Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương ba mươi: Là Im Mina của Im Nayeon

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó, đại học JYP chuẩn bị bước vào kỳ nghỉ Tết. Đối với các sinh viên, học sinh, Tết vẫn là khoảng thời gian đáng để trông đợi, vì họ sẽ được nghỉ ngơi sau kỳ thi học kỳ căng thẳng. Nhưng đối với người lớn, Tết bây giờ đã không còn đem lại nhiều cảm xúc như trước, cũng không cần câu nệ quá nhiều về các nghi lễ truyền thống nữa.

Vì kỳ nghỉ hè vừa rồi Mina đã trở về nhà ông bà ở Nhật, nên Nayeon đoán rằng kỳ nghỉ Tết lần này cũng vậy. Nghĩ tới chuyện sắp phải xa Mina ít nhất hai tuần, Nayeon lại cảm thấy không trông đợi kỳ nghỉ Tết này như những năm trước nữa. Cô cũng không biết từ khi nào mình lại trở thành người thích đeo dính lấy người khác như vậy. Chắc là những người đang yêu đều như vậy, Nayeon thầm bao biện cho bản thân.

Một buổi tối khi vừa ăn cơm xong, Nayeon đang ngồi ở phòng khách xem ti vi cùng với cả nhà, thì đột nhiên có tiếng bấm chuông cửa. Cần phải nhắc lại là ở trong xóm này, gia đình còn câu nệ phép lịch sự tới mức bấm chuông cửa trước khi vào nhà hàng xóm chỉ có duy nhất nhà Myoui mà thôi. Quả nhiên khi J.Kook chạy ra mở cửa, Nayeon trông thấy hai người tiến vào, là chú Myoui và Mina.

Cả hai bố con nhà họ cúi chào ông bà Im, rồi ngồi xuống sàn theo kiểu quỳ gối truyền thống của Nhật Bản. Nayeon thấy vậy vội vàng chạy đi lấy mấy cái nệm ngồi, để hai người họ đỡ đau chân.

"Cảm ơn cháu, Nayeonie." Chú Myoui cười hiền hòa. Nayeon khua tay ý bảo không có gì, rồi cũng ngay ngắn ngồi xuống phía đối diện, ánh mắt lúc này mới tập trung lên người Mina. Mina mặc một chiếc áo len cổ lọ đơn giản mà ấm áp, tóc dài thả xuống, mặt không có biểu cảm gì đặc biệt. Khi bắt gặp ánh mắt như muốn hỏi "Có chuyện gì à?" của Nayeon, Mina chỉ mỉm cười lắc lắc đầu.

"Anh Myoui có chuyện gì sao?" Ông Im lên tiếng, sau khi rót cho chú Myoui và Mina mỗi người một tách trà nóng.

"Chuyện là..." Chú Myoui ngập ngừng một lúc, dường như là chuyện khó nói. "Anh chị biết đấy, kỳ nghỉ Tết nào tôi cũng đều bận cả. Mà năm nay thì mẹ Mina cũng không ở bên chăm sóc con bé được..."

Nói đến đây, chú Myoui dừng lại một chút, không khí trong phòng cũng trở nên trầm mặc.

"Nên tôi định sẽ để Mina về với ông bà ở Nhật."

Ông bà Im nghe xong thì gật gật đầu, "Anh nghĩ vậy cũng phải."

"Ừm... Nhưng mà, thật ra thì tôi cũng vẫn lo lắng lắm. Mọi năm nếu về đó vào dịp lễ Tết đều có mẹ con bé đi cùng. Năm nay lại về một mình... Tôi sợ con bé sẽ thấy buồn chán. Hơn nữa, gia đình tôi bên đó cũng khá truyền thống..."

"Chà, mấy chuyện này tôi cũng hiểu." Bà Im phẩy tay một cái, "Mấy gia đình Nhật Bản ấy mà, lễ Tết là phức tạp lắm."

"Vâng. Cho nên tôi không yên tâm lắm nếu để Mina đi một mình. Nếu như có Nayeonie đi cùng con bé thì tốt quá..."

Nayeon đang uống trà, nghe đến đó suýt nữa thì phun hết ra ngoài.

Trông thấy cả gia đình nhà họ Im đều đang há hốc miệng kinh ngạc, chú Myoui cũng cảm thấy bối rối, bèn đưa tay khua khua và giải thích.

"Ấy, không phải tôi muốn Nayeonie đi cùng để phụ việc hay gì đâu, dù sao thì Mina cũng khá thạo việc rồi. Chỉ là... nếu có người đi cùng, lỡ con bé có ốm đau hay làm sao thì tôi cũng yên tâm hơn phần nào. Còn về vấn đề chi phí, anh chị không cần bận tâm đâu."

"Ây da, ý nhà tôi không phải thế này." Bà Im lại phẩy tay.

"Đúng rồi, nhà tôi chỉ ngạc nhiên là con bé Nayeonie nhà mình thì giúp được gì cho Mina-chan chứ? Nó đi cùng chỉ khiến Mina-chan thêm việc thôi..."

J.Kook cũng gật gật đầu ra vẻ đồng tình với ba mẹ, trước khi bị Nayeon đập một cái vào lưng.

"Nhưng nếu đi cùng để có người bầu bạn thì cũng được, con bé Nayeonie nhà này ngoài cái hoạt bát và nói nhiều ra thì cũng chẳng được điểm nào nữa."

"Dù sao thì lễ Tết nó có ở nhà cũng đâu giúp được gì cho chúng tôi."

Nghe ba mẹ mình nói xấu mình ngay trước mặt "bố vợ tương lai", sắc mặt Nayeon càng lúc càng tối sầm lại. Cô đưa mắt lườm hai vị thân sinh đang ngồi bên cạnh, miệng nhếch lên tỏ thái độ căm phẫn.

"Anh chị cho phép thì thật là tốt quá." Chú Myoui thở phào nhẹ nhõm một cái. "Vậy... Không biết ý Nayeonie thế nào?"

