

Khóe mắt Yến Tư Không ngấn lệ, đã khó kiếm chế nổi khoái cảm tăng vọt ấy.

Phong Dã ôm Yến Tư Không lăn lộn trên giường, thân thể Yến Tư Không thì trần truồng, tứ chi dạng ra nằm trên mình của Phong Dã, liên tục bị đỉnh lên, tay y mò mẫm nắm vào y phục tán loạn, trong cổ họng phát ra tiếng rên thống khổ xen lẫn với thư thích.

Hai người mặc sức đắm chìm trong bể dục vô biên, chỉ cần có thể ôm chặt đối phương thì dù có chết chìm trong đó cũng vẫn ngọt như đường*...

*Nghĩa gốc là cam chi như di: ngọt như đường, như ăn mật, ý chỉ cam nguyện chịu khó khăn.

——————————–

Mặc dù Phong Dã còn trẻ còn cực kỳ lông bông nhưng duy chỉ có quân kỷ là chưa từng buông lỏng. Hôm sau trời chưa cả sáng, hắn đã lặng lẽ bò khỏi ôn nhu hương*, cưỡi ngựa rời thành, đi kiểm tra đại doanh.

*Ôn nhu hương: Người ôn nhu, quyến rũ, biết quan tâm được gọi là ôn nhu hương. Theo điển cố 'ôn nhu hương', nó dùng để chỉ vẻ đẹp khiến người ta mê mệt.

Đến khi hắn trở lại dịch quán, Yến Tư Không vẫn chưa tỉnh lại.

Phong Dã cởi áo khoác ngoài ra, ngồi bên giường, mỉm cười ngắm nhìn dung nhan bình thản khi ngủ của Yến Tư Không, ngón tay nhẹ nhàng phác họa gò má y.

Hàng mi Yến Tư Không khẽ run, y chậm rãi mở mắt, mông lung nhìn Phong Dã.

Phong Dã gẩy mũi y, ôn nhu nói: "Dễ tỉnh vậy."

Yến Tư Không vẫn còn buồn ngủ chưa tỉnh hẳn, y nở nụ cười ngây ngô hiếm thấy với hắn, nói bằng giọng khàn khàn: "Lúc nào rồi?"

"Cũng sắp xế trưa rồi."

"Sao không gọi ta sớm chút."

"Gọi ngươi làm gì." Phong Dã ngồi xuống giường, hôn lên trán Yến Tư Không: "Ta thấy ngươi ngủ say như vậy, trong lòng an tâm hơn bất cứ chuyện gì."

Yến Tư Không ôm eo Phong Dã: "Ngươi đi đâu vậy? Trở về doanh trại à?"

"Ừ, buổi sáng phải tuần doanh, tuần doanh xong, ta liền trở về luôn." Phong Dã vuốt ve mái tóc xõa ra của Yến Tư Không: "Không nhi, tóc ngươi mềm thật đấy."

"Vậy sao, ta chưa từng để ý." Yến Tư Không chợt cau mũi: "Ta ngửi thấy mùi thơm, ngươi mang gì về thế?"

Phong Dã cười đáp: "Bánh bao đấy, ta nghe nói bánh bao thành Quỳ Châu ăn ngon nhất nên đi mua cho ngươi. Giờ ngươi tỉnh lại vẫn còn nóng đấy."

Yến Tư Không nở nụ cười rực rỡ: "Quá tốt rồi, ta phải nếm thử xem bánh bao Lưỡng Hồ có gì khác bánh bao Liêu Bắc ta không."

"Theo ta thấy kích thước rất khác nhau, bánh bao ở đây cực nhỏ, ta cắn hai miếng là hết một cái rồi." Phong Dã vừa nói, vừa lấy y phục hắn đã sớm gấp cho Yến Tư Không bên mép giường, chớp mắt cười: "Có muốn vi phu thay y phục giúp ngươi không?"

Yến Tư Không đoạt lấy y phục, cợt nhả: "Không nhọc tôn giá* đâu." Rồi y mặc y phục, buộc mái tóc đang xõa rồi búi nó lại, tùy tiện mà lười biếng, sau đó xuống giường đi rửa mặt.

