Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày nay ở Du gia xảy ra nhiều chuyện rắc rối, chính là Du Diệp Kình nghe lời Lưu Sá Hân chuyển tên cho cha cô ta, nào ngờ xảy ra diễn biến, Lưu Bá Thâm trong một lần chơi cược bạc, hết tiền đặt cọc mới hoá rồ đem cửa hàng ra đặt luôn. Ai mà nghĩ đến ông ta thua tận bảy lần, ông ta ngược lại phải kiếm thêm tiền mới trả hết số tiền thua này, nếu không ngón tay ông sẽ bị cho chó nhai.

Khiến cho Du Diệp Kình vừa mất đi cửa hàng. số tiền vốn để trang kế lại cho cửa hàng cũng đem cho Lưu Bá Thâm trả hết số tiền nợ cho ông chủ cược bạc. Nhưng vì số tiền quá ít ỏi, đàn em của ông chủ cược bạc đã đến Du gia một chuyến, ý thức còn nhã chẽ, không tuỳ tiện đập đồ náo loạn, vì sao? Ở đây chính là lâu đài của Phó Chủ Tịch Du Trịnh Nghiên đấy, huống hồ đây là hưu hữu đại huynh khư lão đại mà ông ta kính nể.

Trước đây ông chủ cược bạc là vệ sĩ của Du Hiển, cũng như đã đi theo kè kè bên cạnh cậu chủ nhỏ bị bệnh, nhưng gia cảnh thiếu nợ giang hồ chém giết khiến cho gia đình ông tiêu tàn mây khói. Từ khi Du Trịnh Nghiên lên chức cai trị Du Thị, đã cho ông vay mượn một số tiền để ông mở sòng cược bạc, chỉ sau hai năm đã thu được rất nhiều tiền, thanh danh sòng cược bạc Phương Diếp càng lúc càng nổi, ông chủ cược bạc nhiều lần đem số tiền đã mượn trả cho Du Trịnh Nghiên, nhưng hắn một mực âm thầm đem số tiền đó chi vào sòng bạc Phương Diếp, còn lại đều đưa cho ông chủ, làm ông chủ cảm động muốn khóc thành xô. 

Hôm nay đến Du gia một chuyến đương nhiên phải chuẩn bị thật cẩn thận, ông chủ sòng bạc biết cậu chủ nhỏ cũ của ông thích nhất là món canh thịt hầm cho nên mở một nhà hàng canh thịt hầm hàng ngày đem đến Du Thị chiêu đãi mọi người, đây chính là món ông tự tay chế biến cho Du Trịnh Nghiên trong một lần đi cắm trại bị lạc đường, cậu chủ nhỏ cũng vui vẻ, ăn hết hai bát canh liền, vừa ăn vừa gọi "Chú Thúc".

Ông chủ cược bạc đã lâu năm không gặp lại Du Trịnh Nghiên, hiện tại đã ở trong phòng khách Du gia chờ đợi, đến khi gặp được hắn liền mừng muốn rơi lệ. Du Trịnh Nghiên phát hiện người này là Quân Thúc, nét mặt trở nên thoải mái hơn, đi đến bắt tay ông một cái, hiền hoà.

Hắn nghe tin ông đến nhà mình một chuyến, cho nên tạm gác công việc đến buổi chiều, trở về nhà cùng Quân Thúc trò chuyện.

"Chú Thúc."

"Ôi, ôi. Trịnh Nghiên con vẫn còn nhớ ta sao? Đã hơn mấy năm mới gặp nhau.."

Quân Thúc khoé mắt chảy nước, ông, ông thật sự cảm động, đã nhiều năm rồi mà Du Trịnh Nghiên vẫn nhận ra ông. Hành động này của ông làm hắn có chút khó xử, Quân Thúc không phải đã lâu rồi không gặp, chả phải mới gặp nhau từ ba tháng trước sao? Hắn dìu ông ngồi xuống sô pha, chú ý đối diện còn có Du Diệp Kình, Lưu Sá Hân và Lưu Bá Thâm. Mới quay sang hỏi Quân Thúc.

"Chú Thúc, có chuyện gì đến gặp con sao.?"

"Hừ, chính là cái lão già này. Đến sòng cược bạc của ta, ông ta bảo cược cả cửa hàng của con rể ông ta, nhưng ông ta thua tận bảy lần, con nói xem tiền vốn cả lãi đã hơn cái cửa hàng đó. Ông ta lại nhất quyết không trả nữa!" 

Thời hạn chính là thời hạn, Lưu Bá Thâm tức giận rõ ra mặt, nhưng nhìn thấy đàn em ở phía sau ông ta liền khổ sở ngậm chặt miệng. Lưu Sá Hân biết rõ Du Diệp Kình không còn tiền, thương thiết gọi một câu.

"Anh rể, chẳng lẽ anh nhìn thấy em trai mình gặp nạn mà không cứu?"

