Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Là Rung Động Đó.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Việc Du Xuyến Đình giúp Danh Tỉnh Nam theo đuổi Du Trịnh Nghiên thì mọi người làm trong nhà đều nhận ra, Danh Tỉnh Nam và Du Diệp Kình đã ly hôn vì đã có bạn gái cũng là vợ mới của anh. Còn Danh Tỉnh Nam bây giờ ngược lại theo đuổi Du Trịnh Nghiên, không biết có phải điên khùng hay không, nhớ lại lúc hùng hồn hắt hủi người ta, bây giờ lại muốn theo đuổi đến cùng, ôi hình tượng của cô.

Hôm nay Du Trịnh Nghiên đến công ty từ sáng sớm, Danh Tỉnh Nam thì ôm Du Xuyến Đình ngủ đến buổi trưa, lúc tỉnh dậy mới biết đã trưa trời, cô còn muốn làm cơm hộp mang theo cho Du Trịnh Nghiên, bây giờ cũng là buổi trưa. Mười một giờ hơn cũng đang là giờ nghỉ trưa, nên cô nhanh chóng vệ sinh cho mình và bé con, sau đó xuống nhà làm đồ ăn trưa.

Du Xuyến Đình được nghỉ đến hai tuần, cho nên ở nhà phụ mẹ nhỏ một, nói phụ thì phụ chứ thật ra bé con chỉ ngồi bóc quýt ăn, vừa ăn vừa nhìn Danh Tỉnh Nam đeo tạp dề, một tay cầm củ cà rốt, một tay cầm dao thái thành hình vuông. Làm xong tất cả cô liền nắp đóng lại, gói thật cẩn thận sau đó nắm tay Du Xuyến Đình ra xe, để tài xế lái xe đến Du Thị. 

Hôm nay ở Du Thị không được thuận lợi làm việc, vô cùng nhức não, lúc sáng sớm cái tiểu thư Nham Lạc đã đợi sẵn ở sảnh chính muốn gặp Du Trịnh Nghiên, đợi đến buổi trưa không thấy hắn vì hắn đi thang máy ở tầng hầm gara chỉ dành riêng một người. Cô ả ngay tại sảnh chính không ngừng quát mắng nhân viên, ầm ĩ hét hò tên của Du Trịnh Nghiên. 

Lúc Danh Tỉnh Nam và Du Xuyến Đình đi vào, cũng bất ngờ không kém, đã cố tình cách xa cô ta hướng về thang máy mà đi, nào ngờ bị cô ta đụng trúng một cái mạnh đến đau cả vai, hộp cơm vì vậy mà rơi xuống sàn sảnh. Nham Lam ngược lại không xin lỗi, còn quay sang tức giận với cô như muốn ăn tươi nuốt sống luôn cô.

"Cô va trúng tôi sao còn không xin lỗi? Bộ váy đắt tiền như vậy, nghèo như cô có đền nổi không hả.?" 

Danh Tỉnh Nam đứng lên, phủi phủi cánh tay, cúi xuống cầm lấy hộp cơm đã đổ hết một nửa, uổng phí quá chừng. Cô cũng không vừa, lập tức cãi lại:"Là cô va vào tôi trước cơ mà!" 

"Cái con nhỏ này còn lên giọng với tao ư? Mày nghĩ mày là ai? Tao là đại minh tinh, đương kim tiểu thư đấy.!" 

Cuộc cãi vã xảy ra càng lớn hơn, các nhân viên đứng ở phía xa không dám lại gần, chỉ đứng ở đó thầm cổ vũ Danh Tỉnh Nam chiến thắng. Nham Lạc tiến đến muốn đánh người, lại bị Du Xuyến Định cầm cốc nước tạt đến ướt cả người. Cả hai người vờn qua vờn lại, cãi vã cũng lớn. 

"Nham tiểu thư mau dừng tay!" 

Từ phía sau truyền đến giọng nói của Trương Liêm, bên cạnh cậu ta là Du Trịnh Nghiên, hắn có nghe trợ lý nói Nham Lạc đến công ty làm ầm làm ĩ, vốn dĩ không muốn xuống, nhưng nghe đến còn có Danh Tỉnh Nam và con gái bảo bối đến cho nên lập tức đi xuống. 

Nhìn thấy Du Trịnh Nghiên đến gần, Danh Tỉnh Nam và Nham Lạc dừng cuộc cãi vã, Du Xuyến Đình nhanh chóng chạy đến để hắn bế lên, nhanh mách lẻo:"Baba, cái cô kia thật xấu tính."