Nayeon "A" một tiếng, nhất thời cảm thấy bối rối, bèn đánh mắt về phía Mina.

Mina hơi mỉm cười, sau đó chỉnh lại tư thế ngồi một chút, hai tay đặt gọn gàng lên đùi, nàng hướng về phía Nayeon mà cúi người xuống thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên nói bằng giọng nhẹ nhàng kèm theo kính ngữ.

"Xin chị hãy đi cùng và chăm sóc cho em ạ."

____________

Bay từ Seoul tới Kobe mất khoảng hơn năm tiếng, không phải là quá dài nhưng cũng không ngắn chút nào. Tuy vậy, suốt quãng thời gian ở trên máy bay, hai người đều tựa vào vai nhau mà nhắm mắt ngủ, nên khi tỉnh dậy thì cũng là lúc máy bay sắp hạ cánh rồi.

Nhắc tới Kobe, người ta sẽ nghĩ ngay tới thịt bò Kobe nổi tiếng khắp thế giới bởi độ ngon hảo hạng của nó. Ngoài ra thì Nayeon không biết gì về nơi này cả, trừ việc đây là nơi mà Mina lớn lên.

"Người ta bảo, 'Nếu không thể tới Paris, hãy tới Kobe' đó." Mina nói với Nayeon khi hai người đặt chân xuống mặt đất, xách đồ vào ga đến. "Bởi vì Kobe cũng rất hoa lệ và lãng mạn."

Nayeon ngước mắt nhìn xung quanh, điều đầu tiên cô cảm nhận được là vẻ trật tự ngăn nắp của những người ở đây. Dù đã nghe nhiều về mức độ lịch sự ở nơi công cộng của người Nhật, nhưng tận mắt chứng kiến vẫn khiến Nayeon sửng sốt một chút. Người dân xếp hàng lối rất chỉn chu, bất kỳ ai nghe điện thoại cũng đưa tay lên che miệng và nói thật nhỏ để không làm phiền người xung quanh. Nhân viên sân bay thì lại càng không phải nói, chỉ riêng thái độ niềm nở, tận tình và chuyên nghiệp kia đã đem đến cảm giác khác biệt rồi. Trước đây khi nhà Myoui mới chuyển đến, Nayeon đã từng cảm thấy mấy người nhà họ thật câu nệ phép lịch sự quá. Tất nhiên sau này khi đã thân quen với Mina rồi thì những điểm đó lại trở thành điểm tốt đẹp. Nayeon thậm chí cảm thấy biết ơn mảnh đất Kobe này vì đã nuôi ra được một Mina như vậy. Nghĩ là làm, Nayeon hướng về phía dòng chữ "Cảng hàng không Kobe" mà cúi gập người đầy kính cẩn. Mina trông thấy thế thì buồn cười nói, "Chị làm gì vậy?"

Nayeon cũng tỉnh bơ mà đáp.

"Cầu cho Kobe hoa lệ mãi giàu đẹp."

Cả hai bắt một chiếc taxi để về nhà ông bà nội của Mina. Khi nghe Mina nói địa chỉ, không biết có phải do Nayeon tưởng tượng ra không, nhưng tài xế dường như đã ngoái đầu về phía sau để nhìn các cô một cái, rồi mới nổ máy.

"Tuy nói vậy nhưng nhà ông bà em ở khá xa trung tâm thành phố đó." Mina nói, "Chỉ sợ đứng ở đó không thấy được Kobe hoa lệ đâu."

Nayeon nghe thấy thế thì cũng hơi tiu nghỉu, nhưng nghĩ tới được ở cùng Mina suốt hai tuần, cô cảm thấy như thế cũng đủ tốt đẹp rồi. Người ta nói không nên tham lam quá, đúng không?

Nhưng quả nhiên là xa thật. Từ sân bay phải mất ba tiếng taxi, hai người mới tới nơi. Nayeon lúc này thân thể đã mỏi rã rời, cũng may thời tiết ở đây rất tốt. Ấm áp hơn ở Hàn, không khí cũng trong lành và dễ chịu hơn Seoul nhiều.

Nhà Myoui nằm trong một khu đồi núi nhiều cây xanh. Ở khu này hóa ra lại có khá nhiều hộ gia đình sinh sống, dù đường vào nơi đây không thể gọi là thuận tiện. Sau những cung đường ngoằn ngoèo hết lên dốc lại xuống dốc, rốt cuộc Mina cũng bảo tài xế dừng xe, vì trước mặt đã là cổng vào của nhà Myoui rồi.

Nayeon lấy đồ đạc ra khỏi xe, sau đó ngửa mặt nhìn xung quanh một chút. Quang đãng thật đấy.

Chờ chiếc taxi rời đi, Mina mới chỉ tay về phía những thân cây trơ trụi dọc bên đường.

"Là anh đào đấy. Nhưng giờ chưa phải độ nở hoa. Nếu đến đây vào mùa xuân, con đường này sẽ rất đẹp."

Nayeon "Woa" một cái, rồi mở to mắt mà tiếp tục nhìn ngắm xung quanh. Phía bên dưới hình như còn có một con suối trong vắt. Từ đây nhìn xuống được vùng hạ du, với những ngôi nhà nhấp nhô ngói xanh ngói đỏ, và những con đường nhỏ đan xen. Từ cổng này vào đến bên trong hình như còn xa lắm thì phải. Nayeon nhìn mãi mà chẳng thấy bóng dáng căn nhà đâu, chỉ có vườn cây và con đường làm bằng đá sỏi dài hút mắt. Khung cảnh đẹp hệt như trong một bộ phim.

"Đi thôi." Mina mỉm cười, rồi chủ động đi vào trước. Dáng đi hai hàng của Mina khiến Nayeon một lần nữa phải bật cười. Thực ra thì Mina còn có dáng ngồi mở cửa tủ lạnh rất đặc sắc nữa, trong hai tháng chung sống với nhau, Nayeon đã không ít lần bò ra cười nhạo, thậm chí là nhại lại mấy cái động tác đó để trêu chọc Mina.

