Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hiện tại,

Tháng 3, năm 2061,

30 hải lý từ bờ biển thuộc thành phố San Francisco, California, Bắc Mỹ.

Chiến hạm Izumo.

Phi cơ mang cờ hiệu Nhật Bản trên đầu cánh và đuôi đáp xuống đường sân bay của chiến hạm. Sana vắt ngang chiếc áo măng tô màu navy dày dặn trên cánh tay, nàng đứng ở cửa phi cơ hít một hơi thật sâu. " Dễ chịu hơn hẳn. Quả nhiên là thời tiết ở tiểu bang California. ", Sana thầm nghĩ, gương mặt cười tươi rạng rỡ.

" Phó Đô Đốc. Đại tá Hirai. "

Trên boong tàu, cả trăm lính Hải quân mang bộ đồng phục thuỷ thủ với dòng chữ '東 亜 太 平 洋 軍' ( tức Liên Quân Đông Á Thái Bình Dương) trải dọc theo tay áo và lưng áo xếp hàng ngay ngắn và đồng điệu chào nghiêm Sana cùng Momo.

" Chào mọi người! "- Sana hào hùng nói lớn, đôi chân bước đi tự tin trên từng bậc thang cấp.

Momo lịch sự cúi đầu chào tất cả một lượt rồi bước phía sau Sana. Hai người họ đi đến đâu liền kéo theo ánh mắt ngưỡng mộ tới đó. Khi mọi người đã được giải tán, Momo nói với Sana.

" Xem ra cậu có cả một đội quân ở đây. "

" Họ là gia đình của tôi, không phải những quân tốt. "

Nghe câu này, Momo chỉ cười khẩy không đáp lại. Thiết nghĩ 'gia đinh' mà Sana có hơn cả một đội quân. Sức mạnh của một đội quân lấp sông xẻ núi, nhưng tinh thần của một gia đình là nguồn tiếp tế vô tận cho sức mạnh ấy. Một người lính làm theo mệnh lệnh, nhưng một người thân nhất định sẽ kháng lệnh dù cho có phải hy sinh mạng sống của mình.

      Và ở đây, mọi người đều tôn vinh Sana; họ trung thành với Sana, quả cảm vì Sana chứ không còn vì lợi ích của Khối Đông Á.

...

Cửa tự động phòng chỉ huy mở ra, bên trong là sáu cô gái trẻ tuổi đang tập trung làm việc; một trong số đó ra dáng chỉ dẫn những người còn, Momo nhận ra mình đã gặp người này trước đây. Quả nhiên, cô ấy vừa nghe tiếng cửa mở đã ngừng công việc của mình mà tiến tới chỗ Sana và Momo. Cô ấy dáng dấp cao ráo, gương mặt xinh đẹp hút hồn, so với lần gặp trước đây người này lúc bấy giờ trông đanh thép hơn nhiều. Tuy nhiên, trong đôi mắt phượng sắc bén ấy lại ánh lên những hi vọng và nét hiền hoà; rồi thì cô ấy cũng mỉm cười, giọng nói tự tin.

" Phó Đô Đốc. Đại tá. "

Momo lịch sự cúi đầu chào người trước mặt. Song, Sana so với ban nãy khi đứng trước cả trăm người thì thoải mái cười nói, bây giờ là vẻ mặt nghiêm túc trong công việc chỉ gật đầu chào lại cấp dưới của mình rồi hỏi.

" Cập nhật tình hình sơ lược cho tôi, Tử Du. "

" Vâng. Các khu dân cư ngoại ô lẫn nội thành an toàn, hai thành phố thuộc bờ Tây Nam Mỹ đang được tiến hành tái chiếm với lực lượng Nam Mỹ là chính và Hải quân Đông Á hỗ trợ. "

" Phía dân sự thì sao? Có xây xát hay vụ án nào không? "

" Trong hai tuần Phó Đô Đốc vắng mặt, không một vụ xây xát, biểu tình, hay án mạng xảy ra. "

" Rất tốt. Cô tiếp tục công việc. "

Khi nghe câu này Sana mới bỏ đi khuôn mặt đòi mạng mà mỉm cười đắc ý. Tử Du không một câu thắc mắc, nhận lệnh rồi lập tức quay lại công việc. Sau đó, Sana không ngồi tại phòng chỉ huy mà dẫn Momo lên boong tàu. Lúc này trời đã sẩm tối, gió biển lướt trên gương mặt cả hai mát lạnh. Sana rút ra một điếu thuốc lá và Momo châm lửa cho điếu thuốc. Nàng hút một hơi thuốc, vài giây sau nhả ra làn khói trắng.

" A! Tuyệt vời. "- Sana sảng khoái thốt lên .

" Có ngày vứt phổi luôn chứ tuyệt vời cái gì. "- Momo trách móc.

" Đại tá à, không hút thì thôi. Đừng trù ẻo tôi vậy chứ. "- Sana dựa người lên lan can, lười biếng nói rồi hút thêm một hơi thuốc.

" Ai rảnh. Cậu hút từ hồi 14 tuổi rồi đó, cậu không sợ thì tôi cũng sợ giùm. "- Momo mắng Sana té tát.

" Thôi mà. Đừng có lo lắng cho tôi nhiều như vậy. "- Sana cười, vừa nói vừa dập tắt điếu thuốc. Rồi nàng hỏi.- " Cậu có thể ở đây bao lâu? "

" Sáu tuần. "

Team Momo trong thời gian này sẽ do Thiếu uý Hwang quản lý chủ yếu lo công việc nội bộ ở Khối Đông Á, đi học lấy bằng cấp dành sau khi xuất ngũ, cũng có người được điều đến Học viện để chia sẻ kinh nghiệm thực tế.

" Cậu đã nghe tin từ cấp dưới của tôi rồi chứ? "

" Hai thành phố vừa được tái chiếm ở bờ Tây Nam Mỹ. "

" Cậu nghĩ năng lực của tôi còn phù hợp cho nơi này không? "

" Cậu tính nhượng quyền đảm nhận nơi này cho người khác? "- Momo bất ngờ hỏi.