*Tôn giá: tôn giá (tiếng xưng hô tôn trọng người đối diện)

Phong Dã bày bánh bao và cháo trắng lên bàn, gọi Yến Tư Không mau tới ăn.

Yến Tư Không dùng khăn vải lau khô mặt, ngồi xuống trước bàn, cười nói: "Bánh này chỉ to bằng nửa bánh bao Liêu Bắc, đúng là nhỏ thật."

"Không biết mùi vị thế nào." Phong Dã đưa cho y một cái: "Mau nếm thử đi."

Yến Tư Không cắn một miếng, mùi thơm xộc vào mũi: "Ừ, ăn ngon đấy."

"Ngươi thích ăn bánh bao, ta đi đâu cũng tìm bánh bao ngon cho ngươi, được không?"

Trong lòng Yến Tư Không ngọt ngào: "Ngươi biết không, bánh bao Giang Nam còn nhỏ hơn, chỉ to bằng một thỏi bạc, nhét đầy thịt bên trong, ăn một miếng là hết."

"Còn có bánh bao nhỏ như vậy à." Phong Dã nói: "Ta thật sự muốn đi ăn thử với ngươi."

Yến Tư Không mỉm cười không đáp.

"Hồi nhỏ, ta từng nói muốn đặt chân lên hết giang sơn Đại Thịnh, ngươi còn nhớ không?"

Yến Tư Không hơi ngẩn người, gật đầu: "Nhớ." Chẳng biết tại sao, y ngày càng né tránh nhớ lại quãng thời gian niên thiếu bên Phong Dã, có lẽ là bởi vì lần nào nó cũng ép y phải nhớ lại Nguyên Tư Không đã 'chết' đó, hơn nữa còn nhắc nhở y, y đã biến thành một người hoàn toàn khác rồi.

"Đáng tiếc những phong cảnh ta thấy cũng chỉ có Đại Đồng, kinh thành và ở đây, mà ngươi, Không nhi, hình như ngươi đã đi rất nhiều nơi."

Yến Tư Không thấp giọng nói: "Mười năm ấy, ta lưu bạt khắp chốn mà."

"Nhất định đã chịu không ít khổ phải không." Phong Dã lại nhét một cái bánh bao khác vào tay Yến Tư Không: "Yên tâm đi, có ta ở đây, sau này không để ngươi chịu khổ nữa."

Yến Tư Không cắn một miếng bánh bao lớn: "Ừ, ăn ngon."

Phong Dã hững hờ hỏi: "Cái người gặp ở chỗ ngươi lần trước...Hình như họ Lưu thì phải? Ngươi cũng gặp lúc lang thang sao?"

"Ừ, trên đường vào kinh đi thi, ta nghèo khổ vất vả, suýt nữa còn không có cái để ăn, hắn đã giúp đỡ ta."

"Gặp ở đâu?" Phong Dã lại hỏi.

Yến Tư Không cảnh giác, không biết tại sao Phong Dã đột nhiên hỏi chuyện Xà Chuẩn, nhưng sau suy nghĩ lại, trong lòng liền hiểu ra, y cười nói: "Sao thế, chẳng lẽ ngươi ghen à?"

Phong Dã nhíu mày: "Ngươi nói gì vậy."

Yến Tư Không cười mắng: "Ngươi nghĩ ai cũng có sở thích bất chính như ngươi sao?"

"Ta thích ai thì thích thôi, sao lại là bất chính?" Phong Dã cười vô lại: "Không nhi của ta tài mạo song tuyệt, không biết bao nhiêu người nhớ nhung đâu, tất nhiên ta phải có lúc không an tâm chứ."

Yến Tư Không đạp hắn một cái: "Đừng có đoán mò, nếu nói đến nhớ nhung thật sự thì ngươi mới nhiều nhớ nhung ấy, ngay cả bệ hạ còn để tâm tới hôn sự của ngươi."