Anh rể? Hắn nghe mà không thể nhận nổi, mấy cha con các người tự gây ra thì tự lãnh hậu quả, lại nhờ đến người khác. Du Trịnh Nghiên vỗ vai Quân Thúc một cái. 

"Chú Thúc, ông ta còn nợ bao nhiêu.?"

Nghe đến đây ba người kia lộ ra nét mặt vui vẻ, Du Trịnh Nghiên không lẽ định giúp bọn họ chi trả sao? Vậy thì tốt quá rồi! Ngược lại Quân Thúc không hài lòng, cái lão già này mang nợ đến, sao có thể để hắn tự chi trả giúp ông ta?

"Trịnh Nghiên, không được, con định trả giúp ông ta sao?" 

"Chú Thúc, không phải Lưu Bá Thâm tự lập công ty sao? Chú thoải mái, đem người đến đập phá đi."

"Đúng rồi, ta lại không nhớ." 

Hắn có rất nhiều tiền, nhưng ai rảnh rỗi đem tiền giúp cha vợ của em trai không cùng huyết thống này? Du Trịnh Nghiên ở bên trong bụng oai tư, số tiền này ông gây ra thì tự đi mà trả, tìm đến tôi làm gì.

Ba người đối diện cư nhiên bị sét đánh ngang, ầm một cái cực kỳ lo lắng, công ty của Lưu Bá Thâm cũng đang ở bờ vực phá sản, nếu Quân Thúc cho người đến gây sự, sẽ hoàn toàn biến mất thông tin công ty trong một ngày.

"Anh rể, anh đúng là quá đáng! Diệp Kình là chồng em, là em trai anh, sao anh có thể bỏ mặc anh ấy chứ? Đúng là có tiền khinh người."

Du Trịnh Nghiên nghe những từ ngữ này đến chán nản, chả biết các người này có một câu nói đi nói lại không biết nhừ miệng? Thở dài một tiếng, mở ví cầm một tấm thẻ màu xanh dương đặt lên bàn, xem như đây là rủ lòng thương đi, hắn cũng không phải người vô tâm đến vậy.

"Quản gia Trịnh nói cô đang mang thai, trong thẻ đủ để cô tiêu sài chăm dưỡng đứa bé trong bụng đến hai năm. Cầm lấy đi, mật khẩu là tên cô."

Hôm qua đi ngang qua phòng bếp, hắn nghe người làm đang bàn tán, nói Lưu Sá Hân đã mang thai được ba tuần rưỡi. Du Trịnh Nghiên biết Du Diệp Kình không còn tiền, hiện tại đang tìm hiểu công việc khác. Hắn cho người cấp thẻ ngân hàng, chuẩn bị xem như tiền cung cấp cho cháu của hắn.

Quân Thúc ở bên cạnh cực kỳ cẩn trọng, ngưỡng mộ giơ ngón cái khen ngợi một câu, sau đó đứng lên chia tay Du gia cùng đàn em trở về sòng cược bạc Phương Diếp. Ông ta còn phải về đánh bạc cùng các ông bạn của mình nữa.

Trong phòng chỉ còn lại bốn người, toả khí lạnh lẽo phát ra từ Du Trịnh Nghiên làm cho ba người bọn họ có chút sợ hãi. Một lúc thật lâu sau, hắn mới nhàn nhạt mở miệng.

"Nếu các người sống tốt một chút, may ra có thể cho các người vay tiền. Nhưng hoàn cảnh chó cắn mèo cào như vậy, Lưu Bá Thâm, ông cũng mượn ngân hàng của tôi rất nhiều, tôi cho ông thời gian chi trả. Từ từ mà lo liệu."

Nói xong liền đứng lên muốn rời đi, Lưu Bá Thâm khốn khổ quỳ xuống ở phía sau, giọng nói vô cùng cầu xin:"Du Tổng, tôi van cậu.. Làm ơn." 

"Cái này tôi không cần, tiền tôi cũng không thiếu, ông có thể trả dần."

Dứt câu liền bỏ đi một mạch, lúc hắn đi lên phòng muốn rửa mặt,  ở trong phòng liền sọc lên mùi hương dịu nhẹ. Du Trịnh Nghiên dời tầm mắt nhìn lên giường, là Danh Tỉnh Nam vẫn còn đang ngủ, trên người vận duy nhất chiếc đầm ren ngủ xuyên thấu da thịt, da thịt mẫn cảm lộ rõ cách lớp vải mỏng manh. Gương mặt hình như có chút vui vẻ, miệng còn chóp chép vài từ, hắn cong môi lên rồi cũng hạ xuống, đáng yêu quá.

Nhìn đồng hồ, cũng chỉ mới có mười một giờ, hắn cởi áo vest bên ngoài, vén chăn qua một bên rồi nhẹ nhàng nằm xuống, cẩn thận kéo chăn lại, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Danh Tỉnh Nam thì đang chìm vào giấc mơ, trong không gian riêng tư chỉ có Du Trịnh Nghiên và cô, sau đó hai người hôn môi, sau đó, sau đó.. Mơ đến không ngừng chu môi trong không khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top