Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1. Người bạn trời cho

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kẻ đeo mặt nạ sẽ chẳng thể nào sống hạnh phúc.

Sau một tai nạn giao thông, Yoo Jungyeon mất đi khả năng bộc lộ cảm xúc trên gương mặt. Với cô, điều này chẳng khác nào phải mang một lớp mặt nạ ác quỷ đáng ghê tởm. Cô giam mình trong phòng và chìm đắm vào mối quan hệ ảo trên mạng với cô gái tên Sun. Nhưng rồi nỗi sợ hãi khi phải gắn với chiếc mặt nạ làm mối tình đầu nhanh chóng tan biến. Tất cả tưởng đã chấm dứt....

Đeo mặt nạ đau đớn lắm. Khóc một mình, cười một mình, cái gì cũng phải chịu đựng một mình.

Một năm sau, vào cái ngày quyết định rũ bỏ mọi thứ để bắt đầu lại, cuộc sống của Jungyeon trở nên thú vị hơn tưởng tượng rất nhiều. Một người bạn mới vô cùng hoàn hảo và tốt bụng, Im Nayeon. Một đàn em có thể nhìn thấu lớp mặt nạ của cô, Son Chaeyoung. Và ấn tượng hơn hết là cô bạn cùng lớp luôn khiến Jungyeon liên tưởng mơ hồ về mối tình đầu, Myoui Mina.

Kẻ không đeo mặt nạ sẽ chẳng bao giờ sống sót.

Nhưng có lẽ Yoo Jungyeon không thể ngờ rằng, xung quanh mình thực chất có rất nhiều kẻ đang đeo mặt nạ. Mỗi khi ngỡ có thể thấu hiểu được ai đấy, họ lại gỡ bỏ lớp mặt nạ ra. Ngay cả người đáng tin tưởng nhất dường như cũng đang che giấu một bí mật khó nói. Liệu sự thật ẩn sau mỗi chiếc mặt nạ là gì? Người mà Jungyeon có thể nhận lại sự chân thành cuối cùng sẽ là ai?

(Au đã cờm bách với thể loại uốn éo vặn vẹo tâm lí yêu thích của mình. Đây có thể xem như là một phiên bản nhẹ đô hơn của Pha lê đen, mong mọi người yêu thương nha ~~~ )

________________________________________________________________________________

"Jungyeon à, chúng mình có thể gặp nhau được chứ?"

"Sao bỗng nhiên cậu lại muốn chúng mình gặp nhau?"

"Chỉ là tớ đang rất buồn. Tớ muốn được ở bên cạnh Jungyeon, được Jungyeon an ủi thực sự, không phải chỉ qua màn hình máy tính thế này."

"Jungyeon à, cậu còn ở đó không?"

"Jungyeon, sao cậu không trả lời tớ?"

"Jungyeon là đồ đáng ghét!!!"

"Xin lỗi Jungyeon, lúc nãy tớ chỉ đùa thôi. Cậu vẫn ở đó chứ Jungyeon?"

"Hóa ra tình cảm cậu dành cho tớ chỉ đến vậy à? Tớ thất vọng về cậu quá. Tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho Jungyeon."

Không bao giờ tha thứ...

Không bao giờ...

Đó chính là những dòng chữ cuối cùng mà Sun nhắn cho tôi sau hơn một năm bắt đầu mối quan hệ ảo qua mạng.

Tôi đã chấm dứt mối tình đầu của mình như vậy đấy.

Nhưng thế cũng tốt. Bởi một cô gái đáng yêu và dễ thương như Sun làm sao có thể thích gương mặt này.

Thiếu niên trong gương gầy xanh xao với đôi mắt sắc lạnh và khóe miệng kéo xuống trễ nải.

Cười đi, cười đi nào. Nhưng cái miệng vẫn chẳng buồn nhếch lên, dù là chút ít.

Không cười thì khóc vậy, khóc đi. Nhưng những giọt nước mắt đang rỉ ra từ hai con mắt sắc lạnh kia giả dối quá.

Giả dối!

Giả dối!

Giả dối!