Nhắc tới hôn sự, Phong Dã liền xem thường: "Lão để tâm thì sao chứ, phụ thân sẽ không để lão sắp xếp chuyện cưới xin cho ta đâu, tránh bị người ta dùng quan hệ thông gia khống chế."

"Nhưng ngươi..." Giọng Yến Tư Không không tự chủ trầm xuống: "Nhưng sớm muộn gì ngươi cũng phải thú thê."

Phong Dã mím môi: "Vậy ngươi thì sao?"

Hai người trầm mặc không nói gì.

Trước đây bọn họ chưa từng thảo luận về chuyện này vì họ biết được nhắc tới chuyện này sẽ chẳng có kết quả gì tốt, chỉ biết sẽ chỉ thêm không vui, vô luận là y hay Phong Dã, đều không được tự quyết hôn sự của mình. Hôm nay đối đáp lại cứ vậy gặp phải, hai người đều hối hận.

Yến Tư Không ngẩng đầu lên: "Ăn cơm thôi."

"Vô luận ra sao thì ta vẫn sẽ không rời khỏi ngươi." Phong Dã nhìn chằm chằm Yến Tư Không, hai mắt kiên định cực kỳ.

Yến Tư Không nở nụ cười nhạt đáp lại hắn, nhưng không tiếp lời.

————————————-

Triệu Phó Nghĩa bận rộn sắp xếp ổn thỏa sự vụ lớn nhỏ trong thành Quỳ Châu, lo lắng đề phòng tướng lĩnh quân khởi nghĩa và bộ hạ cũ Quỳ Châu phản bội mấy ngày trời, rốt cuộc cũng yên lòng lại, bắt đầu dám hoạt động trong thành.

Dương Úy Kỳ vội vã đến cửa thăm hỏi Yến Tư Không, thái độ khác hẳn với lúc Yến Tư Không trước đây đi sứ, thậm chí còn tặng lại đại lễ cho Yến Tư Không.

Yến Tư Không thì mặt mày vui vẻ chào đón, mặt ngoài là thế nhưng bên trong lại ôm mục đích khác, y biết trong lòng Dương Úy Kỳ bất an, muốn thăm dò ý y, mà y cũng cực kỳ động viên, vì trước mắt bọn họ còn cần những người này ở yên trong thành Quỳ Châu.

Triệu Phó Nghĩa lệnh Yến Tư Không nghĩ một công hàm cho Lương vương, nội dung cơ bản là khuyên Lương vương đền tội vì Quỳ Châu đã hàng, Thánh thượng nhân từ có thể cam đoan với hắn nửa đời sau không lo cơm áo vân vân,...Mặc dù kế khuyên hàng này cực kỳ vô dụng nhưng vẫn phải làm để biểu dương tấm lòng bác ai khoan dung của bệ hạ, dẫu sao người bọn họ đối phó cũng là huynh đệ ruột của hoàng thượng, cứ báo trước hẵng động binh mới không khiến người trong thiên hạ lên án hoàng thượng vô tình, không niệm tình huynh đệ.

Tất nhiên công hàm này sẽ như đá chìm đáy bể, bây giờ Lương vương đang điên cuồng chiêu binh, lấy vùng Kinh Châu quan trọng để cản quân dẹp phản loạn, nghe nói còn định kéo Triệu vương không xa mưu phản cùng, nếu thật sự ghép binh mã cùng hắn thì bọn họ căn bản vô lực để cản hắn xuôi Nam.

Một mặt là thành Kinh Châu dễ thủ khó công, một mặt là lương thảo mãi vẫn chưa vận chuyển tới, tình hình nguy cấp như vậy khiến người ta ăn ngủ không yên, dĩ nhiên, tướng sĩ dưới quyền không biết được quân tình cơ mật thế này.

Vài ngày ngắn ngủi thôi mà Triệu Phó Nghĩa đã lo đến gầy đi một vòng, trong lòng Yến Tư Không cũng chẳng khác là bao, nhưng suy nghĩ vài ngày rồi vẫn tạm thời chưa có kế hoạch gì hoàn hảo, đánh giặc không có lương thì làm gì cũng vô dụng.