" Ừ. Tôi ở đây gần bốn năm rồi. Đã tới lúc chinh phục nơi khác. "

" Cậu nên đợi thêm một tới hai năm nữa. "

" Bạn thân à, đương nhiên là trong tương lai. "

" Ừ. Mà cậu tính nhượng quyền cho ai? "

" Tôi sẽ để Tử Du nhận lấy trọng trách này. "

" Cậu điên à! "- Momo có chút hoảng hốt, nói lớn. Vài giây trôi qua, giọng cô thành thật nói với Sana.- " Tính cách của Tử Du là lỗ hổng tạo cơ hội hoàn hảo cho phía Bắc Mỹ dành lại tất cả thành quả mà cậu gầy dựng nên. Có khi họ sẽ lợi dụng mà chiếm cả những nơi khác nữa. "

" Cậu không biết người dân nước này thì đừng vu khống họ như vậy. "- Sana nhíu mày tức giận, cãi lại Momo.

" Người dân xứ người ta làm sao cậu nói muốn hiểu là hiểu sao? Chưa kể làm cái gì là quyết định của chính phủ, người dân có thể ngăn phi cơ, tàu chiến không hả Sana? "- Momo công tâm phân tích cho Sana, nhưng trong giọng nói vẫn không thể giấu đi sự lo lắng.

" Tôi thật không hiểu vì sao cậu không thể có cái nhìn thiện cảm với Bắc Mỹ. Chúng ta là đồng minh của họ, là bạn bè tương trợ. "

" Tôi không thể vì chúng ta vừa giúp tái chiếm hai thành phố ở bờ Tây Nam Mỹ đó Sana. Cách đây không lâu thì là Anchorage and Nanaimo. Cậu nghĩ chúng ta vẫn còn ở thế hỗ trợ được à? Sớm hay muộn, phe ta hoặc phe họ sẽ hạ lệnh tiến công. "- Momo vừa nói vừa lắc mạnh bờ vai Sana như muốn đánh thức bạn mình khỏi một giấc mộng.

Sana e ngại nhìn Momo, nàng nhẹ nhàng gỡ tay bạn mình xuống rồi nói.

" Cậu sợ chính phủ sẽ ép tôi lập kế hoạch chiếm đóng bờ Tây Bắc Mỹ hoàn toàn? "

" Ừ. Tôi biết cậu muốn để Tử Du nắm quyền kiểm soát vì em ấy sẽ đối xử tốt với người dân và không hề có tham vọng việc chính thức chiếm đóng khu vực này. Dần dà, dưới tay Tử Du, bờ Tây Bắc Mỹ sẽ trở về tay của người dân Bắc Mỹ. "

" Thế thì có gì không ổn trong kế hoạch của tôi? "

" Không ổn là chỗ cậu không thể kiểm soát những người trên cơ cậu. Cậu cũng biết khả năng quân sự Bắc Mỹ trước tới giờ là bậc nhất, họ thấy chưa tới lúc ra tay nên vẫn im hơi lặng tiếng. Nhưng tôi chắc chắn Bắc Mỹ không có lòng nhân ái như Tử Du. "

" Vậy thì chúng ta cứ trả lại khu vực này như ý họ đi. "

" Được không? Cậu sẽ trả lại ngay cả khi phía họ không trả chúng ta một xu? "- Momo chất vấn.

" Chuyện đó..."- Sana trầm ngâm, nàng cúi gằm mặt, rầu rĩ thú nhận với Momo.- " Cấp dưới của tôi, vì khu vực này từng người một nói lời vĩnh biệt. Tới nay hẳn cũng đã gần năm trăm người. "

Rồi Sana hít thật sâu, nàng ngẩng cao đầu, đôi mắt xanh thẳm đặt trên những ngọn sóng và đường chân trời kia. Giọng Sana bất chợt lại tràn đầy quyết tâm.

" Công sức của họ, người làm cấp trên như tôi, tuyệt đối trân trọng. "

" Ngay cả cậu cũng nghĩ vậy, thì chính phủ Nhật Bản chắc sẽ để yên cho Tử Du trả lại khu vực này à? "- Momo thuyết phục, hi vọng Sana sẽ rút lại quyết định của mình.

" Đủ rồi, tôi đã có kế hoạch của mình. "- Sana thẳng thắn nói, quyết liệt giữ kế hoạch của mình.- " Tôi cần cậu trong sáu tuần tới dẫn theo Tử Du trong chuyến khảo sát chi tiết bờ Tây Châu Mỹ cho tôi. "

" Cậu!..."- Momo nhìn Sana, câm nín.

Qua hồi, thấy Sana vẫn dửng dưng, điềm tĩnh, cô mới nói tiếp.

" Cậu đã nhượng quyền cho Tử Du rồi. "

" Ừ. Đừng bất ngờ vậy chứ. "- Sana giễu cợt.

" Từ lúc nào? "

" Đợt Nineveh. Tôi đã nói sẽ giao lại quyền kiểm soát cho em ấy. Tử Du vẫn nghĩ là tạm thời nhưng tôi đã dùng lần đó kiểm tra năng lực của em ấy. "

" Và Tử Du đã chứng minh cô ấy đủ khả năng gánh vác nơi này, không những vậy còn là gánh vác nơi này theo hướng mà cậu mong muốn. "

" Chính xác. Tôi hi vọng cậu sẽ tham dự tiệc ăn mừng Tử Du nhận quyền kiểm soát khu vực này. "

" Thôi tôi đã hiểu. "

Momo gật đầu, cô hít sâu rồi mỉm cười và nói với Sana.

" Nhưng cậu thấy sao nếu cậu ở lại thêm vài tháng với tư cách là viên chức giám sát như vậy vừa chiếu cố Tử Du vừa an toàn cho phía ta. "

" Chà, quả nhiên là bạn tri kỷ. "- Sana cũng không mặt mày căng thẳng nữa, nàng vui vẻ mỉm cười với Momo và hỏi.- " Một năm chắc ổn rồi nhỉ? "

" Ừm. "

Momo trả lời rồi cười tươi trông không khác gì mấy bạn gấu mèo trên đất liền ở Bắc Mỹ. Sana vẫn mỉm cười, tuy nụ cười của nàng có hơi khác đi, không đơn thuần là vui vẻ hay mừng rỡ mà cười. Sana quàng tay lên vai Momo ôm chặt lấy bạn mình.