Tiếng la hét vang lên cùng tiếng đập phá đồ đạc. Đến khi mẹ chạy vào, tôi chỉ còn biết ngồi thở hồng hộc với lòng bàn tay đang nắm chặt từng mảnh gương vỡ. Máu từ nơi đó tuôn ra không ngừng.

Liệu nhìn gương mặt này, mẹ có biết và cảm nhận được sự đau đớn, nỗi bi ai, nỗi thống khổ đang lấp đầy trong lòng tôi không?

Sau khi sơ cứu, mẹ để tôi nằm lên giường rồi bắt đầu dọn dẹp. Mẹ kéo chiếc rèm cửa mà tôi luôn đóng kín làm cho nắng ngập tràn căn phòng. Rất ấm áp.

Khi kể với Sun rằng mình rất thích nắng, tôi nhớ Sun đã nói: "Cậu là một cô bé rất yêu đời và lạc quan."

Nhưng Sun đã bỏ tôi rồi. Và tôi bỗng hối hận.

Tại sao tôi lại chối bỏ cuộc sống đầy nắng này? Nếu tôi còn trốn tránh, ngoài Sun ra, tôi sẽ còn mất đi những tia nắng nào nữa?

"Cháu không phải là ác quỷ. Cháu vẫn có cảm xúc, chỉ là không thể bộc lộ chúng qua cơ mặt được thôi."

Tôi níu lấy mẹ bằng bàn tay quấn đầy băng trắng. Với giọng nói cầu xin, tôi nhìn mẹ:

"Con muốn đi học."

***

"Tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho Jungyeon."

"Jungyeon, xuống ăn sáng để chuẩn bị đi học thôi con."

"Vâng."

Tôi tắt máy tính, đồng thời tắt luôn cả đoạn chat giữa tôi và Sun.

Đã ba tháng trôi qua rồi, có lẽ một số thứ nên bỏ lại phía sau. Một cô gái như Sun chắc chắn đã tìm được một người bạn mới tốt hơn tôi. Còn tôi cũng cần phải trở lại với cuộc sống mà mình đã chối bỏ bấy lâu nay.

Có lẽ phải rất lâu, phải một thời gian rất dài tôi mới mở lại chiếc máy vi tính cũng như lời nhắn này của Sun.

"Tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho Jungyeon."

Vĩnh biệt, Sun.

~oOo~

Ngày đầu tiên trở lại mái trường với tư cách học sinh cấp ba của tôi là một ngày mưa. Cơn mưa không nặng hạt nhưng dầm dề mãi không dứt. Lê bước dọc con dốc tới trường cấp ba Seijo, tôi cố giữ cho mình sự bình thản trước mặt mọi người. Nhưng ai cũng có công việc của mình. Họ, tay cầm ô, lướt nhanh vội vã, chẳng có thời gian để ý đến một học sinh với gương mặt vô cảm.

Thời tiết xấu làm sân trường, thậm chí là cả dãy hành lang tầng một vắng ngắt. Tôi rũ ô. Từng giọt nước mưa rơi xuống, bắn tung tóe khắp nền gạch.

Bỗng vang lên đâu đó tiếng nức nở lạc lõng.

Tò mò, tôi đi về phía cuối hành lang, nơi đang phát ra những tiếng sụt sịt ấy. Tôi thấy một cô bạn đang ngồi bệt xuống sàn với bộ đồng phục lấm lem. Mái tóc ngang lưng đen nhánh xổ tung xõa xượi. Bạn ấy ôm mặt khóc, mỗi lúc một nhiều hơn.

"Bạn à, bạn có cần giúp..."

Nhưng tôi còn chưa kịp nói hết, cô bạn đã vội vàng chạy đi nhanh như một chú sóc.

"Em là Yoo Jungyeon phải không?"

Sau lưng tôi là một cô giáo trung tuổi có gương mặt phúc hậu bất ngờ lên tiếng.

"Vâng ạ."

"Chào em, cô là Kahi, em theo cô lên phòng giáo vụ làm chút thủ tục của học sinh mới nhé."

Dĩ nhiên khi tiếp nhận hồ sơ, các thầy cô đều đã biết về hoàn cảnh của tôi. Chứ nếu không, hẳn cô Kahi sẽ phật ý với cái mặt không chơi được này mất.