Hiện tại bọn họ đều đang chờ gian tế trà trộn vào Kinh Châu truyền tuyến báo để dự đoán hành động tiếp theo của Lương vương.

Mấy ngày sau, gian tế quả thật truyền tin báo về, nhưng không phải tình hình binh mã hay lương thảo của Lương vương, mà là đầu người mình.

Triệu Phó Nghĩa xanh mặt, giam mình trong phòng cả ngày chẳng gặp ai, thẳng đến khi trời tối mới triệu tập Lương Quảng, Phong Dã, Yến Tư Không và tướng lĩnh thân tín của mình tới.

Trong lòng Yến Tư Không có phần thấp thỏm, y nhận ra được Triệu Phó Nghĩa muốn động binh, mà với tình hình không hiểu rõ không thể làm thế này, án binh bất động mới là kế tốt nhất.

Phong Dã trái lại lạc quan hơn nhiều, hỏi thẳng vào vấn đề: "Lương thảo có tin gì sao?"

Triệu Phó Nghĩa gật đầu: "Vài ngày nữa lương thảo sẽ tới, nhưng cũng chỉ đủ thức ăn cho một tháng, cộng thêm cả lương trữ ở Quỳ Châu nữa, nếu trong hai tháng này chúng ta không chiếm được Quỳ Châu, cũng chỉ có thể lui binh."

Bên trong phòng không ai lên tiếng.

Khó trách lương thảo chờ mong đã lâu đến mà sắc mặt Triệu Phó Nghĩa chẳng có mấy vui mừng.

Lương Quảng thở dài, nói: "Hai tháng...Lương thảo Kinh Châu đủ đầy, thủ hai năm vẫn không thành vấn đề."

"Vây Kinh Châu còn không được, công thành tất sẽ tổn thương nặng nề, chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn Lương vương giương buồm xuống phía Nam sao?" Tôn Phượng không phục nói.

Triệu Phó Nghĩa xoa xoa huyệt thái dương: "Ta từ ngàn dặm xa xôi tới, không thể bỏ cuộc giữa chừng được. Trước khi dùng hết lương thảo, vô luận ra sao, ta đều muốn thử một lần."

"Tướng quân đừng kích động." Lương Quảng nói: "Biết rõ không thể làm mà cứ làm,  vậy không bằng lui quân."

Phong Dã nói: "Hành quân đánh giặc, thay đổi rất nhiều, chẳng có gì là không thể làm cả, ta tin tưởng sự tại nhân vi* hơn. Nếu giờ lui quân, chẳng những phụ lòng kỳ vọng của bệ hạ, mà còn vùi bách tính Giang Nam vào dầu sôi lửa bỏng."

*Sự tại nhân vi: Phàm là chuyện trên đời đều do con người quyết định.

Yến Tư Không lại đồng ý với Lương Quảng: "Hạ quan cho rằng, Lương đại nhân nói có lý, tính mạng tướng sĩ không thể đùa bỡn, khả năng công thành quá thấp, tuyệt đối không thể qua loa."

Tôn Phượng hừ nói: "Còn gì thấp hơn chuyện không hành động mà mong thắng được chứ."

"Cũng không phải vậy, Lý Mục ẩn nhẫn mười năm đã đánh một trận xoay chuyển tình thế, ở trong mắt người ngoài mười năm này chỉ là không hành động nhưng có lúc không hành động mới động được lớn, thắng bại không thể đạt ngay tức khắc." Yến Tư Không chắp tay nói: "Hạ quan cũng không phải khuyên tướng quân lui quân, mà là hi vọng tướng quân giữ sức, đừng hành động bừa."

