Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 17: Boss À!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở trên máy bay hơn mười tiếng, cuối cùng mọi người cũng có thể đặt chân lên nền đất đảo Hawaii. Du Trịnh Nghiên được sự trở giúp của Trương Liêm và bảo tiêu, cho nên giảm đi sự say máy bay, hắn nghĩ trong tình thế này Danh Tỉnh Nam sẽ chạy đến quan tâm hắn. Rốt cuộc cái tên Tệ Tiêu Đồng kia cũng bị say máy bay, nên Danh Tỉnh Nam chỉ lo cho Tệ Tiêu Đồng mà thôi.

Bây giờ đã hơn mười giờ mười lăm, Danh Tỉnh Nam và Tệ Tiêu Đông ở cùng khách sạn, và cũng cùng một phòng hạng cao cấp. Du Trịnh Nghiên thì một phòng, Trương Liêm và mấy anh bảo tiêu một phòng. 

Hắn tắm xong liền ra ban công khách sạn ngồi, phòng của hắn là phòng 649, tầng 30, cho nên nhìn xuống cảnh quang phía dưới rất phù hợp. Hắn vòng tay ôm chính bản thân mình, cằm tựa lên đầu gối, ánh mắt mông lung buồn bã tràn đầy. Du Trịnh Nghiên cầm điện thoại đang reo chuông, vội quẹt khoé mắt rồi nhấn nút nghe. 

|Alo, Trịnh Nghiên.| Là Danh Phồn Bân. 

"Nhạc phụ, người gọi con vào giờ này có chuyện gì sao?" Danh Phồn Bân là lão gia tử mang dòng họ từ thời cổ trang phong kiến, nên cách xưng hô nhạc phụ, nhạc mẫu ở thời hiện tại cũng không còn là xa lạ gì.

|Tiểu Đình Đình ngủ rồi, lúc sáng Lão Du gọi đến hỏi về con, haiz. Trịnh Nghiên, ta lại để cho Tiểu Nam làm con khổ tâm khổ phục rồi.| 

Danh Phồn Bân ở đầu dây bên kia hạ giọng nói với hắn, chính là lúc sáng Du Hiển gọi điện, tuần tới sẽ trở về, còn đột ngột thông báo sẽ đưa Du Trịnh Nghiên sang Anh điều trị. Làm ông còn chưa thể hàng ngày cùng con rể dùng cơm trưa, lại phải rời xa lần nữa. Còn Du Xuyến Đình, cháu ông mà biết baba mình sang nơi khác tạm ẩn, có phải sẽ khóc ngày khóc đêm không a? 

"Nhạc phụ, ngài đừng lo thái, con vẫn khoẻ. Nhờ ngài cùng nhạc mẫu phu nhân chăm sóc Xuyến Đình." Du Trịnh Nghiên nhớ đến gương mặt bánh bao, thường ngày chạy đến gọi một tiếng "Baba." Có lẽ ngày tới trở về, nhờ Trương Liêm mua quà cho Du Xuyến Đình rồi.

|Haiz, lão già này lo cho con đó. Không phiền con nữa, ta cúp máy, bảo trọng sức khoẻ đó.|

"Vâng, tạm biệt ngài."

Nói rồi hắn tắt máy, vừa đứng dậy bước vào bên trong, đầu đột nhiên lại xuất hiện cơn choáng váng, khiến cho Du Trịnh Nghiên mất thăng bằng ngã xuống sàn nhà. Hắn nằm ở dưới sàn ôm đầu cau chặt mày, giống như được báo cấp tín hiệu, Trương Liêm cấp tốc cùng các anh bảo tiêu chạy sang phòng hắn. Vốn dĩ anh muốn rủ Boss đi ngắm trời đêm ở Hawaii, vừa bước vào phòng đã thấy Boss Tổng của mình nằm ở dưới sàn, bên mũi trái lại chảy ra thứ chất lỏng màu đỏ sệt. 