Nhưng ai cũng hiểu, Nayeon yêu tất cả những cái đó.

Đường vào nhà rốt cuộc cũng ngắn lại, Nayeon đã có thể trông thấy những ngôi nhà gỗ rất lớn nằm thấp thoáng sau những gốc cổ thụ già. Những ngôi nhà cổ kính trông hoàn toàn hòa hợp với khung cảnh xung quanh. Nayeon há hốc miệng kinh ngạc, so với cơ ngơi này, ngôi nhà to vật vã ở Hàn Quốc của nhà Myoui vẫn chưa thấm vào đâu.

Khi đến nơi, Mina và Nayeon trông thấy ông bà nội đang đứng trước cửa nhà, giống như họ được thông báo trước nên đã đứng đó chờ sẵn. Mina nhanh chân đi tới và cúi gập người chào họ, Nayeon cũng làm theo.

"Mina và Nayeon về rồi đó hả các con."

Nayeon hơi ngạc nhiên khi ông bà nội của Mina lại biết tên mình, lại còn có thể nói tiếng Hàn, nhưng cũng không thắc mắc gì mà chỉ nở một nụ cười thật tươi và đáp lại. Mina ôm chầm ông bà nội, sau đó hỏi han vài câu, trước khi xách đồ đi theo ông bà vào trong nhà.

Nhà sàn bằng gỗ, theo đúng kiến trúc cổ của Nhật. Có một căn nhà chính và hai căn nhà phụ ở phía sau. Mina nói rằng nhà chính là nơi để ông bà ở, còn hai căn nhà phụ kia là dành cho bác cả và chú ba. Ngay trong căn nhà chính này cũng chia làm một gian chính và mấy gian phụ, vì căn nhà thật sự rất rộng.

Ông nội Mina sức khỏe có vẻ không được tốt, chỉ nói mấy câu đã ho khụ khụ rồi phải vào gian nhà phụ nằm nghỉ. Thấy Mina và bà nội cùng ngồi xuống nệm ở gian nhà chính theo kiểu quỳ, Nayeon cũng làm theo.

"Hai đứa đi đường có mệt không?" Bà nội của Mina có nét rất giống chú Myoui, đều là vẻ mặt hiền hòa lương thiện, đem cho người đối diện cảm giác dễ chịu. Tóc bà đã lấm tấm sợi bạc rồi, nhưng da dẻ vẫn còn rất trắng trẻo hồng hào, dáng người cũng còn rất tốt, mặc kimono như hiện tại thực sự rất hợp và sang trọng.

"Không ạ." Mina đáp. "Bọn con ngủ được một giấc trên máy bay rồi."

"Vậy thì tốt quá", bà nội mỉm cười, sau đó bỗng quay sang nhìn thẳng vào Nayeon. Ánh mắt bà lúc này không hiểu sao lại khiến Nayeon cảm thấy toát mồ hôi, cô cảm thấy đó là ánh mắt của một người nhìn thấu mọi thứ trên đời.

"Nayeonie, cháu thực sự là xinh đẹp đáng yêu hoạt bát đúng như lời kể đó."

Bà nội nở một nụ cười dịu dàng, còn Nayeon thì há miệng kinh ngạc. Cô rất muốn hỏi lại "Lời kể của ai thế ạ", nhưng cảm thấy không đúng phép tắc lắm nên đành ngậm miệng.

"Mina hay kể về cháu lắm." Dường như nhìn thấu được sự tò mò của Nayeon, bà nội lên tiếng giải đáp. Nayeon lúc này chỉ gãi đầu gãi tai cười hì hì, khua khua tay bảo "Không có đâu ạ."

Sau đó, Nayeon gồng mình mà trả lời khoảng vài chục câu hỏi của bà nội. Từ việc sở thích ăn uống ra sao, cho đến gia đình ở Seoul có mấy anh chị em, rồi ở trường học điều kiện có tốt không, vân vân. Tuy đều là những câu hỏi rất thông thường thôi, nhưng vì nó hơi dồn dập, nên Nayeon đã phải căng não ra mà đối đáp.

"Ở đây thì Nayeon cứ thoải mái như ở nhà nhé." Cuối cùng, bà nội nói một câu như vậy, rồi dẫn Mina và Nayeon vào phòng riêng của hai đứa ở một gian nhà phụ.

"Gian này cũng khá riêng tư đấy, vì ở phía sau nhà, tách biệt với gian của ông bà. Bên kia là bếp, đồ trong tủ lạnh cũng đầy đủ lắm, nếu Nayeon đói thì Mina nấu cho chị ăn nhé." Dặn dò xong mấy thứ nữa, bà nội mỉm cười rồi nhẹ nhàng rời đi, bước chân trên mặt sàn gỗ thậm chí không nhấc lên khỏi sàn, cũng không phát ra tiếng động. Giống như là đang lướt đi vậy.

"Chị ăn chút gì nhé?" Xếp đồ xong xuôi, Mina ngẩng đầu lên hỏi.

Nayeon ban đầu muốn từ chối, vì Mina cũng chỉ vừa mới xuống xe như cô thôi, mà cô thì đang thấy mệt chết đi được, nên chắc hẳn là Mina cũng đang mệt rồi. Nhưng nghĩ lại thì, Nayeon hình như chưa từng được ăn cơm do Mina nấu.

Thấy Nayeon ngập ngừng, Mina lập tức mỉm cười đứng dậy, sau đó bước vào bếp. Nayeon cũng định theo vào xem có giúp được gì không, nhưng Mina đã ngăn cô lại.

"Chị nằm nghỉ một lát đi, em làm một lúc là sẽ xong thôi."

Lồng ngực Nayeon dâng lên cảm giác gì đó. Cảm giác này ập đến đột ngột khiến cô ngẩn ra, còn chưa kịp tiêu hóa được nó thì đã bị Mina ấn xuống giường nằm rồi. Sau đó Mina đưa tay buộc tóc lại, dù chỉ là buộc một cách rất đơn giản thôi, nhưng vẻ xinh đẹp toát ra khiến Nayeon sững sờ không nói được câu nào nữa.