Phong Dã lại phản bác: "Yến đại nhân quá bảo thủ, phép dụng binh quá lý thuyết, thực tế có thể áp dụng thực sự 'tiên thắng hậu chiến' ít lại càng ít, chẳng lẽ tất cả tướng lĩnh thấy không đánh lại được thì đừng đánh nữa? Quân tình thay đổi khôn lường, có lúc cơ hội thắng chỉ trong chớp mắt thôi, không ra chiến trường sẽ mãi không nắm được nó, chút quyết đoán này còn không có thì đã lép vế trước chí khí của quân địch rồi."

Hai phe nói đều có lý, họ bắt đầu cãi cọ, Triệu Phó Nghĩa xuất thân là võ tướng, trong lòng thiện chiến, song thấy Yến Tư Không và Lương Quảng đều không chủ chiến cũng không khỏi có phần do dự.

Vì thế, tranh cãi hồi lâu vẫn chưa ra được kết quả gì.

Chương 21:

Trên đường trở về, hai người vẫn tiếp tục tranh luận, nhất thời chẳng ai thuyết phục được ai. Cuối cùng, Phong Dã tức giận nói: "Yến Tư Không, cũng chỉ có ngươi mới dám làm trái ý ta như vậy."

Yến Tư Không không biết làm sao: "Sao ta lại làm trái ý ngươi chứ? Ta đang lo nghĩ cho đại quân, hiện tại đúng là không hợp để xuất chiến."

"Chẳng lẽ cứ về không công như vậy?"

"Ta cũng không nói muốn lui binh, mà ta cũng không muốn lui binh, nhưng chúng ta không thể công thành được, chắc chắn khi công thành sẽ thương vong nặng nề, phần thắng quá thấp, trừ phi...dẫn Lương vương khỏi Kinh Châu."

"Lương vương khôn khéo xảo trá, sao chịu bỏ thành kiên để chạm trán với chúng ta? Huống chi lúc hắn tới cứu Quỳ Châu đã đi nhầm một bước, bị ta mai phục tiêu diệt năm sáu ngàn người rồi, không thể nào phạm lại sai lầm giống như vậy."

Yến Tư Không nói: "Đúng là rất khó, nhưng phàm là chuyện trên đời đều do con người quyết định."

"Chẳng lẽ ngươi có kế gì hay?" Phong Dã hỏi: "Ngươi với Lương đại nhân đúng là...Bảo chúng ta không được làm bừa, mà mình thì không đưa ra được kế gì khả thi."

Yến Tư Không lắc đầu: "Cho ta suy nghĩ lại." Bây giờ y cũng đang sốt ruột, nếu không nắm được Kinh Châu, để Lương vương xuôi nam, ắt sẽ dẫn tới mầm họa lớn, mà y cũng bỏ lỡ cơ hội tự tay đâm chết Cát Chung. Chuyện Lương vương mưu phản do y ngầm đổ dầu vào lửa, tất nhiên y ra chiêu hiểm này đã sớm chuẩn bị nếu tình hình mất không chế, biết làm gì nếu mình gặp nguy hiểm, nhưng hiện tại chưa tới mức phải công thành để rồi tự hại mình, sở dĩ y khuyên Triệu Phó Nghĩa không thể làm bừa mà mình không nghĩ ra kế gì, cũng không phải thật sự không có kế, trong lòng y đã sớm có một kế rồi, nhưng còn cần một người chứng thực giúp y kế này có khả thi không.

Người đó chính là Xà Chuẩn.

Trước khi rời kinh, Xà Chuẩn không gặp chuyện gì bất ngờ cả, nhất định đã sớm ở thành Kinh Châu, mà chuyện y rời Quỳ Châu để khuyên hàng quân phản loạn được vài ngày rồi nên hẳn đã truyền đến Lưỡng Hồ, Xà Chuẩn chắc chắn sẽ dùng cách gì đó để liên lạc với y, y cần phải chờ hắn.

Phong Dã thất vọng thở dài, ngẩng đầu nhìn trời sao: "Nếu phụ thân ở đây, ông ấy sẽ quyết định thế nào nhỉ?"

