Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyến đi ba ngày ba đêm cuối cùng cũng kết thúc, nhưng bệnh tình của Du Trịnh Nghiên đang dần dần phát tác, lúc ở trên máy bay, Trương Liêm, Vương Kiệm Uy và Vạn Lâm lo lắng khi Du Trịnh Nghiên cách vài tiếng mũi lại bắt đầu chảy máu, còn lên cơn sốt đột ngột. Tiếp viên hàng không cũng không yên, chạy đến chạy lui cầm thuốc hạ sốt, khăn giấy đưa cho hắn.

Hàng ghế của hắn lúc về cách Danh Tỉnh Nam hai khoang, cho nên cô không thể nhìn thấy, hắn ở khoang phía sau đã bắt đầu lên cơn hôn mê. Du Trịnh Nghiên được đưa vào phòng giường nằm riêng ở trên máy bay, gương mặt hiện rõ sự mệt mỏi tái nhợt, trên trán tuôn rất nhiều mồ hôi thấm vào cổ áo một mảng.

Trương Liêm không biết làm gì ngoại trừ việc nhìn hắn nằm ở đó thoi thóp, khẩn trương cầm điện thoại nhấn vào số của Du Hiển gọi đến. Rất nhanh đầu dây phía bên kia đã mở máy.

|Alo.|

"Không xong rồi, không xong rồi! Lão gia, Du Tổng đang ở trạng thái lên cơn sốt ngắn, mũi cách chảy máu. Hiện tại đang hôn mê trên máy bay!"

|Lúc đến sân bay đừng trở về Du gia, sẽ có người đợi ở đó đưa A Nghiên đi.| 

"Đã rõ!"

Bên kia nghe xong liền trừng mắt, nghiến răng, Du Hiển chính là lo lắng đến phát lãnh khí đáng sợ, ông lập tức gọi xuống tầng hai mươi ba cho gọi người chuẩn bị phi cơ có thể di chuyển đến đất Hàn Quốc nhanh hơn so với giờ đáp xuống máy bay của Du Trịnh Nghiên.

Cậu tay run rẩy, mắt rưng rưng nhìn Du Trịnh Nghiên nằm ở đó đang đo huyết áp, hít thật sâu vào cố nén nước mắt chảy ngược vào bên trong. Vương Kiệm Uy và Vạn Lâm đứng bên cạnh an ủi cậu, ánh mắt đều hiện lên tia đượm buồn. Boss Tổng cao cao tại thượng của bọn họ chỉ trong ba tiếng nữa sẽ sang một đất nước tài giỏi khác điều trị, đến bây giờ bọn họ cũng chưa thể biết rõ, Du Trịnh Nghiên rốt cuộc mang căn bệnh hiểm ác nào. Trương Liêm đi đến, ấn vào vai hắn một cái nhẹ, buồn bã cố mỉm cười. 

Boss, tôi biết một năm trị bệnh đối với anh có lẽ sẽ rất nhanh. Nhưng sẽ rất lâu đó, tôi sẽ nhớ anh chết mất.

Đúng như lời Du Hiển nói, sau khi máy bay của bọn họ đáp xuống, đợi thêm năm phút nữa bọn họ mới có thể xuống máy bay. Danh Tỉnh Nam và Tệ Tiêu Đông thì đã đi ra xe trở về nhà trước, tiếp theo là các đặc trợ vệ sĩ mà Du Hiển đã giao phó lập tức từ phòng riêng trên máy bay cõng Du Trịnh Nghiên gáp rút lên phi cơ cách đó không xa. Vạn Lâm được người kia báo cáo, Du Hiển cũng điều anh ta đi theo, cho nên vội nói lời từ biệt với Trương Liêm và Vương Kiệm Uy rồi lên phi cơ đang khởi động kia.

Ở trên phi cơ còn có hai vị bác sĩ cùng năm vị trợ tá đi cùng, một bác sĩ nam và một bác sĩ nữ. Vị bác sĩ nữ kia có vẻ rất rành về việc kiểm tra bằng bắt mạch tay, nhấn huyệt, một lát sau đã lấy ra một viên thuốc hình tròn trong suốt nhét vào miệng Du Trịnh Nghiên.

"Mũi phía bên trong của cậu ấy bị nứt rồi, vùng đầu trái hiện lên hai dây thần kinh màu tím và xanh, máu mũi cách tiếng chảy liên tục dẫn đến tình trạng chóng mặt và bắt đầu lên cơn sốt, hôn mê sâu. Đây là viên thuốc để hai dây thần kinh này biến mất, sau khi trở về bệnh viện sẽ bắt đầu xét nghiệm và chụp ảnh toàn người."

