Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vô Đề


Dòng đời quá đưa đẩy, thời gian nhanh như chớp, mới đây thôi tôi đã sang lớp 8 rồi. Cái tuổi này như lời mẹ tôi nói đáng lẽ chỉ được học, không được chơi. Nhưng mà người lớn đã tự hỏi "Vậy tuổi nào mới thích hợp để chơi?".

Đời chia làm 3 giai đoạn: 

Tuổi trẻ: Ngông cuồng, thiếu hiểu biết về đời. Cái giai đoạn dễ chịu nhất, đáng quý nhất ai cũng từng trải qua. Là một bước đệm và hành trang đầy đủ cho giai đoạn 2

Trưởng thành: Bước sang giai đoạn này, ta không được thoải mái tự do như giai đoạn 1. Mặc dù cái tuổi này là thế nhưng ta có thể tự chu cấp cho bản thân, không cần dựa dẫm vào ai. Đến cuối cùng thì bước sang giai đoạn 3

Già yếu: Giai đoạn này dư thời gian, nhưng thiếu thốn về sức khỏe. Không lẽ giai đoạn này là lúc để chơi? Không đâu, khi sang được đến đây rồi thì tất cả những gì ta muốn chỉ là ngồi yên một chỗ không làm gì cả.

Chung quy lại, không có tuổi nào để chơi! Nhưng tôi không chịu, không phục! Thật quá bất công khi đi theo cái vòng tuần hoàn đấy. Vậy là một con người chơi ở tuổi học ra đời.

---------------------------

Sở hữu thành tích học tập đáng kể, môi trường sống và học tập xung quanh mình luôn thay đổi bất chợt. Đối với tôi, bạn bè thân thiết là một thứ xa xỉ. Từ lúc nào tôi tạo nên cái gọi là "Sự thân thiện".  Sẽ có người bảo tôi sống lỗi, nhưng mà không mặt dày như thế thì dễ bị đời nó quật lắm. Đây gọi là sinh tồn. Chính vì thế tôi khác mọi người ở chỗ lúc này lúc nọ, đeo cái mặt nạ 24/7. Chưa bao giờ tháo ra kể cả khi ở một mình. 

Tôi là một đứa lách luật. Có thể gọi là hư nhưng chưa hỏng. Và là một con người theo Chủ nghĩa Tư bản. Tự do là trên hết, sống mà cứ bợ đỡ, dựa dẫm vào nhau thế này thì bao giờ mới lòi ra bản chất thật được. Đặt mục tiêu làm luật sư lên hàng đầu, cái tính cách quyết đoán và tỉ mỉ nó bắt đầu ăn sâu vào máu. Con người tôi bạn có thể gọi là bình thường, nhưng không bình thường theo cách đấy, tôi bình thường theo cách của riêng tôi. 

Việc được sống bình yên và được mọi người tôn trọng mới là vô giá. Nếu có sự kiện xấu xảy ra và bạn chính là nạn nhân, mặc dù nhiều người biết đến nhưng nỗi nhục đấy không gì che nổi. Để một đống người lạ hoắc đến an ủi, đi ra đường ai ai cũng biết mặt mình, là sự thương hại, là con thú trong lồng mua vui cho người ta. Tôi gặp khá nhiều thể loại người não tàn tưởng đó là sự nổi tiếng nên luôn miệng kêu muốn thử cảm giác như thế một lần. Quá ngu! 

Trong đầu bạn đã có những ý tưởng đặc biệt nào chưa? Tôi cũng có rồi, và với ước mơ thứ hai mai sau là lập một công ty doanh nghiệp thử mọi lĩnh vực trên thương trường, tiếp nhận những nhân viên có đầu óc tư duy tốt, hay những người dành cả ngày để mơ mộng. Chính những người như thế sẽ có những phát tiến đáng kinh ngạc cho nhân loại sau này, có thể... Đừng nói tôi trẻ trâu này nọ, con người có quyền mơ ước và nuôi dưỡng ước mơ đó. Những con người đặc biệt và lập dị có thể làm nên cuộc sống của bạn.

Đừng gò bó chính mình vì yêu cầu của người khác đặt ra, bởi vì nó như cảnh bạn đang ngồi ở nơi đẹp nhất thế giới nhưng bị mù... Cuộc sống rất ngắn, cũng đừng lãng phí nó khỏi nỗi buồn. Hãy là chính mình, vui vẻ, tự do và trở thành bất cứ thú gì mình muốn! Tôi lập dị, tôi hư, nhưng tôi sống cho tôi! 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top