Mưa vẫn rơi tí tách, hệt như giọt nước mắt của cô bạn lạ lùng kia. Tôi quay đầu nhìn về góc hành lang trống vắng.

Sau cơn mưa trời sẽ lại nắng thôi.

Thủ tục diễn ra nhanh chóng, cô Chanmi – chủ nhiệm lớp dẫn tôi đi dọc loạt dãy hành lang nữa. Ngoài khung cửa, bầu trời vẫn chẳng đỡ xám xịt chút nào. Tôi đang thẫn thờ nhìn theo từng khung kính mờ hơi nước thì giọng nói của cô Chanmi cất lên:

"Hẳn quãng thời gian vừa rồi khó khăn với em lắm?"

"Dạ."

"Có thể sẽ có chút trở ngại trong việc hòa nhập, Jungyeon cố gắng lên nhé!"

Cùng lúc đó, biển lớp 2-1 cũng xuất hiện ngay tầm mắt. Cánh cửa mở ra, mọi tiếng ồn lập tức ngưng bặt khi cô Chanmi dẫn tôi vào.

Trong khi đang được cô giới thiệu với cả lớp, tôi cũng đưa mắt nhìn về những người bạn sẽ gắn bó với mình một thời gian không ngắn nhưng cũng chẳng dài. Tôi muốn mỉm cười một cái thật tươi nhưng vô lực. Rốt cuộc chỉ có thể cúi chào và nói thật to:

"Tớ là Yoo Jungyeon, rất mong được mọi người giúp đỡ."

"Mặt cậu ta trông cứ sao sao..."

"Cái đó gọi là vẻ đẹp lạnh lùng."

"Nhìn cũng khá cuốn hút ấy chứ?"

Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi được nghe những nhận xét tích cực như thế về gương mặt này. Vậy nên dù chẳng thể bộc lộ ra nhưng tâm trạng của tôi đang tốt lên ít nhiều.

"Được rồi, Jungyeon ngồi chỗ cạnh trò Nayeon nhé. Còn Nayeon, em hãy giúp đỡ Jungyeon hòa nhập với lớp được không?"

Nayeon đứng lên. Đó là một cô bạn có gương mặt rất sáng sủa và thân thiện. Đặc biệt là nụ cười răng thỏ siêu cấp đáng yêu, đủ cho ai nhìn vào đều chắc chắn xiêu lòng với những gì cậu ấy muốn. Tôi cũng vậy.

Trong lòng tôi bỗng có cảm giác an bình biết mấy. Nayeon nhìn tôi, nheo mắt cười làm quen ngay khi tôi vừa ngồi vào chỗ.

"Tớ tên là Im Nayeon, lớp trưởng của 2-1"

"Chào cậu, mong được giúp đỡ."

"Wow, cậu dễ mến thật đấy!"

Tôi hơi chột dạ. Với bộ dạng này, Nayeon vẫn có thể nói tôi là người dễ mến sao? Cậu ấy vẫn chống cằm nhìn về phía tôi rất chăm chú. Cái đầu nghiêng nghiêng, cái miệng chu ra:

"Tớ thực sự có cảm tình với cậu ngay từ giây phút đầu tiên cậu vào lớp đó. Lạ quá ha? Nhưng càng nhìn càng thích chơi với cậu sao ấy. Cũng không biết là vì sao nữa.... Ừm, tớ gọi cậu là Jungyeonie nhé, cậu cũng có thể gọi tớ là Nayeonie. Nghe vậy sẽ thân thiết hơn đó."

Sự nhiệt tình có chút bất bình thường đó của Nayeon làm tôi bất ngờ. Nhưng tôi cũng nhanh chóng suy luận, Im Nayeon là một hình mẫu lớp trưởng điển hình. Cậu ấy thân thiện, dễ gần và làm bạn với tất cả mọi người, dù đó có là kẻ kì quái như tôi. Bởi đó là điều mà một lớp trưởng phải làm.