Vị bác sĩ kia là người nước Anh, bà ta ôn tồn ngồi xuống ghế bên cạnh nâng đầu Du Trịnh Nghiên lên xem xét, phát hiện phía sau đang xuất hiện hai dây thần kinh rành mạch. Bà có chút lo sợ, dây thần kinh xuất hiện ở phía sau đầu rất nguy hiểm. Vạn Lâm khó hiểu, Du Trịnh Nghiên không có bị vấp ngã hay đập mũi vào đâu, sao có thể bị nứt?

"Bác sĩ, cậu ấy không bị té ngã, tại sao mũi lại nứt?"

"Haiz, mũi bên trong chắc chắn đã từng phẫu thuật, cho nên không cần té ngã nó vẫn có thể nứt vỡ bất ngờ, máu từ vết nứt đó sẽ càng chảy ra nhiều máu. Không sao, ở vị trí này sẽ không nguy hiểm gì." 

Vị bác sĩ nam đẩy gọng kính quan sát sắc mặt Du Trịnh Nghiên, rốt cuộc cầm một bình xịt loãng xịt vài hai bên mũi hắn. Đây chỉ là nước muối ở sâu tận đáy đại dương mấy trăm nghìn mét. Có công dụng có thể làm ngăn máu mũi dịu lại.

Như hiểu ra rõ, Vạn Lâm gật đầu, từ Hàn Quốc đi đến nước Anh hoàng gia cũng phải đến sáng. Đặc trợ vệ sĩ cầm quyển sổ đen vừa ghi ghi chép chép vừa nói với Vạn Lâm. 

"Đây là phi cơ mà ông chủ căn dặn được thiết kế hoàn hảo, vận tốc từ Hàn Quốc sang Anh chỉ mất năm, sáu tiếng mà thôi. Nên lúc đến nơi phi cơ sẽ dừng ngay cổng sau của bệnh viện Tarniot."

Qer Hiltyom, đặc trợ vệ sĩ hơn mười năm của Du Hiển, có thể giao lưu hoạt bát nhiều thứ ngôn ngữ, người mà Du Hiển cực kỳ tin tưởng. Vì Qer Hiltyom là người ở Anh, chỉ khi sang Hàn Quốc, Trung Quốc, Đài Loan, cậu mới dùng đến tên Quyến Hiểu Tôn.

Quyến Hiểu Tôn và Vạn Lâm nhìn nhau, đồng thời thở dài nhìn nam nhân đang ngủ ngon trước mặt. Du Trịnh Nghiên đã ngừng nhíu mày, có vẻ đã thả lỏng hơn khi nãy, đã yên giấc ngủ ngon.

. . .

Danh Tỉnh Nam được Tệ Tiêu Đông đưa về đến Danh gia, trước khi vào nhà Tệ Tiêu Đông và cô trao nhau một cái ôm đầy ấm áp. Anh ôn nhu tặng cô một nụ hôn ở trán, sau đó mới trở lại xe lái về nhà mình. Danh Tỉnh Nam chỉ cười, rồi kéo hành lí đi vào nhà.

"Con về rồi. "

"A, mẹ nhỏ, mẹ nhỏ."

Bóng dáng tiểu khả ái nào đó từ ở trên sô pha đang ngồi xem phim hoạt hình cùng Danh Phồn Bân và Lương Mộc, nghe thấy tiếng nói dịu dàng quen thuộc, Du Xuyến Đình liền chạy lon ton, vui vẻ lao vào vòng tay của Danh Tỉnh Nam. Cô cũng dang tay ôm lấy tiểu bảo bối vào lòng, hôn lên má phính tròn của bé con, híp mắt cười.

"Tiểu Đình ở nhà có ngoan không ?"

Bé con gật lia gật lịa cái đầu nhỏ của mình, Du Xuyến Đình cảm giác thiếu sự có mặt của baba mặt lạnh của mình. Vốn muốn mở miệng nói, đã bị Danh Tỉnh Nam ôm lên lầu trong chớp mắt. Cô nhìn đồng ở trên tay, đã hơn chín giờ, ngày mai Du Xuyến Đình còn phải đến trường mẫu giáo, còn thức xem phim nữa ngày mai sẽ không dậy nổi.