" Tôi thật may mắn mới có cậu là bạn thân. Nếu cậu bỗng dưng biến mất... Momo à, tôi không biết chính mình sẽ ra sao. ", Sana thầm nghĩ.

Luôn luôn giao phó Momo những nhiệm vụ khó khăn vì Sana tin tưởng Momo sẽ giữ lời hứa năm đó mà sống sót. Nhưng sau vụ Nanaimo, khi Momo phải nhập viện cấp tốc vì bị phỏng cả cánh tay trái, Sana đôi lúc gặp ác mộng trong đó Momo không từ mà biệt. Nhìn Momo ở kế bên cười nói, Sana càng quyết tâm sẽ lập nên trật tự mới. Một thế giới mà trẻ con có thể vô tư lớn lên, một thế giới mà không đứa trẻ nào phải tiễn biệt những người bạn của nó.

...

Sáng hôm sau,

Sana gọi Tử Du tới bàn về chuyện nhượng quyền kiểm soát cho cô. Người khác nghe tin này sẽ vui mừng vì bản thân đã được thăng chức hoặc chí ít là trong tay có thêm quyền lực. Tử Du đối nghe Sana muốn nhượng quyền kiểm soát khu vực cho mình mà lòng trầm buồn.

" Em nhận lấy mệnh lệnh này rồi thì chị sẽ chuyển đi nơi khác công tác phải không, Phó Đô Đốc? "

Sana khẽ nhíu mày, nàng nhìn Tử Du không hề bất ngờ mà buồn bã hỏi ra câu này cảm thấy có chút bối rối; dù nàng đã quyết sẽ ở lại thêm một thời gian với tư cách là giám sát viên. Nhưng xem ra Tử Du đang có ý nói tới chuyện khác, cho nên Sana chưa nói quyết định trở thành viên chức giám sát trợ giúp Tử Du.

" Đây là lẽ thường tình. Nếu không tôi ở lại đây chỉ ngăn cản năng lực của cô thôi. "

Tử Du trầm ngầm, đợt cô gặp Mina hồi tháng 12, cả hai đã nói chuyện nghiêm túc với nhau. Mina thuyết phục Tử Du hãy mở lòng với cảm xúc của chính mình, Mina nói cảm xúc suy cho cùng là thứ rất khó quên. Tử Du khi ấy liền phản biện cho rằng bản thân đối với Sana chỉ là cảm nắng, là yêu thích nhất thời. Mina không hề tức giận, chỉ nhìn cô nhẹ nhàng hỏi nếu chị không ghét cô, giận cô nữa, thì tình cảm của Chu Tử Du đối với Phó Đô Đốc có còn là cảm nắng không. Lúc đó, Tử Du sững sờ câm lặng nhìn Mina cười buồn, chị ấy dịu dàng nói.

"Cuộc đời của hai ta đã có đủ ràng buộc rồi. Ngay cả vị hôn thê của em cũng trói buộc em thì làm sao em sống nổi hả, Chu Tử Du? "

Mina khi nói ra lời trong mắt phản chiếu hình ảnh nữ tử xinh đẹp ngay trước mặt, người mà ngày thường bình tĩnh vô nhưng lúc này Tử Du lại thấy chính mình bày ra vẻ mặt khó tin. Chị ấy từ tốn nói tiếp.

" Chị đã nghĩ kỹ, kết hôn vẫn nên xảy ra vì cuộc hôn nhân này mang tính chất chính trị ngay từ ban đầu. Nên em yêu ai, chỉ cần đừng quá lộ liễu, khi tôi lên nắm quyền ở Nhật chúng ta sẽ ly hôn. Đến lúc đó em muốn công khai tình cảm với người kia, không ai dám cản. "

Tử Du khẽ thở dài, mọi chuyện cứ dần dần vượt khỏi tầm với của cô. Trước đây Tử Du tin rằng cuộc sống sẽ cứ bình thản mà trôi qua, không nghĩ nhiều tới vài lần tự hỏi bản thân có thật lòng yêu thích Mina hay thành tâm muốn đảm nhận một vị trí quân sự. Bây giờ, tuy thời điểm không được tốt lắm, nhưng Tử Du ghét hiện thực đau lòng này. Bản thân chấp nhận lời Mina nói đã là phi thường cản đảm. Bây giờ nếu cô chùn bước thì tình cảm này đến khi nào mới được nhìn nhận.

" Chị hãy ở lại, Phó Đô Đốc. "

" Vì sao vậy Tử Du? Cô đủ năng lực đảm nhận khu vực này. "

" Vì em thích chị Phó Đô Đốc!  Xin chị đừng đi."- Tử Du la lên, tông giọng vừa buồn lại pha lẫn chút tức giận.

" Chà. Tử Du hôm nay can đảm nhỉ? "

" Vâng... "

" Thế một cái tình một đêm với tôi thì sao? "- Sana đáp lại thái độ nghiêm túc của Tử Du bằng một câu đùa cợt.

" Cái gì? "- Tử Du nhíu mày khó chịu.

" Tôi hỏi cô có muốn tình một đêm với tôi không? "- Sana bình thản hỏi Tử Du thêm lần nữa.

" Tình một đêm em không cần, cũng không thích."

Tử Du nhắc tới mấy chữ 'tình một đêm' mà cúi mặt ngại ngùng, dù vậy cô vẫn tiếp tục cáo bạch.

" Vì em nghiêm túc thích tính cách của chị, muốn được ở bên cạnh trợ giúp, chăm sóc chị. "

Sana phì cười trước lời nói lẫn biểu cảm của Tử Du, nàng chưa từng thấy ai tỏ tình lại cúi gằm mặt nhưng câu nào câu nấy đều tràn đầy quyết tâm và chân thành.