Cậu ấy vẫn nhìn tôi mỉm cười, rất hiền. Cảm giác giống như thiên sứ đang chìa tay ra cứu rỗi một kẻ tội đồ. Im Nayeon là vị thiên sứ, còn kẻ tội đồ chính là tôi.

Tôi quyết định đưa tay ra nắm lấy cơ hội đó bằng cách nhìn cậu:

"Vậy hết giờ, Nayeonie có thể cùng tớ đi về không?"

"Được thôi. Vậy tớ sẽ là người đầu tiên được biết nhà Jungyeonie ha?"

Hai mắt cậu ấy trở nên sáng long lanh, giống như đứa trẻ nhận được quà.

Lập tức tôi say mê nụ cười đó của Nayeon tới mức cứ lặng ngắm. Tưởng chừng nếu nhìn vào đó, tôi cũng có thể cười thật tươi.

"Jungyeon trông sẽ thế nào khi cười nhỉ? Cậu cười đẹp lắm phải không?"

Phải, tôi đã từng cười, từng biết cười, từng có thể cười. Nhưng giờ tất cả điều ấy đã chấm dứt. Yoo Jungyeon chỉ có thể thèm khát nụ cười của người khác mà thôi.

Cuối cùng trời cũng đã tạnh mưa.

Tôi tiến đến bên cửa sổ. Nhờ vậy, tôi sẽ cảm nhận được những ánh nắng đầu tiên nhàn nhạt, ấm áp. Đang giờ nghỉ giải lao, cả lớp nhốn nháo với từng nhóm ba, nhóm bốn. Xem ra chẳng ai chú ý tới hành động này, trừ một người.

"Cậu đang làm gì thế?"

Nayeon, tay cầm cuốn sách giáo khoa, lại gần cửa sổ chỗ tôi đứng.

"Chỉ là hít thở không khí trong lành."

Nayeon vươn hẳn đầu ra khỏi cửa, hít hà:

"Cái thứ mùi ngai ngái, nồng nồng này ấy hả?"

"Đó là mùi đất ẩm. Chỉ là tớ..."

Hành động này trong mắt người khác thường bị coi là tào lao, vậy nên tôi không kể với ai sở thích kì lạ này. Nhưng Nayeon đang nhắm mắt lại, lồng ngực lên xuống chậm rãi. Cái mùi đất vẫn tỏa ra gờn gợn.

Tôi thấy được sự nghiêm túc của cậu, cố tình gợi mở:

"Cậu có thể cảm nhận được nắng nữa, mỏng thôi nhưng rất ấm áp, nhất là sau một trận mưa dài, phải không Nayeonie?"

Đôi mắt cậu đột ngột mở lớn. Nayeon cắn môi nhìn tán cây còn đọng nước đang khẽ động. Nắng chiếu lên gương mặt cậu làm đôi mắt Nayeon nheo lại.

"Nayeonie?"

"Nắng ấm...Ừ, đúng vậy. Trước giờ tớ không để ý, may mà Jungyeonie nói. Cậu có vẻ rất nhạy cảm trước những thay đổi của thời tiết nhỉ?"

Lần đầu tiên bị nhận xét như vậy, lại còn là từ một người bạn mới quen. Tuy nét mặt lạnh lùng nhưng giọng nói của tôi khó giấu vẻ bối rối:

"Đâu có, chỉ là lâu rồi tớ mới làm những điều này."

"Ủa? Là sao?"

Cậu ấy mở to đôi mắt vốn đã rất tròn, nhìn tôi đầy thắc mắc. Còn đôi mắt tôi vẫn cứ lờ đờ như vậy. Khung cảnh này thật sự có chút kì quái. Nhưng tôi chưa kịp nói gì thì ánh mắt của Nayeon đã rời sang hướng khác:

"Mina!"

Tôi nhìn theo, có chút ngạc nhiên vì đó chính là cô bạn mình đã thấy ở góc hành lang. Có vẻ tiết học vừa rồi đã được cô bạn sử dụng làm thời gian về nhà thay đồ. Bộ đồng phục tinh khôi như mang theo mùi thơm thoang thoảng.

Nayeon hỏi với giọng lo lắng:

"Tiết một cậu đã ở đâu?"