"Mau đi lấy thuốc đến đây!" Trương Liêm quay sang nói với hai anh bảo tiêu đứng phía sau, xong mới chạy đến rút khăn giấy lau máu mũi cho Du Trịnh Nghiên, lo lắng lay nhẹ người hắn:"Boss! Anh không sao chứ? Boss!"

"Thuốc đây trợ lý Trương." 

Bảo tiêu vừa cầm một hộp thuốc bằng gỗ đi vào, Trương Liêm nhanh chóng mở cái hộp gỗ ra,lấy bên trong một viên thuốc nhét vào miệng hắn, anh quơ tay lấy chai nước suối trên bàn bồi hắn nuốt xuống.

Đến khi thuốc hiệu nghiệm, máu mũi cùng cơn choáng váng cũng đã dừng lại, lúc này Du Trịnh Nghiên mới lấy lại ý thức, vô cùng uể oải để Trương Liêm dìu lên giường. Anh cẩn thận đắp chăn cho Du Trịnh Nghiên, đợi một lúc khi anh ngủ say, Trương Liêm thở phào nhẹ nhõm, anh quay sang nói với một anh bảo tiêu. Lúc mơ màng, Trương Liêm nghe thấy Du Trịnh Nghiên lẩm bẩm gọi tên Danh Tỉnh Nam, khẽ mỉm cười nhìn hắn. Boss, anh không cần lo, tôi giúp anh đòi lại công bằng. 

"Anh ở lại canh Boss, mệt có thể ngủ, không cần thức đến sáng."

"Rõ!"

Dứt câu anh liền xoay người bước ra ngoài, đi vào cầu thang nhấn vào tầng trệt. Trương Liêm cất gọn thẻ vào túi xong liền bước ra ngoài tản bộ một lát, anh thở một hơi đi đến ngồi xuống ghế đá dưới gốc cây to lớn. Điện thoại ở trong túi quần lập tức rung lên in ỏi, Trương Liêm cầm lên rồi nhấn nút nghe.

"Lão gia."

|Trịnh Nghiên thế nào rồi?| Du Hiển ngồi ở trên chiếc ghế quyền lực xem màn hình vi tính đang chiếu, có chút sốt ruột hỏi. 

"Lão gia, bệnh của cậu ấy đang dần phát tác, công việc hiện tại cũng không có gì quan trọng. Ngài dự định là lúc nào đưa cậu ấy đi.?"

|Trịnh Nghiên trở về Hàn, tôi về sau một ngày liền đưa đi.|

"Cái gì? Lão gia, có nhanh quá không?"

|Không, còn nữa, nhất định không để Danh Tỉnh Nam biết được chuyện này. Nhớ đấy.|

Anh nhìn điện thoại đã tắt, vô thức dời tầm mắt, bất ngờ anh nhìn thấy Danh Tỉnh Nam và Tệ Tiêu Đông đang cùng nhau đi dạo phố, Trương Liêm quan sát lập tức nhíu mày, cái nam nhân kia chủ động nắm tay Danh Tỉnh Nam, mà cô ấy không từ chối ngược lại còn đón nhận. Mẹ kiếp!

Nhất thời bị cảnh tượng này làm cho nóng giận, ánh mắt của Trương Liêm hằn lên tia tơ đỏ, bàn tay nắm chặt thành quyền, sải bước chân giận dữ đi đến. Không nói không rằng giáng xuống một cú đấm vào má trái của Tệ Tiêu Đông.

Danh Tỉnh Nam và Tệ Tiêu Đông đang hưởng thụ cuộc đi dạo phố này, bất ngờ bị Trương Liêm xông đến động thủ, Tệ Tiêu Đông không kịp phản ứng, lãnh trọn cú đấm nhanh như tàu hoả của Trương Liêm. Danh Tỉnh Nam bên cạnh lập tức đi đến xô Trương Liêm ra, nụ cười trên môi vụt tắt, cô dùng ánh mắt tức giận nhìn Trương Liêm.

"Cậu làm cái gì vậy Trương Liêm?" Dứt câu liền xoay sang đỡ Tệ Tiêu Đông đứng lên, ánh mắt rõ vệt sự lo lắng tột cùng, nhìn thấy gò má của anh bị bầm một khoảng lớn, cô lấy khăn giấy ướt giúp anh chườm đau:"A Đông, anh không sao chứ?"