Yến Tư Không vỗ bả vai Phong Dã, dùng giọng chững chạc từ tốn mà khẽ nói: "Tĩnh Viễn vương tòng quân hơn ba mươi năm, chắc chắn cũng có vô số lần tiến thoái lưỡng nan, nhưng ông ấy đều vượt qua được mọi chuyện. Nếu ông ấy ở đây, ta đoán ông ấy sẽ muốn ngươi bình tĩnh lại. Phong Dã, cứ bình tĩnh đã, chúng ta còn hai tháng mà, chắc chắn có cơ hội vãn hồi thôi."

Phong Dã cúi đầu nhìn Yến Tư Không, cười gượng: "Ta đúng là nóng lòng, chúng ta chiếm được Quỳ Châu nên đang mạnh ở tinh thần, ta hy vọng có thể thu phục Kinh Châu ngay bây giờ hơn. Đến lúc ấy, cha ta ở Đại Đồng xa xôi chắc chắn biết được tin ta chiến thắng."

"Sẽ thôi." Bàn tay Yến Tư Không nắm bả vai Phong Dã thầm dùng sức: "Sớm muộn cũng có ngày danh hiệu tiểu Lang vương ngươi vang khắp non sông Đại Thịnh."

Phong Dã chớp mắt: "Không nhi, ngươi thật sự nghĩ vậy sao?"

"Thật mà."

Phong Dã cuối cùng cũng nở nụ cười từ đáy lòng, hắn vờ trách: "Ngươi ấy, cứ miệng ngon lưỡi ngọt thôi, mới vừa rồi ta còn giận ngươi mà bây giờ đã không giận nổi rồi."

Yến Tư Không bật cười: "Vậy ta còn phải đền bù cho ngươi tối nay không?"

"Chuyện đấy không cần đâu, sau này bớt làm trái ý ta là được."

"Chút chuyện này, ta sợ rằng không thể đồng ý ngươi, thân ta là bề tôi Đại Thịnh, phải lấy xã tắc..."

"Ài được rồi được rồi, ta không nói lại ngươi."

"Vậy không nói nữa, chúng về dịch quán thôi."

Phong Dã ôm lấy bả vai y, làm nũng: "Sau này nếu ta giận ngươi, ngươi cứ dỗ ta như vậy, ta hết giận kiểu gì đây."

Yến Tư Không bật cười: "Được rồi được rồi." Hiện tại Phong Dã đã là thiếu niên mười tám mười chín tuổi lại vẫn khiến y không nhịn được muốn thương yêu.

————————————————–

Phải chờ một tin tức chưa chắc chắn cần quyết tâm cực nhiều, cũng cần chịu được áp lực lớn.

Mấy ngày nay Phong Dã và Triệu Phó Nghĩa đang bàn kế thừa dịp ban đêm đánh lén từ đường thủy để dẫn quân chủ lực của Lương vương ra sông, rồi giương đông kích tây, phái đại quân tấn công thành trì. Tuy kế hay nhưng gặp muôn vàn khó khăn khi áp dụng, nếu Lương vương không mắc lừa, bọn họ sẽ phí mất đội Thủy quân.

Yến Tư Không vẫn khuyên Triệu Phó Nghĩa án binh bất động như trước. May mà không phải một mình y, Lương Quảng cũng cùng suy nghĩ với y, nếu không có địa vị của lão thì khẳng định không ngăn nổi Triệu Phó Nghĩa và Phong Dã.

Triệu Phó Nghĩa không tha kế hoạch này nhưng cũng chưa có dự định khi nào mới xuất binh, coi như là cách trung hòa hai ý kiến, vì hắn cũng đang chờ thời cơ.

Một đêm, Yến Tư Không đang đốt đèn sắp xếp lại văn thư thì một hòn đá phá thủng cửa sổ bay vào, suýt nữa đập vào mặt y.

Yến Tư Không nhanh chóng đứng dậy, nhặt hòn đá kia lên, y cởi tấm vải buộc trên đó ra, mở ra đọc, chính là thư Xà Chuẩn gửi tới!

Yến Tư Không kích động đọc qua thư kia nhanh một lượt.