Từng sống chung hai tháng, nhưng thời gian đó mối quan hệ của hai người cũng không giống như bây giờ, nên cảm giác cũng không giống. Mina cũng chưa từng nấu đồ ăn cho cô, đơn giản là vì lúc đó ban ngày Mina đi học cùng cô, còn buổi tối thì đã có cô Myoui nấu. Nayeon cũng tò mò muốn biết đồ ăn Mina nấu sẽ có vị như thế nào. Cô ngồi khoanh chân trên giường, tay mân mê vẽ mấy vòng tròn xuống nệm.

"Mùi vị của hạnh phúc... hử?"

Nayeon lẩm bẩm.

Mùi hương thơm phức bay ra từ căn phòng phía đối diện đánh thức vị giác của Nayeon. Nayeon cũng là người thích ăn uống, đối với ẩm thực Nhật Bản cũng rất yêu thích. Vì thế khi ngửi thấy mùi hương này, cô nhận ra ngay là canh miso. Canh miso là thứ canh gần như có trong mọi bữa ăn của mọi gia đình Nhật Bản, đem lại cảm giác ấm áp của gia đình không thể diễn tả bằng lời. Dù Nayeon là người Hàn Quốc, nhưng cô vẫn biết được một chút văn hóa đặc trưng của người Nhật.

Ở Nhật, tương miso thường được nấu với rong biển, thêm một chút đậu phụ non, nấm hương tươi thái nhỏ và hành lá thái nhỏ. Chỉ đơn giản như vậy, nhưng lại là món ăn rất gây nghiện. Nayeon lò dò bước ra ngoài, tiến vào trong bếp. Ban đầu thì thấy không đói lắm, nhưng bây giờ thì bụng cô đã cồn cào rồi.

Mina đang mặc một chiếc tạp dề trắng, múc một muỗng canh nhỏ đưa lên miệng thổi thổi. Có vẻ như đang nêm nếm gia vị. Mina chỉ hơi quay mặt sang bên, vô tình để lộ ra góc nghiêng hoàn hảo của nàng. Hình ảnh này khi lọt vào mắt Nayeon đã khiến cô cảm thấy xúc động không nói nên lời. Nayeon đứng tựa vào cửa mà nhìn ngắm đến quên cả lên tiếng. Chỉ đến khi Mina giật mình phát hiện ra trong phòng từ lúc nào đã xuất hiện một người nữa, Nayeon mới híp mắt cười.

"Bây giờ thì chị đói quá rồi nè."

Mina bật cười.

"Chờ một chút. Em sắp xong rồi."

Nayeon quan sát trên bàn bếp thì thấy nguyên liệu nấu ăn đã được sơ chế xong cả rồi. Có hành tây xắt miếng cau, rồi trứng gà đã được đập sẵn ra bát, có mấy miếng thịt thăn lợn đã được chiên xù cùng với bột, đang để trên giấy thấm dầu. Ngoài ra còn có mấy lọ gia vị lạ mắt, chắc là nguyên liệu đặc trưng của Nhật dạng như tonkotsu hay teriyaki gì đó, Nayeon có biết đến mấy thứ này, nhưng bảo cái nào dùng cho món gì thì cô thực sự bó tay.

Mina cho hành tây vào chảo xào, khi đã dậy mùi thơm thì bắt đầu cho gia vị, rồi đổ bát trứng vào và dùng đũa khuấy nhanh tay, không để trứng kịp chín. Động tác của Mina rất thuần thục, giống như đã nấu ăn nhiều lần, Nayeon đoán là kể từ khi cô Myoui mất, Mina đã phải tập nấu để bữa tối hai bố con không phải ăn đồ ăn nhanh nữa. Nghĩ đến đây, trong lòng Nayeon cảm thấy đau xót, cô tiến về phía trước ôm eo Mina, khẽ tựa cằm lên vai nàng.

Mina không nói gì, chỉ tập trung hoàn thành nốt món ăn. Khi xốt trứng đã được làm xong, nàng đổ vào bát cơm trắng nóng hổi. Rồi đem thịt chiên xù ra thái thành những miếng nhỏ hơn, đặt lên trên xốt trứng. Cuối cùng, Mina đổ thêm một chút nước tương Nhật lên trên, và rắc một chút hành lá thái nhỏ vào.

Katsudon và xúp miso, đã hoàn thành.

Lúc này, Mina mới gỡ tay con người từ nãy đến giờ cứ bám lấy mình ra, rồi cười cười nói, "Xong rồi." Nayeon gật gật đầu, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện. Hai người cùng bưng đồ ăn ra ngoài gian nhà chính, nơi có đặt một chiếc bàn Nhật khá lớn. Ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, cả hai bắt đầu dùng bữa, đồng thời hướng mắt ra phía bên ngoài nhìn ngắm khung cảnh xanh ngát thơ mộng của những cây cổ thụ già.

Mina chắp hai tay lại nói khẽ, "Itadakimasu."

Nayeon vừa ăn vừa khóc lên, "Ngon quá, Mina của chị thật sự là giỏi quá, hức hức." Mina híp mắt cười, để lộ cả hàm răng trắng trẻo. Nhìn Nayeon vừa ăn vừa mếu máo khóc, Mina bỗng nghĩ, giá như có thể thường xuyên nấu cho chị ấy ăn một chút thì thật tốt biết mấy.

Sau những ngày nghỉ đầu tiên khá rảnh rỗi, gần như chỉ ở nhà và tận hưởng cảm giác yên bình, rốt cuộc ngày cuối cùng trong năm cũng đã tới. Bà nội đưa cho Mina và Nayeon hai bộ kimono rất lộng lẫy. Mina giúp Nayeon mặc vào, sau khi nhìn chính mình trong gương, Nayeon kinh ngạc vì không ngờ bản thân mình mặc kinomo lại hợp hơn mình nghĩ. Chỉ có điều, niềm vui kéo dài chưa được bao lâu, khi Nayeon trông thấy Mina trong bộ đồ kinomo truyền thống, mái tóc vấn cao lên để lộ cái gáy tinh tế, Nayeon nhếch miệng một cái và tự lẩm bẩm, đây mới là gái Nhật hàng xịn.