Cô cũng không quên chào Danh Phồn Bân và Lương Mộc ngồi ở sô pha một tiếng mới đi lên phòng mình. Danh Tỉnh Nam vừa để tiểu khả ái nằm xuống giường ôm gấu bông, điện thoại liền gọi đến, cô nhấn nút rồi áp lên tai nghe.

"Alo?"

|Alo, là tớ, Hồng Tiêu Y đây.| 

Nữ nhân xưng Hồng Tiêu Y gọi điện đến cho cô, nàng ngồi trên sô pha chóp chép ba bốn bịch bánh bim bim, nước ngọt, trái cây xung quanh. Nàng đã lâu không gọi cho Danh Tỉnh Nam, đột nhiên trên màn hình chiếu đến vùng đầy tuyết, còn có chim cánh cụt, nên nàng nhìn chim cánh cụt mà gọi đến Danh Tỉnh Nam.

"Gọi tớ vào giờ này có chuyện gì sao?"

|Không có, tớ nhìn chim cánh cụt đột nhiên nhớ ra cậu nên mới gọi điện cho cậu đó.|

"Hồng Tiêu Y!"

|Được được, không trêu ghẹo gì cậu nữa. Đúng rồi, hôm trước tớ vẫn chưa gửi lời cảm ơn đến hộp quà từ Du Tổng. Cậu thay tớ gửi lời đến anh ấy nhé.|

Hôm trở về nhà sau khi tàn tiệc, Hồng Tiêu Y khá bất ngờ về món quà mà Du Trịnh Nghiên tặng cho nàng, là một chiếc đồng hồ mà theo Hồng Tiêu Y là nó khá đắt tiền. Lúc đó chưa kịp cảm ơn đã thấy người đi mất tiêu rồi. Hồng Tiêu Y cũng là tiểu thư nhà giàu, nhưng cũng không phải hào phóng đem tiền mua một chiếc đồng hồ trị giá gần một căn biệt thự hạng sang đâu chứ, nên nàng thật cẩn thận trưng nó trong một tủ kính thật dày.

"Được rồi, cái xú nha đầu này."

Nói thêm vài câu nữa rồi tắt máy, Danh Tỉnh Nam bây giờ mới nhớ ra, Du Trịnh Nghiên đã về nhà hay chưa. Nên cô nằm xuống ôm lấy Du Xuyến Đình, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Du Trịnh Nghiên.

[Trịnh Nghiên, anh về nhà chưa đó?]

Gửi đi tin nhắn này, Danh Tỉnh Nam cười khanh khách nhớ đến cái tên mặt lạnh luôn thuận buồm xuôi gió kia. Không biết anh ấy đang làm gì nhỉ?

Thường ngày nếu rảnh rỗi, không đến năm phút Du Trịnh Nghiên sẽ trả lời tin nhắn của cô, hoặc khi quá bận cũng không đến mười lăm phút đã trả lời. Danh Tỉnh Nam hơi chau mày nhìn điện thoại, lúc cô gửi tin nhắn là chín giờ mười lăm, bây giờ đã chín là bốn mươi bốn rồi mà hắn vẫn chưa xem tin nhắn của cô. 

[Hồng Tiêu Y gọi điện nhờ em nhắn lời cảm ơn đến anh vì hộp quà hôm sinh thần cậu ấy đó.]

Chưa xem.

[Anh à, chưa về sao? Hay ngủ mất rồi.]

Vẫn chưa xem. Im lặng đến lạ thường.

 Danh Tỉnh Nam phồng má chu môi, liền tắt điện thoại dẹp qua một bên. Hừ, ngày mai gặp mặt, cô nhất định sẽ không thèm chú ý đến hắn cho xem! Danh Tỉnh Nam đây nàng dỗi rồi.

Danh Phồn Bân và Lương Mộc ngồi ở trong phòng ngủ, bà nhìn ông đang ngồi đọc sách ở đó, hiền hoà lên tiếng.

"Ông à, chuyện Trịnh Nghiên có nên nói ra cho con bé biết không?"

Nghe Lương Mộc hỏi, ông khẽ gấp cuốn sách lại, sầu não thở dài. 

"Tạm thời cứ giấu nó đi, Du lão tử đã nói đừng nói cho nó biết. Bà à, chúng ta ở bên này cầu mong Trịnh Nghiên sẽ khỏi."

Lương Mộc đượm buồn:"Tiểu Nam nó cũng sẽ phát hiện ra chuyện này."

" . . . " Ừ, con bé sẽ phát hiện ra thôi bà à.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top