" Được rồi. Phó Đề Đốc không cần phải cố gắng nhiều như vậy đâu. Tôi xót lắm. "

" Sana... Ý của chị? "

Sana cười buồn xoa đầu Tử Du rồi nói.

" Xin lỗi em. Nhưng tôi đã có người khác rồi. Tấm chân tình này, tôi chỉ có thể gửi em một lời cảm ơn không thể nhận lấy nó "

" Em... Sao em không hề hay biết. "- Tử Du thắc mắc, đi theo Sana đã mấy tháng nhưng cô chưa từng nghe chị ấy nhắc tới người này.

" Vì tôi với cô ấy chấp nhận yêu thích nhau đã là đánh cược cả mạng sống của mình. Một tình yêu điên khùng như vậy, không đáng được tuyên truyền đâu Tử Du à.

Bấy giờ, khi nghe câu này, Tử Du chợt nhớ tới hồi tháng hai Sana có gọi cho một người. Giọng điệu khi nói chuyện cũng mềm mỏng, dịu dàng dù lúc ấy là đang bàn bạc công cuộc tái chiếm thành phố cổ Nineveh. Tử Du rốt cuộc gật đầu, trả lời Sana.

" Em đã hiểu. Từ nay Chu Tử Du sẽ tận lực thực hiện ý nguyện của Phó Đô Đốc. "

Sana chân thành cúi đầu cảm ơn Tử Du.

Chứng kiến Sana một lòng một dạ hướng về một người, Tử Du càng chắc chắn Sana chính là người cô muốn phò tá.

Sau đó, Tử Du nhận lệnh từ Sana cùng Momo đi khảo sát bờ Tây Châu Mỹ; cô nhận thấy Sana muốn trước khi cô nhận quyền đảm nhận khu vực này phải được đi khảo sát thực tế cả bờ Tây Châu Mỹ một lần. Vì vậy, Tử Du trong chuyến khảo sát với Momo càng cố gắng học hỏi.

.

.

.

.

.

.

.

Tháng 3, năm 2061,

Bờ biển Ulsan, Hàn Quốc.


Tháng 3 của Hàn Quốc, cả một vùng trời rộ sắc hoa anh đào. Trên boong tàu, bóng dáng người ấy ung dung, tự tại. Mái tóc vàng óng lấp lánh dưới ánh nắng đầu xuân, bây giờ tôi mới biết cô ấy đáng được tôi gọi một tiếng "chị". Nhưng tôi không thích, văn hoá tôn kính bề trên là của người Hàn; người Hàn coi trọng nó. Người Nhật chẳng biết từ bao giờ đã bỏ qua cái nét văn hoá ấy; chúng tôi lịch sự nhưng không chú trọng mấy kính nể các tiền bối. Đã bao nhiêu lần tôi thấy một chị sếp trẻ tuổi quát mắng các nhân viên đáng tuổi mẹ, tuổi cô của chị sếp; đến mức tôi xem đây là điều hiển nhiên. Vì vậy dù tôi tại thời điểm này dành nhiều phần kính nể cho người đang đứng đằng kia, nhưng đối phương vẫn chưa từng nghe một chữ "chị" từ miệng tôi.

" Nè! Con bé kia, sao cứ đứng ở phi cơ hoài vậy? Cô không tính qua đây chào hỏi tôi một tiếng à? "

Tôi chỉ biết gật đầu rồi đi lại chỗ chị, đôi chân có chút ngập ngừng, bàn tay có chút run rẩy khi buộc tóc lên.

Tôi đỏ mặt. Sự thật là tôi rất ngại ngùng khi phải đối diện với chị ấy. Vì những chuyện trước đây tôi đã làm mà ngại. Vì thứ cảm xúc tôi dành cho chị ấy mà ngại.

" Sao mặt lại đỏ rồi? Hime sama à, sức khoẻ cô tệ lắm đó. "

Chị ấy vô tư áp tay lên trán tôi.

" Kệ tôi. "

Tôi né ánh nhìn quan tâm từ chị, bản thân ái ngại nên đâm ra lạnh lùng và trả lời cộc lốc.

" Sức khỏe kém làm sao có thể trị vì đất nước lâu dài đây? Cô tính để tôi và Im Nayeon lấn sân à? "

Chị càng vô tư cười nói, trêu chọc tôi.

" Ai nói cô tôi bị bệnh! Tôi chỉ lạnh thôi, để tôi yên đi. "

Thì tôi càng cau có, gắt gỏng với chị.

" Ừ, để cô yên. Nhưng cô xem là cô tìm đến tôi, làm chủ nhà thì dù bận cách mấy cũng nên chạy ra tiếp khách quý chén trà. Đúng không? "

Nhưng chị nào có để tâm, luôn tươi cười tiếp đón tôi nồng hậu.

" Thôi Người đừng dỗi nữa. Lại bàn ngồi với tôi cho rồi. "

" Cô không thèm đuổi tôi à? "- Tôi nhíu mày, khó hiểu hỏi. Từ khi nào cả hai người chúng tôi không còn chút phòng bị cho đối phương thế này.

" Đuổi? À, chả là thứ cô càng muốn thì tôi càng không thể cho. Tôi thích chọc cô như thế ấy. "

" Tôi về. "- Tôi ngượng quá, toan quay đầu bỏ chạy.

Nhưng chị nhanh hơn, giữ lấy cánh tay lành lặn của tôi xong kéo tôi ngồi xuống tại một chiếc bàn trên boong tàu.

" Ấy! Ăn chút gì rồi về, tôi lỡ nấu dư một phần cho cô rồi. "

" Cô rảnh thật? Nấu gì cứ dư một phần cho tôi. "

" Tôi biết cô kiểu gì cũng sẽ tới thăm. Cả tháng nay tuần nào cũng 2,4,6, Chủ Nhật là cô tới chơi. "

" Tiện đường từ công việc trở về. "

" Công việc thật à? Sao trước đây chẳng thấy cô bao giờ ấy nhỉ? "

" Thì trước đây không có công việc cần tôi xuất hiện ở Hàn Quốc. "

" Ờ thôi tôi không rành lắm. Chắc cô nói sao thì chính là vậy. "

" Bộ nhìn mặt tôi giống hay nói dối à? "- Tôi khẽ nhíu mày hỏi chị.