Vẻ đẹp của Nayeon hợp với phong cách hiện đại năng động, trong khi Mina hoàn toàn là một cô gái cổ điển nhẹ nhàng hợp với trang phục truyền thống. Mina giống như sinh ra là để mặc kimono vậy. Nayeon cảm thấy may mắn vì mình được tận mắt nhìn thấy hình ảnh này. Cô cười ha ha, lấy điện thoại ra chụp vài tấm, rồi gửi cho J.Kook.

"Đêm nay sẽ phải tới đền đấy." Mina nói với Nayeon. "Buổi chiều chị tranh thủ ngủ một chút nhé, vì đến đêm sẽ phải thức qua giao thừa đó."

"Ừ, không vấn đề gì."

Nayeon đọc tin nhắn của J.Kook xong, lại bật cười ha hả.

Đến buổi chiều, Mina đã tất bật với đủ thứ công việc trong nhà. Mặc dù nhà bà nội có người giúp việc, nhưng có những việc vẫn phải là con cháu trong nhà trực tiếp làm mới có ý nghĩa. Chẳng hạn như việc chuẩn bị rượu ngọt amazake, và mang rượu lên đền để chúc mừng năm mới.

Cả vùng này chỉ có một đền lớn nhất là đền Kitano Tenman-jinja, thờ vị thần học vấn Sugawara Michizane. Từ nhà bà nội Mina lên đền không xa, cho nên khi dùng xong bữa tối với gia đình, bao gồm cả bác cả và chú ba của Mina nữa, hai chị em cùng nhau xách rượu và đi bộ lên đền.

Đền Kitano Tenman-jinja nằm trên núi, để lên đền cần phải bước qua hàng trăm bậc thang. Cổng đền torii màu đỏ thấp thoáng hiện ra ở phía trên, trông thấy nó, Nayeon biết được là hai người sắp tới nơi.

Đang là đêm giao thừa nên trong đền có khá đông người, bao gồm cả khách đến thăm đền lẫn người giúp việc của đền. Nayeon còn thấy bóng dáng một vài cô gái mặc đồ trắng truyền thống, người thì đang quét dọn sân đền, người thì đang trang trí mấy lồng đèn.

"Đó là các vu nữ." Mina giải đáp thắc mắc của Nayeon.

Khi hai người đi vào bên trong đền, một người đàn ông có vẻ như là người quản đền nở nụ cười và cúi mình chào cả hai.

"Xin chào, cháu là cháu gái nhà Myoui, tới đây để tặng rượu chúc mừng năm mới ạ."

Nghe tới chữ "Myoui", người quản đền giống như mắt sáng bừng lên, sau đó nở nụ cười rạng rỡ hơn hẳn vừa nãy. Ông đón lấy hai chai rượu amazake từ tay của Nayeon và Mina, sau đó cúi người mà nói.

"Thật sự năm nào cũng phải cảm ơn nhà Myoui rồi."

"Không có gì ạ." Mina cũng mỉm cười lịch sự, cúi người đáp lại. Đúng lúc đó, một vu nữ từ phía ngoài đi vào, nói bằng giọng hơi sửng sốt.

"... Sharon!"

Nayeon nhìn quanh quất, cũng không thấy ai ở đây có vẻ giống một người mang cái tên tiếng Anh đó. Nhưng không để Nayeon phải thắc mắc lâu, nàng vu nữ kia đã ngay lập tức chạy tới nắm lấy tay Mina, mặt cười rạng rỡ đến híp mắt.

"Năm nay cậu về Nhật nghỉ Tết sao? Vậy mà không gọi cho mình."

Mina cũng nắm lại tay cô bạn vu nữ, rồi mỉm cười nói, "Mình biết cậu bận việc mà, không phải bây giờ đã gặp rồi đó sao?"

Nayeon hết nhìn xuống tay hai người đó, rồi lại nhìn vẻ mặt thân thiết kia, trong lòng âm ỉ khó chịu. Có vẻ như Mina còn có một cái tên khác là Sharon, nhưng Nayeon lại chưa từng được biết, mà người con gái trước mặt này lại biết. Nghĩ thế, cảm giác khó chịu lại càng rõ ràng hơn, Nayeon quay mặt đi và quan sát kiến trúc bên trong đền, không để ý tới hai người bạn đang hàn huyên tâm sự nữa. Dù sao họ nói với nhau bằng tiếng Nhật, cô có nghe cũng chẳng hiểu gì.

"À, đây là chị Nayeon, hàng xóm của mình ở Hàn Quốc."

"Woa, thích thật, có cả chị hàng xóm đi theo nữa?" Cô gái kia có vẻ là người hòa đồng sôi nổi, ngay lập tức đã tiến tới cầm lấy tay Nayeon, trong khi Nayeon thì trợn mắt trợn mũi kinh ngạc.

"Chào chị, em là Akari, bạn thân từ nhỏ của Sharon."

"À, ờ... chị là Im Nayeon." Nayeon không hiểu, nhưng cũng đoán được là cô nàng đang giới thiệu tên, nên bèn đáp lại bằng tiếng Hàn.

"Con gái Hàn Quốc ai cũng xinh đẹp như chị sao?"

Câu hỏi của Akari khiến Nayeon đần mặt ra, còn Mina thì lập tức kéo cô bạn thân thuở nhỏ lại, khi thấy cô nàng đã bắt đầu có dấu hiệu muốn ăn tươi nuốt sống chị mình.

"Cậu không phải đi rót rượu mời khách sao? Sao giờ còn đứng đây?"

Akari nghe thế thì lập tức mếu máo, "Sharon, cậu bây giờ không cần mình nữa rồi, vừa mới gặp đã tìm cách đuổi mình..."

Mếu máo là vậy, nhưng Akari thực sự phải đi rót rượu thật, nên cô nàng bèn rời đi theo người quản đền, để lại Mina và Nayeon.