Nham Lạc không nghe thấy cách xưng hô của bé con, đùng đùng nổi giận, chỉ tay vào Du Xuyến Đình:" Du Tổng, cái đứa bé này cầm cốc nước tạt vào người em, bây giờ váy đều ướt hết rồi. Anh mau cho người đuổi hai cái người này đi, thật làm bẩn danh tiếng Du Thị!"

Hắn khẽ lấy cái kẹp tóc trong túi áo kẹp cho bé con, động tác vô cùng bình thản, không chú ý đến sự tức giận của người phụ nữ kia:"Lần sau có gặp lại người này, nói với chú Trịnh đưa Axit cho con tạt. "

"Du Tổng, anh.."

"Trợ lý Trương, gọi người đến đưa cô ta đi. Đây là công ty, không phải cái bệnh viện để cô ta phát bệnh tâm thần." 

Trương Liêm che miệng cười, hô một tiếng liền chìa tay ra cửa, con phẩy phẩy bàn tay ngụ ý đuổi Nham Lạc đi. Nham Lạc tức đến đỏ mặt, hậm hực xoay người bỏ ra ngoài, để lại Trương Liêm, Danh Tỉnh Nam và Du Xuyến Đình đang cười sảng khoái. Danh Tỉnh Nam thì hài lòng với cách đuổi khách của Du Trịnh Nghiên, vui vẻ cười đến tít mắt, Du Trịnh Nghiên nhìn thấy, nhưng không cười lại. 
 
"Cơm hộp mang cho anh đổ hết rồi, em về nhà làm lại cái khác cho anh.." Danh Tỉnh Nam bây giờ mới nhận ra cơm hộp trên tay đều đổ hết một nửa, cô cắn môi, thật là bất cẩn mà.

"Không cần, em dẫn tiểu Đình đi ăn đi. Lúc tối trở về nhà, tôi mua bánh kem cho em và con bé."

Hắn cảm thấy không đói, chỉ sợ người trước mặt chỉ lo làm cơm trưa cho hắn mà quên ăn trưa. Du Trịnh Nghiên cởi áo vest bên ngoài, khoác lên người cô. 

"Lần sau đừng ăn mặc phong phanh. Tôi lên phòng làm việc, em và tiểu Đình đi đường cẩn thận. Trợ lý Trương sẽ đi theo em, tạm biệt."

Nói xong để Du Xuyến Đình đứng xuống, đặt lên trán bé con một nụ hôn rồi đứng lên xoay người tiểu sái bước đi. Nhìn thấy bóng lưng đã mất dạng sau cánh cửa thang máy, Danh Tỉnh Nam như ngừng thở, lồng ngực đập thình thịch liên tục. Du Trịnh Nghiên là vừa quan tâm đến cô sao? Có nằm mơ cũng không nghĩ đến được đó, cô cắn môi, e thẹn nắm lấy tay Du Xuyến Đình nhanh chóng bước đi ra xe. Để Trương Liêm ở phía sau gọi í ới chạy theo.

"Chị dâu! Đợi em với." 

. . . 

"Trợ lý Trương, Trịnh Nghiên ở công ty có qua lại với cô gái nào hay không?"

Danh Tỉnh Nam nắm lấy tay Du Xuyến Đình, bên cạnh là Trương Liêm, cô thuận miệng hỏi một câu. Lúc nãy cãi vã với cái cô gái kia, ngầm nghĩ có phải ở công ty Du Trịnh Nghiên rất được nhiều người để ý hay không. Trương Liêm cắn cây kem, suy nghĩ sau đó lắc đầu.

"Không có, Du Tổng chỉ đến công ty làm việc, tan làm là trở về nhà. Nhưng ở bên ngoài có rất nhiều cô gái để ý đến Du Tổng."

"Vậy cô gái lúc sáng cũng nằm trong phạm vi sao?" 

"Đúng vậy, cô ta tên là Nham Lạc, con gái cưng của Nham Thế Bằng. Nham Lạc là nữ minh tinh ở thành phố này, mức độ nổi tiếng cũng không được phủ sóng, đóng phim chỉ đóng nhân vật phụ. Nam nhân theo đuổi cô ta cũng thuộc dạng phú ông."

Trương Liêm gật gù, quay sang nhìn Danh Tỉnh Nam đang bĩu môi, lập tức hiểu ra, chị dâu không thích cái cô Nham Lạc. Càng không thích các cô gái khác đến gần Du Trịnh Nghiên, anh cười bí hiểm, quay sang nhìn cô.

"Chị dâu, chị đang theo đuổi Du Tổng sao."

"Ô, là nước chanh vắt."

"Cái đó thì liên quan gì đến câu hỏi của em?"

"Thế việc tôi theo đuổi Trịnh Nghiên liên quan gì đến cậu.?"

Trương Liêm:" . . . "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top