" Không, nhìn mặt cô cứ tội tội như chim cánh cụt ấy. "- Và lại bị chị ấy trêu đến mức một đỏ ửng như trái cà chua chín.

" Cô!... "- Tôi tức tối, bàn tay cuộn chặt nhưng chẳng thể đấm nổi một cú.

" Tôi đang nghe đây. "

" Hừ... Mà Im Nayeon đâu? "- Tôi đánh trống lảng sang người khác.

" Cô thích chị ta à? "- Chị thản nhiên hỏi tôi.

" Cái gì?! "- Tôi bất ngờ la lên rồi ho sặc sụa.

" Trời ơi, ướt áo kìa. Ho từ từ, thở sâu đi. "- Chị ấy nhẹ nhàng xoa lưng tôi, nét mặt thoáng chút lo lắng.

" Sao cô nói vậy? "- Tôi hỏi khi đã qua cơn sặc.

" Con gái khi thích ai hay hành xử như cô lắm. Cứ tỏ ra mình ghét người ta cay đắng, thực ra đã đem lòng yêu thích người ta. "

" Cô có bồ bao giờ chưa? "

" Chưa. Kể cũng lạ, cái gì mà toàn đòi tôi đi khách sạn, one night stand. Nhưng tôi là dâng hiến tấm thân này cho an ninh của người dân, chứ có phải dâng hiến tấm thân này cho các cô gái xinh đẹp. "

" Lý luận kiểu của cô chưa có bồ là phải. Con gái không giống như cô nói. "

" Chứ sao? "

" Sao tôi biết! "- Tôi giãy nãy la lên. Đương nhiên tôi biết, nhưng nếu tôi nói ra chị ấy sẽ nghi ngờ tôi ngay. Thế nên tôi lấy vị hôn thê của mình ra làm bình phong.- " Tử Du rất khác các cô gái ngoài kia, em ấy điềm tĩnh, tuy ngại ngùng nhưng chưa từng chơi trò mèo vờn chuột với tôi. "

" Nghe không phải gu của cô lắm. Mà thôi, cô trả lời nào. "

" Thích Im Nayeon hay không ấy à? "

" Ừ ! "

" Lâu lắm rồi, hồi tôi còn nhỏ tầm 12 tuổi. Rồi chị ấy..."- Tới đây, tôi chợt nhớ khoảnh khắc chị ấy từ chối tôi khi xưa.- " Nói chung tôi ghét chị ta. "

Tôi hậm hực nói, sau đó tập trung ăn món súp vừa được chị bưng tới đặt trước mặt.

" Ơ? Đang cảm xúc mà sao lại ghét rồi? "

" Tôi ghét chị ta, ngày xưa thích cho bằng bạn bè đồng trang lứa. Chứ tôi có biết gì đâu. "

" Thì ra cô cũng có mặt này. "

" Tôi cũng là con gái mà, cô sỉ nhục tôi đấy à? "- Tôi lại tức giận, giọng nói gắt gỏng. Tôi thật không hiểu vì sao ở kế bên chị ta tôi cứ như một thiếu nữ tuổi mới lớn đối với chuyện nhỏ xíu cũng có thể giận dỗi ầm ĩ.

" Súp ăn được không? "

" Ơ..."- Tôi khẽ nhíu mày, trên đời lại có người bẻ lái gọn gàng thế này sao.- " Ngon. Cảm ơn cô. "

" Ghé nhiều nhiều, ăn thêm mấy món khác. "- Chị cười tươi híp mắt, chân thành nói.

" Âm mưu gì đây? "

" Cô ốm quá, ăn cho có sức. "

" Ừ. "

Tôi trả lời đại rồi tiếp tục ăn phần súp. Đột nhiên bị chị ấy đặt tay trên vai còn sờ tới sờ lui, tôi càng thêm ngượng không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương. Bây giờ tôi mới nhận ra, chị ấy cũng có đôi mắt xanh thẳm khó đoán. Tôi chợt thắc mắc về câu chuyện thời thơ ấu của Yoo Jeongyeon, nhưng có lẽ tôi nên để dành cho lần gặp tiếp theo.

.

.

.

.

.

.

.

Hiện tại,

Ba tháng sau,

Tháng 6, năm 2061

Học viện quân sự, thành phố Đài Nam, Đài Loan.

Dahyun ngoài việc là quân nhân lái máy bay chiến đấu ra còn kiêm nghề giáo viên dạy đàn piano cho các học viên của Học viện khi không có công tác. Dạy đàn thì Dahyun chỉ mới bắt đầu khóa dạy đầu tiên bắt đầu từ giữa tháng 5, tính tới nay thì đã vài tuần trôi qua. Hôm đó vừa kết thúc giờ học đàn cuối cùng trong ngày, Dahyun ở lại phòng đàn dợt vài bản nhạc. Khúc nhạc jazz du dương, trầm bổng vang khắp dãy hành lang, em tập trung đánh đàn không hề hay biết ánh nhìn chăm chú từ một người.