Quả nhiên Xà Chuẩn đã đến Kinh Châu từ lâu, nhưng hắn lại không biết Yến Tư Không xuất chinh theo vệ quân Cảnh Sơn, cho đến khi Yến Tư Không đi sứ đến Quỳ Châu, hắn mới nhận được tin tức.

Hắn ẩn núp ở Kinh Châu hơn tháng, đã mò được hết nội tình bên Lương vương, về tình hình lương thảo thì hắn báo không khác gì trinh sát của bọn họ, Lương vương vẫn đang ra sức chiêu binh, nạp hiền, đóng thuyền, tập luyện thủy quân.

Xà Chuẩn còn dò được tin cực kỳ quan trọng, nó đã xác nhận suy đoán nhiều ngày của Yến Tư Không, đó là mục tiêu tiếp theo của Lương vương nằm ở huyện Nhạc Dương. Nếu nắm được Nhạc Dương, Lương vương có thể khống chế mấy xưởng đóng tàu ở hồ Động Đình, sức mạnh thủy quân sẽ tăng mạnh.

Cuối cùng, Xà Chuẩn nói cho Yến Tư Không nơi Cát Chung bị nhốt.

Thư mật này có ý nghĩa cực kỳ lớn nên Yến Tư Không rất phấn khởi, rốt cuộc y cũng tìm được cách dẫn Lương vương xuất binh rồi.

Yến Tư Không đưa thư vào giá nến, đốt sạch sành sanh, sau đó đẩy cửa đi ra, đến biệt viện của Phong Dã.

Bên trong phòng Phong Dã vẫn đốt đèn, cách cửa sổ có thể nhìn thấy thân ảnh cao lớn đang đi đi lại lại trong phòng.

Yến Tư Không gõ cửa phòng hắn.

"Ai."

"Là ta."

Phong Dã mở cửa, lôi y vào phòng, cười xấu: "Trễ thế mà vẫn đến tìm ta, đêm dài đằng đẵng nên cô đơn khó ngủ à?"

Yến Tư Không nhìn ra sau lưng hắn, chỉ thấy trên tường treo địa đồ Lưỡng Hồ, y cười: "Không phải ngươi cũng không ngủ được còn gì, chẳng lẽ cô đơn khó ngủ giống ta?"

Phong Dã quay đầu lại theo ánh mắt y, cũng không còn hứng trêu đùa Yến Tư Không nữa, hắn than nhẹ: "Ta đã xem mấy ngày rồi." Rồi hắn kéo Yến Tư Không đến bên tường: "Bây giờ ta nhắm mắt lại, trong đầu đều là sông núi thủy bộ gần Kinh Châu"

"Ta cũng vì chuyện đó mới đến tìm ngươi." Yến Tư Không nhìn cẩn thận.

Phong Dã ôm lấy y từ phía sau, cằm hắn đặt trên vai y, khẽ ngửi sợi tóc mang theo mùi hương thoang thoảng của người nọ: "Ngươi nghĩ ra gì rồi?"

"Bây giờ Lương vương đang đóng thuyền."

"Ừ, đương nhiên."

"Nhưng đường thủy gần Kinh Châu không thích hợp để tạo thuyền lớn, quân thủy vùng Giang Nam lại lợi hại, hắn không có thuyền tốt thì nói gì tới xuôi nam."

Phong Dã gật đầu: "Năm đó quân thủy Đông Ngô* xưng bá một phương, lấy thế vững chắc trong ba nước, quả thật khó đối phó."

*Đông Ngô: Ngô (吳) sử gọi là Tôn Ngô (孫吳) hay Đông Ngô (東吳) là một trong 3 quốc gia thời Tam Quốc (220-280) trong lịch sử Trung Quốc.

"Ngươi nhìn này, Kinh Châu nằm đây, Lương vương có thể đóng được thuyền lớn ở đâu?"

Phong Dã híp mắt, nhìn về phía địa đồ hắn đã liều chết nhìn chòng chọc mấy ngày kia: "Hồ Động Đình?"  