Vì không muốn làm cô lo lắng, Tệ Tiêu Đồng nhịn đau trả lời:"Anh không sao." 

Sau đó cả anh và cô đều đưa ánh mắt muốn hỏi lý do về phía nam nhân kia, Danh Tỉnh Nam phát hiện, hốc mắt của Trương Liêm đã đỏ lên mà đang rơi từng giọt nước trên gò mắt. Trương Liêm thật sự tức giận thay cho Du Trịnh Nghiên, Boss của các anh ở trong khách sạn chịu đau chịu ốm, vậy mà bọn họ có thể nắm tay đi dạo phố vui vẻ đến như vậy!

"Cậu làm sao vậy.?"

"Thật sai lầm!" 

Bất ngờ quát lớn như vậy, Tệ Tiêu Đông cảm nhận được âm thanh đã khàn đi của Trương Liêm, không vội nóng mà im lặng. Danh Tỉnh Nam có chút sững người, Trương Liêm lần đầu tiên quát thẳng cô như vậy, hướng ánh mắt khó hiểu nhìn anh. 

Trương Liêm chỉ tay vào đôi nam nữ kia, nước mắt không kìm hãm được mà rơi xuống.

"Chị dâu, tôi tôn trọng chị mới giúp chị theo đuổi Boss. Còn bây giờ chị làm sao? Cùng nam nhân khác tay trong tay đi tản bộ. Danh Tỉnh Nam, chị có nhớ cách đây hai hôm Trịnh Nghiên gọi chị vào lúc hai giờ sáng hay không? Chị có biết cậu ấy từ sáng sớm không ăn một hạt cơm, nán bụng đặt nhà hàng cao thượng mời chị đến dùng cùng cậu ấy. Kết quả thế nào, cậu ấy ngồi một mình đợi chị từ sáu giờ đến hai giờ sáng, nhịn đói nhịn khát mong chờ chị đến! Chị lại vứt anh ấy vào sọt rác, đi chơi cùng nam nhân thối nát chỉ mới gặp một đêm ở yến tiệc!"

Anh đau lòng đem câu chuyện hôm trước nói ra, Boss nhà anh không ăn cũng không ngủ, túc trực bị chảy máu mũi, bị Danh Tỉnh Nam hờ hững tặng cho một nhát dao tổn thương tột cùng. Âm thanh giận dữ này làm Danh Tỉnh Nam đứng đó một lúc lâu, sực nhớ đêm đó điện thoại vang lên tiếng chuông tin nhắn, nhưng cô không quan tâm đọc đến xoá đi, không nghĩ đó là tin nhắn của Du Trịnh Nghiên, hắn đợi cô đến hai giờ sáng? Hắn không ăn tối? 

"Trịnh Nghiên, anh ấy.." 

"Câm miệng! Chị đừng hòng gọi tên anh ấy một lần nào nữa. Danh Tỉnh Nam, kết thúc rồi, tôi cứ nghĩ chị sẽ thay đổi. Không ngờ chị lại, tôi thật thất vọng."

Nói xong liền phóng cho Danh Tỉnh Nam ánh mắt trừng đáng sợ, Trương Liêm lau đi khoé mắt đang chảy nước mắt, quay lưng tiêu sái bước đi. Chị dâu, Trịnh Nghiên vì chị tổn thương nhiều lần, chị lại không nhận ra sao?

Để Danh Tỉnh Nam ở đó cùng mớ suy nghĩ hỗn độn, Tệ Tiêu Đông đi đến, khẽ ôm cô vào lòng. Danh Tỉnh Nam bất ngờ oà khóc nức nở như đứa trẻ trong lòng Tệ Tiêu Đông, anh càng siết ôm, cô lại khóc càng lớn.

"Đừng khóc nữa, quan tâm cái tên đó làm gì. Mặc kệ hắn ta, em còn anh, anh sẽ ở bên cạnh em. "

Anh yêu em, Tỉnh Nam.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top