"Chị có muốn đi tham quan một chút không?"

Nayeon gật gật đầu. Sau đó, Mina dẫn Nayeon đi quanh đền, xem những người trong đền đang làm những gì để đón năm mới. Ngoài việc nấu rượu và nấu những món ăn truyền thống mời khách ra, họ còn làm mấy nghi thức như là đốt lửa đầu năm, làm lễ trừ tà. Nayeon chăm chú quan sát từng chút một, và dù rất muốn tham gia vào mấy hoạt động này, nhưng bộ kimono và đôi guốc gỗ khiến cô thực sự mỏi lưng và đau chân lắm rồi. Nayeon nhìn đồng hồ, cũng sắp tới giao thừa, chỉ còn khoảng mươi phút nữa, cho nên cô kéo tay Mina trở về trong đền.

Ngồi bên trong vẫn có thể nhìn ra khung cảnh phía bên ngoài, nghe được rõ ràng những âm thanh hô hào nô nức của đám đông. Lúc này trong gian chính của đền chỉ có hai người các cô, những người còn lại đều đang ở ngoài sân, hoặc tụ tập uống rượu ngọt ở gian nhà phụ. Khi thời khắc giao thừa cuối cùng cũng đến, Nayeon nghe thấy tiếng chuông đền vang lên. Từng tiếng từng tiếng vọng bên tai cô, cô cũng không đếm được là có tất cả bao nhiêu tiếng. Ở Kobe này có bắn pháo hoa không nhỉ? Dù có đi nữa, chắc là từ đây cũng không thể nhìn được.

Đúng vào lúc đó, Nayeon thấy Mina ở trước mặt mình gập người xuống, hai tay đặt ngang ở phía trên đầu, cả đầu và tay đều chạm sát xuống sàn gỗ. Cái động tác này trông vừa quen mắt vừa lạ mắt, Nayeon nghĩ mãi vẫn không nhớ ra là đã thấy ở đâu.

"Em làm gì vậy?"

Mina duy trì tư thế đó thêm một lúc, rồi mới ngẩng đầu và dựng thẳng lưng dậy, đặt tay lên đùi. Nàng nở một nụ cười dịu dàng xinh đẹp, nói với Nayeon.

"Đó là cách người phụ nữ Nhật Bản ngày xưa vẫn bày tỏ lòng biết ơn với phu quân của mình vào mỗi dịp năm mới đấy. Lẽ ra phải mặc junihitoe mới đúng, nhưng vì không có nên mong chị bỏ qua vậy nhé."

"..."

Nayeon ửng đỏ cả mặt.

"Im Nayeon, cả năm nay nữa, xin chị hãy tiếp tục chăm sóc cho Im Mina của chị nhé."

Mina nhỏ nhẹ nói, không quên dùng toàn kính ngữ.

______________

Khi hai người trở về nhà cũng là lúc kim đồng hồ đã điểm một giờ sáng. Tắm rửa xong xuôi, Mina và Nayeon trải chăn nệm ra giường, tắt đèn chuẩn bị đi ngủ. Thân thể lúc này đã mệt rã rời, Nayeon cứ nghĩ khi nằm xuống mình sẽ ngủ được ngay, nhưng rốt cuộc thì cô lại không thể ngủ được.

Cảm giác này không phải do lạ nhà, vì mấy hôm trước cô vẫn ngủ ngon lắm. Chỉ là hôm nay, trong lồng ngực Nayeon từ chiều tới giờ cứ có cảm giác khó diễn tả, có một chút gì đó giống như là... xao xuyến?

Nayeon nghiêng đầu nhìn Mina, lúc này Mina đang nằm quay lưng về phía cô, cho nên cô cũng chẳng biết Mina đã ngủ hay chưa, hoặc đang có vẻ mặt như thế nào. Trong bóng tối tĩnh mịch và yên ắng của vùng núi, tách biệt hoàn toàn với thế giới hoa lệ rực rỡ ngoài kia, Nayeon nghe được tiếng tim mình đập rất rõ ràng.

Có thứ gì đó, khiến cô không kìm lại được nữa.

Thứ gì đó đang muốn tuôn ra ồ ạt như sóng triều.

Nayeon xoay người, tỉ mỉ nhìn mái tóc đen dài của Mina, lúc này đang xõa ra gối, để lộ cần cổ trắng trẻo tinh tế của nàng. Nayeon đưa tay chạm vào cái eo mảnh khảnh của Mina, rồi để tay ở đó mà mân mê, cũng không rõ là mình muốn làm gì.

Khi Nayeon xấu hổ cảm thấy muốn rụt tay lại, thì Mina lại dùng bàn tay mát lạnh của mình nắm lấy tay Nayeon, đặt vào chỗ cũ.

Hành động đó của Mina khiến cho "thứ đó" mà Nayeon cố gắng lý giải và kìm nén nãy giờ, rốt cuộc cũng thành công mà phá bức tường phòng vệ để thoát ra ngoài. Nayeon vùi mặt vào cổ Mina, đặt những nụ hôn nhẹ nhàng mê đắm lên đó. Mina cũng hơi nghiêng cổ để Nayeon có thể hôn dễ dàng hơn. Bàn tay Nayeon từ eo bắt đầu di chuyển, khi thì lên trên khi lại xuống dưới, nhất định không chịu ở yên một chỗ.

Mina và cả Nayeon đều đang mặc một bộ yukata mỏng, giống với loại từng mặc ở nhà tắm nước nóng nhân tạo hồi trước. Loại này chỉ là đồ ngủ nên khá mỏng manh, hai tà áo chỉ buộc với nhau bằng dây. Nayeon thậm chí còn có thể nhìn thấy được bắp đùi trắng trẻo của Mina trong bóng tối, cô không nhịn được mà há miệng nuốt khan một cái, mặt mũi lúc này chắc chắn đã đỏ như trái cà chua.

Đúng lúc đó, Mina xoay người lại, nằm ngửa trên giường. Mái tóc đen xõa ra hai bên, để lộ vầng trán còn dính một vài sợi tóc, đôi mắt long lanh trong đêm tối, sống mũi thẳng tắp, bờ môi hơi hé ra.