"Không sai." Yến Tư Không chỉ tay vào hồ lớn trên địa đồ: "Nơi này cách Quỳ Châu có nửa ngày đường, binh lực Nhạc Dương lại không đủ, nếu Lương vương chiếm được hồ Động Đình sẽ không chỉ chiếm được xưởng đóng tàu ở đó, mà còn chiếm được vùng đường thủy quan trọng, hồ Động Đình thường có vô số tàu buôn qua lại sẽ tiện cho việc hắn vận chuyển lương thực đi khắp nơi, cũng mang đến cho hắn một khoản thuế lớn."

Phong Dã vỗ đầu: "Trước đây chúng ta cũng từng nghĩ đến hồ Động Đình nhưng không dám đoán bừa, bởi vì nếu Lương vương thật sự xuất chinh đến Nhạc Dương thì sau lưng sẽ bỏ trống, chỉ sợ rằng hắn không dám mạo hiểm như vậy."

"Không sai, nhưng Nhạc Dương đối với Lương vương mà nói là cực kỳ quan trọng, ta đoán hắn không bỏ được đâu."

Phong Dã suy ngẫm: " Cho nên, vừa muốn nắm được Nhạc Dương, lại vừa muốn không cho chúng ta thừa cơ lợi dụng, nếu ta là Lương vương, liền...kéo dài."

"Đúng vậy, kéo dài. Hắn biết lương thảo chúng ta không đủ nên chỉ cần kéo dài là chúng ta sớm muộn gì cũng lui binh, đến lúc đó hắn chiếm được Nhạc Dương sẽ không phải lo lắng về sau nữa."

Phong Dã nhìn chăm chú vào hồ Động Đình trên địa đồ, rơi vào trầm tư.

"Nhạc Dương có thể là cơ hội duy nhất để chúng ta dụ địch rời thành, chỉ có Lương vương rời thành đối đầu trực tiếp với chúng ta — Vô luận là đường thủy hay đường bộ, chúng ta mới có phần thắng."

"Phải lợi dụng Nhạc Dương dụ rắn khỏi hang thế nào?"

"Để Lương vương đến Nhạc Dương trước. Nếu quân ta phân binh mười ngàn, bảo vệ Nhạc Dương, Lương vương sẽ bị bao vây tứ phía, cũng bị cắt đứt cả đường thủy, ta không tin hắn còn ngồi yên trên ghế được nữa."

Phong Dã vui vẻ nói: "Ta thấy kế này được đấy, sáng sớm ngày mai chúng ta tìm Triệu tướng quân ngay."

Yến Tư Không xoay người, nhìn Phong Dã: "Nhạc Dương là cơ hội duy nhất của chúng ta, nhưng cơ hội này cũng chỉ là dụ địch rời thành. Giờ đây binh lực Lương vương ngang với chúng ta, ngày đấu tranh trực diện, thắng hay thua, còn chưa ai biết."

Phong Dã vuốt ve má Yến Tư Không, đôi mắt lạnh màu sát khí như sói: "Chỉ cần dụ được Lương vương rời khỏi thành kiên, ta chắc chắn sẽ đánh hắn thất bại thảm hại!"

Tim Yến Tư Không không khỏi đập thình thịch, y cười nói: "Tuổi còn trẻ, đừng nói lời ngông cuồng."

Phong Dã toét miệng cười, cười hào sảng ngỗ ngược: "Ta chưa từng công thành, bởi vì Ngõa Lạt không có thành để công, cho nên nếu ta nói ta công thành là hạ, đó mới là lời ngông cuồng, nhưng mười một tuổi ta đã giao chiến với Ngõa Lạt, bọn chúng là kẻ địch hung hãn dũng mãnh nhất thiên hạ, ngay cả chúng ta còn không sợ thì sợ gì một vương gia sống trong nhung lụa chứ? Chẳng mấy mà ta cho ngươi thấy tư thế oai hùng trên sa trường của vi phu."

Yến Tư Không gật đầu, con ngươi sáng rực: "Được, ta chờ ngươi giết địch phá thành, vừa đánh đã thắng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#dammy