Cô ấy im lặng quan sát Dahyun, tự hỏi đã ai thấy bộ dáng trầm tĩnh này của em chưa. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Dahyun tự tin, điềm tĩnh mà không phải sợ sệt hay nhút nhát như em thường bày ra cho người khác coi. Nhưng không hiểu sao chính cô lại ghét cái vẻ ung dung tự tại lúc này của Dahyun, cô thích thấy em phải chật vật cùng lo lắng đủ thứ hơn. Vậy nên, Momo tiến lại gần Dahyun và mạnh bạo hôn lên môi em không một chút cả nể về hành động đang đánh đàn bị dang dở của con bé. Dahyun bất ngờ, đôi tay ngưng đàn nhưng mùi hương quen thuộc xô đẩy hết mọi hàng phòng thủ của em, kéo Dahyun vào trận hôn nồng nhiệt. Momo một tay giữ chặt lấy cằm Dahyun, tay còn lại ghì lên vai đối phương khiến em không tài nào chống cự được. Momo cứ như vậy càn quét khuôn miệng nhỏ nhắn đầy ái tình của Dahyun, cô hết nghịch ngợm với thứ không xương kia lại quay qua mút lấy bờ môi mềm mại của em cho đến khi chúng tấy đỏ. Dahyun khẽ rên rỉ, sung sướng có, đau đớn có nốt, vì Momo vừa cắn lên môi dưới của em đến mức rớm máu. Dahyun vòng tay ôm lấy eo cô, ghì sát thân thể cả hai vào nhau. Momo chuyển xuống cần cổ trắng mịn, tại đó phân phát bao nhiêu dấu hôn.

" Chị! Từ lúc nào? "

" Nửa tiếng trước. "

" Không phải chị sẽ lệnh em về Tokyo ư? "

" Tôi đổi ý, muốn khi dễ em ở đây trước.

" Hirai senpai...ưm... "

Hai tay Momo từ lúc nào đã ở trên đùi Dahyun, cô ẵm em lên và đặt em lên những phím đàn nhã nhặn khiến tất cả bọn chúng cùng một lúc phát ra âm thanh kỳ quặc vang vọng khắp căn phòng. "Thật thô lỗ làm sao, Hirai senpai. ", Dahyun nhíu mày thầm trách móc Momo. Hai ngón tay của chị ấy chạm nơi nhạy cảm kia, rồi trêu đùa hạt đậu nhỏ qua lớp vải kaki lẫn lớp vải cotton khiến cảm giác bứt rứt tăng lên gấp bội lần.

" Phải xin lỗi mấy phím đàn đúng không, Kim Dahyun? " - Momo làm sao không biết Dahyun rất khó chịu đối với hành động vừa rồi của cô.

Dahyun khẽ nhíu mày, đôi mắt nhìn Momo ngỡ ngàng. Đừng nói là hiểu Momo đang hỏi cái gì, sự xuất hiện của chị ta đã đủ khiến đầu óc Dahyun quay cuồng đối với xung quanh đều quên hết. Vậy mà bấy giờ chị ta còn bày ra cái trò đụng chạm, đúng là chỉ muốn ép Dahyun đến tức chết.

" Nhíu mày à? "

"..." - Dahyun im re, còn chưa kịp định hình Momo muốn tra hỏi cái gì.

" Tôi hỏi em vừa nhíu mày? Rất khó chịu phải không? Phím đàn xinh đẹp mắc tiền như vậy lại sắp bị làm hư. "

Dahyun vẫn im lặng, em không biết Momo nói vậy là ý gì. Hơn nữa, Dahyun chỉ muốn chị ta nhanh chóng kết thúc cái chuỗi dằn vặt gợi tình này giúp em.

" Trả lời tôi, Kim Dahyun. "

" Vâng ạ. Nhưng mà kệ..."

" Tại ai thế? "

" Hirai senpai, làm ơn. Em chịu hết n..."- Dahyun ôm lấy Momo chặt hơn, kéo chị ấy lại gần.

" Em học cái thói đua đòi từ khi nào vậy hả, Kim Dahyun. Không lịch sự trả lời tôi một tiếng được? " - Momo cao giọng trách mắng Dahyun.

" Vâng, em trả lời. Em trả lời." - Dahyun thở hổn hển đáp.

" Thế tại ai nào? " - Momo không nhìn thẳng mắt em mà tập trung nơi lộ ra sau cổ áo vừa bị cô gạt xuống, trải trên chỗ dựng sách nhạc.

" Tại senpai ạ. " - Dahyun thẳng thắn trả lời.

" Cái gì?! " - Momo trợn tròn mắt vội dừng mấy nụ hôn còn dang dở trên bầu ngực trắng nõn mềm mịn, ngước mặt nhìn Dahyun. - " Tại tôi ư? "

Dahyun gật gật không chần chừ, bàn tay còn cả gan nắm lấy tay Momo tự giúp mình giải phóng chỗ đó. Một nốt trầm vang lên trên những phím đàn. Em đã trả lời sự thật, em nên được thưởng.

" Như thế nào tại tôi, Kim Dahyun? " - Momo cười khẩy thích thủ hỏi Dahyun, ngón tay cũng phối hợp với sự chủ động của em.

" Chị đặt em lên đây. " - Dahyun khẽ rên rỉ, đẩy hông mình sát tay Momo hơn, không hiểu vì sao chị ta đột nhiên có chút cách xa.

" Ơ, vậy là không phải do em muốn lên đây? Mà do tôi đặt em lên? " - Momo nhướng mày, gật gù tỏ vẻ đang tự giải thích câu trả lời từ Dahyun.

Momo cắn chặt răng, hai ngón tay ấn mạnh chỗ đó khiến Dahyun như hét lên.

" Vâng! Ôi, Momo senpai!... Sát... một chút.... ahh~ " - Dahyun ngửa mặt, tận hưởng vô cùng, dâm đãng vô cùng. Một nốt giáng vang lên từ những phím đàn. Chính em không muốn hiểu bản thân đang làm gì lúc này nữa, chỉ là cứ gặp Momo em lại không thể kiểm soát nỗi ham muốn thể xác.

" Không! " - Momo nhíu mày tức giận, giựt tay ra khỏi bàn tay Dahyun thứ đang giữ tay cô cho khoái cảm của em. - " Tôi sai, đúng chứ. Tôi dừng đây, không làm hỏng thêm tài sản của Học viện nữa. "

Nói xong, Momo dứt khoát xoay lưng toan bỏ đi. Dahyun bây giờ chẳng biết Momo có phải đã bỏ xuân dược cho mình hay không, nhưng cảm giác nôn nao này chính là chắc chắn là vậy rồi, rất khó chịu. Em vội vã bắt lấy bàn tay Momo.