Nayeon ngạc nhiên phát hiện ra, hình như Mina đang thở dốc.

Hai người đỏ mặt nhìn nhau như vậy một lúc, rốt cuộc, Nayeon chủ động lên tiếng trước tiên.

"Minari, nếu không phải hôm nay, chị không biết sẽ còn hôm nào thích hợp hơn được nữa."

Mina dĩ nhiên hiểu được những lời Nayeon nói. Từ trước đến nay, Mina vẫn là người nói ít hiểu nhiều. Nàng đưa tay chạm nhẹ vào gáy của Nayeon, kéo cô xuống và bắt đầu một nụ hôn.

Một nụ hôn dịu dàng, mềm mại như nước. Hai cánh môi triền miên quấn quýt, tuy còn chưa hôn sâu nhưng hơi thở của cả hai đã trở nên nặng nhọc khó khăn. Nayeon tì tay xuống đệm, thân thể cũng đè lên phía trên Mina, khóa Mina ở phía bên dưới.

Mina nhắm mắt, tận hưởng nụ hôn ngọt ngào của Nayeon. Nayeon vừa hôn vừa dùng bàn tay chạy loạn khắp vòng eo của Mina, khi chạm đến sợi dây buộc áo, cô không nhanh không chậm gỡ nó ra.

Mina vẫn đang chìm trong nụ hôn, nhưng nàng cảm nhận được, áo yukata của mình lúc này đã hoàn toàn không còn mối buộc nữa rồi. Chỉ cần một cái gạt tay nhẹ, thì toàn bộ thân thể của nàng sẽ bại lộ ra ngoài không khí.

Nayeon tách khỏi môi Mina, sau đó hôn dần xuống phía dưới. Nayeon không lập tức mở áo yukata của Mina ra, mà chỉ mở rộng phần cổ áo ra một chút, rồi hôn lên cổ, xương quai xanh người nằm dưới. Cô không muốn Mina nhiễm lạnh, dù ở đây không lạnh bằng ở Hàn, nhưng nếu ăn mặc phong phanh thì vẫn có thể bị cảm.

Khi đặt những nụ hôn trải dài từ cổ xuống ngực Mina, Nayeon bỗng nhớ lại từng chút, từng chút về đêm sinh nhật ở nhà Sana. Cô cũng đã hôn Mina thế này, đụng chạm thế này, trong cơn nửa say nửa tỉnh. Nayeon âm thầm mắng mình mấy câu, đã làm trò lưu manh với con gái nhà người ta, lại còn không làm đến nơi đến chốn, đã vậy hôm sau còn quên hết. Nhưng chuyện gì đã xảy ra thì cũng xảy ra rồi, không vãn hồi được nữa. Hôm nay, Nayeon nhất định sẽ sửa sai.

Cô đưa tay lên ôm lấy một bên ngực mềm mại của Mina, và hôn lên bên ngực còn lại. Khi Nayeon dùng lưỡi liếm cắn, dường như thân thể Mina có run lên một chút. Nayeon biết rằng Mina có phản ứng rất mạnh với những hành động của mình, thậm chí cô đoán rằng lúc này dưới hạ thân của Mina cũng không nhịn nổi nữa rồi, nhưng Mina vẫn rất kìm chế, ẩn nhẫn, vẻ mặt trước sau đều rất điềm tĩnh, không kêu một tiếng nào.

Nayeon biết rằng Mina đang xấu hổ, bản thân cô lúc này cũng đang rất xấu hổ. Biết vậy, trước khi đến đây đã tham khảo tài liệu một chút rồi, Nayeon thầm nghĩ. Nếu có kinh nghiệm một chút, có khi đã không ngại ngùng đến mức không biết phải làm gì thế này.

Cô lại kéo áo Mina ra một chút, để lộ vùng bụng bằng phẳng mê người kia. Nayeon lúc này mới hít một hơi thật sâu, tự cởi dây buộc áo của mình, rồi áp thân mình lên thân thể Mina. Trong phút chốc, cảm giác lạnh lẽo đã bị xua tan, da thịt tiếp xúc với nhau mang lại cảm giác ấm áp. Thân nhiệt Nayeon cao, thân nhiệt Mina thấp, chênh lệch nhiệt độ khiến hai người khẽ run.

"Minari... chị rất muốn làm gì đó..."

Nayeon nói bằng giọng thều thào gợi tình.

"Nhưng lại chẳng biết phải làm thế nào..."

Mina bật cười, với trí thông minh của mình, Mina biết thừa Nayeon chỉ đang giả bộ, nhưng nàng vẫn thuận theo ý muốn của Nayeon, miễn là có thể khiến Nayeon vui vẻ. Mina cầm lấy tay Nayeon, sau đó dẫn dắt bàn tay ấy tìm đến phía dưới thân của mình.

Hành động đó của Mina khiến Nayeon cảm thấy, giữa hai chân mình cũng không ổn rồi. Cái cảm giác dâng lên như sóng triều này, cô cảm nhận được rất rõ ràng. Nayeon mân mê vuốt ve vùng ẩm ướt của Mina, trong khi vẫn quan sát vẻ mặt Mina bằng ánh mắt chăm chú. Lông mày Mina khẽ nhíu. Nàng nhắm mắt lại vì ngại ngùng, bàn tay cũng không tự chủ mà níu lấy cổ áo Nayeon, miệng hé ra để thở. Theo từng nhịp chuyển động của ngón tay Nayeon, thân thể Mina lại run lên một hồi, lông mày thanh mảnh lại nhíu lại hơn nữa. Nayeon cúi xuống liếm vành tai Mina, dùng lưỡi thâm nhập vào bên trong, không quên rên rỉ vài tiếng dẫn dụ.

"Minari, hôm nay chị không say nữa..." Nayeon nói khẽ. "Cho chị có được không?"