Cô bạn không trả lời, đưa mắt nhìn về sau cậu ấy có ý dò hỏi. Tôi nhận ra cô bạn đang nhìn mình, vội lên tiếng:

"Tớ là Yoo Jungyeon, học sinh mới."

"Myoui Mina."

Myoui Mina có giọng nói mong manh như sương khói, nhất là với vóc người mảnh mai đấy. Cô bạn cười một cái. Nụ cười tươi đến mức hình ảnh ngồi khóc của Mina làm tôi ngỡ chỉ là ảo ảnh trong màn mưa.

"Cậu cười tươi thật đấy."

Vốn khi buột miệng nói ra lời khen ấy, tôi đã thấy rất xấu hổ. Nhưng Mina không nhận ra điều đó. Cô bạn nhìn tôi chằm chằm mà bảo:

"Không cần phải dối lòng."

"Đâu có, tớ nói thật."

Nayeon im lặng nãy giờ lên tiếng:

"Cậu ấy cần gì phải khách sáo. Người ta khen thì cứ nhận đi."

"Vậy sao? Tức là bạn Jungyeon khen ai cũng chỉ dùng độc một biểu cảm này thôi hả?"

Độc một biểu cảm? Không đúng!

Tôi đã từng có rất nhiều trạng thái cảm xúc. Và tôi chán ghét cái gương mặt bây giờ đến tột cùng.

Bỗng tôi cảm nhận được một bàn tay đang vòng qua bờ vai đang chực run rẩy của mình mà vỗ nhẹ. Chất giọng dịu dàng của Nayeon vang lên:

"Jungyeonie giận rồi đấy Mina. Cậu nên xin lỗi đi."

Nét sinh động trên mặt Mina lập tức biến mất. Cô bạn cụp mắt, cúi đầu:

"Xin lỗi."

"Không, không sao đâu mà."

Tôi vội xua tay, cô bạn chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi thì đâu có lỗi chứ. Nhưng Mina đã quay lưng lại làm tôi chỉ còn thấy mái tóc đen dài xõa ngang lưng.

Chuông reo vào tiết. Ai về bàn của người ấy, lấy sách vở ra chờ giáo viên vào. Nhưng tôi cứ nhìn về phía Mina, nhiều tới mức chẳng thể tập trung vào tiết học.

"Cậu nghĩ Mina vẫn còn giận chứ?"

Nayeon cầm lấy mẩu giấy tôi vừa ném sang, khẽ nhướn mày. Cậu ấy ngó về phía trước rồi khúc khích cười. Chẳng hiểu sao nụ cười đó làm lòng tôi nhột nhạt. Nayeon ném lại mẩu giấy.

Ruỳnh! Lớp học đang yên lặng tới mức nghe thấy cả tiếng lật sách sột soạt. Vậy nên âm thanh đập bàn làm tất cả đều ngoái nhìn về phía Mina.

"Có chuyện gì vậy Mina?"

"Dạ...không ạ. Em xin lỗi."

Trước ánh mắt nghiêm nghị của thầy giáo, cô bạn chỉ biết cúi mặt trả lời bằng cái giọng lí nhí rồi ngồi xuống. Tiếng cười khúc khích của một đám con gái vang lên, cứ lanh lảnh nhưng cũng khó chịu như âm thanh móng tay cào trên bảng.

Đôi vai Mina khẽ run nhè nhẹ.

Gõ gõ cây bút trên mặt bàn, tôi bất giác thở dài. Trước cuốn vở ghi, mảnh giấy Nayeon gửi trả mở toang, có thể thấy nét chữ ngay ngắn của cậu: "Myoui Mina khác xa với những gì cậu vừa tiếp xúc. Tốt nhất là giữ khoảng cách."

Vừa đọc, tôi lại len lén liếc nhìn về chỗ ngồi của cô bạn. Vô tình ánh mắt lướt qua Nayeon. Tôi thấy cậu ấy đang chống cằm, đầu khẽ nghiêng làm phần tóc mai lòa xòa rủ trước trán. Đôi môi nở nụ cười, tựa cánh hoa anh đào hồng phấn rơi nhẹ xuống hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top