" Em xin lỗi. Em sai rồi. " - Dahyun đã bị ham muốn làm mờ mắt, người duy nhất em còn nhìn thấy rõ là Momo, mọi vật xung quanh đều hoá mơ hồ.

"..." - Lần này đổi lại là Momo im re, may phước là cô đã quay đầu đối diện em không bỏ đi giữa chừng nữa.

" Làm ơn, Hirai Momo senpai. " - Dahyun cầu xin.

" Sai cái gì? " - Momo cố tình bày ra vẻ lãnh đạm hỏi.

" Là em trả lời sai câu hỏi của chị. " - Dahyun mặt mày đỏ lựng, giọng run rẩy đáp.

" Muốn tới vậy à, Kim Dahyun?" - Momo hất cằm hỏi em, đôi mắt đánh xuống nơi tư mật kia.

" Vâng. "- Dahyun ngay tắp lự trả lời.

" Thế thì..." - Momo khoé môi cong lên, ghé sát vào tai Dahyun nói. - " Lỗi ai nhỉ, Kim Dahyun? "

" Lỗi em ạ, Hirai Momo senpai. "

" Tại ai mà đàn bị hư? "

" Tại em, tại Kim Dahyun ..." - Dahyun suýt phun ra một từ, nhưng em còn tự trọng, còn đắn đo từ đó có dành cho mình hay không.

" Tại Kim Dahyun? Tiếp đi. "

" Tại Kim Dahyun bắt chị đặt em lên đây. "

"Tưởng tôi không biết em suýt phun ra hai chữ dâm đãng à? Nhưng chỉ lần này thôi nhé, Kim Dahyun. ", Momo thầm nghĩ xong đắc ý nói.

" Tha cho em lần này. Nhớ đấy lần sau còn tráo trở thì đừng hòng tôi ở lại giúp như bữa nay. "

" Vâng ạ, Hirai Momo senpai. "

Nghe xong câu này, bàn tay của Momo mới tiếp tục hành sự. Một tay xoa nắn ngực Dahyun. Tay còn lại, ngón tay xuất nhập quỷ thần nơi nhạy cảm kia. Dahyun hai chân quắp lấy eo Momo, hai tay ôm chặt lấy cổ cô. Hai thân thể sát rạt, Dahyun thở dốc bên tai Momo, ngón tay phía dưới mỗi lần ra vào đều khiến mấy phím đàn phát ra âm thanh đến là đinh tai kì quặc. Momo tay kia chuyển ôm lấy mông Dahyun, ghì chặt em hơn vào cơ thể mình. Thúc đẩy một hồi Dahyun đạt tới cao trào, em hét lên sung sướng rồi mệt mỏi gục đầu trên vai Momo. Cô vẫn để ngón tay trong đó, vét hết thứ mật ngọt ngon lành kia và nếm trọn tất cả. Momo thừa nhận Dahyun nói đúng về việc cô lúc nào cũng ép em ấy, làm gì có ai vừa gặp người ta đã đè ra hành xự thế này chứ?

...

Momo giúp Dahyun mặc đồ đàng hoàng xong được mấy phút thì có người tới. Cũng may là không chơi thêm hiệp hai nếu không Dahyun lẫn Momo có nước xin nghỉ phép mấy tháng tới. Người vừa đến là bạn học cùng khoá với Momo, bóng dáng cô ấy xuất hiện trên hành lang Momo vội vàng chạy ra tiếp đón trước khi cô bạn bước vào phòng dạy đàn.

" Chào cô, Lalisa. "

Lalisa tươi cười, ở cô ấy lúc nào cũng tỏa ra một nguồn năng lượng tích cực. Cô ấy tuy thuộc Lục quân nhưng lại xếp hạng sáu trong top 10 phi công giỏi nhất của Khối Đông Á.

" Momo, hay quá cô còn ở đây. "

" Ừ, tôi có việc nên sẽ ở lại thêm mấy bữa nữa. "

" Tin về cô Mae... "

" Tôi có nghe. "

" Đừng buồn chứ. "- Thấy Momo ỉu xìu, Lalisa động viên.- Cô ấy đã hi sinh cho thế giới mới tươi đẹp. Cậu là người không được buồn nhiều nhất trong tất cả chúng ta. "

Momo gật gù, cô Mae từng là phi công nhanh nhất của Khối Đông Á, về sau đã chọn Momo cho vị trí này rồi lui về vị trí giảng viên ở Học viện. Đó là lý do tại sao Momo đối với những phi công người Hàn luôn có thiện cảm, khi quyết tâm giúp Dahyun thay đổi một phần cũng vì ơn nghĩa Momo nhận từ vị giảng viên này.

" Tôi biết. Vậy cô ấy có di nguyện gì không? "

" Muốn cậu tiếp quản vị trí của cô. "

" À. Tôi không thể sánh bằng cô ấy, nhưng cô đã có di nguyện thì tôi sẽ nhận lấy. "

" Ừ. "

" Còn việc gì khác chứ? "

" Đương nhiên. Hội đồng Học viện muốn cô lựa chọn người đi thi giải lái phi cơ nghiệp dư lẫn chuyên nghiệp toàn thế giới sắp tới. "

" Oh. Lalisa, cô thấy sao? Có muốn tham gia giải không? "

" Tôi lớn rồi, đâu thể giành cơ hội của đám nhỏ. Còn cô? "- Lalisa nhún vai nói.