Mina mở mắt ra, trong màn đêm, nàng vẫn thấy được khuôn mặt xinh đẹp của Nayeon ở trước mặt, và ánh mắt mong chờ của cô. Ánh mắt mang vẻ nghiêm túc hiếm thấy ở Nayeon, không còn vẻ lưu manh cà chớn, cũng không còn vẻ mê man như ngày hôm đó. Chỉ đơn giản là một ánh mắt chất chứa nhiều cảm xúc. Mina ôm cổ Nayeon, nàng hơi tách hai chân ra một chút, và khẽ nâng hông mình lên. Nayeon hiểu được, nên lập tức đưa một ngón tay của mình vào.

Nayeon đưa vào rất chậm rãi, gần như không gây cho Mina cảm giác đau đớn gì. Chỉ tới khi chạm tới màng chắn, Nayeon dùng lực phá bỏ nó đi, khiến cho Mina ghì chặt vòng tay của mình hơn. Nayeon biết là Mina đau. Nhưng Mina không kêu tiếng nào, cũng không hề cản Nayeon lại.

"Đau à?" Nayeon ngước mắt nhìn Mina bằng ánh mắt đau xót.

Nhưng những gì Mina nói sau đó, lại khiến Nayeon ghi nhớ tới cuối đời.

"Em đau lắm, Nayeonie.

Nhưng vì là với chị, nên ngay cả cảm giác đau này, em cũng yêu mất rồi.

Nayeonie, em yêu chị."

Tiếng nói khe khẽ mỏng manh như muỗi kêu, vang lên giữa màn đêm.

Nayeon nghe xong thì ngón tay giống như không còn nghe theo lý trí của mình nữa, thẳng tay mà ra vào, thậm chí còn dùng thêm một ngón nữa, khiến cảm giác đau của Mina tăng lên gấp nhiều lần.

"Chị xin lỗi..." Nayeon gần như khóc nấc. "Chị không biết mình bị sao nữa."

Nhưng chị muốn em, Mina à.

Chị muốn chiếm lấy em, muốn em trở thành của riêng mình.

Mina lắc lắc đầu, khóe mắt lúc này cũng rơm rớm nước, không rõ là vì đau, hay vì lý do nào khác. Chỉ biết nàng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, không kêu không la, còn ôm chặt lấy Nayeon như muốn nói, em không sao hết cả đâu.

Nayeon trông thấy Mina khóc, ngón tay bắt đầu giảm lực đi một chút. Nhịp độ ra vào cũng trở nên đều đặn hơn. Mina cũng lấy lại nhịp thở, cố gắng hít thở thật đều đặn, và phối hợp với từng động tác của Nayeon.

"Minari, em thật sự đẹp quá."

Nayeon vừa nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của Mina lúc này, vừa cảm thán. Gương mặt Mina lúc động tình thực sự xinh đẹp động lòng người, quyến rũ và thu hút đến không ngôn từ nào diễn tả được. Nayeon dùng tay còn lại gạt đi mấy sợi tóc đang dính bết vào vầng trán ướt đẫm mồ hôi của Mina, sau đó đặt những nụ hôn nhỏ lên khắp mặt nàng.

Mina có vẻ ngoài mong manh yếu đuối, khiến người ta muốn nâng niu, cũng khiến người ta muốn khi dễ.

Lúc này, Nayeon cũng không biết mình là đang nâng niu Mina, hay là đang khi dễ nữa. Nayeon bắt đầu lo sợ, không biết Mina có cảm thấy dễ chịu không nhỉ? Nayeon biết rằng ngón tay mình rất dài, có khi nào vì dài quá nên sẽ khiến em ấy đau đớn không? Cô cứ mải mê nghĩ ngợi, cho đến khi nghe được tiếng rên khẽ của người nằm dưới.

Mina rốt cuộc không nhịn được mà rên rỉ.

"Nayeon..."

Nayeon biết, Mina không còn đau nữa.

"Chị đây, Minari."

Nayeon nói bằng giọng dịu dàng.

"Là Nayeonie của em đây."

Những ngón tay rút ra lại đâm vào, thân thể Mina cong lên một chút, sau đó, Mina há miệng, kêu lên một tiếng. Vòng tay nàng ghì chặt Nayeon xuống, giống như cả đời cũng không muốn buông ra.

Mina thở dốc. Tiếng thở đứt quãng vang lên rõ ràng trong đêm tối tĩnh lặng. Nayeon nghe được ngay cả chính mình cũng đang thở dốc. Nayeon chậm rãi rút hai ngón tay của mình ra, cố gắng không khiến Mina đau.

Nayeon ôm thân thể lúc này đã hoàn toàn kiệt quệ của Mina vào lòng. Mina nằm nghiêng, ngoan ngoãn rúc vào ngực Nayeon và nhắm mắt lại. Hô hấp vẫn còn đứt quãng, thân thể vẫn còn run lên, nhưng Mina nằm rất an tĩnh, vòng tay ôm eo Nayeon mà nhắm mắt ngủ.

Nayeon đưa bàn tay của mình lên nhìn. Bàn tay nổi đầy gân, với hai ngón tay ở giữa nhuộm một màu đỏ của máu xen lẫn với thứ chất lỏng trong suốt dính nhớp.

Đây là sự trong trắng của Mina, Nayeon mím chặt môi lại.

Sao mình lại cảm thấy hạnh phúc thế này chứ, mình đúng là đồ xấu xa.

Cánh tay lúc này đã mỏi nhừ, Nayeon hạ tay xuống, ôm lấy Mina, hôn nhẹ lên trán và tóc của nàng. Nayeon muốn nhắm mắt lại ngủ, nhưng...

Thật sự là mỏi quá...

Nayeon chép miệng một cái, thầm quyết định từ lần sau sẽ nhường Mina nằm trên. Nằm trên đúng là một việc tiêu tốn thể lực quá, Nayeon của em làm không nổi rồi, Minari à.

"Nhưng Mina từ hôm nay vẫn mang họ Im đấy." Nayeon tự nhiên nhớ ra liền nói một câu. "Dù nằm trên hay nằm dưới thì Mina vẫn là họ Im đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top