" Ngày xưa tham gia chưa đủ hay sao? Giống như cô thôi, tôi cũng muốn lớp trẻ có cơ hội. "

" Nhưng giải đua chuyên nghiệp tôi không nghĩ có học sinh nào xứng tầm. "

" Tại sao? "

" Vì Hirai Momo chỉ có một. "- Lalisa nói tới đây thì cười lớn rồi tiếp tục.- " Cậu tưởng ai cũng chịu nổi áp lực do tốc độ cao trong phi cơ tạo ra à? "

" Tôi cũng là người bình thường. Tôi làm được người khác cũng làm được. "

" Nếu cậu nói vậy để tôi giới thiệu hạng nhất hiện tại của Học viện Không quân cho cậu. "

" Để tôi đem về huấn luyện? "

" Chính xác. "

" Nói thật tôi tệ nhất khoản đó. "

" Tệ mà đào tạo ra được Trung uý Kim à? Đá mà cậu còn mài giũa thành ngọc. Cậu khiêm tốn quá đấy. "

" Trung uý Kim... là ngoại lệ. Danh hiệu hạng hai là do cô ấy tự cố gắng ngày đêm mới có được. "

" Rồi rồi, thôi tuỳ cậu. Nhớ báo tôi biết khi cậu có lựa chọn của mình, hội đồng Học viện sẽ tham khảo và đưa ra quyết định cuối cùng. "

" Tôi biết rồi. Cảm ơn cậu đã cất công trực tiếp thông báo cho. "

" Chuyện nhỏ. Thôi gặp cậu sau. "- Lalisa vui vẻ nháy mắt với Momo một cái.

" Ừ, bye bye. "

Lalisa gật đầu, sau đó dáng người cao ráo chỉ mất mấy giây đã khuất sau cánh cửa dẫn ra bên ngoài. Xem chừng cậu ấy cũng có người đặc biệt trong lòng, cho nên mới chạy nhanh như vậy để về với người ta. Momo bất giác mỉm cười, chợt nhận ra bản thân cũng có một người chờ đợi mình quay lại, một người trân trọng thời gian ở bên cạnh cô.

...

" Kim Dahyun. Em còn ngồi đó thẫn thờ cái gì? "

Momo hai tay nhét trong túi quần, kênh kiệu đi tới chỗ Dahyun đang ngồi và hỏi.

" Em ngồi nghỉ ngơi. "- Dahyun thật thà nói, gương mặt trắng trẻo vẫn phiếm hồng từ trận tình ái ban nãy.

Momo nhìn Dahyun có chút bối rối.

" Nếu em đau..."- Chân mày Momo chụm lại, ái ngại nói.- " Là nếu em đau thôi nhe. "

" Em đã nói gì đâu nào, Hirai senpai. "- Dahyun phì cười trước bộ dạng đột nhiên ngại ngùng của Momo.

Momo tiến tới nâng cằm Dahyun khiến em phải nhìn thẳng vào mắt mình, cô cười khẩy.

" Cái mặt phát ghét. Mà thôi. "

Momo nói rồi thả khuôn mặt Dahyun ra, cô xoay lưng về phía em nhún vai nói tiếp.

" Sao cũng được. Tôi có thứ này dành cho em, coi như tôi lấy công chuộc tội có được không? "

" Được. Vậy thứ này của chị là cái gì? "

Momo quay lại về phía Dahyun, mái tóc vàng nhẹ nhàng chuyển động, cô ngồi xổm trên mặt đất ngước lên mắt đối mắt với em mỉm cười.

" Em đi theo tôi thì biết. "

" À dạ. "- Dahyun miệng thì trả lời nhưng vẫn ngồi yên.

" Còn mệt hả? "- Momo lo lắng hỏi.

" Không phải. "- Dahyun lập tức phủ nhận.

" Lên đi, tôi cõng. "

" Hirai senpai... "

" Đừng bất ngờ vậy chứ. Em tưởng chỉ có mình em là quý tôi à? Tôi cũng quý em lắm đó, Kim Dahyun. "

Dahyun gật gù rồi làm thôi lời Momo. Nhưng mà... Trời ơi ai đó tát Kim Dahyun một cái đi.

...

Bên ngoài hoàng hôn dần buông xuống, Dahyun vòng tay qua cổ Momo, em hỏi.

" Chị, Hirai senpai? "

" Hửm? "

" Em đang tỉnh phải không? "

" Cần tôi đấm cho một phát không? "

" À dạ thôi, em biết em không mơ ngủ rồi. "

" Nè em, chẳng lẽ lòng tốt của tôi trong mắt em tệ tới vậy hả? "

" Không có nhe. Hirai senpai tốt nhất thế giới. Chỉ là chị ngọt ngào như hôm nay thì em chưa quen lắm. "

" Ừ. Bữa nay thôi, bữa nay tôi thích ngọt ngào. Ngày mai sẽ lại bốp chát cho vừa ý em. "

" Hirai senpai đúng là đệ nhất Tsundere. Mà thứ chị muốn chỉ em là gì vậy? "

" Tới rồi đây. Đừng có khóc đó. "

" Đây là..."

Em không tin vào mắt mình, này là chiếc moto hãng Honda mẫu mã CB350. Dahyun thích xe moto lắm nhưng em không có tiền để sắm, mà sắm về cũng chưa chắc chạy thường xuyên vì đường thành phố khá đông nếu không may còn có thể gây tai nạn.

" Tặng em. Chúc mừng muộn sinh nhật 19 tuổi, Kim Dahyun. "

" Momo unnie à! "

Dahyun oà khóc, ôm chặt Momo. Đến cả chiếc xe moto mới toanh, bóng loáng em cũng chưa đụng tới chỉ một mực bám lấy Momo.

" Nè em? Em không thích hả? Sao khóc mãi không ngừng vậy? "

" Hirai senpai... hức hức... Sao chị tặng em xe... "

" Thì sinh nhật em, tặng quà cho em không đúng sao? "

" Nhưng em chỉ cần chị là đủ rồi. Hirai senpai tới tận đây để thăm em là món quà ý nghĩa nhất. "

" Nào nào, Trung uý Kim đừng mít ướt nữa. "

" Em cứ khóc đấy! "

" Ừ, tuỳ em. Vừa khóc vừa ôm chặt lấy tôi nhe. "

" Sao cơ? "

" Tôi chở em đi một vòng. "

(Sau đó Momo chở Dahyun tới ngọn đồi khi xưa cả hai từng đáp phi cơ cá nhân xuống. Ở đây cả hai người họ trò chuyện. Dưới sự chứng giám của những vì sao, Hirai Momo quyết định sẽ mở lòng mình, nghiêm túc nhìn nhận tấm chân tình từ Kim Dahyun.) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top